Chương 4: Sở Hoành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sở Hoành năm nay chỉ mới hai mươi, độ tuổi cũng thuộc vào lứa đệ tử mới, với người tu chân không kể tháng năm thì vẫn còn rất nhỏ tuổi. Thế nhưng Sở Hoành nhập môn sớm, tính toán sâu xa thì cũng không biết nên gọi là may mắn hay bất hạnh.

Sở hoành sinh ra ở một tộc nhỏ sống trong Bắc địa, gần địa giới Thanh Hiên kiếm tông. 

Năm ấy cấm chế do Thanh Thiên kiếm tông thủ hộ ngăn cách ma thú trong Hàn Hoang cảnh bị tổn hại, một đàn Quỷ Bạch tri chu (nhện) chạy loạn ra ngoài, cả tộc nhỏ của Sở Hoành bị tàn sát, đám trẻ được tộc nhân bảo hộ còn sót lại mấy đứa đều đưa lên Thanh Hiên kiếm tông thu nhận. Sở Hoành khi ấy mới năm tuổi nghiệm ra cực phẩm căn cốt, Tông chủ kiếm tông Thương Hòa chân nhân Sở Chính Dương cảm thấy hắn hữu duyên nên thu làm đồ đệ, còn đặt tên theo họ mình là Sở Hoành.

Sở Hoành không phụ thiên phú và Sở Chính Dương dốc lòng dạy dỗ, môn sinh năm ấy đã nhập môn được năm năm, Sở Hoành nhỏ tuổi theo chân họ tu luyện, lấy kiếm nhập đạo, chỉ ở Thuận Nhập cảnh bốn năm, chưa tròn mười tuổi đã bước qua Thuận Nhập tiến vào Cẩn Dương cảnh, sau đó vẫn ở kiếm tông lặng lẽ tu luyện cho đến bốn năm trước mới lần đầu hạ sơn đến Luận Kiếm hội bên hồ Bất Dĩ, mười sáu tuổi một người một kiếm giành lấy đầu bảng kiếm tu trong cảnh giới Cẩn Dương. Mấy năm nay Sở Hoành thỉnh thoảng sẽ hạ sơn theo lệnh của môn phái, hiệp trợ các nơi truy bắt ma tu, dẹp loạn yêu thú, tu vi cũng thần tốc tăng lên tiến bước vào Lung Huyền cảnh, ở Bắc địa có thể xem là nhân vật tiêu biểu cho nhóm thiếu niên.

Sở Hoành và đám tân sinh oán hận không cạn. Hắn tựa hồ bị băng hàn nơi này thấm vào người, lạnh lẽo cứng nhắc không thể thương lượng. 

Ba năm trước, khi đám Hoàng Chính Hy, Hàn Cảnh, Lục Tình Tình và hơn hai mươi môn sinh khác thông qua khảo ngạch thu đồ cùng với bảy tám mươi thiếu niên tư chất tốt do các cứ điểm gửi đến tiến vào Thanh Hiên kiếm tông thì có thể xem là một thế hệ tư chất tốt nhất, đặc biệt nổi trội. Hoàng Chính Hy và Lục Tình Tình xuất thân thế gia, Hàn Cảnh là môn sinh của Bác Thất Học Phủ nổi danh ở Trung địa, còn có nhiều người khác cũng là tư chất nổi bật, tài nghệ hơn người. Một nhóm thiếu niên trước nay đều được tiền hô hậu ủng, ít nhiều sẽ có chút tính tình.

Khi ấy ngay sau lễ thu đồ, Hàn Hoang có biến động, sư huynh sư tỷ thế hệ trước ai có tu vi cao thì đều đã đi dẹp loạn, Chấp Sự đường không trâu bắt chó đi cày, để Sở Hoành còn ít tuổi hơn một vài tân sinh ra làm quản dẫn. Sở Hoành khi đó mới từ hồ Bất Dĩ trở về, danh khí thì cao nhưng người chưa thấy qua vẫn có chút không phục.

