Chương 21: Dây leo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đoàn người đứng lên tiến về phía lối đi tối tăm, Sở Hoành dùng linh lực ném ra một lá hỏa phù, lá phù cháy rực bay thẳng về phía trước chiếu sáng cả một vùng, thế nhưng lối đi rất dài, khi lực đạo trên lá phù tiêu tan hết vẫn chưa thấy được điểm cuối cùng, nơi xa vẫn là một màn đen đặc, có điều phía trước vách đá trắng đã biến mất, thay vào đó là dây leo tầng tầng rủ xuống, nhóm người đã đi trước cũng không thấy đâu.

Tiêu Tử Du thấy hơi ớn lạnh với không khí ở đây. Những người khác đều đã dùng linh lực hộ thể để tự mình ngăn Tử khí xâm nhập, chỉ có Tiêu Tử Du và Sở Hoành đi trước là còn ở dưới tán ô, thỉnh thoảng Sở Hoành sẽ dùng kiếm cắt đứt một đám dây leo. 

Qua một hồi lâu, Tiêu Tử Du bắt đầu thấy hơi kỳ lạ, lối đi mà họ đang đi rất dài, không thấy lối rẽ nào, thế mà ngoại trừ đoạn đường ban đầu trông như đã từ bị dọn dẹp qua thì hiện tại hoàn toàn không có dấu vết của nhóm người đi trước. y bất chợt quay đầu lại, nơi bọn họ đi qua vẫn là một màn đen sâu hun hút. Sở Hoành thấy Tiêu Tử Du dừng bước thì cũng ra hiệu cho tất cả dừng lại.

Chợt Tiêu Tử Du ra dấu im lặng, những người khác nghi hoặc nhìn y.

"Sư huynh, có âm thanh." Tiêu Tử Du chậm chạp nói, tựa hồ cũng không quá chắc chắn.

Những người khác lắng tai nghe nhưng lại không phát hiện gì. Đang lúc mọi người muốn hỏi lại thì Sở Hoành rút ra một lá hỏa phù khác, đột lên rồi ném về phía con đường mà họ từng đi qua. Sau lưng vẫn là lối đi sâu hun hút, hỏa phù bay một quãng dài rồi đập lên vách động, thứ dây leo kỳ dị này hoàn toàn không bắt lửa.

Ngay sau đó tất cả đều phát hiện ra bất thường. Rõ ràng con đường họ đi là một đường thẳng thật dài, vì sao hỏa phù bay thẳng lại có thể đập lên vách tường?

Tiêu Tử Du rút ra một mảnh ngọc nhỏ có thể phát sáng, vung tay ghim lên một đoạn dây leo trên tường, sau đó cả nhóm người im lặng quan sát. Qua một lát, mảnh ngọc bắt đầu chậm rãi di chuyển, hầu như không hề phát ra âm thanh gì, biên độ cũng nhỏ tới nỗi khó lòng nhận ra. Toàn bộ đám dây leo trong hang đều âm thầm chuyển động, khiến bọ họ lầm tưởng bản thân vẫn đang đi đường thẳng, trên thực tế không biết đã bị đẩy đến nơi nào.

Hàn Cảnh rút kiếm cắm thẳng lên vách tường, vốn tưởng rằng có thể dễ dàng cắt qua, kết quả lại phát hiện bên trong lớp dây leo lại là một vật chất vô cùng cứng chắc, kiếm của Hàn Cảnh căn bản không thể phá được.

Ánh mắt của Sở Hoành hơi trầm xuống, hắn đặt tay lên đám dây leo thử dùng linh lực cảm nhận. Linh khí trong dây leo giao động rất nhỏ thế nhưng không hề đứt đoạn, tử khí âm trầm tỏa ra từ đám dây leo quả thực khiến người ta lạnh sống lưng.

"Thứ này e rằng đã mở linh trí, hơn nữa cấp bậc không thấp, nó muốn chậm rãi vây chết chúng ta ở chỗ này."

Giọng nói của Sở Hoành bình thản tới độ Tiêu Tử Du còn không nghe ra nổi ý lo lắng nào, cũng vì vậy mà rõ ràng là một tin tức xấu nhưng những người khác lại không hoảng loạn nổi.

Đúng lúc này hang động bất chợt rung lên, theo đó là âm thanh của một vụ nổ ầm ầm truyền đến từ vách tường.

Hang động rung lên từng hồi, Tiêu Tử Du có thế cảm nhận được dưới chân từng đợt trấn động không ngừng, tiếp theo đó là đám dây leo bắt đầu sống dậy, bắt đầu rút về một hướng khiến hang động chao đảo, lối đi trước mắt cũng nhanh chóng trở nên méo mó. 

