Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả cơ thể của Sakura đều đau nhức vì kiệt sức và căng thẳng, nhưng cô không biểu hiện điều đó ra.

Đây chỉ được cho là một nhiệm vụ trinh sát. Vào bên trong, tìm nguồn cung và ra ngoài.

Konoha, hoặc ít nhất là những gì còn sót lại của nó, là một trong những khu vực được bảo vệ cẩn thận nhất của Sasuke. Cho dù đó là do những kí ức với ngôi làng cũ của cậu hay thực tế là khu nhà Uchiha cũ ở trong, cậu đã khiến nó không thể xâm nhập được.

Tuy nhiên, những khoảng thời gian tuyệt vọng đã đòi hỏi các biện pháp đầy khó khăn khi Ino bị thương nặng trong một cuộc đụng độ bất ngờ với Lục Vĩ, và Sakura không thể chữa lành vết thương hoàn toàn do vết thương đã nhiễm trùng và cô nàng tóc vàng còn trúng độc chakra của Vĩ Thú đó.

Cô cần chất lỏng và thuốc kháng sinh, và cô cần chúng sớm nhất có thể.

Sai đã đề cập đến khả năng rất cao là lối đi của Root dưới lòng đất của Danzo vẫn còn nguyên vẹn, vì nó đào sâu ba tầng dưới lòng đất. Tất cả các vật dụng mà Root Anbu sử dụng cho cả mục đích chiến đấu và y tế đều bị lãng phí.

Họ bị trì hoãn một vài ngày, nhưng vận may đã đến sau khi họ đột nhập cẩn thận. Sakura nhét những vật tư vào phong ấn lưu trữ lớn, di chuyển một cách vội vàng. Kakashi đang lục lọi từng tầng với cô, trong khi Sai canh gác ở tầng cao nhất.

Cô biết vận may của họ sẽ không tồn tại mãi, và đúng như cô lo sợ. Hai người họ đang lục tung văn phòng cũ của Danzo thì con chim mực canh gác của Sai nổ tung thành một vũng nước.

Kakashi ngay lập tức di chuyển. "Đến lúc phải đi rồi. Ngay bây giờ!"

Bước ra khỏi phòng, Sakura nghe thấy tiếng gầm trước khi nhìn thấy anh. Một tiếng gầm chấn động xuyên qua ngôi làng bị tàn phá, và một cái chân lớn màu cam đã xuất hiện khi cô và Kakashi chạy ra khỏi tòa nhà. Cửu Vĩ rình rập quanh góc, đôi mắt sáng rực dưới sự điều khiển của Rinnegan.

Sai chạy về phía họ, rõ ràng là hơi thất vọng. "Sasuke chắc chắn đã dùng một genjutsu với Cửu Vĩ. Tôi không cảm nhận được Cửu Vĩ cho tới khi nó đến gần."

"Dùng nhẫn thuật đi Sai!"

Một con chim mực khổng lồ lao ra khi Kakashi kết thúc câu nói, và cả ba người không do dự nhảy lên.

Gió thổi xung quanh họ khi những cái đuôi khổng lồ của Kurama bay tới, cố gắng hất tung họ. Con chim xoay thân mình và né tránh, Sakura cảm thấy tim mình như thắt lại theo từng cử động.

Sai đã vẽ ra nhiều động vật hơn với mỗi cú đánh, và Kakashi tấn công bất cứ lúc nào một cái đuôi hoặc chân đến quá gần họ.

Vô dụng, Sakura nghĩ, biết rằng cô không có đòn tấn công tầm xa nào để sử dụng. Lại vô dụng.

Ngay khi họ cảm thấy như họ sẽ làm được, có một tiếng gầm vang lên khi hai chiếc đuôi lao đến ở hai bên và Sakura quay lại thì thấy Sai đập mạnh vào lưng con chim.

"Sai!"

Có một vụ va chạm khi Sai bay vào một ngôi nhà cũ.

"Chúng ta phải quay lại!" cô vừa lo vừa cố gắng điều khiển con chim mực. "Quay lại!"

