ĐIỀU TUYỆT VỜI NHẤT CỦA CHÚNG TA - Bát Nguyệt Trường An

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                                —————————————————————

1. Cậu ấy của năm đó chính là cậu ấy tuyệt vời nhất, nhưng tôi của mãi sau này mới là tôi tuyệt vời nhất. Giữa những con người tuyệt vời nhất của chúng tôi cách nhau một thời tuổi trẻ, dù chạy thế nào cũng không thể thắng được thanh xuân.
- Cảnh Cảnh -

2. Sau này tớ mới hiểu, cậu ấy thích tớ đối xử tốt với cậu ấy. Thế nhưng cậu ấy không hề thích tớ.
- Giản Đơn -

3. Rất nhiều năm sau tôi vẫn còn nhớ hình ảnh ấy.
Dường như lúc đó tôi đã nhìn thấy được kết cục của cả câu chuyện. Ở cái thời thanh xuân chen chúc chật chội ấy, cậu ấy tiễn tôi một đoạn đường, sau đó quay người bước đi trên con đường của mình. Thế giới của cậu ấy rất lớn, con đường rất dài, rất xa, còn tôi chỉ có thể đứng ở cánh cổng nhà mình, cô độc mà giữ khoảng trời nhỏ bé, đưa mắt nhìn cậu ấy rời đi.
- Cảnh Cảnh -

4. Vào cái tuổi 16, khi cậu chưa biết gì cả, cậu đã gặp được tôi. Từ đó trở đi cậu không còn cảm thấy cô đơn nữa. Cứ thế bình thản sống cuộc sống của mình. Năm tháng cứ như một tên trộm lặng lẽ. Rất nhanh thôi, chúng ta sẽ bước đến trước một cách cửa phù thủy đầy băng tuyết. Trên cánh cửa đó viết: Tốt Nghiệp, Làm Việc, Kết Hôn, Sinh Con, Già Đi và Chết. Tôi mở một cánh cửa bỗng lại nhìn thấy cậu.
- Lộ Tinh Hà -

5. Cuộc sống của chúng ta có rất nhiều điều tốt đẹp không đợi cậu chuẩn bị sẵn sàng mới xuất hiện đâu.
- Lộ Tinh Hà -

6. Nhiều lần tôi tự hỏi tại sao tôi lại thích cậu. Đáp án chính là tôi thích cậu, không có nguyên nhân.
- Lộ Tinh Hà -

7. Có thể người ngồi bên cạnh các em bây giờ sẽ là kho báu mà các em phải trân trọng cả đời.
- Trương Bình -

8. Thầy từng nói, bây giờ là thời khắc đẹp đẽ nhất của các em. Nhưng trên con đường đời sau này, người các em quan tâm có thể cùng các em đi tiếp hay không không phải dựa vào tình cảm ngày một ngày hai, mà là em có xứng với người đó hay không ? Thầy muốn nói với các em rằng: sự lựa chọn thật sự có giá trị của nó. Đừng vì sự cố chấp của mình mà hối hận. Đừng vì nghĩ bản thân mình không xứng đáng mà để lỡ mất người mà mình quan tâm.
- Trương Bình -

9. Bất luận khi nào gặp khó khăn, người đầu tiên hét lớn: " Ai dám bắt nạt cô gái của tao ?" chắc chắn là Beta. Rõ ràng là rất cô đơn nhưng vui vẻ nhất, lạc quan nhất chính là Beta. Cô gái bảo vệ chúng tôi đã bay đến Bắc Kinh như vậy đấy.
- Cảnh Cảnh -

10. Mình là đồ ngốc, mình là đồ ngốc nên mới vì cậu mà chọn ban Tự nhiên. Mình là đồ ngốc nên mới đợi cậu đến tận bây giờ. Dư Hoài, mình thích cậu. Cho dù là đồ ngốc mình cũng thích cậu.
- Cảnh Cảnh -

