Chap 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến bệnh viện...

Minh Triệu lấy số ở phụ sản, im lặng ngồi chờ đến lược mình.

Xung quanh có rất nhiều bà bầu được chồng dẫn đến, nét mặt tràn trề niềm hạnh phúc, Minh Triệu lặng lẽ nhìn bọn họ, trên khuôn mặt của những đôi vợ chồng này rốt cuộc có nét gì đó đặc biệt, làm cho họ rạng ngời như vậy?

Ánh nắng chiếu vào cửa sổ làm cho Minh Triệu cảm thấy ấm áp, bất ngờ trong nháy mắt nàng đã nghĩ ra, chính là vì yêu. Bởi vì bọn họ yêu thương nhau, bởi vì bọn họ đang mong chờ kết tinh tình yêu của mình.

Đúng vậy, tình yêu, đó chính là điều nàng luôn thiếu.

Đến nàng rồi, bác sĩ trực ca là bác sĩ Kim, một người phụ nữ ôn hoà, Minh Triệu đã nói 2 tháng nay mình chưa có kinh.

" Vậy để kiểm tra thai xem nào?"

Thế là Minh Triệu khám thai, khi nhìn thấy màu của tờ giấy thử, nàng cảm giác như tim muốn ngừng đập.

" Không có mang thai"

Bác sĩ Kim nói như vậy.

Minh Triệu không biết buồn hay nên vui nữa, nàng dường như đã mất cảm giác rồi.

" Có phải dạo gần đây có sức ép đặc biệt gì không? Hay là tinh thần không được tốt"

" Có thể có. Tôi mới kết hôn"

" Tôi nghĩ nên làm một cuộc kiểm tra toàn diện, nếu sau này muốn có con cũng tiện hơn"

" Vâng"

Minh Triệu gật đầu...

...

Trải qua hơn nửa ngày đi tới đi lui theo trình tự, kết quả kiểm tra cuối cùng cũng có, bác sĩ Lê đáng tiếc nói.

" Xin lỗi, tôi đã kiểm tra thấy nội mạc tử cung của cô quá mỏng, có thể nói cô không thể mang thai, còn về việc kinh nguyệt của cô đến trễ, tôi sẽ kê đơn thuốc cho cô, trong vòng một tuần sẽ có lại.

" Xin... xin bác sĩ hãy nói lại một lần nữa"

" Thể chất của coi không thích hợp để mang thai"

Bác sĩ Lê không thể nói không rõ được.

" Vâng! Tôi hiểu rồi"

Sau khi biết được sự việc này, suy nghĩ duy nhất của Minh Triệu là muốn cười, bởi vì không được như Kỳ Duyên mong đợi, Minh Triệu nàng không phải là một cô vợ thích hợp, càng không thể trở thành một bà mẹ.

" Nhưng hiện giờ có rất nhiều cách giải quyết việc không mang thai này. Chỉ cần tốn nhiều thời gian, tiền bạc và tinh thần, bệnh viện chúng tôi cũng có kỹ thuật này, cô đừng vội nản lòng, có thể thử xem"

" Lần sau tôi sẽ đến nữa"

" Cô gái này, chỉ cần có tình yêu, nhất định sẽ thành công"

Bác sĩ Lê không quên nhắc nhở Minh Triệu.

Tình yêu? Đó là gì chứ? Minh Triệu cười khổ.

Cuối cùng chân Minh Triệu chầm chậm bước ra khỏi cửa bệnh viện, ánh sáng ngoài cửa chói chang làm cho mắt nàng không thể mở mắt, một đôi vợ chồng đẩy một chiếc xe nôi đi đến, đứa bé đang bập bẹ tập nói " Bố... mẹ..."

Cả hai vợ chồng đều cười, cười rất hài lòng, rất hạnh phúc.

Trường hợp như vậy sẽ không bao giờ xảy ra đến với nàng, nàng không thể sinh con, nỗ lực vài năm sẽ có hi vọng, nhưng phải có tình yêu mới thúc đẩy được nỗ lực đó.

Nhưng không phải nàng được yêu, Kỳ Duyên nói rất rõ ràng, cái anh không muốn nhất đó chính là tình yêu, còn nàng thì sao? Nàng có yêu anh không? Nàng đã thật sự hiểu yêu là gì chưa?

Công ty thời trang quốc tế Noix De Coco...

Vào lúc trưa Minh Triệu đến, Lucie vừa nhìn thấy nàng liền cao giọng la lên.

" Minh Triệu, tại sao lại trễ như vậy em mới đến?"

" Em... em không khoẻ lắm, đi khám bác sĩ Lê"

Minh Triệu giải thích.

