DIÊN HY CÔNG LƯỢC - Chu Mạt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                                       —————————————————————

1. Xin lỗi, Anh Lạc, đã nhận lời đợi ngươi hồi cung, đáng tiếc, ta không đợi được nữa rồi. Nhưng ngươi phải mừng cho ta, từ nay về sau ta không còn là hoàng hậu nữa, chỉ là Phú Sát Dung Âm, ta, chỉ là Phú Sát Dung Âm.
- Phú Sát Hoàng Hậu -

2. Thiếp là Hoàng hậu Đại Thanh. Từ ngày được sắc phong, thiếp phụng sự Thái hậu, cung kính Hoàng thượng, lễ tiết cẩn trọng. Thiếp sợ mình làm sai, bị người đời khiển trách. Thiếp sợ người sẽ ghét bỏ. Thiếp ra sức làm tốt, bảo vệ người, thậm chí coi con cái của người như con của thần thiếp.
Nhưng Hoàng thượng rốt cuộc thiếp có được cái gì ?
- Phú Sát Hoàng Hậu -

3. Nhàn phi dùng cả nửa đời người để yêu Càn Long hết lòng hết dạ, mà cuối cùng ngoài ngôi vị hoàng hậu cô đơn trống rỗng kia lại chẳng thể có được tấm chân tình.
Trong khoảnh khắc chiếc dao găm nhẹ nhàng cứa qua, Nhàn phi rốt cuộc hiểu ra mình đã yêu sai người, cũng uổng phí cả đời tính toán mưu toan, để máu tươi nhuốm đầy đôi tay.
Khi Anh Lạc nói một câu: Vì sao đã yêu thì cứ phải nói ra ngoài. Lời nói ấy để nàng hoàn toàn hiểu ra: Đây là hoàng gia Mãn thanh, gia thất hay tình yêu, đều là giả.

4. Kế hậu đột ngột rút một chiếc đoản dao từ một thị vệ gần đó, chỉ về phía Anh Lạc.

Thái hậu quát lên: Hoàng hậu còn định làm cái gì thế ?

Hoằng Lịch bước nhanh xông về phía trước, che ở phía trước Anh Lạc, lạnh lùng đến gần nhìn sát về phía Kế hậu: Ngươi điên thật rồi phải không ?

Kế hậu ngắm nhìn Hoằng Lịch cười nói: Hoàng Thượng, Hiếu Hiền Hoàng Hậu yêu người, nhưng càng yêu tự do. Cao Quý Phi yêu người, càng yêu nhà họ Cao. Thuần Phi trước nay cũng đâu có người. Những kẻ khác trong mắt chỉ có thân long bào này cùng với sự phú quý đầy trời kia. Chỉ có ta! Trong Tử Cấm Thành này rõ ràng người yêu người nhất chính là ta mà!

Hoằng Lịch: ngươi bỏ dao xuống đã!

Kế hậu cười tự giễu: Người cho rằng ta sẽ làm hại cô ta sao? Ta hận nhất chẳng phải cô ta mà là người. Ái Tân Giác La Hoằng Lịch! Ta thật hận, thật quá hận...

5. "Hải Lan Sát, Phó Hằng hiện giờ đang ở đâu?"
"Thi hài của Phó Hằng đã được đưa về Tử Cấm Thành...Thần xin lỗi vì đã không thể mang huynh ấy bình an trở về...Có một câu, Phó Hằng nhờ thần nói với người."
"Câu gì?"
"Ngụy Anh Lạc, kiếp này ta bảo vệ nàng đã đủ rồi. Sang kiếp sau đổi lại là nàng bảo vệ ta có được không?"
Trân Châu sợ hãi, vội vàng quỳ rạp xuống đất. Anh Lạc không nói gì, Hải Lan Sát thất vọng, hành lễ: "Nô tài mạo phạm. Chúc Quý Phi mau chóng lành bệnh. Nô tài xin cáo lui".
Hải Lan Sát rời đi, còn bước nữa là ra đến cửa, cuối cùng vẫn không nhịn được: "Lệnh Quý Phi, thần biết người là người Hoàng thượng sủng ái nhất, cũng là người quyền thế nhất Tử Cấm Thành. Nhưng người không thể cho huynh ấy một chút hi vọng nào sao?"
Ngụy Anh Lạc vẫn không nói gì, Hải Lan Sát thất vọng quay đầu rời đi.
"Trân Châu, ta muốn nằm nghỉ một lát, ngươi lui xuống đi."

Trân Châu vội vã rời đi. Anh Lạc từ từ nằm xuống, dựa lên gối, nhìn vào khoảng không không người phía trước, trầm tư rất lâu rồi nhẹ nhàng buông một câu: "Được, ta hứa với chàng."

5. Đệ là thật lòng thích Anh Lạc. Đệ nguyện ý tiếp nhận mọi thứ thuộc về nàng ấy, dù là tốt hay không không tốt, kể cả tính cách yêu hận mãnh liệt, ân oán rạch ròi. Phó Hằng trước nay không hay cất lời thề thốt, nhưng nếu cưới được Anh Lạc, đệ sẽ đối tốt với nàng ấy cả đời, nhất quyết không phụ lòng nàng ấy.
- Phú Sát Phó Hằng -

6. Một câu 'Anh Lạc, bảo trọng', từ nay muốn gặp lại đã trở thành ước mơ xa xỉ.

Năm đó, Anh Lạc cố ý tiếp cận Phó Hằng vì muốn đòi lại công bằng cho chị gái, mà không hề hay biết sự tiếp cận này sẽ là sự chờ đợi cả đời của chàng.
Năm đó, Phó Hằng mặc kệ sự phản đối của mọi người, tỏ rõ quyết tâm cưới Anh Lạc làm vợ của mình. Nàng rơi vào thế khó xử, lòng thì đã thuận rồi nhưng lại vì nhiều lý do mà không chịu đồng ý.
Năm đó, chàng vì cứu nàng mà buông bỏ lời thề "Chỉ cưới duy nhất nàng ấy làm vợ", kết hôn cùng người con gái mình không yêu. Chàng cho rằng, đây là một sự bảo vệ, nhưng lại không biết rằng chấp niệm từ chiến trường liều mạng quay về để gặp nàng lại trở thành nỗi tiếc nuối cả một đời.

Những năm đó, Phó Hằng lặng lẽ bảo vệ người con gái duy nhất mình yêu, cho dù bên cạnh nàng đã có một người khác. Những năm đó, chàng lặng lẽ chịu đựng tất cả, nguyện buông bỏ hạnh phúc của bản thân để thành toàn cho nàng.

Tôi nghĩ, Phó Hằng nhiều năm ra chiến trường như vậy, không chỉ bởi hoàn thành lý tưởng của bản thân, mà còn bởi chàng hi vọng mình có nhiều chiến công hơn, có địa vị hơn mới có thể bảo vệ tốt Anh Lạc. Hoặc cũng có thể là bởi ngoài sa trường, chàng mới có thể quên đi sự nhớ nhung dành cho nàng, quên đi sự lưu luyến của mình, quên đi tình cảm của bản thân.

Chàng đối với nàng tình sâu như biển, ánh mắt từ cưng chiều trở nên dịu dàng. Nàng đối với chàng, vẫn thấp thỏm như xưa, ánh mắt lộ rõ sự kiên định và ủng hộ.

Túi thơm Anh Lạc tặng , chàng luôn mang theo mình.
Lời thề của Phó Hằng, nàng chưa một ngày quên.

Dù là lần đầu gặp mặt hay lần cuối nhìn thấy nhau, Phó Hằng vẫn đứng nguyên một chỗ lặng lẽ nhìn nàng ấy quay lưng rời đi. Trong ánh mắt của hai lần ấy đều là động lòng, là lưỡng tình lương duyệt, là cách trở, là bất lực, là lặng lẽ bảo vệ lẫn nhau, là ta chúc người mọi việc như ý, bình an vui vẻ.

7. Hoàng Thượng nay đã có được nàng ấy thì nên trân trọng. Bằng không, sẽ chỉ khiến thần càng thêm hối hận, tại sao lúc trước lại không kiên trì đến cùng.
- Phú Sát Phó Hằng -

8. Anh Lạc, hi vọng kiếp sau khi chúng ta gặp lại nơi đó không phải là Tử Cấm Thành. Ta không là Phú Sát Phó Hằng, nàng lại càng không phải là Lệnh Hoàng Quý Phi. Ta là Thiếu gia của nàng, còn nàng là tình yêu cả đời của ta. Nàng tìm ta là đến bảo vệ, ta yêu nàng nhất quyết không buông. Chúng ta cả đời bên nhau, mãi không chia lìa.

9. Trong buổi họp báo mừng công Diên Hi Công Lược, khi Hứa Khải và Ngô Cẩn Ngôn cùng diễn lại phân cảnh này bằng lời thoại trực tiếp, Hứa Khải vừa dứt lời: "Kiếp sau đổi lại là nàng bảo vệ ta có được không?", Cẩn Ngôn đã bật khóc. Cẩn Ngôn đáp là: "Thiếu gia, nếu như có kiếp sau nữa, ta hi vọng vẫn là người bảo vệ ta cả đời". Lời đáp này là tâm tình của một Anh Lạc chưa trải qua nhiều sóng gió như Lệnh Hoàng Quý Phi nương nương. Ở Anh Lạc đó vẫn là thứ tình cảm rất trong sáng kiên định dành cho Phó Hằng, là sự tiếc nuối vô hạn nhưng không cách nào vãn hồi mối tình non trẻ. Bởi Anh Lạc biết, với nàng đó là tình đầu thời non trẻ. Nhưng với Phó Hằng lại là một cả đời. Cả đời thương, cả đời yêu, cả đời tiếc nuối, cả đời ân hận, cả đời bảo hộ, cả đời lặng thầm.
Thiếu gia, tạm biệt! Từ giờ hãy chỉ là một Hứa Khải luôn cười tươi và hạnh phúc thôi nhé!

10. Lúc trước, chúng ta cùng nhau xem pháo hoa. Chúng ta cứ nghĩ sẽ mãi như vậy, bình yên mà trải qua.
Nhiều năm sau đó, thế sự đổi thay nàng ấy trở thành phi tần của Hoàng đế, lòng ta chỉ còn lại sự nuối tiếc. Trước mặt người lạ, ta chỉ có thể gọi nàng một tiếng: "Lệnh Phi nương nương".
Phú Sát Hoàng Hậu từng nói, ta nhất định sẽ hối hận. Thật sự, ta hối hận rồi !
Tuổi trẻ dễ dàng từ bỏ, sau này hối hận cả một đời.

11. Cả đời này của ta, phạm vô số sai lầm. Sinh ra trong Phú Sát gia, bản tính không thích ràng buộc vẫn phải gả vào hoàng cung, trở thành Hoàng hậu của Đại Thanh là một điều sai. Trở thành gương mẫu lục cung, phải tuân theo thể thống quy tắc nhưng vẫn cứ lưu luyến quá khứ trở thành cơn mộng dài không tỉnh là một điều sai. Đánh mất con người thật của mình, làm con rối bị giật dây, lại vướng vào ái tình nam nữ, muốn chinh phục trái tim của Hoàng đế, đó chính là sai lầm của ta.
- Phú Sát Hoàng Hậu -

12. Đôi lúc, tôi tự hỏi, nếu được chọn lại từ đầu, Phú Sát Dung Âm liệu sẽ yêu Càn Long lần nữa? Nàng vẫn sẽ chọn từ bỏ tự do của bản thân, trở thành một mẫu nghi thiên hạ âm thầm lặng lẽ ở bên cạnh Càn Long, cùng ngàn vạn nữ nhân khác sẻ chia tình yêu của người đàn ông mà nàng yêu nhất. Rồi sau đó, nàng sẽ phải chịu nỗi đau thấu tận tâm can khi mất đi con nhỏ, bị người thân cận phản bội, bị chính tình yêu của nàng giày xéo đến nỗi không thiết sống? Hay nàng sẽ lựa chọn là chính mình, sống một cuộc đời tự tại, vui vẻ, đi tìm một người đàn ông thuộc về riêng nàng, vì nàng mà thực hiện lời thề "một đời một kiếp một đôi bóng hình" ?
Nhưng tình yêu mà, đôi lúc nó có ma lực đến nổi khiến người ta không muốn thoát ra, Hoàng hậu xinh đẹp của tôi cũng ko phải ngoại lệ...

13. Thân là một Đế Vương, có thể sủng ái phi tần hậu cung, nhưng tuyệt đối không thể yêu.
- Càn Long -

14. Khi đã hơn 70 tuổi, quân thần đều chúc trường sinh bất lão, nhưng Càn Long lại lặng lẽ tới trước linh bài Phú Sát hoàng hậu và nói: "Mọi người đều mong ta trường sinh bất lão, thế nhưng ta lại mong có thể nhanh chóng nằm xuống để gặp lại nàng."
—————————————————————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#trichdan