Chương 23 Vì chính mình mà tìm xong nàng dâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Gấu, về nhà, chúng ta nói chuyện một chút" thanh âm Nguyễn Quốc Bảo hoàn toàn như trước đây thấp chìm dưới mặt đất nhưng vẫn rất có từ tính, mang chút u buồn, dựa vào năng lực của Kỳ Duyên còn nghe không được ẩn chứa cảm xúc trong đó, nàng vô ý thức tâm hoảng hốt, có một loại cảm giác bị gia trưởng bắt quả tang. Nhưng khi nàng ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt ân cần của Minh Triệu, loại chột dạ kia chuyển hóa thành cảm giác không kịp chờ đợi.

Nàng đã tìm được người nàng yêu nhất, tự nhiên là muốn hướng ba ba báo tin tức này.

"Là điện thoại của ai?" Minh Triệu cảm giác được sắc mặt khó lường của Kỳ Duyên, trong lòng ẩn ẩn có suy đoán, nàng trong lúc nhất thời nói không rõ tâm tình hiện giờ của mình, chỉ có thể cảm giác được sự khẩn trương.

Kỳ Duyên không muốn giấu nàng "Là cha con" nàng cầm hai tay Minh Triệu khẽ run, đã thay nàng hạ quyết tâm: "Đi thôi, dì Minh Triệu, chúng ta cùng nhau về nhà".

Minh Triệu chưa kịp cự tuyệt liền bị Kỳ Duyên kéo lên xe, nàng nghiêm mặt, mãi cho đến xe đã đậu trước Nguyễn gia dừng lại hồi lâu mới giật mình thanh tỉnh. Đợi đến Kỳ Duyên thay nàng mở cửa xe, nàng mới khẽ cười một tiếng, người lớn như thế, thế mà lúc này già mồm.

Minh Triệu nắm lấy bàn tay Kỳ Duyên đưa tới, hít một hơi, cùng nàng đi đến cửa lớn.

Nguyễn Quốc Bảo đang cầm tờ báo, nhìn hai người nắm tay nhau đi vào thì ánh mắt ngưng trọng, trong khoảnh khắc nhưng lại khôi phục lạnh nhạt, chỉ là bên vìa báo hiện lên rất nhiều nếp nhăn.

"Ba ba, con về rồi" Kỳ Duyên ngữ khí nhẹ nhàng, cùng Nguyễn Quốc Bảo chào hỏi, trên mặt giấu không được sự vui sướng, đáy mắt còn cất giấu vẻ kiêu ngạo nhàn nhạt.

Khác biệt, Minh Triệu lại bình thản rất nhiều, nàng như thường lệ hô một tiếng "Nguyễn sư huynh".

Nguyễn Quốc Bảo nhẹ gật đầu, hắn yên lặng chăm chú nhìn hai người, thấy Kỳ Duyên một mực không có buông tay Minh Triệu, trong lòng liền có đáp án "Hai người bên nhau" hắn nói đến chắc chắn, cũng không có để Kỳ Duyên phản bác "Như thế cũng tốt, Kỳ Duyên có em chiếu cố, anh cũng có thể yên tâm trở về".

Kỳ Duyên lúc này ngẩn người, bận bịu bước nhanh qua giữ chặt cánh tay Nguyễn Quốc Bảo, vội vàng truy vấn "Ba ba, ba có ý gì? Ba lại muốn rời khỏi chỗ này sao?"

Nguyễn Quốc Bảo nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay nàng, ôn nhuận nói: "Đúng vậy, chuyện trong nước đã làm xong hết rồi, ba cũng nên trở về, mẹ con vẫn còn đang chờ ba" hắn nhìn về phía Minh Triệu, trong mắt hoàn toàn tín nhiệm "Kỳ Duyên tuổi còn nhỏ, nhưng có Minh Triệu chiếu cố, anh cũng yên lòng. Nó còn nhỏ, có đôi khi tương đối cố chấp, em phải chịu đựng nhiều một chút rồi " lúc nói lời này, trên mặt của hắn vẫn phủ một nụ cười nhàn nhạt.

Nụ cười này đối với Minh Triệu đã từng có lực sát thương rất lớn, nàng còn nhớ kỹ thuở thiếu thời lúc đối mắt với Nguyễn Quốc Bảo, tim đập thình thịch háo hức, nhưng bây giờ nhìn thấy nụ cười này, Minh Triệu trong lòng cũng chỉ có hiểu rõ cùng nhẹ nhõm. Nàng ôm lấy bả vai thon gầy lại đáng tin của thiếu nữ, tình chân ý thiết trả lời chắc chắn nói: "Sư huynh yên tâm, Gấu là hài tử tốt".

Kỳ Duyên hậu tri hậu giác mấp máy môi "Ba ba, ba đồng ý sao?"

