Chương 20: Hang động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyền tống trận vừa khởi động, Tiêu Tử Du cảm thấy một trận quay cuồng chao đảo, lần nữa đứng vững thì đã thấy hoàn cảnh xung quanh trở nên xa lạ, xung quanh tối tăm như một hang động.

Y quan sát xung quanh, hơn hai trăm đệ tử tiên môn ngã trái ngã phải hoảng hốt đứng lên, dưới chân là trận truyền tống ánh sáng ảm đạm, xem ra trận pháp này đã hư hao nghiêm trọng, không thể khôi phục trong một sớm một chiều.

Đệ tử Thanh Hiên nhanh chóng tụ lại bên cạnh Sở Hoành, Tiêu Tử Du lập tức lấy ra một chiếc ô màu xám, ô vừa mở, trên tán ô liền xuất hiện ánh sáng nhàn nhạt, trong phạm vi vài trượng xung quanh phủ lên một màng chắn mờ ảo. Ngay sau đó màn chắn giống như bị công kích, rung lên mấy lần mới miễn cưỡng ổn định lại, có điều ánh sáng đã ảm đạm đôi chút.

Tiêu Tử Du nhướng mày, nói khẽ: "Trong không khí có độc. Độc tính không nặng, có điều không nhìn ra là thứ gì."

Đệ tử các phái cũng nhanh chóng phát hiện ra bất thường, nhanh chóng dùng pháp bảo trên người đối phó.

Sở Hoành quan sát xung quanh một vòng, trong ánh sáng của các pháp bảo, xung quanh cũng được soi rõ ràng hơn. Bọn họ đang ở trong một hang động bằng đá, trần có hai cái hốc lớn nhưng đã bị dây leo phủ kín, không để lọt chút ánh sáng nào. Hang động rất kín, độc khí dường như là do lâu ngày bị phong bế mà sinh ra.

Trái với lo lắng ban đầu rằng nơi này sẽ phong bế linh lực như ở trong trận pháp ban nãy, linh khí ở đây cũng khá dồi dào. Tiêu Tử Du kéo Sở Hoành: "Sư huynh điều tức một chút đi."

Thấy các bên đều có ý định tự nghỉ ngơi hồi phục trước, Sở Hoành liền phân phó cho một vài người am hiểu trận pháp sắp xếp một trận pháp tinh lọc đơn giản, lại chia lượt cho các đệ tử cảnh giới luân phiên rồi mới ngồi xuống tĩnh tọa.

Đệ tử Thanh Hiên sớm đã quen sự an bài của Sở Hoành, lập tức có trật tự làm theo lệnh. Xét trên số lượng, Thanh Hiên chỉ có mười ba người nhưng lại có vẻ thích ứng nhanh nhất. .

Vì vị trí của phái Trùng Luân được xếp gần lôi đài còn đệ tử Cố giai đường chạy lên xem tình trạng của Hách Liên Mạc nên đệ tử hai bên đường chiếm số lượng lớn nhất. Các đại phái đều có không ít đệ tử ngồi ở gần trung tâm, trong hơn hai trăm người thì phải có đến hai phần ba mặc tông phục của các đại môn phái, Đề Ô Tự và Thanh Dư phái mỗi bên cũng phải có đến mấy chục người.

Có không ít người trong lòng hoài nghi Đề Ô tự và Thanh Dư giở trò quỷ, dù sao thế trận lớn như thế cũng không thể làm xong trong một sớm một chiều, thế nhưng các đại môn phái có tinh anh dẫn đầu đều hiểu phải hồi phục lại trạng thái tốt nhất thì mới an toàn nên các bên tạm thời đều cố gắng bảo toàn lực lượng.

-----

Lôi đài luận võ đã biến thành một bãi hoang tàn.

Trưởng lão các phái vội vàng tìm cách thăm dò vị trí lối ra của truyền tống trận, một vài người khác đã phát hiện các tinh thể rơi lại trên mặt đất. Thứ này gọi là Truyền tinh dẫn hải, một loại pháp khí dẫn truyền hình ảnh, La Trí trưởng lão thử dùng linh lực thăm dò, trên không lập tức chiếu ra hình ảnh của đám đệ tử, tuy không biết hiện giờ họ đang ở đâu nhưng ít ra vẫn còn an toàn, các trưởng bối đều nhẹ nhàng thở ra.

Đề Ô tự và Thanh Dư phái có mặt ở đây đều hốt hoảng trước sự tình này, vội vàng muốn đứng ra giải thích thế nhưng trưởng lão của Trùng Luân là Lý Thời lại không nghe vào, lập tức thả một lá phù truyền tin về sư môn, các môn phái khác thấy vậy cũng vội làm theo, cục diện nhất thời căng thẳng.