Sakura biết rằng Kakashi sẽ không bao giờ bỏ rơi bất cứ ai phía sau, vì anh là người đã dạy cô điều đó ngay từ đầu, nhưng vẻ lo lắng trong mắt anh đã nói lên đủ điều.

Con chim mực quay ngược trở lại, và trước khi cô có thể nhận ra cậu trong đống đổ nát, có một sự bùng nổ của chakra và một con hổ mực khổng lồ xuất hiện.

Nó lớn hơn bất cứ thứ gì mà cô từng thấy Sai vẽ ra trước đây, ngang với Cửu Vĩ về kích thước và chiều cao.

Có một cuộc đụng độ lớn khi hai con thú va chạm và Sakura đã phát hiện ra vị trí của cậu ở bên dưới. "Ở đó!"

Con chim lao xuống, né tránh những cái đuôi để đến gần đống đổ nát nơi Sai ở đó, nhưng hình dạng của nó bắt đầu chập chờn do không còn được hỗ trợ bởi chakra của Sai.

"Ra khỏi đây!" Sai hét lên với họ. "Tôi có thể đánh lạc hướng Cửu Vĩ!"

"Chúng tôi sẽ không rời đi mà không có cậu!" cô hét lại với cậu, cúi xuống né một cái đuôi.

"Ino cần cậu trở về!"

Trong phút chốc bị phân tâm của họ, con hổ gầm lên khi bị ngã xuống trước sức nặng của sáu cái đuôi, và sự chú ý của Kyubi đã thay đổi. Đôi mắt nó hướng về phía lưng Sai, bàn chân nâng lên để tấn công.

Và Sakura biết những gì sẽ xảy ra.

Như thể thời gian đang trôi chậm lại và tất cả những gì cô có thể thấy là Sai đang cố hết sức để tự vệ, nhảy lên không trung. Tất cả sự chú ý dường như đổ dồn vào cậu và đột nhiên có quá nhiều đuôi, quá nhiều móng vuốt.

"Kakashi, nắm lấy tay em!" cô hét lên, đưa tay ra phía sau.

Anh biết những gì cô định làm. "Em vẫn chưa hoàn thiện nó! Hiraishin sẽ xé nát em!"

"Sai có ấn kí của em! Em cần phải thử!"

Anh nắm chặt tay cô.

Sakura cảm thấy sự giật mạnh của ấn kí Hiraishin của mình, hy vọng rằng nó sẽ hoạt động.

Làm ơn!

Trong nháy mắt, hai người xuất hiện bên cạnh Sai ngay khi bàn chân của Kurama dồn cậu vào tường và một móng vuốt duy nhất đâm cậu ngay tại eo. Sakura nắm chặt lấy cổ áo của Sai, tưởng tượng ra ấn kí trở lại căn cứ và biến mất.

Nhẫn thuật thời-không hoàn hảo như xé nát cơ thể cô khi cô đột nhiên xuất hiện trở lại trong một căn phòng, tiếp đất bằng mặt. Da cô bỏng rát từ bên trong, như bị xé rách vì dịch chuyển lộn xộn. Cô ho nặng nề, gần như không thể thở được.

Kakashi rên rỉ, thả tay cô và kéo mình lên. Với nỗ lực đáng kinh ngạc, cô buộc mắt mình hướng đến Sai, ôm lấy mặt cậu.

Máu của cậu chảy rất nhiều, đó là một điều kì diệu khi cậu vẫn còn thở được. Cái lỗ trên cơ thể cậu chắc hẳn đã lấy rất nhiều cơ quan cùng với nó.

"Sai," cô thút thít, bàn tay cô phát ra ánh sáng xanh lục đặt trên phần eo của cậu. "Sẽ ổn thôi... cậu nhìn tôi này."

Ánh mắt cậu như thủy tinh khi cậu ho, khạc ra máu. "Cậu là một kẻ nói dối thậm tệ."

Những giọt nước mắt không thể ngừng, và Sakura kêu lên, ôm lấy đầu cậu bằng một tay và cố gắng chữa lành bằng tay kia trong vô vọng.