Nguyễn Quốc Bảo ý cười càng sâu hơn nhiều "Chẳng lẽ ở trong lòng của con, ba ba là một kẻ chia loan rẽ phượng hay sao?" hắn nhìn lên, không biết nghĩ cái gì, trong con ngươi trầm tĩnh liền trở nên sinh động "Bất quá ba ba thật không nghĩ tới, nữ nhi nhà ta lại xuất sắc như vậy, từ lúc nhỏ liền vì chính mình mà tìm xong nàng dâu" hắn sáng sủa cười một tiếng, nhìn thấy trong mắt nữ nhi không buông bỏ, ôn nhu sờ sờ đầu nàng "Ba đã quen khí hậu bên kia, con nếu nhớ ba, có thể về bên kia thăm ba".

Kỳ Duyên rõ ràng địa vị của mẹ nàng Cao Tuệ An trong lòng Nguyễn Quốc Bảo, nàng bây giờ cũng có người mình yêu, càng thêm đứng ở góc độ của cha để nhìn nhận vấn đề, liền cũng không định ngăn cản hắn rời đi, chỉ lưu luyến không rời cùng hắn nói rất nhiều lời.

Cho đến khi hai người về đến phòng Kỳ Duyên, Kỳ Duyên còn chưa tỉnh hồn lại, nàng lôi kéo tay Minh Triệu ngồi ở mép giường, vẫn không thể tin "Dì Minh Triệu, cha con cứ như vậy đồng ý rồi sao?"

Minh Triệu nhìn thoáng qua cái giường vốn vô cùng đơn giản, lựa chọn đứng ở bên giường. Nàng từ trên cao nhìn xuống chằm chằm Kỳ Duyên, nhịn không được sờ sờ sợi tóc nhu thuận, tiện thể đem khí tức Nguyễn Quốc Bảo phủi nhẹ. Nàng lại chưa hề biết, lòng chiếm hữu của nàng lại mãnh liệt như thế.

"Đúng a, dù sao ông ấy đã giao con cho dì rồi" Minh Triệu khẽ cười nói, nguyên lai sau khi buông xuống lại có thể trở nên nhẹ nhõm như thế.

Kỳ Duyên đè lại ngón tay đang càn rỡ trên tóc nàng, một tay kéo Minh Triệu ngã vào trong ngực của mình. Nàng vốn muốn nói gì đó, lại cảm giác được Minh Triệu yếu ớt giãy dụa. Nàng nao nao, khi nhìn trong mắt Minh Triệu xấu hổ mới hiểu được gì đó.

"Dì Minh Triệu, thật xin lỗi, con lúc đầu không nên đối với dì như thế" gian phòng này đối với Minh Triệu mà nói, nghĩ đến cũng không phải là một đoạn ký ức mỹ hảo đúng không? Kỳ Duyên có chút áy náy, nhưng nàng không hối hận.

"Con còn nói!" Minh Triệu nhìn ga giường thuần trắng cùng chăn mềm, trong lòng biết trước đó lưu lại dấu vết đã sớm bị dọn dẹp hết, thế nhưng vừa thoáng nghĩ tới ở trên giường này bị Kỳ Duyên làm đến bài tiết không kiềm chế, loại xấu hổ mãnh liệt kia lập tức tràn đầy trong tim. Gương mặt xinh đẹp của nàng ửng đỏ, nhìn chính là kiều diễm ướt át.

Nguyên bản Kỳ Duyên đang áy náy nhìn qua bộ dáng kia của Minh Triệu, tâm tư lập tức chuyển tới chỗ khác. Nàng bỗng nhiên cười một tiếng, bên trong âm thanh nhiễm lên một tia tà ý "Thật xin lỗi, Dì Minh Triệu, kỳ thật con còn có một việc gạt dì".

Minh Triệu sững sờ, liền vội vàng không kịp chuẩn bị đã bị Kỳ Duyên ép nằm trên giường.

Kỳ Duyên nhẹ nhàng hôn lên môi của nàng, trầm thấp nói "Kỳ thật gian phòng này khả năng cách âm phi thường tốt" nói xong, tay nàng đã lôi kéo quần áo Minh Triệu.

Bởi vì muốn tới gặp Nguyễn Quốc Bảo, cho nên trước khi đi, Minh Triệu đổi một bộ quần áo tương đối đoan trang. Kỳ Duyên giải khai hai cái nút trước ngực, bàn tay dò xét đi vào, ngựa quen đường cũ chạm vào nội y bên trong.

Mang chút lãnh ý, không khí men theo khe hở trùm vào trên ngực Minh Triệu, trong lòng bàn tay Kỳ Duyên kề sát, hồng châu lặng yên đứng lên, bên trong tươi mới mang theo xúc cảm mềm mại để nàng thích ý than thở một tiếng "Dì Minh Triệu, con rất thích".

"Ừm... Ân..." Kỳ Duyên thực tế là một hài tử thông minh, nàng đã hoàn toàn nắm giữ được chỗ mẫn cảm của Minh Triệu, nhưng nơi này lưu lại cho Minh Triệu ấn tượng quá sâu, nàng hừ nhẹ hai tiếng liền nắm cổ tay Kỳ Duyên, đem tay nàng kéo ra ngoài.

Kỳ Duyên ngạc nhiên, nàng không nghĩ tới lúc này Minh Triệu thế mà còn cự tuyệt nàng.