Phương trượng Đề Ô tự là cao tăng Phương Đồ, một vị đại sư đức cao vọng trọng, ông ôn hòa đứng ra: "Sự tình này là do bổn tự và phái Thanh Dư lo liệu không chu toàn, nhất định sẽ bồi tội với các vị. Có điều hiện tại cấp bách nhất vẫn là tìm được người trước, các phái có thể cử người tới điều tra, bổn tự sẽ hết lòng phối hợp."

Phương Đồ đại sư đã xuống nước như vậy, các phái cũng không thể quá khắt khe, trong lòng chắc ai cũng đang mắng chửi nhưng ngoài mặt vẫn đành nén xuống.

Có điều bài trí một trận pháp lớn như vậy, lại thêm động tĩnh trên biển, chẳng bao lâu các phái đã tra rõ nguồn cơn.

La Trí trưởng lão nhìn đệ tử nhà mình trong Truyền tinh dẫn hải, Sở Hoành tâm thái bình tĩnh, vết thương trong trận chiến với Hách Liên Mạc cũng đã gần bình phục trong lòng cũng an tâm phần nào.

-----

An Linh tán của Tiêu Tử Du cấp bậc không cao, chỉ có thể chắn mưa độc sương độc độc tính không mạnh, là do Phục Vân đường phân phát cho y trước khi hạ sơn, không ngờ lại phát huy tác dụng vào lúc này.

Hai đệ tử của Tuyết Nguyên môn am hiểu dùng độc và Tiêu Tử Du chụm đầu lại nghiên cứu màn sương độc, chẳng bao lâu đã phát hiện thứ độc này là Tử khí, do xác chết lâu ngày tạo thành, tuy không quá nồng đậm nhưng đối với tu sĩ vẫn có tác hại nhất định, cần dùng linh khí hộ thể để tránh bị độc khí ăn mòn.

Nơi này linh khí rất dồi dào, đệ tử các phái có pháp bảo bảo vệ có thể tĩnh tọa để hồi phục linh lực. Một vài môn phái có trận pháp sư đều nhanh tay bày một trận pháp tinh lọc. Ngược lại đệ tử của các môn phái nhỏ và tán tu chỉ có thể vừa uống đan dược giải trừ độc tính vừa vội vàng hấp thụ linh khí, trạng thái không quá dễ dàng chút nào.

Hai canh giờ trôi qua, thương thế của Sở Hoành hoàn toàn bình phục, hắn là người sẽ không bị động chịu trận, tự mình đứng lên ném ra một hỏa phù chiếu sáng cả hang động.

Vách tường của hang động màu trắng ngà, không nhìn ra là loại đá gì, trên cao có hai cái hốc lớn bị dây leo che kín, dây leo màu xanh ẩn ẩn đường gân huyết sắc, vừa nhìn đã biết không phải loài thực vật ôn hòa. Hang động hình vòm chỉ có một phía mở ra, là một thông đạo lớn sâu hun hút, trong màn đen đặc chỉ thấy ẩn hiện vài đoạn dây leo giăng mắc.

Tiêu Tử Du sau lưng vẫn còn đeo bao kiếm, lưỡi kiếm dường như linh ứng được với đám dây leo kỳ dị này, truyền ra một cảm giác khoái chí ớn lạnh.

Các đại môn phái lần lượt có người đứng lên xem xét xung quanh, so với các đệ tử đồng môn chưa từng giao lưu thì đệ tử trung tâm của các phái từng ra ngoài cùng làm nhiệm vụ có vẻ càng dễ nói chuyện hơn. 

Sở Hoành còn chưa đi được mấy bước đã có mấy người tới cùng hắn trao đổi tình hình. Sở Hoành phản ứng nhanh nhạy, thực lực nổi trội, người phát hiện ra chuyện bất thường đầu tiên cũng là hắn, tất nhiên sẽ khiến người ta thấy tin tưởng hơn.

Nhóm người tới từ môn phái nhỏ và các tán tu không thuộc tán tu minh cũng nhanh chóng hợp lại, trở thành một liên minh nhỏ, số lượng không ít nhưng đa phần cảnh giới không cao.

Tăng nhân Đề Ô tự và đệ tử Thanh Dư phái cũng biết mình bị nghi ngờ, tự giác đứng lên nói rõ tình hình rằng bản thân họ cũng không biết sự tình, dù chẳng biết bao nhiêu người tin tưởng nhưng ngoài mặt ít ra cũng chưa có xung đột.