Sở Hoành chiếu luật mà làm, lạnh nhạt cứng nhắc đến độ làm người ta cảm thấy bị coi thường, đắc tội người nhất chính là thời gian đầu có đệ tử không phục chạy đến tìm hắn luận bàn, Sở Hoành vài chiêu đánh rớt người ta đã đành, còn nói với vài người nóng lòng muốn thử: "Chênh lệch quá lớn, đánh cũng không luận được gì. "

Trong môn quy có nói về việc tự luyện tập ở Diễn Võ tràng, các việc công phải làm ở Dược điền, Luyện Khí đường trong Tứ viện, những thứ này Sở Hoành phải quản. Vì việc còn có đệ tử tạp dịch làm một phần rồi nên mọi người ban đầu còn nghe lời sau đó thì bắt đầu nhàm chán tìm cách trốn tránh. Sở Hoành không tỏ thái độ gì làm họ còn tưởng mọi sự trót lọt, kết quả cuối tháng phát linh thạch và tài liệu tu luyện mới phát hiện Sở Hoành đã chiếu theo môn quy mà cắt giảm chi phí của họ rồi, quả thực là không chừa lại cho nhau mặt mũi nào, ai cũng tức đến nghiến răng nghiến lợi. Oán càng kết càng sâu lại thêm rõ ràng là lứa tuổi tương đồng nhưng Sở Hoành hào quang mạnh mẽ vẫn luôn áp chế bọn họ, một người như vậy ai có thể thích được?

Lúc này Sở Hoành mặc tông phục giống các đệ tử thông thường, áo trắng có phù văn hoa tuyết được mặc đến nghiêm trang cẩn thận. Thanh niên tuấn tú, gương mặt không biểu tình ẩn ẩn xa cách, từng đường nét đều hoàn hảo khiến cho không ít nữ đệ tử bỏ qua tính tình kia mà ôm mộng với hắn, dù tu chân giới nhiều mỹ nhân nhưng có thể lớn lên như vậy, quả thực là không được mấy. Sở Hoành bên hông đeo danh kiếm Lãnh Nguyệt, sống lưng thẳng tắp tiến vào Thư các, nhóm đệ tử còn đứng đầy sảnh đều vô thức tán đi.

Sở Hoành đảo mắt qua Hoàng Chính Hy đang cầm chén trà, chỉ là nhìn một cái như vậy thôi, trong mắt bình tĩnh vô ba, làm người ta cảm thấy hoàn toàn không lọt nổi vào mắt hắn. Đây chính là lý do làm môn sinh bọn họ không thích Sở Hoành, hắn đối với ai cũng như vậy làm người ta có cảm giác bản thân trước mặt hắn thật tầm thường, tạp dịch, môn sinh, đệ tử, đệ tử trưởng lão, đệ tử Phong chủ đối với hắn đều như nhau cả. Bọn họ cảm thấy hắn kiêu ngạo khinh người lại chẳng có cách nào. 

Tình cảnh có hơi lúng túng, Hoàng Chính Hy để chén xuống bàn làm thủ lễ với Sở Hoành rồi rời khỏi, đám người Hàn Cảnh cũng thủ lễ rồi lục tục rời đi, Thư các rất nhanh liền chỉ còn hai người Sở Hoành và Tiêu Tử Du.

Tiêu Tử Du rót cho hắn một chén trà, tuy không biểu lộ gì nhưng trong mắt hiện lên ý cười không nhạt: "Sư huynh đã về. "

Sở Hoành vô thức thu lại khí tràng, ở trước mặt sư đệ lộ ra mấy phần ôn hòa. Hắn từ trong túi trữ vật lấy ra một hộp gỗ đưa qua, Tiêu Tử Du mở hộp, bên trong là búp trà vẫn còn xanh tươi, hương thơm thanh lãnh thoảng qua, ánh mắt thiếu niên lấp lánh:

"Du Linh vụ!" Y ngẩng đầu nhìn Sở Hoành: "Đa tạ sư huynh. "

Sở Hoành nhìn sư đệ vui vẻ lắc lắc lá trà trong hộp, ánh mắt thoáng hài lòng.

Tiêu Tử Du thu dọn một chút rồi cùng Sở Hoành đi dạo, từ hành lang nhỏ qua Yến Chi viên rồi tới liên trì. Tiêu Tử Du dùng vài câu ngắn ngủi sơ lược lại nửa tháng qua cho Sở Hoành. Đối với chuyện Tiêu Tử Du bị phạt Sở Hoành đã biết trước, hắn chỉ chuyên chú nghe y nói lại, không bình luận gì.