Minh Triệu thừa dịp nàng không sẵn sàng, đưa nàng đặt ở dưới thân "Đây chính là thái độ xin lỗi của con đó hả?"

Kỳ Duyên không dám giãy dụa, sợ khiến dì Minh Triệu nổi giận, nàng rõ ràng đối với việc Minh Triệu dung túng cùng cưng chiều mình, cũng nhất thanh nhị sở nhìn rõ phản ứng của đối phương, cho nên đành phải khéo léo nhìn đối phương, làm bộ dáng đáng thương "Dì Minh Triệu, con sai rồi".

Minh Triệu ý đồ dời ánh mắt đi, nhưng vẫn không thể tránh thoát kỹ năng giả bộ đáng thương của Kỳ Duyên. nàng làm bộ suy tư một chút, lộ ra nụ cười mỹ lệ mà nguy hiểm "Muốn dì tha thứ cho con cũng được ".

Không đợi Minh Triệu nói ra yêu cầu cụ thể, Kỳ Duyên cũng đã liên tục không ngừng gật đầu, thông minh của nàng, lý trí của nàng ở trước mặt Minh Triệu tựa như không khí, tùy tiện có thể biến mất.

Thế là lúc Kỳ Duyên chưa kịp phản ứng, tứ chi của nàng đã bị Minh Triệu trói ở góc giường. Ngay lúc nàng thấp thỏm, Minh Triệu bắt đầu chậm rãi cởi y phục của mình. Cái này hoàn toàn vượt quá dự kiến của Kỳ Duyên, nàng còn tưởng rằng Minh Triệu sẽ ở trên người nàng muốn cái gì đó.

Minh Triệu nhìn ra tâm tư của Kỳ Duyên, nàng khinh thường trợn nhìn Kỳ Duyên một cái, nàng lại quá rõ ràng, tiểu nha đầu này, ước gì nàng động thủ mà, nếu quả thật như vậy, Kỳ Duyên sẽ chỉ cảm thấy khoái hoạt, nơi nào còn đạt được mục đích trừng phạt?

Một cái liếc trắng mắt bị Kỳ Duyên nhìn vào trong mắt, nàng không khỏi liếm liếm môi, chỉ cảm thấy Minh Triệu thực tế xinh xắn động lòng người, hận không thể lập tức nhảy lên thân thể đối phương.

Thân thể dường như bị ánh mắt lửa nóng của Kỳ Duyên nhóm lửa, Minh Triệu giống như là bị mê hoặc, quên đi hoàn cảnh tự thân, hai tay chậm rãi đặt ở trước ngực của mình. Thân trên hoàn toàn đã cởi bỏ áo, lúc trước Kỳ Duyên lưu lại xúc cảm ấm áp còn có một chút lưu lại, ngón tay cơ hồ chạm vào đầu ngực, thân thể Minh Triệu không chịu được liền run rẩy.

"Dì Minh Triệu..." Kỳ Duyên vừa lên tiếng, Minh Triệu suy nghĩ không tự chủ được lại nhớ đến cảnh tượng ở đoàn làm phim đêm hôm đó.

Đêm hôm ấy, nàng chính là vì thanh âm của Kỳ Duyên mà đạt tới đỉnh phong tình dục.

"Ừm... Ân a... ừ..." nhũ thịt kiều nhuyễn trong tay Minh Triệu không ngừng biến ảo hình dạng, tiếng nói nàng uyển chuyển du dương, từng tiếng từng tiếng truyền vào trong tai Kỳ Duyên. Kỳ Duyên mượn lực phần bụng ngẩng đầu lên, nháy mắt chưa kịp nhìn đã thấy hai đoàn trơn nhẵn kia, nước bọt trong miệng chảy ngang, khiến cho nàng không thể ngừng nuốt nước bọt.

Bộ dáng Kỳ Duyên bị thu vào mắt, Minh Triệu trong lòng tràn đầy rung động nói không nên lời, thế nhưng cảm giác vuốt ve bản thân cùng bị Kỳ Duyên chạm vào quả thực chênh lệch quá nhiều, nàng không kiên nhẫn ở trên thân dừng lại hồi lâu, hai tay linh xảo nhịn không được trượt xuống dưới.

Kỳ Duyên nhất thời không quan sát, quay đầu chính là bị một tấm vải phủ lên. Hít thở đều là mùi thơm của Minh Triệu, nàng không thể chịu đựng, ngửa đầu nằm trên giường. Vải vóc tơ lụa ở trước mắt nàng trượt xuống, Kỳ Duyên nghiệm chứng phỏng đoán trong lòng, nàng nhịn không được hít một hơi sâu, quả nhiên chỉ có người thân cận nhất với Minh Triệu mới có thể phân biệt được hương vị.

"Dì Minh Triệu, dì Minh Triệu... Thả con ra có được không?" Minh Triệu thể hiện sự nhiệt tình vượt dự đoán của nàng, nàng sắp chống đỡ không nổi.

Nệm bên cạnh bỗng nhiên lõm xuống dưới, Kỳ Duyên chỉ cảm thấy thân trên hơi nặng, ở trên bụng liền ngồi một người.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net