Chương 5: Hồng trần ngoài nửa tấc trời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tu chân tu chân, phá giả giữa thật, nghịch thiên cải mệnh, truy cầu trường sinh, sánh cùng thiên địa.

Tu giả chia cảnh giới làm mười tầng, gọi là thập đại cảnh, Thuận Nhập, Cẩn Dương, Lung Huyền, Thiên Hóa, Phá Chướng, Vĩnh Luân, Hàm Dương, Hiết Yên, Vô Thương, Thuần Tông. Mỗi đại cảnh phân làm Sơ kỳ, Hạ giai, Trung giai, Thượng giai, Nguyên kỳ. Tiến cảnh không gì ngoài vào kì rồi qua kì. Vào Sơ kỳ là vào cảnh, qua Sơ kỳ mới là ở trong cảnh, vào Nguyên kỳ là đến đỉnh cảnh, qua Nguyên kỳ chính là vượt được cảnh.

Trong thức hải có hỗn nguyên, sẽ thay đổi theo từng cảnh giới. Hỗn nguyên là chất, tu vi là lượng, đan điền là trung tâm của lượng, linh khí tuần hoàn, tạo ra thuật pháp. Cảnh giới càng cao, chất càng khó tịnh tiến, lượng cũng khó lấp đầy, trong các cảnh giới cao, có thể giữ chân tu giả cả ngàn năm, cuối cùng thọ nguyên đã tận cũng không có cách nào đột phá.

Người tu đạo phải có đạo tâm kiên định, trải thấu hồng trần, dùng cảm ngộ lý giải đại đạo. Thành tiên thành tiên, đắc đạo phi thăng, không ngoài như thế.

Tiêu Tử Du tư chất rất tốt, căn cốt giai kỳ, có thể xem là một kiếm tu trời sinh. Nhưng đạo pháp vô biên, tiên lộ trải dài, chỉ nhìn gọn một tấc trời của tuyết sơn này, không đủ. Rất nhiều trưởng bối hi vọng Tiêu Tử Du không xuống núi, cứ ở đây chậm rãi nâng cao cảnh giới nhưng Sở Hoành biết thế nhân vô thường, thương hải tang điền*, dẫu chính mình trải qua cũng không chắc sẽ ngộ được, huống chi là ở trong góc sân nhỏ này nghĩ cái gì mà độ kiếp phi thăng.

(Thương hải tang điền: chỉ những sự thay đổi lớn lao như biển xanh biến thành ruộng dâu.)

Sở Hoành muốn Tiêu Tử Du không chỉ nhìn thấy mà còn phải chính mình trải qua thất tình lục dục, thấy được nhân gian kỳ cảnh, hiểu được cái gì là thiên tai nhân họa. Đạo của y là gì, vì điều gì nâng kiêm, y tu gì, lại tranh gì, mỗi một câu hỏi đều phải tự mình làm rõ.

Chưa trải nhân gian, sao có thể lên tiên giới? Không nhập hồng trần, sao thấu hồng trần?

Sở Hoành dẫn dắt hứng thú của Tiêu Tử Du, hơn một tháng nữa Nam Thương luận võ ở thành Trình Hoa do Thanh Dư phái và Đề Ô tự chủ trì sẽ diễn ra, là cơ hội tốt để Tiêu Tử Du va chạm với bên ngoài.

Tiêu Tử Du không hiểu dụng tâm lương khổ của sư huynh nhưng y cũng đã được gợi lên chút tò mò với bên ngoài cũng để chuyện này trong lòng một chút.

Sở Hoàng xem sổ sách ở Chấp Sự đường, Trình Hoa thành gửi lên Thanh Hiên sơn tổng cộng hai mươi danh ngạch. 

Nam Thương luận võ mỗi lần phát năm trăm danh ngạch, dựa vào cấp độ của các thế lực mà phát ra. Trung địa Trùng Luân phái đứng đầu được bốn mươi danh ngạch, xếp thứ hai là Tán Tu Minh ba mươi lăm, Thiên Giác môn và Cố Giai đường mỗi bên ba mươi, Thanh Dư phái, Đề Ô tự, Giai Không tự, Điệp Di cốc nhận được hai mươi lăm danh ngạch, còn lại sẽ chia cho các môn phái nhỏ hơn một chút. Một trăm danh ngạch cuối cùng sẽ để các tiểu môn phái đến sớm hơn một tháng tỷ võ tranh đoạt.