Y kinh ngạc phát hiện hang động này không phải bị dây leo bao phủ mà toàn bộ nó đều cấu tạo bởi dây leo, tầng tầng lớp lớp đều là dây leo vằn đỏ đang chuyển động.

Bất kể là thứ gì đang tạo ra trấn động thì chắc chắn cũng là thứ gây bất lợi cho đám dây leo quỷ quái này, bằng không chúng sẽ không hoảng loạn như vậy. Sở Hoành cầm Lãm Nguyệt vung mạnh một đường, chuẩn xác cắt đứt một mảng dây leo, mở ra một con đường. Có điều đám dây leo bủa vây từ bốn phương tám hướng, khoảng trống chẳng bao lâu sẽ bị lấp đầy.

"Đi về phía vụ nổ."

Những người khác lập tức hiểu ý, rút kiếm ra cắt dây leo mở đường. Vì xuôi theo hướng dây leo di chuyển nên chẳng bao lâu họ đã thấy ánh sáng ở trước mặt, đám dây leo ở đây càng thêm dày đặc, tử khí cũng nồng đậm.

Ngay lúc này, lại có thêm một vụ nổ nữa xảy ra, vì hiện tại đã ở rất gần nên Tiêu Tử Du đã cảm nhận rõ ràng uy lực của vụ nổ, không chỉ cả hang động rung chuyển mà âm thanh đánh thẳng vào thân thể khiến huyết dịch trong người cũng rung lên, y vội vàng vận linh lực hộ thể.

Hoàng Chính Hy rất biết nhìn hàng, kinh ngạc nói: "Thứ này Oanh Thiên Châu đi, cho nổ nhiều như vậy, chưa gặp đã biết là người giàu rồi."

Sử dụng Oanh Thiên Châu là một đoàn khoảng mười người. Sức công phá của Oanh Thiên Châu rất mạnh, lại dùng một lúc ba bốn lần, lập tức ở trên trần của hang động xé ra một lỗ hổng, những người kia lập tức lao về phía lỗ hổng muốn nhảy ra ngoài. Có điều đám dây leo lúc này cực kì hung hãn, từ bốn phương tám hướng vang lên tiếng rít chói tai, vừa quật lên người vừa không ngừng lấp kín lỗ hổng. 

Mười người kia tu vi có vẻ không cao, đủ loại pháp khí đa dạng cũng không đấu lại đám dây leo, mắt thấy lỗ hổng sắp bị lấp kín, một người trẻ tuổi trong đó vội vàng lấy ra một viên Oanh Thiên Châu muốn kích nổ nó.

Một đồng môn thấy vậy liền ngăn cản: "Chúng ta không thoát ra được, đừng lãng phí."

Tu sĩ trẻ tuổi kia cũng nhận ra tình hình không lạc quan, không ngờ đám dây leo này lực công kích lại mạnh như vậy, đang lúc hoảng hốt không biết làm sao thì đột nhiên cảm thấy một cơn gió lạnh thấu xương quét qua người mình, dây leo trói chặt chân cậu ta đã bị cắt đứt.

Sở Hoành dẫn đầu mang theo các đồng môn nhảy vào giữa trận chiến, cắt đứt dây leo cứu nguy cho bọn họ. Nhóm người bị đám dây leo đánh đến không thể phản công phát hiện người ra tay đệ tử Thanh Hiên, thầm thở ra một hơi, vội vàng hợp lực chống trả.

Tiêu Tử Du nhìn qua tình hình, chanh chóng vung mộc kiếm trong tay, kiếm khí mạnh mẽ quét lên trên, một đám dây leo đang vung vẩy lập tức bị chém đứt rơi lả tả, mở ra một khoảng không. Ngay sau đó y ra dấu với Lục Tình Tình, nàng lập tức hiểu ý tung người lên, thân thể nhẹ như yến cầm theo nhuyễn kiếm An Lăng đạp vào đám dây leo, bay đến lỗ hổng đang khép lại. Tiêu Tử Du ở phía sau không ngừng cắt đứt dây leo tới gần nàng.

Dưới sự yểm trợ của Tiêu Tử Du, Lục Tình Tình thuận lợi tới gần lỗ hổng, lưỡi kiếm sắc bén cắt đứt từng đám dây leo, lớn tiếng nói: "Lần lượt rút lui đi!"

Dứt lời nàng liền tung người nhảy ra khỏi lỗ hổng, vững vàng đạp nát một đám dây leo đang trườn lên, dùng kiếm cắt xuống duy trì khoảng trống cho người bên trong thoát ra.

Nhóm người dùng Oanh Thiên Châu nghe vậy có hơi hốt hoảng, trong số họ chỉ có một vài người đủ năng lực cắt đứt dây leo, nếu không có trợ giúp thì chỉ có thể kẹt lại trong này. Tình thế lúc này tương đối nguy hiểm, bọn họ cũng không dám chắc đệ tử Thanh Hiền Có sẵn lòng ở lại giúp đỡ hay không.