Gió đêm trên Thanh Hiên sơn rất lớn, tuy có kết giới cản lại nhưng vẫn còn lao xao quẩn quanh khắp nơi, dù là mùa hè cũng không ấm áp. Dẫu nơi này khắp chốn là hoa cỏ nhưng nhìn ra xa vẫn là tuyết trắng trải đầy, Sở Hoành thu tầm mắt khỏi mảnh tuyết địa đã quen mười mấy năm, cúi xuống nhìn Tiêu Tử Du chăm chú.

Thiếu niên có hơi ngốc cũng nhận ra sư huynh khác thường, y hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Ánh mắt thiếu niên chuyên chú lại trong trẻo phản chiếu người trước mặt, Sở Hoành suy nghĩ rồi nói: "Lần này huynh đi nam địa, không phải giao chiến, là thay sư phụ tặng lễ cho trưởng lão Thiên Giác môn, có đi qua Phất Tinh thành. A Du biết nơi đó không?"

Tiêu Tử Du gật đầu: "Đệ có đọc qua, Nam địa Phất Tinh, cửu giang giao nhau, phồn hoa bậc nhất. "

Chỉ là đọc qua, Sở Hoành nói: "Đúng vậy, phồn hoa bậc nhất. Đi trên đường lớn người có thể va phải nhau, vô cùng đông đúc. Nhà cửa san sát, quán xá khắp nơi, kỳ trân dị bảo không gì không có. "

Trong mắt Tiêu Tử Du hiện lên chút mờ mịt, Sở Hoành biết y đang nghĩ gì. Tiêu Tử Du lớn lên ở Thanh Hiên sơn, đừng nói là thành trấn, đến cả xuống núi cũng chỉ đến Hàn cực giúp đỡ chiến đấu, cảnh sắc thế gian là gì thiếu niên nào từng thấy qua.

"Thiên Giác môn xây trên mặt hồ Thiên Giác, lối vào là một thân cây cổ thụ bắc ngang, cổ thụ vẫn sống, làm thành một cây cầu mùa xuân có hoa mùa hạ có trái, bên trong có mặt đất, hành lang gấp khúc, đất trồng có mộc khí uẩn dưỡng vô số kỳ hoa dị thảo, cả tòa điện phủ đan trong tán cây cổ thụ, quả thực là kỳ cảnh nhân gian. "

Tiêu Tử Du cố gắng tưởng tượng cả một đại môn phái dựng trên một cái cây nằm giữa hồ nước lại không cách nào hình dung được, lòng đã gợi lên chút hứng thú, chủ động hỏi Sở Hoành những thứ trên đường. Sở Hoành tích trữ như vàng thế nhưng từng câu từng câu đều cố gắng nói cho thật rõ.

Hôm nay hắn vừa trở về thì Tống Tư đã tìm đến. Chuyện nhóm đệ tử muốn chỉnh Tiêu Tử Du không khó tra ra, Tống Tư chẳng quá một canh giờ đã biết hết đầu đuôi. Tiêu Tử Du và Sở Hoành quan hệ thân thiết nhất, chuyện của Tiêu Tử Du Sở Hoành cũng sẽ ra mặt quản nên Tống Tư đem hết tiền căn hậu quả nói lại với Sở Hoành.

Sở Hoành và Tiêu Tử Du cùng nhau lớn lên, trưởng bối có quan hệ nên càng thân thiết. Nói ra chắc chẳng ai tin, Tiêu Tử Du hiện tại nhìn ngoan ngoãn nghe lời, lúc nhỏ cũng từng lật hết mấy cái ngói lưu ly trên nóc Trùng Cảnh phong, là Sở Hoành leo lên kéo tay áo mà sửa lại.

Chuyện lần này không gây ra tổn hại thực tế gì cho Tiêu Tử Du nhưng lại khiến Sở Hoành nhận ra một vấn đề. Tiêu Tử Du quá dễ gạt. Nói sư đệ ngốc thì không phải, ngược lại Tiêu Tử Du còn thông tuệ hơn người, thiên phú trác tuyệt, thế nhưng hoàn cảnh lớn lên của y quá đơn giản, lại ngâm mình trong sách vở cỏ cây của Nam viện, chưa từng va chạm tranh đoạt với ai, nói trắng ra là hoàn toàn mù mờ với nhân gian thế sự.

Sư đệ đã định trước sẽ tiến được rất xa, ở mãi trong Thanh Hiên sơn nhỏ bé sẽ ảnh hưởng đến tâm cảnh, Sở Hoành muốn dẫn y hạ sơn. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net