" Ai da, cũng không báo cho chị một tiếng, hại chị lo muốn chết"

" Xin lỗi, có việc gì gấp không?"

Lucie nở ra một nụ cười thần bí, kéo Minh Triệu vào văn phòng.

" Em xem đây là gì?

Minh Triệu nhận tập văn kiện đó, trên đó có 3 loại ngôn ngữ Trung, Anh, Pháp, nội dung đều giống nhau, chính là phòng nhân sự của tổng công ty bên Pháp đưa ra chỉ thị bổ nhiệm Phạm Đình Minh Triệu đi Pháp đảm nhiệm chức trợ lý thiết kế.

" Đây là..."

Minh Triệu gần như không tin vào mắt mình, tại sao những chuyện này lại đến cùng một lúc chứ? Chẳng lẽ là sự an bài của số phận?

" Vui không? Không phải em muốn chị xin giùm em sao? Nếu như chị đem những thiết kế mùa trước của em gửi đi, bọn họ nhất định sẽ rất thích, hi vọng rằng em qua đó đảm nhiệm chức trợ lý. Nhưng yên tâm, đó chỉ là hình thức bắt buộc thôi, chưa đến nửa năm có thể lên chức thành nhà thiết kế độc lập rồi"

Lucie rất hưng phấn, thật ra cô cũng mừng thay cho Minh Triệu.

" Cám ơn chị..."

Minh Triệu nhẹ nhàng nói.

" Nhưng... chồng em sẽ để em đi chứ? Bởi vì chỉ có một người được đi thôi"

Minh Triệu ngẩng đầu lên, nắm chặt tay Lucie.

" Lucie... chị phải hứa, đừng đem việc này kể cho ai hết được không?"

" Tại sao?"

Lucie dường như cảm nhận được điều gì đó là lạ.

" Em có lý do, sau bày em sẽ giải thích với chị, thật cám ơn vì chị đã giúp em, nếu như chị là bạn tốt của em thì hãy giũ bí mật giùm em có được không?"

Lucie thấy mặt Minh Triệu thành thật, đành gật đầu nói.

" Được rồi..."

" Cám ơn..."

Môi Minh Triệu run run.

" Em muốn nghỉ ngơi một chút không? Chị thấy mặt em đã trắng bệt"

Lucie đỡ Minh Triệu ngồi xuống ghế.

" Em ngồi một chút sẽ đỡ thôi"

" Vậy chị đi trước, có chuyện gì nhớ tìm chị rồi thương lượng"

" Vâng! Cũng nên... nói một tiếng... cám ơn chị..."

" Thi ân bất cầu báo, bye"

Sau khi Lucie đi, Minh Triệu ngây ngốc nhìn tập văn kiện đó, nàng có nên đi Pháp không? Nàng nên rời xa chỗ này hay không? Có nên đi tìm câu đáp án của riêng nàng không?

Những đáp án này vẫn đang im lìm lặng lẽ...

...

Mở cửa nhà...

Bắt đầu từ gara, Minh Triệu lặng lẽ đi đến phòng khách, nhà bếp, phòng tập thể dục, để đôi tay chạm vào cạnh của từng vật dụng trong nhà, dù chỉ có duyên phận 2 tháng nhưng Minh Triệu nàng đã thích ngôi nhà này mất rồi.

Đi lên lầu...

Đến phòng ngủ và phòng đọc sách, càng có nhiều hồi ức ùa về với Minh Triệu, cơ hồ làm cho nàng đứng không vững...

Sự âm u lạnh lẽo chỉ có thể đến thế này thôi.

Thu dọn những thứ cần mang đi cũng đầy một cái túi nhỏ. Suy cho cùng những thứ muốn mang đi cũng không nỡ mang.

...

Cuối cùng... Minh Triệu nhấc điện thoại gọi cho Kỳ Duyên.

" Alo, em Minh Triệu đây"

" Minh Triệu, anh đang rất bận! Có chuyện gì không?"

Giọng nói của Kỳ Duyên dường như rất gấp gáp.

" Hôm nay không cần phải đến đón em, buổi tối em còn có tiệc"

" Uhm... anh hiểu rồi"

" Còn nữa... đừng bận quá..."

" Tại sao đột nhiên lại nói như vậy?"

" Không có gì, em chỉ sợ anh bận quá thôi"

" Yên tâm! Sự nghiệp là tình yêu lớn nhất của anh. Chết vì bận cũng đáng"

Kỳ Duyên không thể thấy được nụ cười khổ của Minh Triệu, nàng đang cười nhưng cười rất đau khổ.

" Vậy... tạm biệt..."

...

End chap

GẤU BÉO HAY BÉ SẼ LÀ NGƯỜI ĐAU KHỔ NHIỀU HƠN ĐÂY?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net