"Đệ lên trước!"

Sở Hoành đẩy Tiêu Tử Du lên, lại dùng kiếm mở ra một con đường để y thuận lợi lên trên. Những người khác thấy Tiêu Tử Du đi không ngoảnh đầu lại, trong lòng có hơi không thoải mái. Không ai trách Sở Hoành thiên vị, dù sao ai cũng có lòng riêng, hơn nữa chính bản thân Sở Hoành cũng ở lại, thế nhưng một người có chiến lực cao vào lúc nguy cấp lại không hề có ý định ở lại giúp đỡ, khó tránh khiến người ta lạnh lòng.

Sau khi đưa được Tiêu Tử Du ra ngoài, Sở Hoành ưu tiên cứu người trước. Lãm Nguyệt trong tay Sở Hoành như quỷ mị, đám dây leo cứng rắn bị kiếm cắt qua lập tức bị cắt đứt nhẹ nhàng, thế nhưng đáp dây leo càng lúc càng nhiều, căn bản là chém mãi không hết. 

Đám dây leo rất mạnh, chẳng bao lâu đã có người bị thương, có huyết khí kích thích, dây leo quỷ dị mà mạnh lên, đệ tử Thanh Hiên chống trả cũng hơi cố sức.

Thấy đám người kia còn luống cuống muốn cứu đồng môn, Sở Hoành lạnh giọng: "Các ngươi tự mình lên trên đi." Lại nói với đồng môn: "Những người có thể vận kiếm khí ở lại mở đường, ai bị thương lập tức rút lui, Hàn Cảnh và Hoàng Chính Hy cứu người."

Nghe Sở Hoành hạ lệnh cứu người, những tu sĩ kia cũng không dây dưa, họ biết bản thân không đủ khả năng nên không dám ở lại làm vướng chân, nói một tiếng "Đa tạ" rồi lập tức rút lui.

Người thoát ra càng lúc càng nhiều, họ hợp lực cắt đứt đám dây leo bên trên đang tràn tới, giúp Lục Tình Tình và Tiêu Tử Du giảm bớt áp lực rất nhiều, thế nhưng đám dây leo rất điên cuồng, hơn nữa khi ra ngoài họ mới phát hiện ra một vùng rộng lớn bên trên đều bị bao phủ bởi dây leo, đám dây leo như một con rắn khổng lồ, chỉ riêng bề ngang đã rộng mấy chục trượng, càng để lâu chúng sẽ càng kéo đến nhiều, tình thế chỉ thêm bất lợi.

Dây leo kéo đến khiến vách động ép sát, áp lực dồn đến càng lúc càng lớn, lúc này Sở Hoành cắt nát một đám dây leo, bất chấp trên đùi bị quật ra một vết thương sâu tận xương kéo được một người sắp đoạn khí ra ngoài, lập tức ném cho Hoàng Chính Hy, nói: "Đi lên!"

Mặt đất dưới chân đều là dây leo, chỉ một khoảnh khắc, đám dây leo lập tức trườn lên chân Sở Hoành rồi siết chặt, tham lam hút máu chảy ra từ vết thương. Sở Hoành không ngừng vung kiếm, sắc mặt hơi nhợt nhạt, hiện tại chỉ có kiếm khí của hắn đủ mạnh để mở đường trong đám dây leo dày đặc, nếu hắn dừng tay thì e rằng những người khác sẽ không thể tiến lên được.

Lục Tình Tình thấy Tiêu Tử Du bên cạnh đã ngừng tay, thu lại thanh kiếm gỗ trong tay, từ bao vải sau lưng lấy ra lưỡi kiếm đen giăng đầy vân máu.

Nàng nhận ra thanh kiếm đó, là một trong ba thần binh mà Thanh Hiên kiếm tông sở hữu, huyết kiếm Thuần Thường.

"Ở đây giao cho ngươi." Tiêu Tử Du nói với Lục Tình Tình một câu rồi xoay người nhảy vào trong động.

Đau đớn từ vết thương khiến Sở Hoành tỉnh táo hơn bao giờ hết, Hàn Cảnh và Hoàng Chính Hy đều phát hiện ra vết thương của hắn, muốn quay lại trợ giúp, lại phát hiện Tiêu Tử Du ở bên trên đã lướt qua họ lao thẳng xuống dưới.

Y nói: "Lên trên trước đi!"

Hàn cảnh và những người khác vốn muốn cùng y quay trở lại, lại thấy Tiêu Tử Du cầm một thanh kiếm đen kịt trong tay, lưỡi kiếm lướt nhẹ là đám dây leo lập tức đứt đoạn, giữa trùng điệp dây leo mở ra một lối chật hẹp, bọn họ căn bản không thể theo kịp, họ không còn cách nào đành mang những người khác lên trước.