Hơn hai trăm người, hơn nữa còn là thanh niên trẻ tuổi ưu tú của các phái, ai mà chẳng có chính kiến của mình. Các bên lần lượt thảo luận rồi trao đổi với nhau, một bộ phận thì muốn ở lại đây, họ cảm thấy trưởng bối sẽ sớm khởi động truyền tống trận tới đón bọn họ. Ngôn luận này ngay lập tức bị bác bỏ, các trận pháp sư đều khẳng định truyền tống trận này đã hỏng, nếu muốn tu sửa thì không chỉ cần đại lượng linh thạch mà còn cần trận pháp sư có cấp bậc cao, đám thanh niên bọn họ căn bản chưa có ai đạt đến cấp bậc này.

Ý kiến thứ hai được khá nhiều người tán thành chính là trước hết phải xác nhận xem nơi này có đủ an toàn để làm cứ điểm tạm thời không, sau đó cần tìm cách ra ngoài khảo sát tình hình.

Người không giỏi đoán ý như Tiêu Tử Du cũng nhận ra tất cả mọi người đều không tin tưởng lẫn nhau, cũng không có ai đủ uy vọng để đứng ra kêu gọi. Sở Hoành sau khi trao đổi xong với những người quen biết thì trở về bàn bạc với đồng môn nhà mình. Đệ tử Thanh Hiên đều cảm thấy trước hết nên đi thăm dò nơi này xem có an toàn hay không, chỉ là nhất thời không quyết định được có nên cùng người khác hợp tác hay không.

"Không có dấu hiệu nào đe dọa chúng ta, trận pháp cũng không phải sát trận, e rằng mục tiêu của đối phương là lợi dụng chúng ta để uy hiếp trưởng bối bên ngoài." Hoàng Chính Hy nói.

"Trước mắt vẫn phải ra ngoài một chuyến, chờ người khác cứ không bằng tự cứu lấy mình." Hàn Cảnh tiếp lời, nhóm bằng hữu ở Trùng Cảnh phong rất ủng hộ ý tưởng này.

Lục Tình Tình cũng cảm thấy chôn chân ở đây không phải là ý hay, nhưng nàng hơi lo lắng: "Chúng ta nên tự ra ngoài hay đi cùng những người khác?"

Quan hệ của Thanh Hiên kiếm tông với đại đa số các phái đều rất bình thường, chỉ có Thiên Giác môn và Giai Không tự là khá hơn một chút nhưng ngoại trừ Sở Hoành thì chẳng ai quen biết người bên đó, lúc này cũng chẳng ai có ý định lôi kéo làm quen.

Hoàng Chính Hy nhìn có vẻ không đáng tin nhưng lại là đệ tử Tuyết Nguyên môn, từng mấy lần vào Hàn Hoang đánh trận, trong lúc này cũng có thể xem là người có kinh nghiệm: "Lâm thời lập đội ngũ với người khác cũng không phải ý hay, chưa nói đến hai bên không tin tưởng lẫn nhau, chỉ nội việc nghe ai chỉ huy thôi cũng khó rồi."

Tử khí không quá dày, tuy rằng tạm thời chưa có vấn đề gì nhưng các pháp khí phòng độc sẽ hao tổn dần, chưa kể bản thân việc không biết đây là đâu đã đủ để trở thành mối nguy lớn nhất rồi.

Trong lúc bọn họ đang bàn về cách tác chiến khi ra ngoài thì đã có vài đội ngũ không chờ nổi mà đi ra trước. Đầu tiên là nhóm tán tu và đệ tử môn phái nhỏ không có pháp khí hay trận pháp phòng độc muốn ra ngoài trước, theo ngay phía sau là Cố Giai đường, ngoại trừ Điệp Di cốc cùng ở Tây địa có quan hệ bình thường, các đại môn phái khác và Cố Giai đường vẫn luôn chẳng có tiếng nói chung, bọn họ cũng không muốn cùng ai hợp tác nên nhanh chóng quyết định tự mình hành động.

Tiêu Tử Du trong suốt quá trình bàn luận vẫn luôn im lặng.

Y ngồi gần góc tường, tò mò nguyên cứu về vách đá trắng ngà ở đây. Lưỡi kiếm y đeo sau lưng rất mẫn cảm với ác niệm, sát khí và huyết khí, nơi này có thể làm nó rộn ràng tỉnh lại như vậy, e rằng chẳng phải địa phương tốt đẹp gì. Đám dây leo giăng quanh đây cũng rất quỷ dị, khiến y lạnh cả sống lưng.  

Đột nhiên có một bàn tay áp lên lưng, Tiêu Tử Du ngoảnh lại, phát hiện Sở Hoành đã ở bên cạnh mình.

Tiêu Tử Du có thể chất đặc biệt, y vô cùng mẫn cảm với sự biến đổi của hoàn cảnh, nơi này lại quá bất thường. Sở Hoành có thể cảm nhận được bất an của y, thế nhưng hắn tin rằng mình có thể bảo vệ sư đệ chu toàn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net