Chương 2: Tâm ý rung động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn hơi bất ngờ với câu hỏi của nàng, nụ cười trên môi cũng không vì vậy mà vụt tắt mà còn càng tươi hơn khiến Nhan Du đứng đối diện không khỏi cau chặt mày.

"Tiểu nha đầu, muốn đi theo ta về Kinh thành không?"

Thanh âm trầm ấm, khàn khàn lại vang lên, trái lại với ấn tượng đầu tiên, lần này Nhan Du khá bài xích, nàng nhíu nhẹ mày, nhưng cũng không vội từ chối mà thầm suy tính trong đầu, dù sao bây giờ rời núi nàng cũng đơn thương độc mã, không ai quen biết vậy chẳng thà rằng mặt dày đi theo ăn bám ai đó còn đỡ hơn.

Nghĩ như vậy, nàng hơi gật nhẹ đầu với hắn, nói xong liền hướng về phía Tử Đồng đang uống nước xuống kêu lên một tiếng, chưa đến một phút Tử Đồng đã phóng như bay đứng trước mặt nàng, thân thiết cọ mũi lên mặt nàng khiến Nhan Du phì cười.

Nhìn tiểu nhân nhi nhỏ nhắn bên con ngựa đỏ như huyết đùa giỡn, trong lòng hắn không rõ là tư vị gì, vô thức cong khoé môi, Dạ Tuyệt chăm chú nhìn nàng, một nữ tử chỉ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi nhưng khi nhìn thấy cảnh máu me đầm đìa trên cơ thể một người mặt cũng không đổi sắc, nàng phải là người như thế nào chứ...

.....

"Nha đầu, muội biết đường xuống nơi này sao?" Dạ Tuyệt sau khi được nàng dìu đến suối tẩy rửa vết thương, bộ y phục đen đã bị nát nhàu phần trên được thay thế bởi một chiếc áo choàng cùng màu, hắn nhìn nữ tử đang ngồi trên lưng ngựa, có chút thắc mắc hỏi.

Nhan Du không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái ý tỏ nàng đương nhiên biết, dù sao nàng cũng lên lên xuống xuống thường xuyên, đường đi sớm đã quen thuộc.

Dạ Tuyệt chỉ ồ lên một tiếng tỏ vẻ kinh ngạc, hắn cẩn thận suy tính, dường như từ lúc gặp nhau đến bây giờ, số câu nàng nói với hắn cũng chưa vượt quá ba câu, hắn cũng chưa biết tên nàng...

"Nha đầu, muội tên gì?"

Dạ Tuyệt hoàn toàn bị nàng không để ý lần một.

"Nha đầu?"

Thêm một lần nữa bị ngó lơ.

"Nha đầu, tên của muội?"

Thật sự là hắn bị lơ triệt để.

Dạ Tuyệt lắc lắc đầu từng bước theo sau một người một ngựa, nữ tử này thật đúng là khiến người khác nhìn vào không thấu, nhưng người như vậy giữ lại bên cạnh ít nhiều gì cũng khiến hắn cảm thấy thú vị, dù sao bây giờ kẻ thù của hắn cũng không ít, nếu lơ mơ mà thêm một hai kẻ thù nữa thì hắn cũng không sợ, cũng đã nhiều rồi, nhiều hơn nữa cũng có gì đâu, dù sao sinh mệnh của hắn cũng dài lắm, vẫn có thể chơi với bọn họ đến lúc lên ngôi.

Ánh mắt của hắn hơi loé lên dưới tia nắng nhàn nhạt.

Nhan Du ngồi trên lưng ngựa thấy phía sau đã yên tĩnh hơn, chỉ có tiếng bước chân chầm chậm thì hài lòng, nàng đưa tay lên xoa nhẹ vào đầu Tử Đồng, xúc cảm mềm mại từ bộ lông đỏ sẫm mang đến khiến nàng vui thích cong nhẹ khoé môi.

May mắn là không ai nhìn thấy cảnh này, nếu không nhất định sẽ bị một nụ cười hờ hững của mỹ nhân mà tâm ý điên đảo.

Xinh đẹp, thanh khiết tựa sương hoa...

Bế nguyệt tu hoa, trầm ngư lạc nhạn, khuynh quốc khuynh thành,...

Đều không thể nào tả xiết được vẻ đẹp của nàng.

Đi đến chập tối thì xuống được núi Giác Lâm, Nhan Du vẫn một thân bạch y tĩnh lặng không nói gì, Dạ Tuyệt đi bộ theo sau vừa xuống núi sắc mặt cũng trở nên vẻ cà lơ phất phơ, hoàn toàn khác bộ dạng lạnh lùng lần đầu nàng gặp.

"Kinh thành ở đâu?"