Trên khắp tu chân giới, Thanh Hiên kiếm tông có thể xem là danh tiếng truyền kỳ, hùng cứ Bắc địa. Các đại năng ẩn cư trong núi số lượng không thua gì Trùng Luân phái nhưng lại chỉ lấy được hai mươi danh ngạch thì có vẻ hơi bất hợp lý, thế nhưng đây là Thanh Hiên kiếm tông chủ động xin giảm bớt. Cũng chẳng có cách nào, mỗi lần Đại Điển thu đồ chỉ nhận trên dưới ba mươi môn sinh, thêm người được cứ điểm môn phái ở các nơi gửi đến thì chỉ được khoảng một trăm, tu vi dưới Cẩn Dương đều tự giác không đi, hơn nữa không phải ai cũng muốn đi, còn không bằng lấy ít danh ngạch cho đệ tử có chút động lực cạnh tranh.

Sở Hoành xem danh sách năm nay, nhóm tân sinh nhập môn ba năm trước tu vi đến Cẩn Dương cảnh hầu hết đều đăng ký, còn có mười người của lứa đệ tử trước. Hai mươi danh ngạch hơn ba mươi người đoạt. Sở Hoành lạch cạch gảy bàn tính trong lòng, hạ giọng nói với trưởng lão Chấp Sự đường: "Chí Hòa sư thúc, con muốn hỏi một chút."

Chí Hòa trưởng lão quản nội vụ trong tông trăm năm có lẻ, vừa nghe giọng điệu của Sở Hoành đã thấy đầu hơi phát đau, đứa nhỏ này lại chuẩn bị làm khó ông rồi. Ông thầm niệm "nể mặt trưởng môn, nể mặt trưởng môn" mấy lần, miễn cưỡng hỏi: "Có chuyện gì?"

"Danh ngạch Trình Hoa thành đưa tới." Sở Hoành nhấc mộc bản trong tay lên: "Có thể phân phối nội bộ mấy cái?"

Trưởng lão vừa nhấp một ngụm trà nhỏ, bị Sở Hoành làm cho sặc luôn. Ông đè xuống cơn ho đã tới cổ, trừng Sở Hoành: "Cái gì mà phân phối nội bộ, con có thấy ba mươi ba người muốn đi không? Không có dư, phân thế nào được?" Sau đó ông lại như nhận ra điều gì, híp mắt nhìn thanh niên trước mặt: "Con muốn danh ngách làm gì? Nhìn trúng cô nương nào rồi?"

Sở Hoành lạnh nhạt dội cho cơn bát quái của ông một một chậu nước lạnh: "Con muốn cho A Du đi."

Chí Hòa trưởng lão ngạc nhiên: "Tiểu Du muốn đi sao?"

Sở Hoành lắc đầu, ngồi xuống ghế đối diện với ông: "Đệ ấy ở Nam viện mãi sẽ bị kìm hãm tâm cảnh, phải ra ngoài va chạm một chút."

Chí Hòa trường lão gật đầu tỏ vẻ tán thành, Sở Hoành lại nói: "Thế nhưng để đệ ấy chủ động đi tranh đoạt danh ngạch thì chút hứng thú kia căn bản không đủ." Thanh niên đột ngột ngẩng đầu lên chăm chú nhìn vào ông: "Vậy nên sư thúc có thể giúp một chút không?"

Khóe miệng Chí Hòa trưởng lão giật giật, Sở Hoành với người không thân thuộc luôn là bộ dạng nghiêm cẩn xa cách, chỉ có những người bên cạnh mới biết hắn thoảng sẽ lộ ra chút xảo quyệt nho nhỏ, mà cái này mới chân chính khó đối khó nhất.

Chí Hòa trưởng lão lâm vào trầm tư, Sở Hoành biết ông nghĩ cách, im lặng không làm phiền, một lát sau, Chí Hòa trưởng lão cuối cùng cũng lên tiếng. Hai người thì thầm bàn bạc hồi lâu, cách ông đưa ra rất tốt, Sở Hoành mãn ý rời đi.

