Chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2 tháng sau...

Cuộc sống vợ chồng của hai người rất hoà hợp, ngoại trừ những lúc kích tình nhiều hơn một chút, thời gian mà họ đáng ra phải chuyên tâm cho công việc lại bị giảm đi khá nhiều, nhưng những thời gian còn lại họ đều cần cù làm việc, so với trước khi kết hôn còn nhiều hơn.

Giám đốc Lucie thường nhìn Minh Triệu mà thở dài.

" Em hết thuốc chữa rồi"

Minh Triệu chỉ mỉm cười.

" Lại đây xem giúp em về tin tức Paris đi"

" Em nộp đơn xin đi làm ở Paris thật ư?"

" Paris là một thành phố thời thượng, nếu em không đi để mở rộng hiểu biết thì làm sao được"

" Nếu em cứ đi như thế này, cũng phải mất hơn nửa năm lận"

Minh Triệu nhún vai.

" Vậy thì có quan hệ gì chứ? Chồng em sẽ không để ý đâu"

Mặc dù Minh Triệu vẫn chưa thương lượng với Kỳ Duyên, nhưng nàng tin chồng nàng sẽ rất rộng rãi, thêm nữa còn có đề nghị trước hôn nhân của họ, họ sẽ cho người kia sự tự do lớn nhất.

" Thật không hiểu nổi em, dù sao thì chị cũng sẽ giúp em lưu ý"

Lucie căn bản không thể tưởng tượng nổi cảnh mình cùng chồng, con cách xa hai nơi sẽ như thế nào.

" Cám ơn"

Minh Triệu lại vùi đầu vào công việc.

...

Trưa hôm đó...

Minh Triệu theo như thường lệ đặt thức ăn nhanh đến công ty, lúc đó nàng ra ngoài lấy đồ ăn, vô ý thấy một cô gái rất quen.

" A! Cô là cô Phạm phải không? Ý! Không, là phu nhân Nguyễn chứ?"

Minh Triệu gật gật đầu nói với cô gái đó.

" Chúng ta đã từng gặp nhau ư?"

" Đúng vậy! Cô cùng chồng cô đến công ty ảnh của chúng tôi chụp hình cưới đúng không? "

Cô gái đó nói.

Minh Triệu căn bản mới chỉ xem qua mấy tấm ảnh đó có 1 lần, xong đều bị quăng hết vào tủ, thật xấu hổ.

" À! Cô lại công ty của chúng tôi có việc gì?"

" Tôi đến đây để tìm người mẫu, không biết phải chờ bao lâu nữa đây? Đúng rồi! Lúc trước chồng cô từ lâu đã đến đặt ngày hẹn rồi, nếu không thì làm sao đến lượt các vị được"

Cô gái kia tiếp tục nói.

" Từ lâu? Bao lâu?"

Nguyễn Cao Kỳ Duyên không phải nói bọn họ rất may mắn, vừa mới gọi điện thoại đã đặt được chỗ sao?

" Khoảng nửa năm trước, anh ta gọi điện thoại đến hẹn trước. Cho nên 3 tháng sau mới có thể chụp hình được"

Cô gái kia lại nói.

Nửa năm trước? Đó không phải là lúc hai người mới biết nhau ư?

" Cô không nhớ nhầm chứ?"

Đồ ăn trong tay Minh Triệu sắp rơi xuống đất rồi.

Cô gái đó rất chắc chắn nói.

" Không thể nhầm được, tình hình thị trường công ty chúng tôi trước giờ đều phải như vậy cả"

" A! Vậy chắc do tôi nhớ nhầm rồi"

Minh Triệu yếu ớt cười.

" À! Người mẫu tôi đợi cũng đến rồi. Bye bye"

" Bye bye"

Minh Triệu về lại công ty, khoá chặt cửa lại.

Nửa năm trước, đúng là ngày gặp mặt nhau, không phải anh ta nói là bị người nhà hối thúc, mới chịu đi gặp mặt mình sao? Đã vậy còn hẹn mình đóng giả làm người yêu của nhau để đánh lạc hướng người nhà sao?