Dưới ánh trăng vàng nhạt, nàng quay đầu lại, ánh mắt vốn tĩnh lặng có chút mông lung nhìn hắn, hờ hợt hỏi, giọng nói nhẹ nhàng như mây trôi, trong trẻo như tiếng suối, lại êm dịu tựa thiên âm.

Dạ Tuyệt không nói gì, chỉ phóng thân ngồi lên lưng Tử Đồng, vốn dĩ có người lạ ngồi lên lưng nó thì nó phải hất xuống nhưng vì do có Nhan Du đang ngồi bên trên nên đương nhiên Tử Đồng không dám, nó rơi vào tình trạng vô cùng rối rắm!

Còn Dạ Tuyệt thì vẫn dửng dưng, hai tay vòng qua thắt lưng của nàng nắm lấy dây cương, thúc vài cái nhưng Tử Đồng chỉ hí lên vài tiếng tỏ vẻ không phục chứ không hề di chuyển khiến hắn run run khoé miệng, con ngựa này cũng quá trung thành đi?

Chậc, so với một con ngựa, loài người quả thật quá tệ.

"Làm gì vậy?"

Nhan Du cau mày, tỏ ý không vui ngước đầu lên nhìn người phía sau thản nhiên vòng tay qua eo nàng, không ngước thì tốt, vừa ngước rồi thì đôi môi hồng của nàng liền chạm phải đôi môi mỏng của hắn, bốn mắt đối diện nhau, lần đầu tiên trong đời, Nhan Du cảm thấy vô cùng rối rắm, lần đầu tiên trong đời, Dạ Tuyệt cảm thấy có gì đó dâng dâng lên trong đáy lòng nhưng lại không thể dùng lời để tả được.

Cũng may nàng phản ứng nhanh, môi vừa chạm nhau khoảng vài giây đứng hình thì ngay lập tức quay mặt lại che giấu nét bối rối trong mắt, giọng nói cứng ngắc mang theo tia bất định.

"Huynh, huynh bỏ tay ra đi, ta tự làm được, dù sao ngoài ta ra Tử Đồng cũng sẽ không nghe ai..."

Dạ Tuyệt hơi ngẩn ra, hắn nhướng mày, đôi mắt đen như mực nhìn xuống tiểu nhân nhi trong lòng mình, không ngờ nàng cũng có lúc bối rối thế này...

"Muội có biết đường không?" Một câu nói nhàn nhạt, nhưng lại khiến Nhan Du á khẩu, nàng đành ngậm miệng lại để mặc cho ai đó tuỳ ý ôm mình vào lòng, dù có chút khó chịu nhưng nàng cũng phát hiện rồi, tên nam nhân này không phải dạng hời hợt có thể bị nàng nói mấy câu mà im bật.

Thấy hành động cam chịu của nàng, hắn tỏ vẻ vô cùng buồn cười nhưng vì không muốn làm tiểu nhân nhi mất hứng nên đành nén cười khiến khuôn mặt tuấn mỹ đỏ bừng, vô cùng buồn cười.

Cứ như vậy, từ một người ngồi trên ngựa, một người đi bộ thành hai người ngồi trên lưng ngựa, nữ nhân ngồi trong lòng nam nhân, hai màu trắng đen của y phục phân rõ.

Ngồi một lát thì Nhan Du cũng buồn ngủ, đôi mắt dần trở nên mông lung, nàng lại vô ý ngủ thiếp đi, đầu cũng vì thế mà ngã vào lòng Dạ Tuyệt khiến hắn đang thúc ngựa cũng phải ngạc nhiên liếc mắt xuống nhìn.

Thấy nàng nằm im trong lòng mình, hàng lông mi cong dài rủ xuống che khuất đôi mắt màu lam đặc biệt, đôi môi đỏ mộng khiến người nhìn vào thật muốn cắn một cái, mái tóc đen dài không cột hơi bay bay, vài sợi tóc lướt ngang mặt hắn khiến hắn ngửi được mùi lan hoa nhè nhẹ trên mái tóc mềm hơn cả lụa của nàng.

Lần đầu tiên, ở cùng một nữ tử, lại là một nữ tử xa lạ mới quen trong một ngày, Dạ Tuyệt có cảm giác rung động.

Hắn thử đưa tay lên xoa nhẹ đầu nàng, quả thật là mái tóc của nàng vô cùng mềm mượt, thậm chí còn mượt mà hơn so với tưởng tượng của hắn, ngón tay thô ráp từ từ đưa xuống, nhẹ nhàng đảo quanh ngũ quan mỹ lệ, thanh khiết của nàng, ngón tay đảo một vòng quanh đôi môi đỏ mộng, hắn hơi híp mắt lại, cuối cùng lưu luyến bỏ tay rời khỏi mặt nàng, tiếp tục thúc ngựa chạy đi.

Dù sao thời gian còn dài, hắn cũng chưa xác định rõ được phần tình cảm này, cứ để từ từ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC