Chương 6: Một nửa khuyện bảo một nửa lừa gạt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sở Hoành dùng lực hất kiếm, Tiêu Tử Du thuận thế, thân thể như tuyết nhẹ nhàng tung lên kéo ra một khoảng trống. Sở Hoành không để thiếu niên chạm vững bàn chân, trở người đâm tới, 'Phá Vân' mạnh mẽ lao đến. Tiêu Tử Du chưa đáp được xuống, giữa không trung xoay người, lưỡi kiếm trượt trên thân kiếm của Sở Hoành, đẩy sang bên sườn mình, né tránh mũi nhọn.

Sở Hoành không dễ dàng để Tiêu Tử Du đẩy đi như vậy, mũi chân trụ xuống mạnh mẽ dừng thế kiếm, cổ tay lại xoay, chém ngang lên thân kiếm của sư đệ, đẩy y bước sang ba bước mới miễn cưỡng dừng lại được. Tuy nhiên Tiêu Tử Du cũng không dễ dàng buông tha như vậy, thân kiếm vốn đang dựng dọc để chặn Sở Hoành đột nhiên xoay ngang lên trên, y dụng lực ấn lưỡi kiếm của Sở Hoành xuống, ghì mạnh một cái, dưới chân dùng 'Đạp Tuyết bộ' tránh khỏi vị trí khó khăn này.

Sở Hoành không tiếc ưu thế trước mắt, dứt khoát thu kiếm cùng Tiêu Tử Du kéo ra một khoảng cách. Tiêu Tử Du chỉ qua vài chiêu liền đắm chìm trong trận đấu, bỏ hết những không thoải mái bên ngoài, ánh mắt luôn mơ màng cũng trở nên kiên định, hàn quang sắc bén đến độ đám đệ tử dưới đài đều kinh ngạc không nói nên lời. Mấy câu không hay của đệ tử khóa trên không ai còn để trong lòng nữa, trước thực lực tuyệt đối mọi lời bịa đặt đều bị thổi sạch. Chỉ bằng kiếm ý thế này, bọn họ có nhiều người giữ danh ngạch cũng nhận ra bản thân đấu không lại hơn nữa Sở Hoành xuất kiếm rất nghiêm túc, hoàn toàn không nhận ra dấu hiệu nhường nhịn.

Hai người trên đài căn bản không biết chuyện phía dưới, một lần nữa khởi kiếm. Tiêu Tử Du từng giao thủ với Sở Hoành vô số lần, đối với kiếm chiêu của đối phương cũng có chút lý giải, vừa cảm nhận được khí thế như gió lớn kia liền nhận ra. 

Kiếm ý tựa lưới giăng đầy trời phủ xuống, là 'Bách Hoa Liễu Loạn".

Kiếm ảnh từng đợt tràn lên như cánh hoa rơi sắc bén cắt lên da thịt. Tiêu Tử Du trước kiếm cảnh hoa rơi lả lướt, vung mộc kiếm lên, dùng lực ra một chiêu 'Phong Quá Hàn Đàm'. 

Kiếm của thiếu niên mạnh mẽ thẳng thắn, muốn dùng gió lớn thổi tan hoa bay. Kình phong quét tới, Tiêu Tử Du mang theo hơi lạnh tràn lan ép sát hoa rơi, thế nhưng y đột nhiên cảm nhận trên tay truyền đến lực cản mơ hồ. Ánh mắt thiếu niên khẽ động, trong lòng thầm kêu không ổn, miễn cưỡng khua kiếm một vòng, quả nhiên lưỡi trong màn hoa rơi, âm thanh va chạm lanh lảnh vang lên, chính là kiếm ý sắc bén của Sở Hoành.

Thế nhưng hiện tại biến chiêu đã muộn. Sở Hoành kiếm thế mạnh mẽ hất thân kiếm của Tiêu Tử Du, thiếu niên bị quán tính đẩy sang một bên, cánh tay trái bị mộc kiếm của sư huynh đập trúng, tê rần, dịch mấy bước mới đứng vững lại được.

Sở Hoành so chiêu với Tiêu Tử Du luôn minh chiêu xuất chiến, Tiêu Tử Du cũng không bao giờ đề phòng sư huynh, không ngờ hôm nay Sở Hoành lại dùng kiếm ẩn với y, làm y trở tay không kịp bị đánh tới ngây ngốc. Ẩn sau hư chiêu 'Bách Hoa Liễu Loạn" lại là 'Vạn Diệp Phiêu' sắc bén, hai kiếm chiêu này dưới tốc độ của Sở Hoành mà hòa vào nhau đến thiên y vô phùng.

Sở Hoành nhìn sư đệ, trầm giọng: "Bên ngoài so đấu đều là như vậy, đệ muốn tiến bộ thì phải va chạm nhiều hơn."

Tiêu Tử Du hơi ngây người một chút rồi khẽ "Vâng" một tiếng, Sở Hoành biết sư đệ tính tình nghiêm cẩn, đáp ứng rồi sẽ để chuyện này trong lòng. Hắn hài lòng nâng kiếm, cả hai lần nữa lao vào vòng chiến.

Tiêu Tử Du ăn một lần thiệt thòi nên càng tập trung hơn, Sở Hoành đã một thời gian không cùng y luận bàn, tuy ngoài mặt không thể hiện nhưng trong lòng quả thực kinh ngạc không nhẹ. Kiếm đạo tuy đòi hỏi thiên phú nhưng càng cần chăm chỉ nỗ lực, Tiêu Tử Du tiến bộ quá nhanh, xem ra thời gian qua đã bỏ không ít công sức.

Thời gian trên đồng hồ cát chậm rãi chảy hết, đám đệ tử dưới đài xem đến ngây ngẩn, những đệ tử có chút cảm ngộ kiếm đạo đều nhìn ra được, không quản tu vi ra sao, xét trên phương diện một kiếm tu, thiếu niên khẳng định cao hơn họ họ. Trong kiếm chiêu có ý cảnh, tuy không thật rõ nhưng vẫn có thể thấy được, 'Yên Lung Hàn Thủy' (Sương khói tràn sông lạnh) có ẩn chứa hơi lạnh ẩm ướt, 'Phong Quá Hàn Đàm' (Gió thổi qua hồ) có gió mang buốt giá thấm vào lòng người, thiếu niên quả thật là kiếm tu ưu tú. Thời gian đã hết, hai người xuống đài, đệ tử chấp sự lấy Điệp Tâm ra, của Sở Hoành đỏ hơn một chút, Tiêu Tử Du thắng rồi.

Ai cũng nhìn ra Sở Hoành chỉ so kiếm không sao tu vi thế nhưng không ai dị nghị gì, dù sao ở đây mọi người tự lượng sức, không mấy ai tự tin lên đài đánh được với Tiêu Tử Du một trận. Tiêu Tử Du vẫn chưa thoát khỏi trận đấu kinh tâm động phách, ánh mắt sáng long lanh, khí thế toàn thân sắc bén như bảo kiếm rời vỏ.

Xuống đài, Sở Hoành dùng truyền âm nói với sư đệ: "Đệ về nấu một vài món, tối nay chúng ta cùng Chí Hòa sư thúc ăn cơm."

Tiêu Tử Du nghi hoặc: "Có chuyện gì sao?"

"Sư thúc mới giúp huynh một việc, hiếu kính ông ấy một bữa." Sở Hoành tùy ý nói.

Tiêu Tử Du "Ồ" một tiếng, gật đầu rồi nhanh chân trở về, y bị đám đệ tử kia nhìn đến hơi hoảng rồi. Sở Hoành đối với việc Tiêu Tử Du xem chuyện cảm tạ của hắn thành việc của mình thì trong lòng có chút vui vẻ, thần tình thoải mái đi khiêu chiến một đệ tử xui xẻo. Thời hạn sắp hết, Sở Hoành đoạt đi một danh ngạch làm các đệ tử loạn thành một đoàn, ai cũng âm thầm nghiến răng nghiến lợi với hắn.

Rất nhanh tới thời gian yết bảng, hai mươi danh ngạch đã có chủ, nhóm tân sinh cũng lưu ý mà đi hỏi thăm về Tiêu Tử Du. Thân thế quản thư Nam viện cũng không phải bí mật gì, hỏi một chút là rõ.

Tông chủ Thanh Hiên kiếm tông Sở Chính Dương có một sư đệ là Tiêu Chấn từng là Tam đẳng vị trong Cửu pháp lão của Chấp Pháp đường. Tiêu Chấn cùng với Tô Đình, một đệ tử nổi danh của Thính Tuyết phong, kết làm đạo lữ, hai người chính là phụ mẫu của Tiêu Tử Du. Năm ấy Tiêu Tử Du mới được đầy tháng, cấm chế của Hàn Hoang bị ma tu phá hoại, đại lượng ma thú tràn ra tàn sát khắp nơi, tộc nhân của Sở Hoành cũng chính tại tao ngộ gặp tai ương này. Cha mẹ của Tiêu Tử Du vì tu bổ cầm chế mà vùi thân trong Hàn Hoang lạnh lẽo.

Nếu xét ra, Tiêu Tử Du quả thực là xuất thân hiển hách, sư thúc là tông chủ, cha là Chấp Pháp trưởng lão, mẹ cũng là đệ tử chân truyền của Phong chủ, bản thân y mười hai tuổi đã trở thành quản sự Nam viện, trong sư môn đã có thể xem là một nhân vật rôi. Tiêu Tử Du còn chưa biết nhóm tân sinh đang khắp nơi hỏi han, y vừa về đến Nam viện đã xắn tay áo đi vào bếp.

Người tu chân đã ích cốc không quá phụ thuộc vào lương thực. Tiêu Tử Du từ nhỏ sống trên Thanh Hiên kiếm tông, đối với phàm nhân sách vở hay nói đến khi có chút tò mò, đặc biệt là sinh hoạt cơm canh ngày ba bữa làm y có ấn tượng rất sâu, cảm thấy mọi người cùng nhau ăn uống uống rất có ý tứ. Sở Hoành đối với mong muốn của sư đệ có thể nói là hữu cầu tất ứng, hạ sơn làm công vụ cũng không quên tìm không ít sách về phương diện ẩm thực, có thứ gì hiếm lại cũng đem về cho y thử. Tiêu Tử Du sau mấy năm học hỏi cần mẫn luyện ra một tay trù nghệ cao thâm, so với Thực đường trong tông thì có thể nói là trên trời dưới đất, cao lương mỹ vị.

Mặt trời chầm chậm khuất bóng, Thanh Hiên sơn mây mờ tuyết phủ trong ráng chiều đỏ rực thoạt nhìn ấm áp hơn nhiều. 

Sở Hoành và Tiêu Tử Du men theo con đường trải đá cuội đi vào hậu viện Chấp Sự đường, Chí Hòa trưởng lão sớm đã dọn bàn, bày ra bình rượu ngon chờ họ tới. Vị sư thúc này đối với Tiêu Tử Du rất tốt vì Tiêu Tử Du quản lý Nam viện, gặp ông còn nhiều hơn các trưởng bối khác, tính tình ông thoải mái thích đùa nhưng làm việc có chừng mực, quản lý nội bộ Tông môn đâu ra đấy, bình thường cũng rất có tiếng nói.

Rượu quá ba tuần, mặt Chí Hòa trưởng lão đỏ gay, bắt đầu rượu vào lời ra, dựa vào bàn tố khổ: "Mấy năm nay Bắc địa loạn, cấm chế Hàn Hoang mấy lần sửa chữa, đám đệ tử còn đòi hỏi đủ thứ. Sư thúc của các con sầu đến bạc cả tóc mà không ai hiểu."

Sở Hoành gắp thức ăn cho sư đệ, yên lặng nghiêm cẩn như đang dự lễ yến, Tiêu Tử Du thì không có được phần bình tĩnh này, Chí Hòa trưởng lão chưa từng như vậy trước mặt y. Tay giữ bình rượu của ông, lại vì bản thân không giỏi ăn nói mà lúng túng không biết làm sao. 

Chí Hòa trưởng lão nhìn thiếu niên bối rối, ánh mắt chán chường nói tiếp: "Con không biết đó thôi, mấy năm nay Thanh Hiên kiếm tông danh tiếng suy giảm, đệ tử xuống núi trừ ma vệ đạo cũng không được phàm nhân xem trọng, tài nguyên chuyển đến Phục Vân đường cũng hạn hẹp đi nhiều. Đến cả nhóm đệ tử tân sinh cũng không bằng thế hệ Tống Tư, Sở Hoành hạ sơn làm nhiệm vụ thật không dễ dàng."

Tiêu Tử Du không biết thì ra sư môn lại 'gian nan' như vậy, ngơ ngác lại đau lòng nhìn Sở Hoành. Sở Hoành nghe Chí Hòa trưởng lão mở mắt bịa chuyện, cảm thấy cả người đều nổi gai ốc, chống lại tầm mắt sư đệ cũng chỉ có thể trưng ra một gương mặt lạnh. 

Nhóm đệ tử thế hệ trước, khi Tiêu Tử Du hiểu chuyện nhận thức họ thì các vị sư huynh sư tỷ này đều đã thành danh, hơn nữa người thân cận với y sư tôn không phải trưởng lão cũng là Phong Chủ, lại kinh qua không ít kỳ ngộ. Nhóm người Hàn Cảnh, Hoàng Chính Hy, Lục Tình Tình mới lên núi ba năm, chưa trải qua kinh lịch làm sao nhìn ra hơn kém cái gì, đúng là chỉ lừa được sư đệ ngốc này. Mấy năm nay, ngoại trừ Sở Hoành thanh vang vang dội, nhiều người khác cũng chẳng kém đi đâu, nếu không phải Thanh Hiên kiếm tông bọn họ ít người thì cái danh hiệu thiên hạ đệ nhất phải của Trùng Luân có khi còn phải xem xét lại.

Tiêu Tử Du nghe Chí Hòa sư thúc càng nói càng thảm, một tay cản ông uống rượu, một tay đưa lên xoa xoa cánh tay sư huynh, an ủi những ngày hạ sơn 'khó khăn' của hắn. Sở Hoành không phải người giỏi nói dối, nghe sư thúc càng bịa càng hăng, gương mặt lạnh cũng sắp không giữa nổi nữa, lúc hạ đũa xuống hơi mạnh tay, một tiếng "Cạch" không lớn không nhỏ vang lên, Chí Hòa trưởng lão lúc này mới kìm lại được.

Chí Hòa sư thúc hé mắt, thấy Tiêu Tử Du đang bối rối liền nắm lấy cổ tay y, tha thiết nói: "Còn nửa tháng nữa là tới Nam Thương luận võ, danh ngạch trong tông môn không có nhiều, yêu cầu tu giả dưới ba mươi lăm tuổi mới mới có thể tham gia, là sự kiện lớn nhất cho thế hệ các con. Chỉ có Sở Hoành tọa trấn thì Thanh Hiên thật khó khăn rồi."

Tu giả tuổi thọ ngàn vạn năm, ba mươi lăm tuổi được xem là khởi bước của con đường tu hành. Chỉ mới khoảng trăm năm về trước, trước ba lăm tuổi bước vào Lung Huyền cảnh liền có thể xem là thiên tài tuyệt thế, hiện giờ lấy Sở Hoành làm tiêu chuẩn, hai mươi tuổi phá Lung Huyền mới tính. Nam Thương luận võ lịch sử lâu đời, các môn phái đem thế hệ kế thừa của mình ra so, từ đây cũng đánh giá được lực trăm năm sau của đại lục này.

Tiêu Tử Du mím môi, hơi hạ mắt trầm tư. Chí Hòa trưởng lão hé mắt lén nhìn y, thấy người đã hơi lung lay, ông vội siết chặt tay y: "Tiểu Du, con xem, đây là cơ hội giúp Thanh Hiên củng cố một chút địa vị, để những ngày sau đệ tử hạ sơn cũng không quá vất vả."

"Nhưng mà..." Tiêu Tử Du chần chừ: "Con cảm thấy con cũng không giúp được gì, người tiến vào Lung Huyền trước ba mươi lăm tuổi hẳn là không ít đi."

Khóe miệng Chí Hòa trưởng lão nhếch lên, thiếu chút nữa thì ra tay đánh cho Tiêu Tử Du một cái, cái gì mà 'hẳn là không ít đi'? Tính hết các đại thế lực cũng chỉ được năm bảy thiên tài như thế, chưa kể nếu là thuật tu thì không chừng Tiêu Tử Du còn có thể vượt cấp khiêu chiến đánh một hồi.

Ông hít một hơi, tha thiết nhìn Tiêu Tử Du: "Được chút nào hay chút ấy, con đã bao năm chưa từng xuống núi rồi, sau này cũng sẽ gánh vác trọng trách của tông môn, không bằng hiện tại xuống núi va chạm một chút, cứ làm hết khả năng là được." Ông dừng lại một chút, lại trầm giọng nói: "Mấy năm nay Sở Hoành cũng vất vả nhiều rồi."

Sở Hoành nhướng mày, thế nhưng không đợi hắn nói gì, Tiêu Tử Du đã lên tiếng trước: "Vậy để con thử xem."

Cứ như vậy, Tiêu Tử Du bị Chí Hòa trưởng lão lừa xuống núi, cũng từ đây bắt đầu trải đủ nhân thế vô thường, kinh qua thương hải tang điền, từng bước cùng những anh tài của thế hệ này mở ra một thời đại quần tinh rực rỡ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net