Nhưng... nửa năm trước anh ta lại hẹn ngày chụp hình của công ty áo cưới đó?

Minh Triệu suy nghĩ cẩn thận, càng lúc càng thấy không đúng, cho nên nàng mở cuốn sổ tay ra, tìm đến một trang trong đó, nhấn số điện thoại, nàng cần phải điều tra cho rõ...

Hôm đó...

Kỳ Duyên như thường lệ đến công ty Noix De Coco đón Minh Triệu, mọi người đều quen với hình ảnh một chiếc xe Mercedes E300 AMG màu xanh đen đậu ngay trước cửa.

Minh Triệu như mọi khi đem những việc chưa làm xong bỏ vào trong xe.

" Hôm nay thấy thế nào?"

Kỳ Duyên hỏi.

" Cũng tốt"

Minh Triệu trả lời rất tự nhiên.

Trên đường đi Minh Triệu lại mở miệng hỏi.

" Ông của anh dạo này vẫn khoẻ chứ?"

Kỳ Duyên lặng người một lúc.

" A! Ông vẫn còn ở bệnh viện, nhưng bác sĩ Kim nói ông khoẻ hơn nhiều rồi"

Anh đang nói dối, nàng phát hiện lúc anh nói dối, con mắt anh chớp chớp rất lợi hại, tại sao lúc trước nàng lại không phát hiện ra chứ? Chẳng lẽ nàng lại thờ ơ như vậy sao?

" Thật ư? Chúng ta đi thăm ông đi?"

" Uhm... ngày khác đi"

Kỳ Duyên cười không được tự nhiên.

Lúc về tới nhà, bọn họ như thường lệ vào phòng sách, Minh Triệu nhìn đóng thức ăn trên bàn mà không có hứng ăn.

" Em sao vậy?"

" Em ăn không nổi"

Thật ra thì từ trưa đến giờ nàng đã không ăn gì rồi.

" Nếu không khoẻ vậy đi nghỉ trước đi"

" Không! Em có vài chuyện muốn nói với anh"

" Được thôi"

Anh vẫn là một người đàn ông mềm mỏng, dịu dàng.

" Anh... tại sao lại muốn kết hôn với em?"

Minh Triệu nghĩ về vấn đề này cả ngày trời, chỉ sợ đáp án mà mình nghĩ ra lại chính là sự thật, cho nên Minh Triệu muốn chính tai mình nghe Kỳ Duyên nói.

" Tại sao em lại hỏi như vậy?"

Kỳ Duyên có chút mơ hồ.

" Trả lời em, thành thật trả lời em"

" Chẳng phải chúng ta rất hợp nhau sao?"

Kỳ Duyên trả lời như một lẽ đương nhiên.

Chỉ cần thích hợp là có thể quyết định sao? Minh Triệu cắn môi. Nói ra những nghi hoặc của mình.

" Lúc mới bắt đầu, anh nói anh không muốn kết hôn, chỉ muốn cùng em giả dạng tình nhân, vậy tại sao nửa năm trước lại đặt ở chỗ tiệm váy cưới với nhà hàng chứ?"

Kỳ Duyên trầm giọng nói.

" Em biết hết rồi ư?"

Minh Triệu gật đầu.

" Còn chuyện của ông anh, em cũng biết rồi"

Kỳ Duyên trầm mặt một lúc, cuối cùng quyết định lật ngửa ván bài của mình, Kỳ Duyên chạy đến trước mặt của Minh Triệu nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên.

" Em nghe anh nói, anh rất xin lỗi vì đã lừa em, trên thực tế, lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã quyết định cưới em về làm vợ, anh nhất định phải nhanh chóng kiếm được vợ, mà em là người thích hợp nhất đối với anh"

" Em sẽ không ỷ lại anh, làm phiền anh, yêu anh. Em đối với anh mà nói là quá hoàn mỹ rồi, nhưng em lại không muốn kết hôn, anh dùng rất nhiều cách mới có thể cưới được em, anh thừa nhận phương pháp mà anh chọn là không đúng, nhưng hiện tại chứng minh chúng ta chẳng phải là một đôi rất xứng sao?"

" Vậy... rượu nho, sôcôla cũng là kế hoạch ư?"