11. Cậu có ý gì? Mình hỏi tin nhắn của cậu có ý gì? Mình không hiểu. Mình rốt cuộc không tốt ở điểm nào? Cậu ngày đầu tiên quen Lộ Tinh Hà mình sao? Lần đó trước mặt Dư Hoài, cậu lấy nhẫn đeo vào tay là vì muốn làm cho cậu ta tức giận có phải không ? Nhưng mà cậu có biết là lúc đó mình vui đến như thế nào không ?
- Lộ Tinh Hà -

12. Tôi không cho rằng là tôi sai, trời xanh chứng giám tôi không có chọc giận gì cậu. Có điều tôi sẽ miễn cưỡng nói lời xin lỗi, cậu đừng khóc nữa có được không ?
- Dư Hoài -

13. Mình viết lên tường nhà mình 2 chữ lớn: Thành công và Thất bại. Mỗi một lần mình cầu hôn cậu đều vạch thêm một nét ở trên chữ thất bại. Mình hi vọng biết bao sẽ có một ngày cậu vô tình thuận miệng mà nói lời đồng ý.
- Lộ Tinh Hà -

14. Chỉ là tôi không muốn sau này khi các em nhớ lại hồi ức thời cấp 3 thì chỉ nhớ đến mỗi chuyện học hành.
- Trương Bình -

15. Lạc Chỉ thích Thịnh Hoài Nam, nhưng đâu có ai biết. Thịnh Hoài Nam thích Lạc Chỉ, cả thế giới điều biết.
- Lạc Chỉ & Thịnh Hoài Nam -

16. Cậu xem, tên tôi là Dư Hoài, người trước tôi là Cảnh Cảnh. Tên hai chúng tôi ghép lại là Cảnh Cảnh Dư Hoài ( Canh cánh trong lòng ).
  - Dư Hoài -

17. " Dư Hoài, trước đây cậu có từng thích tớ không ?". Cậu ấy dịu dàng nhìn tôi, cười hì hì cúi đầu gãi gáy, hệt như chàng trai 17 tuổi năm nào. Rất lâu sau, Dư Hoài nhè nhẹ gật đầu.
- Cảnh Cảnh -

18. Khai giảng năm 2, mỗi tuần mình đều đến Thanh Hoa. Mình cứ nghĩ xem có thể nào gặp được cậu ở đó hay không. Sau đó mỗi lần nghĩ mình đều nghĩ xem có thể nào trên phố gặp được cậu hay không. Mình luôn luôn tìm cậu.
  - Cảnh Cảnh -

19. Chúng ta đều từng là Giản Đơn, vì Hàn Tự mà thay đổi.
Chúng ta đều từng là Tưởng Niên Niên, vì Trương Bình mà điên cuồng.
Chúng ta đều từng là Lạc Chỉ, vì Thịnh Hoài Nam mà hèn yếu đợi chờ.
Chúng ta đều từng là Lộ Tinh Hà, vì Cảnh Cảnh mà âm thầm cho đi.
Chúng ta đều từng là Trần Tuyết Quân, vì Dư Hoài mà nhớ mãi không quên.
Chúng ta đều từng là Bối Lâm, vì Hàn Tự mà bày ra mưu kế.
Chúng ta đều từng là Hàn Tự, có những khoảng khắc đau lòng vì Giản Đơn.
Chúng ta đều từng là Thịnh Hoài Nam, cũng từng nhìn thấy dòng chữ Lạc Chỉ viết trên tường.

Cảnh Cảnh Dư Hoài, Giản Đơn Hàn Tự, Quất Lạc Thành Nam Tắc Thành Chỉ.

20. Dù đã trải qua 10 năm xa cách nhưng tình yêu của Cảnh Cảnh và Dư Hoài vẫn vẹn nguyên như thuở ban đầu. Như thể vào buổi sáng định mệnh 12 năm về trước khi tên họ cùng bị xếp cạnh nhau trên bảng danh sách học sinh lớp 10/5 vậy, 4 chữ "Cảnh Cảnh Dư Hoài" chính từ giây phút đó đã bắt đầu ám lấy cuộc đời họ, biến đối phương trở thành một "chiếc gai" trong tim người kia, canh cánh trong lòng, mãi không thể quên.

—————————————————————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#trichdan