"Đừng nói nữa," cô lẩm bẩm, giọng hơi nghẹn bởi nước mắt. Cô thấy nước mắt mình rơi xuống mặt Sai, sau đó rơi xuống đất. "Tôi nói cậu sẽ ổn thôi... Chắc chắn."

Hơi thở của cậu chậm dần, làn da nhanh chóng trở nên xanh xao và thân nhiệt bắt đầu hạ. "Này... Cậu không nên khóc... nó khiến cậu trở nên... xấu xí hơn..."

Cô vỡ òa trong một tiếng nức nở khác. "Đồ ngốc. Tôi nói- tôi đã nói là đừng nói chuyện nữa. Kakashi và tôi đang ở ngay đây."

Một nụ cười nhỏ xuất hiện trên môi cậu khi cậu ngẩng đầu lên một chút, trông như thể cậu phải nỗ lực hết sức. Trán cậu chạm vào trán cô, lấm tấm mồ hôi và bụi bẩn.

"Tôi rất vui..." cậu thì thầm, nhắm mắt lại. "Cảm ơn cậu."

Trán của họ tách ra, và cậu ngã vào cánh tay đang đỡ bên dưới của cô.

"K-Không! Không, làm ơn!" cô lay người cậu, mặc dù lí trí của cô nói rằng đã quá muộn. Cô đã không đủ mạnh mẽ. "Sai!"

Xa xa, cô nghe thấy một tiếng ầm khi cánh cửa mở ra và tiếng bước chân chạy về phía họ. Sakura không thể nhìn thấy qua những giọt nước mắt của mình, nhưng cô nhận ra chakra này.

"Shikamaru," Kakashi gọi trước, giọng nói mạnh mẽ hơn nhiều so với cô. "Chuyện gì đã xảy ra?"

Có một tiếng nấc xé lòng khi cô ngước mắt lên vừa đủ để nhìn thấy cậu, hoàn toàn vượt xa bất cứ thứ gì cô từng thấy.

"Ino," cậu thì thầm, mắt nhắm lại và tay siết chặt thành nắm đấm. Cậu hít vào một hơi thở gấp gáp, nghe có vẻ quá mệt mỏi. "Cậu ấy đi rồi."

Có một khoảnh khắc im lặng bao trùm khi Sakura cố gắng xử lý thông tin đó, nhưng tất cả dường như bế tắc. Họ đã quá muộn.

Cô cúi đầu, thậm chí không thể cử động. Cô cảm thấy tê liệt.

"Không sao đâu," cô thì thầm. "Sai sẽ tiếp tục ở bên cạnh cậu ấy."

--------------------------------------------------

Sakura hơi bồn chồn khi đứng bên ngoài cửa hàng hoa của tộc Yamanaka, nhìn chằm chằm qua cửa sổ kính để nhìn được cô bé bên trong. Ino cúi người, bên phải là luống hoa súng, đôi tay nhỏ bé chăm sóc hoa trong khi mẹ cô bé ngồi sau quầy.

Họ chỉ mới năm tuổi, đã bắt đầu học ở Học viện vài tháng trước, và Sakura vẫn chưa có một sự tương tác tốt đẹp nào với người bạn cũ của mình.

Một người bạn cũ mà cô thất bại thảm hại trong quá khứ.

Trấn an tinh thần, Sakura bước vào cánh cửa rộng, khiến hai người bên trong nhận thấy cô ngay.

"Chào mừng đến với Cửa hàng Hoa Yamanaka, tôi có thể giúp gì-" Ino dừng lại giữa chừng, nhìn chằm chằm vào Sakura. "Ồ khoan đã, tôi biết cậu! Cậu đang học chung lớp ở Học viện với tôi phải không?"

Cô gật đầu nhanh chóng, nhìn Ino phủi bụi ở tạp dề khi cô bé đứng dậy. "Tớ là Sakura."

"Ino," cô bé chìa tay ra, và Sakura đưa tay ra nắm lại. "Cậu là người luôn ở bên cạnh Naruto-baka và Sasuke-kun đó."

"Ừm, tớ..."