Minh Triệu từ từ nhớ lại mọi việc, tất cả mọi việc nàng đều nghĩ thông suốt rồi.

" Đúng vậy"

Kỳ Duyên không thể không thừa nhận.

" Chúng ta ly hôn đi"

Minh Triệu nghe thấy chính mình nói như vậy.

" Không thể"

Kỳ Duyên kinh ngạc lắc đầu.

" Có lẽ em nhất thời bực tức mà thôi, nhưng em suy nghĩ kỹ lại đi, chúng ta là người thích hợp nhất của nhau, chúng ta kết hôn là chính xác nhất"

" Bề ngoài xem ra thì đúng là không sai gì cả"

Minh Triệu đẩy tay Kỳ Duyên ra đứng thẳng dậy.

" Nhưng từ đầu đến cuối em đều thấy không đúng"

Minh Triệu cũng không nói được là tại sao, chỉ là nàng cảm thấy không đúng.

" Em muốn anh thay đổi điều gì? Em nói, anh nhất định sẽ thay đổi. Anh cũng có thể thề, anh sẽ không bao giờ gạt em nữa"

Kỳ Duyên thành thật nói.

" Những điều em muốn không phải là những thứ này"

" Minh Triệu, em đừng xúc động quá, nói không chừng bây giờ trong bụng em đã có con của chúng ta rồi, kinh nguyệt của em 2 tháng nay đã không có, đúng không?"

Mỗi đêm Kỳ Duyên đều ôm Minh Triệu ngủ, từ sớm đã phát hiện ra.

" Con?"

Minh Triệu chợt nghĩ, đúng là từ khi kết hôn đến nay mình vẫn chưa có kinh.

" Con chúng ta nhất định sẽ rất ưu tú, anh tin như vậy"

Người đàn ông trước mặt, điều anh muốn, chính là một cô vợ tiện lợi, sinh ra những đứa con ưu tú, kỳ thực chẳng có gì sai, lúc trước nàng cũng nghĩ như vậy, muốn tìm một nửa có thể cho người kia sự tự do lớn nhất, tốt nhất là một người chồng thông minh đạt lý và những đứa con ưu tú...

" Vì vậy, đừng bao giờ nói ly hôn. Vì con chúng ta, em không biết anh đã kỳ vọng như thế nào đâu"

Trên mặt Kỳ Duyên toả ra ánh hào quang.

" Em... em mệt rồi, em muốn đi nghỉ"

Bất chợt Minh Triệu không muốn nói gì nữa.

" Em vẫn còn giận ư? Ngoài ra thời gian sẽ chứng minh tất cả, chúng ta thật sự rất hợp nhau, gia đình 2 bên cũng rất thích nhau, không có cuộc hôn nhân nào viên mãn hơn chúng ta đâu"

Minh Triệu yếu ớt gật đầu.

" Có lẽ vậy"

" Em nghỉ một chút đi, cuối tuần anh chở em đi bệnh viện phụ sản được không?"

Đối diện với khuôn mặt rất kỳ vọng của Kỳ Duyên, Minh Triệu không thể từ chối.

" Nói sau đi"

Minh Triệu bước vào phòng, đem bản thân ngã lên giường, bắt đầu suy nghĩ rốt cuộc bản thân mình muốn những gì...

...

Ngày hôm sau...

Kỳ Duyên chở Minh Triệu đến công ty. Trước lúc anh đi hôn nàng.

" Đừng suy nghĩ nhiều quá, ngoan"

Nụ hôn của anh vẫn dịu dàng như vậy, nhưng không làm Minh Triệu phải thất thần nữa.

Minh Triệu không trả lời, bước ra khỏi xe, đi bộ đến công ty. Nhưng 5 phút sau Minh Triệu lặng lẽ bước ra khỏi toà nhà, vẫy vẫy một chiếc taxi...

" Cô muốn đi đâu?"

Minh Triệu nói tên bệnh viện đa khoa gần ngay công ty.

...

END CHAP
SẮP CÓ GIÓ TO SÓNG LỚN XẢY RA VỚI HAI BẠN CHẺ RỒI ĐÂY

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net