Tu luyện là chuyện dựa vào tư chất và cảm ngộ, đệ tử thân truyền cũng chỉ được sư phụ chỉ điểm, đưa công pháp cùng pháp bảo, đa số thời gian đều giống những đệ tử khác ở diễn võ tràng và Tứ Thanh đài theo các trưởng lão và đạo sư học tập. Công khóa trong tông rất nghiêm khắc, cường đối luyện cao nhưng không ép sát thời gian, mỗi môn sinh nhờ vậy mà trong lúc luyện tập đều ở trạng thái chiến đấu sung mãn nhất. Thế hệ này không chỉ ở Thanh Hiên sơn mà trên khắp đại địa Ngũ cảnh đều có người tài xuất hiện lớp lớp, các môn phái phải đều có đệ tử nổi danh, tân sinh nhập môn ba năm trước cũng muốn đi Trình Hoa tự mình xông tới nơi cao, đem tên tuổi khắc lên bức tranh thế thời này.

Mấy ngày nay tin tức về luận võ hội tràn lan, môn sinh luyện tập càng thêm cố gắng, đèn lưu ly trong Diễn Võ tràng mỗi ngày đều sáng thâu đêm. Thanh Hiên chủ tu kiếm, tám phần đệ tử đều là kiếm tu. 

Đệ tử Thanh Hiên mỗi hai mươi năm mở sơn môn thu đồ một lần, cùng với các cứ điểm sẽ gửi đệ tử có tư chất tốt muốn bái sư tới, tính tất cả các phong, mỗi thế hệ có khoảng trên dưới một trăm người, so với các đại tiên môn khác môn sinh lên đến mấy ngàn mấy vạn thì quả thực là nơi đất trống người thưa. Người tuy không nhiều nhưng chỉ cần trở thành đệ tử Thanh Hiên, trong lòng tự dưng sẽ khác, vô thức mà gắn lòng mình với tông môn bình lặng cô liêu này.

Lục Tình Tình giao nhiệm vụ xong thì thong thả rời khỏi Phục Vân phong. Trời vào hè, dương quang xán lạn, mái lưu ly cong vút lấp lánh phản chiếu lại, dẫu phương xa vẫn chỉ là tuyết trắng mịt mờ nhưng nàng thấy trong lòng ấm áp. Nơi này sạch sẽ, liêm chính, có một thứ ngạo khí anh hùng rất ngốc nghếch lại rất quý giá, cho nàng niềm tin kiên định, rằng dẫu phải trả giá bao nhiêu cho nơi này thì đều là xứng đáng.

Hoàng Chính Hy luyện tập một ngày, mệt đến thở không ra, thế nhưng hắn cảm thấy được bản thân tiến bộ, mỗi kỹ năng, mỗi động tác đều thay đổi rất nhiều, dấu vết mười mấy năm sống trong gia tộc được các trưởng lão từng chút kèm cặp dần thay thế bằng những động tác và thói quen khác, không giống của bất kỳ ai, là phong cách của riêng mình hắn. Thời gian này Hàn Hoang có chút bạo động nhỏ, Hoàng Chính Hy theo chân các sư huynh ở đó đánh qua mấy trận, chẳng biết từ khi nào mà trong lòng đã vô thức khắc sâu suy nghĩ thủ hộ Cấm chế Hàn hoang.

Hàn Cảnh cùng đồng môn so chiêu, càng đánh càng hăng, trong tay tuy chỉ là mộc kiếm nhưng mỗi lần bổ xuống lại mang khí thế trọng kiếm ngàn cân. Trên đỉnh tuyết sơn này, trời rộng trong tầm với, mây trắng đạp dưới chân, Hàn Cảnh tuy mang một gương mặt sáng lạn ngây thơ nhưng trong lòng vẫn luôn nghĩ bản thân là một người không cầm giữ được, mới mười mấy tuổi đã lang bạt từ Bác Thất học phủ ở Trung địa tới đây, không nghĩ tới thế mà đã an ổn ở đây ba năm chưa rời khỏi.

Thanh Hiên kiếm tông chính là một nơi như vậy, tựa như phóng khoáng, lại như sâm nghiêm, nhìn lạnh lẽo mà nồng nhiệt, không tranh với đời rồi lại tràn đầy nhuệ khí.

Tứ Thanh đài ở nơi rất cao trên đỉnh Phục Vân, chỉ thấp hơn chủ phong Trùng Cảnh một chút. Tứ Thanh đài tầm nhìn rất tốt nhưng phóng tầm mắt ra phía xa cũng chỉ có trời xanh tuyết trắng, các kiến trúc của Thanh Hiên Kiếm tông hoặc hùng tráng vĩ ngạn hoặc mĩ lệ tinh xảo cũng chỉ là những mảnh nhỏ điểm xuyết trên nền tuyết mênh mang mà thôi.

La Chí trưởng lão và hai đệ tử Chấp Sự đường đã tới đây từ sớm, nhóm đệ tử muốn đi Nam Thương luận võ cũng nhanh chóng tập hợp. Trưởng lão dùng ánh mắt ôn hòa nhìn xuống, năm nay người nổi bật thật nhiều, Hoàng Chính Hy là đệ tử của Bác La tôn giả, Hàn Cảnh là đệ tử của Phong chủ Thương Kiến phong, Lục Tình Tình là đệ tử của Phong chủ Thính Tuyết Phong, còn có hai đệ tử trong nhóm đệ tử khóa trước tu vi đã bước vào Cẩn Dương cảnh Nguyên kỳ, chỉ kém Lung Huyền nửa bước muốn xuống núi lịch luyện.

Chờ nhóm đệ tử đứng ngay ngắn, Chí Hòa trưởng lão bước lên trước, cao giọng nói:

"Còn một tháng nữa sẽ xuất phát đi Nam Thương luận võ, danh ngạch của Thanh Hiên chỉ có hai mươi, để công bằng, Chấp Sự đường sẽ chủ trì thi đấu chọn ra hai mươi người phía trên để cấp danh ngạch."

Ông vừa dừng lời thì đệ tử chất sự đường liền dán một danh sách lên bảng công sự, ông nói tiếp:

"Đây là danh sách hai mươi người dẫn đầu sẽ theo tu vi, các đệ tử không có tên có thể tiến hành khiêu chiến, không giữ được của mình cũng có thể đoạt lại từ tay người khác. So đấu phải diễn ra ở Tứ Thanh đài có đệ tử của Chất Sự đường chứng kiến. Người nhận được khiêu chiến buộc phản ứng chiến, đệ tử thắng quá ba trận thì người khác không được khiêu chiến nữa."

Danh sách có đủ những cái tên nổi bật trong đám đệ tử, cũng có một vài người chỉ kém người trong bảng một tiểu cảnh giới, mọi người âm thầm tính toán trong lòng, đệ tử thế hệ trước cách họ hai mươi năm, Nam Thương luận võ lại chỉ cho tu giải dưới ba mươi lăm tuổi, chỉ những sư huynh sư tỷ nhập môn khi tuổi còn nhỏ mới có thể đi được, số lượng cũng không nhiều. Thế hệ trước cao thủ như mây, điển hình có thể kể đến trưởng quản tuần vệ Tống Tư, quan môn đệ tử của phong chủ Tiêu Tương phong Hạ Kỳ, các đệ tử thế hệ trước đến lần này đều kém những thiên tài kia, cảnh giới đặt bên ngoài thì không tồi nhưng trong sư môn cũng không tính là gì. Họ muốn nhân cơ hội lần này xuống núi lịch luyện tìm cơ duyên, quyết tâm rất cao. Mà nhóm đệ tử mới nhập môn thì tư chất quá tốt, ai cũng muốn xông pha một chuyến, chỉ trong một thoáng đã suy tính mấy hồi. Sở Hoành lướt qua danh sách, trong lòng còn nghĩ làm sao lừa được người kia đến đây.

Thời hạn năm ngày rất nhanh trôi qua, hôm nay đã là ngày cuối, các trận đấu diễn ra liên tục người thua không cam mà khiêu chiến lại, tại bảng danh sách cũng được sửa mấy lần.

Trời về trưa, Sở Hoành ở Nam viện uống tới chén trà thứ tư mà vẫn không dụ được Tiêu Tử Du ra ngoài, chiều nay là buổi so đấu cuối cùng rồi.

"Huynh chỉ muốn luận bài một chút, sao nhất thiết phải tới Tứ Thanh đài?" Tiêu Tử Du đặt bút lên gác bút bạch ngọc, y thật không hiểu Sở Hoành hôm nay bị làm sao, Tứ Thanh đài nhiều người lạ, y bình thường đều không thích tới đó.

Sở Hoành không biết sư đệ có nguyện ý tới Nam Thương luận võ đầu với người ta không, hiện tại chỉ muốn âm thầm lừa người đến, lúc sắp xếp danh ngạch xong thì sẽ theo cách của Chí Hòa sư thúc mà tiếp tục. Nhưng Tiêu Tử vẫn luôn cảm thấy nhóm tệ từ nhập môn ba năm trước không thân cũng chẳng quen, không muốn tiếp xúc nhiều với họ, chỉ nhìn mặt nhau trong Thư các đã nhiều nhất có thể rồi.