"Dù sao thì đó cũng là điều mà tất cả các cô gái khác nói," Ino ngắt lời, hất mái tóc dài ngang vai về phía sau. "Cậu cũng thích cậu ấy sao?"

"Cái gì?" cô nói một cách bối rối, không bắt kịp sự thay đổi nhanh chóng của cô bé tóc vàng. "Nói gì? Thích ai?"

"Sasuke-kun!" Ino xua tay, nhìn cô như thể điều đó rất rõ ràng. "Cậu cũng thích Sasuke-kun, phải không? Đó là lý do tại sao cậu luôn quanh quẩn bên cạnh cậu ấy."

Sakura muốn đấm một thứ gì đó vào lúc này, tự hỏi làm thế nào Sasuke có thể phá hỏng tình bạn của cô lần thứ hai.

"Sasuke chỉ là một người bạn," Sakura khẳng định. "Tất nhiên là tớ thích cậu ấy, nhưng không phải-"

"Cậu cũng vậy!" Ino cắt ngang, mắt mở to. "Ý tôi là, không có đời nào cậu lại không thích cậu ấy. Cậu ấy là tân binh số một trong năm của chúng ta, cậu ấy còn rất đẹp trai và ngầu." cô bé thở dài mơ màng.

"Tớ nghiêm túc," cô phản đối, cau mày. "Tớ không thích cậu ấy theo kiểu đó."

Ino mím môi. "Chà, tớ thích Sasuke-kun. Tớ sẽ cưới cậu ấy vào một ngày nào đó!"

Cố gắng không thở dài trong sự bực tức, Sakura nở một nụ cười. Đánh giá cao các chàng trai luôn là một phần của Ino, bất kể trong dòng thời gian nào.

"Và vì cậu cũng thích Sasuke-kun, cậu biết có nghĩa chúng ta sẽ thế nào không?" Ino dựa lưng vào tường, một tia sáng trong mắt cô bé.

"Bạn bè?" cô hy vọng hỏi.

"Không, Sakura! Nó khiến chúng ta trở thành đối thủ trong tình yêu!" cô bé tuyên bố, ôm vài bông hoa súng vào ngực. "Cậu có thể có một số lợi thế bây giờ nhưng đây mới chỉ là khởi đầu thôi!"

Cô cau mày. "Nhưng tớ không thích Sasuke theo kiểu đó."

"Đó là những gì cậu nghĩ," Ino lắc đầu với một nụ cười ranh ma. "Tất cả những cô gái nhút nhát đều nói rằng họ cũng không thích Sasuke-kun, nhưng tôi có thể nói rằng họ cảm thấy khác. Cậu cũng sẽ sớm thừa nhận điều đó với chính mình."

Sakura nhìn chằm chằm một cách bất lực, không chắc rằng liệu cô có thể thuyết phục cô bé tóc vàng nữa được không. Cô cảm thấy buồn, tình bạn của cô với Ino sẽ phải đến một cách tự nhiên như đã từng xảy ra trong dòng thời gian trước.

"Chà..." Sakura thì thầm. "Sasuke dường như thích những cô gái có mái tóc dài."

Đôi mắt của Ino mở to, và cô bé nhanh chóng gật đầu. "Tôi cũng nghe nói điều đó! Tôi sẽ chứng minh mái tóc của tôi là đẹp nhất!"

Nếu thành thật mà nói, Sakura không nghĩ có ai ở Konoha có mái tóc đẹp hơn Neji, nhưng sẽ không có chuyện cô nói thẳng ra điều đó. Cậu ấy có thể sẽ lột da cô - hoặc cố gắng làm điều đó.

"Cậu biết điều gì có thể tốt hơn không?" cô tiếp tục, nghiêng người vào tường. "Tập luyện với chúng tớ sau khi giờ học. Sasuke cũng ở đó."

Ino trông khó chịu. "Luyện tập sao? Tôi không muốn Sasuke-kun thấy tôi ướt đẫm mồ hôi và thô thiển như thế. Cậu ấy chỉ có thể nhìn thấy tôi lúc tôi đẹp nhất!"