Sở Hoành nhìn thấy Tiêu Tử Du nhảy xuống, đồng tử hơi co lại. Dây leo liên tục tràn đến, Tiêu Tử Du cũng rất nhanh đến được bên người Sở Hoành, vì vội vàng nên bên sườn đã bị dây leo quật ra một vết thương.

Thuần Thường trên tay Tiêu Tử Du toát ra hơi thở tà ác, vừa quét qua đã khiến đám dây leo chằng chịt quanh chân Sở Hoành đứt đoạn héo rút. Ánh sáng từ miệng lỗ hổng trên cao dần bị che khuất, Sở Hoành vừa rút được chân lập tức ôm lấy eo Tiêu Tử Du, cảm giác ấm và ẩm ướt trên tay khiến ánh mắt hắn phủ một tầng sương lạnh.

Tiêu Tử Du thấy vẻ âm trầm của sư huynh, ngoan ngoãn hạ kiếm đứng sát vào bên người hắn.

Lãm Nguyệt thoáng một tầng sương lạnh. Kiếm khí nháy mắt bùng lên, vì không có ai ở xung quanh nên kiếm ý của Sở Hoành mặc sức càn quét, bấy giờ những người ở trên mới phát hiện ra nếu không có bọn họ vướng chân thì Sở Hoành sớm đã xử lý xong rồi. Từng đạo kiếm khí sắc bén bao phủ bốn phía, dây leo hung hãn biến thành từ đoạn nát vụn rơi đầy đất.

Khi bước vào Lung Huyền cảnh có thể học thuật ngự không, Sở Hoành mang theo Tiêu Tử Du nhẹ nhàng đi ra ngoài, khiến cả đám người đứng quanh lo lắng nãy giờ sượng cả mặt.

Sở Hoành thả Tiêu Tử Du xuống nhưng vẫn ấn chặt vết thương của y, sắc mặt lạnh đến nỗi những người khác đều không dám nói gì.

Tiêu Tử Du tự giác lấy thuốc ra, có đưa cho Sở Hoành một phần, trong lòng cũng thầm mắng bản thân. Lúc một mình chạy ra ngoài là y đã tự biết rõ Sở Hoành hoàn toàn có thể giải quyết được, thế nhưng hoàn cảnh vừa rồi quá nguy hiểm, từ trên nhìn xuống Sở Hoành bị thương hoàn toàn bị đám dây leo vùi lấp, trong lòng y chợt có cảm giác hoảng hốt không nói nên lời.

Tiêu Tử Du lấy bao kiếm ra bỏ Thuần Thường vào, khi kiếm rời khỏi tay y nhịn không được khẽ hít một hơi. Lưỡi kiếm này không có chuôi, lại cần uống máu mới có thể trở lên sắc bén, mỗi lần dùng là y sẽ phải cầm thẳng vào nó, vì vậy Tiêu Tử Du không thường lấy nó ra.

Thuần Thường kiêu ngạo, thay vì nói là linh tính không bằng nói là ma tính, chỉ cần trên tay y cầm qua binh khí nào khác bị nó phát hiện, lần sau cầm nó sẽ hút máu càng dữ dội hơn. 

Ngày nhỏ Tiêu Tử Du ngang bướng muốn thi gan với nó, kết quả suýt chút nữa mất mạng, y vốn còn định từ bỏ nhưng kiếm đã nhận chủ, nếu y không chết thì không thể hủy khế ước, sẽ khiến thần binh của sư môn biến thành phế liệu, hơn nữa Thuần Thường và y rất hợp, ma tính của nó vừa vặn sẽ bù đắp cho kiếm pháp thiếu sát ý của y. 

Tiêu Tử Du và thanh thần binh này đành thỏa hiệp, nó cho y cầm kiếm gỗ khác, lúc nguy cấp Tiêu Tử Du cũng sẽ nhớ đến mà lấy nó ra.

Có điều đặc tính của Thuần thường chính là uống máu, nó phải dựa vào máu và linh lực truyền vào liên tục để duy trì trạng thái chiến đấu, thế nên mỗi lần Tiêu Tử Du dùng kiếm vẫn là một lần chịu tội. Vết thương trên tay y là hai đường dài và mảnh, một ở trong lòng bàn tay, một ở trên các ngón tay, nhìn hơi đáng sợ nhưng đã không còn chảy máu. 

Sở Hoành lấy đan dược trị thương cao cấp bóp nát thành bột phấn rắc lên tay Tiêu Tử Du, ai nhìn cũng phải khen một câu xa xỉ.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net