"Hôm nay Tứ Thanh đài có một buổi luận bàn nhỏ, mở cả kết giới trên đài, còn có đệ tử Chấp Sự đường trông chừng. Huynh muốn cùng đệ luận bàn chính thức một hồi, chúng ta chỉ tư đấu sao có thể giống được." Sở Hoành nửa thật nửa giả nói.

Thiếu niên nghe giọng điệu mang ý thỉnh cầu của sư huynh, lời từ chối đến miệng cũng không nói ra được. Tiêu Tử Du nhìn Sở Hoành, người kia cũng nhìn y, y cuối cùng mềm lòng, thỏa hiệp thở hắt ra một hơi: "Vậy đi gửi sổ sách rồi tới đó."

Sở Hoành hài lòng giúp sư đệ thu dọn sổ sách.

Lúc hai người cầm mộc kiếm đến Tứ Thanh đài, có hai đài còn trống, người tập trung ở đây cũng rất nhiều, dù sao đã sắp đến lúc công bố danh sách rồi. Thấy hai người tới, các đệ tử thoáng im lặng nhìn qua. Tiêu Tử Du bị bao nhiêu người chăm chú nhìn tới, có chút không thoải mái lùi về sau Sở Hoành.

Sở Hoành hướng đệ tử Chấp Sự đường ra hiệu, người kia liền đưa tới hai viên đá nhỏ, Sở Hoành và Tiêu Tử Du nhận lấy rồi bóp vỡ, bên trong lộ ra một tâm ngọc màu vàng. Viên đá này gọi là Điệp Dũ, một pháp khí dùng trong so đấu, khi dùng linh lực bóp vỡ vỏ ngoài viên đá, thân thể thu sĩ sẽ được phủ một lớp Điệp y, nếu Điệp y tổn hại thì Điệp tâm sẽ thay đổi màu sắc, càng nghiêm trọng Điệp tâm càng đỏ, đây là thứ đặc biệt dùng trong so đấu trong môn phái, nếu đánh hết thời gian mà chưa phân thắng bại thì sẽ dùng màu sắc của điệp tâm để bình xét thắng thua.

Sở Hoành và Tiêu Tử Du lên đài, đệ tử Chấp Sự lật lại đồng hồ cát, đám đệ tử nghi hoặc nhìn nhau, mấy ngày qua chưa có ai không biết sống chết chạy đến tìm Sở Hoành đấu, không ngờ tiểu quản thư thoạt nhìn như tạp dịch không có tu vi này lại dũng cảm như vậy.

Một đệ tử khóa trên biết thân phận của Tiêu Tử Du  dùng giọng điệu âm dương quái khí nói: "Xem ra Sở sư đệ cũng không phải thiết diện vô tư nhỉ?"

Nhóm tân sinh không hiểu sao, có người tính tình rộng rãi tiến lên hỏi người này: "Sư huynh biết nội tình gì sao?"

Đệ tử kia dường như rất thích được chú ý, thấy mọi người đang nhìn mình, lá gan cũng lớn ra, lên giọng: "Sở Hoành và Tiêu Tử Du cùng nhau lớn lên, lần này tám phần là sẽ nhường nó thắng."

Mấy người đưa mắt nhìn nhau, đám Hàn Cảnh Hoàng Chính Hy đều nghi hoặc.

Có đệ tử cũng nói ra suy nghĩ của họ: "Sở sư huynh trước giờ đều không dễ nói chuyện."

Không dễ nói chuyện đã là nói giảm nói tránh rồi, phải gọi là cứng nhắc kiêu ngạo không nể mặt mới đúng. Đệ tử khóa trên cười lạnh, không thể không nói Sở Hoành quả thực đắc tội nhiều người, người không thích hắn chẳng có chính sự để nói chỉ có thể dựa vào những chuyện bên ngoài mà đâm chọc mấy câu.

"Các ngươi mới nhập môn nên không rõ, Tiêu Tử Du với Sở Hoành có thể tính là người nhà, ai mà chẳng có lòng riêng..."

Lúc đám người đang bát quái hăng say, trên đài đột nhiên "Ầm" một tiếng. Xung động bị lớp kết giới cản lại vẫn tạo ra một cơn gió quét thẳng xuống. Mọi người kinh ngạc nhìn lên đài, kiếm gỗ va chạm, Tiêu Tử Du còn chưa thu thế, kiếm bổ xuống bị Sở Hoành ngang thân chặn lại nhưng kình lực vẫn xông qua cả kết giới sinh ra một cơn gió lớn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net