"Nhưng cậu có thể gây ấn tượng với cậu ấy, và đồng thời cải thiện kỹ năng của mình," cô đề nghị.

Cô bé tóc vàng khoanh tay bướng bỉnh, bĩu môi. "Tôi đã luyện tập rất nhiều với cha tôi, hai giờ mỗi ngày! Cậu có tin được không, Sakura? Ông nói: 'Bây giờ con đã trở thành một shinobi thực sự, con sẽ bắt đầu học về nhẫn thuật của gia tộc chúng ta' ."

Trước khi Sakura có thể trả lời, một giọng nói quen thuộc hét lên qua cửa hàng.

"Ino!" mẹ cô bé gọi. "Con lại đây giúp mẹ bó hoa hồng này đi!"

"Vâng!" Ino hét lại. Cô bé quay sang Sakura, nhìn cô đầy tính toán. "Đoán là tôi sẽ gặp lại cậu, tình địch của tôi."

Sakura cười, lấy bông hoa đặt lên tóc của Ino. Trước khi du hành thời gian, cô biết rằng sẽ có những thứ không giống như cô nhớ, và đó là điều mà cô phải hy sinh. Ino lớn lên sẽ hơi khác một chút, nhưng lần này cô sẽ giữ lời hứa của mình.

Cô sẽ bảo vệ Ino bằng mọi giá.

"Hẹn gặp lại."

Xoay người, cô bước ra khỏi cửa hàng, đột nhiên cảm thấy mắt mình hơi ướt. Ngực cô nặng nề với một cảm giác cô đơn sâu sắc, và Sakura nhắm mắt lại, để không khí giữa buổi chiều làm mát da cô.

Cô hít một hơi thật sâu, gạt bỏ những suy nghĩ tiêu cực và đi xuống phố.

Bây giờ cô phải tìm hiểu xem liệu tin đồn ngớ ngẩn về việc thích con gái tóc dài của Sasuke có đúng không.

...

"Này Sasuke, cậu có thích con gái có mái tóc dài không?"

Cậu nhìn cô đầy chán ghét, khuôn mặt nhăn nhó vì những động tác khó mà họ đang thực hiện.

"Ew. Con gái thật phiền phức."

Và đó chính xác là câu trả lời mà cô mong đợi.

--------------------------------------------------

Lần đầu tiên Sakura thực sự gặp cha mẹ của Sasuke là khi họ bảy tuổi.

Cậu càu nhàu về việc mẹ cậu muốn cô và Naruto đến ăn tối vào ngày hôm sau, khi cô đang muốn gặp họ một cách đàng hoàng.

Việc đưa con trai của họ về trong tình trạng bất tỉnh sau một trận đấu rõ ràng không phải là cuộc gặp gỡ thích hợp.

"Sakura, làm ơn đừng nói quá nhiều, và Naruto, hãy có một số cách cư xử trong bữa ăn," Sasuke yêu cầu, trông khá nghiêm túc.

Sakura nhướng mày. Cô sẽ không nhận bất cứ lời nói xúc phạm nào, ngay cả khi họ có địa vị hơn cô rất nhiều. Cô tin rằng phải có sự tôn trọng lẫn nhau, và sự phân biệt đối xử thường đến từ các trưởng lão của gia tộc không thể được tha thứ.

"Nếu cha cậu không cho tớ lời nhận xét gì, thì tớ sẽ im lặng," cô đáp.

Naruto nhìn có vẻ chán nản. Cách cư xử trong bữa ăn có nghĩa là ăn chậm hơn, chú ý đến vị trí đặt khuỷu tay và hạn chế nói chuyện. "Ừ."

Khi Sakura và Naruto đến bên ngoài khu nhà Uchiha, Sasuke đang đợi họ ở cổng và dẫn họ đến nhà mình.

"Kaa-san, con về rồi!" cậu gọi, cởi giày, để ở cửa.

Sakura đã gặp Uchiha Mikoto một vài lần lúc đưa Sasuke về, và biết người phụ nữ này có một trái tim nhân hậu. Bà không thích bị gọi là 'Uchiha-san', vì bà nói rằng có quá nhiều Uchiha trong nhà, và nó chỉ gây thêm rắc rối. Theo những gì Obito đã nói với cô, bà và mẹ của Naruto là bạn thân trước cuộc tấn công của Cửu Vĩ.

"Chào buổi tối, Mikoto-san!" Sakura vui vẻ chào. "Cảm ơn cô vì đã mời chúng cháu đến."

"Không cần khách sáo," bà xua tay. "Bất kỳ người bạn nào của Sasuke đều là bạn của gia tộc. Ta rất vui vì cuối cùng chúng ta cũng có thể cùng dùng bữa."

Sakura gật đầu, nâng một chiếc hộp nhỏ trong tay lên. "Vừa rồi, Naruto và cháu đã làm món tráng miệng tại nhà cháu. Đây là dango ạ."

Mikoto chớp mắt ngạc nhiên, rồi mỉm cười, nhận lấy cái hộp từ tay cô. "Cảm ơn hai cháu. Con trai cả của ta và ta đều là một fan cuồng của đồ ngọt." bà nháy mắt.

Naruto dường như sáng bừng trước lời khen ngợi, cậu đã cố hết sức để làm dango với cô, mặc dù cô làm là chủ yếu.

"Nào," Sasuke nói, dẫn họ về phía phòng khách. "Tớ sẽ dẫn các cậu đi xung quanh."

"Bữa tối sẽ sẵn sàng trong mười phút, Sasuke," Mikoto nhắc nhở. "Và nhớ rửa tay khi về nhà."

"Vâng, kaa-san."

Ba người họ đi xung quanh trong nhà khi Sasuke dẫn họ đến các hành lang dài và các căn phòng mở, thỉnh thoảng dừng lại để nghe lời nhận xét của Naruto hoặc câu hỏi của Sakura. Đó là một ngôi nhà lớn đáng ghét, rõ ràng là quá mức cần thiết cho bốn người, và có những căn phòng mà Sasuke thậm chí chưa bao giờ bước vào.

Có một sân sau rộng với những cây cối được chăm sóc cẩn thận, một hồ cá cảnh, một khu vườn và một sân tập luyện ở phía sau. Ngoài hàng rào dẫn đến khu rừng chạy dọc theo sông Naka và liền kề với khu nhà Uchiha còn lại.

Nó rất sang trọng.

Họ ghé vào phòng vệ sinh để rửa tay như Mikoto đã yêu cầu, và trở lại phòng ăn.

Ở bàn lớn, Sakura thấy Itachi đang ngồi ở một góc, nói chuyện trầm lặng với cha mình. Đây là cái nhìn tốt đầu tiên của cô về Fugaku, và cô ngay lập tức nhận ra Sasuke có được dáng vẻ khi trưởng thành từ đâu. Ông có bờ vai rộng, và một xương hàm mạnh mẽ làm tăng thêm vào vẻ nghiêm túc thường trực của ông.

Đây là người đàn ông đã chìm sâu vào Lời nguyền Thù hận, và sẽ khiến Konoha phải quỳ gối bằng một cuộc đảo chính - một tương lai mà cô không thể cho phép xảy ra.

"Aniki! Anh đã trở về!" Sasuke chào, chạy về phía trước với một nụ cười.

Sự chú ý của Itachi ngay lập tức hướng về cậu em trai, và ánh mắt anh dịu lại. "Otouto, đây là lần đầu anh thấy em đưa bạn bè về nhà."

Sasuke nhảy tới cạnh nơi Itachi ngồi, đôi mắt háo hức. "Nhiệm vụ như thế nào? Anh đã làm gì? Anh đã đi đâu?"

Một tiếng hắng giọng nghiêm nghị trước khi Itachi có thể trả lời, Sakura hướng mắt nhìn Fugaku đang ngồi ở đầu bàn, đôi mắt nheo lại.

"Sasuke, ta đã nói trước rằng các nhiệm vụ là bí mật và không được nói như vậy," ông cảnh cáo.

"Vâng, otou-san," Sasuke ngay lập tức ngưng cười, ngồi thẳng lên một chút.

Có một khoảnh khắc im lặng khó xử khi Sakura đứng sang một bên với Naruto, người đang im lặng một cách lạ thường.

"Còn hai người?" Fugaku cuối cùng cũng quay sang họ, vẻ mặt lạnh như đá.

Cô bước lên trước. "Cháu là Haruno Sakura, và đây là Uzumaki Naruto. Bọn cháu học cùng lớp ở Học viện với Sasuke, Uchiha-sama."

"Hn," ông lẩm bẩm, mắt đánh giá. "Haruno, huh?"

Dân thường, cô nghe chưa rõ.

"Và cháu muốn trở thành một kunoichi?" ông tiếp tục, cố gắng xác định giá trị của cô.

Cô chớp mắt. "Cháu muốn trở thành một shinobi, Uchiha-sama. Cụ thể là một y nhẫn giả tiền tuyến."

Có một tia ngạc nhiên thoáng qua ánh mắt ông, và Sasuke nhìn cô cảnh báo về việc điều chỉnh lại lời nói. Itachi có vẻ thích thú một cách nhẹ nhàng.

"Chưa có một y nhẫn giả tiền tuyến nào thành công ngoại trừ Tsunade, một Senju," ông nhận xét, giọng đầy thách thức. "Cháu tin rằng cháu có thể làm được điều đó?"

Sự chế nhạo rõ ràng trong giọng nói của ông, và Sakura cứng rắn lại, phớt lờ vẻ mặt của Sasuke.

"Vâng," cô nói với sự tự tin, nở một nụ cười. "Hiện tại bọn cháu chỉ là một học sinh ở Học viện đơn thuần. Ai có thể nói những gì cháu không thể đạt được từ đây?"

Sự im lặng đáng sợ khi Sasuke kinh hoàng nhìn cô, Itachi với vẻ ngạc nhiên được che giấu, và Fugaku với một cái nhíu mày.

Naruto phá vỡ không khí ngay sau đó.

"Sakura-chan là tuyệt nhất!" cậu bảo vệ, nhìn chằm chằm vào Uchiha trước mặt. "Cậu ấy chắc chắn sẽ tốt hơn người tên Tsunano đó, 'ttebayo! Cậu ấy đã đánh bại Sasuke-teme một cách dễ dàng!"

Sakura khẽ rên rỉ, và cô siết chặt tay Naruto.

"Vậy sao," Fugaku trầm giọng, đôi mắt hướng đến cậu con trai út của mình. "Ta nghĩ rằng con đứng đầu lớp, Sasuke?"

Cậu dường như thu mình lại gần vào anh trai mình, trông như thể cậu muốn biến mất. "C-con..."

Fugaku nheo mắt. "Có vẻ như chỉ trên danh nghĩa, và một Uchiha thua bên ngoài Học viện." Thua một dân thường.

Trước khi Sakura có thể phản bác, Itachi nhanh chóng can thiệp. "Cách luyện tập của em ấy không có gì thiếu sót, otou-san. Cá nhân con thấy rằng Sakura-san thực sự xuất sắc về taijutsu. Em ấy sẽ làm tốt vai trò là một y nhẫn giả tiền tuyến."

Sự hỗ trợ bất ngờ của anh làm cô ngạc nhiên, nhưng cô chưa kịp cảm ơn anh thì Fugaku đã nhanh chóng quay về phía cô.

"Vậy ai trong gia đình... đã dạy cháu những điều như vậy?"

Sakura đã học được rằng cách tốt nhất để giả mạo thần đồng là không đưa ra lời bào chữa. Không cần ai dạy, chỉ có những thứ xuất hiện sau khi quan sát và phân tích môi trường xung quanh.

"Cháu không được dạy bởi gia đình, Uchiha-sama. Cháu chỉ đơn giản là tình cờ nhìn thấy một shinobi đang luyện tập, và có hứng thú với cách luyện tập của người đó."

"Shinobi mà cháu nhắc đến là ai?" ông hỏi tiếp.

Cô lại mỉm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net