Chương 24 Dì Minh Triệu, dì thật xấu nha, kém chút nữa khiến con ngạt chết (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ Duyên rốt cuộc nhịn không được đưa tay, nhưng ngay lúc đầu ngón tay nàng sắp chạm vào eo Minh Triệu, Minh Triệu đột nhiên cúi người, đưa tay phải nàng ấn lên đỉnh đầu. Thừa dịp Kỳ Duyên đang ngạc nhiên, nàng lại khẽ nâng thân thể, nhanh chóng đem áo Kỳ Duyên kéo lên, trực tiếp lấy áo buộc hai tay nàng đặt ở trên đầu.

Quần áo bằng bông buộc phía trên, Kỳ Duyên trước mắt một mảnh sương mù mông lung. Nàng phí sức xuyên thấu qua vải nhìn hành động của Minh Triệu, thậm chí đem lồng ngực của mình đẩy lên trên một chút. Đáng tiếc Minh Triệu giống như không nhìn thấy nàng khao khát, trực tiếp lướt qua hai gò núi tinh xảo nho nhỏ, ngón tay dừng ở cổ Kỳ Duyên, xoay một vòng.

Nàng rõ ràng cảm nhận được mạch đập của Kỳ Duyên có bao nhiêu gấp, người trẻ tuổi nóng bỏng dẫn tới nhịp tim Minh Triệu cũng chầm chậm thay đổi nhanh. Rõ ràng nghĩ tra tấn cái tiểu hài xấu xa này, thế nhưng Minh Triệu lại cảm thấy bên dưới rõ ràng đang tra tấn mình.

Kỳ Duyên cảm giác đặt ở trên cổ, cái kia nhàn nhạt đụng vào khiến cho toàn thân nàng như lửa nóng, ngay lúc nàng cảm nhận như lửa sắp cháy, phần bụng bỗng nhiên hiện lên một cỗ thanh lương. Nàng vô thức giật giật thân thể, phần bụng non mềm lập tức cùng hạ thể Minh Triệu cọ xát. Rừng rậm thấm ướt mềm mại ung dung lướt qua dán xuống da thịt nàng, xúc cảm quen thuộc kia cơ hồ khiến con mắt Kỳ Duyên toát ra hỏa hoa.

"Ừm hừ..." Minh Triệu phát giác được người dưới thân không thành thật, nhưng do dự một chút, cũng không có ngăn cản nàng, ngược lại càng phát ra tiếng rên rỉ mềm mại đáng yêu.

Kỳ Duyên dùng cơ bụng hơi cứng chưa hoàn toàn thành hình không ngừng vuốt ve nhược điểm của Minh Triệu, ma sát sinh ra nóng ẩm toàn bộ chia đều cho cả hai người. Minh Triệu hơi ngước đầu, bắt lấy nhũ thịt của chính mình, không ngừng đè xuống, thêm thanh âm ức chế từng tiếng từng tiếng truyền vào trong tay Kỳ Duyên.

"Ừm... đừng... đừng nhúc nhích... Gấu... con... con không ngoan... ô..." nàng nói như vậy, trên mặt lại là biểu lộ vui vẻ, Kỳ Duyên xuyên thấu qua vải vóc có thể nhìn thấy.

"Dì Minh Triệu, dì Minh Triệu..." thanh âm Kỳ Duyên từ ẩn nhẫn dần dần trở nên ám trầm, nương theo mị thanh của Minh Triệu, trên giường truyền đến âm thanh xé vải rất nhỏ. Minh Triệu có lẽ nghe được, có lẽ không nghe được, nàng đung đưa thân thể nở nang mềm mại, tiếng thở dốc càng thêm gấp rút.

"A... Ô ô..." mật đạo chặt chẽ nhưng vẫn quen thuộc hai ngón tay, Minh Triệu run lên bần bật, đổ vào trên ngực Kỳ Duyên "Gấu... con... con xấu xa... ô a... Ân..."

Kỳ Duyên đem quần áo bị xé nát vứt sang một bên, tay trái đặt trên lưng mịn màng của Minh Triệu nhẹ nhàng vuốt ve, tay phải hung ác ở khe nứt kia ra vào. Nàng nhìn đôi mỹ nhũ trước mặt mình nhảy nhót, hơi thở trầm trọng đáp trả Minh Triệu giận hỏi "Đúng, dì Minh Triệu, con rất xấu" giữa ngón tay xúc cảm trơn ướt không ngừng ập tới, Kỳ Duyên mỗi lần tiến vào , đã cảm thấy khoảng cách giữa mình và Minh Triệu gần thêm một chút, nàng liếm môi một cái, thấp giọng hỏi "Cho nên dì Minh Triệu muốn hài tử xấu làm gì với dì nào?"

"Ừm... Ân... dì muốn... dì muốn..." đôi mắt đẹp của Minh Triệu dần dần mất đi thần thái, gương mặt của nàng cùng thân thể đồng dạng đỏ hồng, phụ nhân vũ mị lại thành thục, Kỳ Duyên thấy dục niệm không ngừng xuất hiện. Tay trái của nàng không ngừng trượt ở ở trên đùi nàng xoay một vòng, nhớ tới chuyện nàng mới làm với mình, nhịn không được hạ thủ vỗ mấy cái. Động tác nhẹ nhẹ này lại khiến Minh Triệu giật mình, nàng kêu lên một tiếng đau đớn trong mắt một tia thanh minh: "A... Ân... Ân... Gấu... con...".

Cho dù ở giữa là tình nhân chơi đùa, động tác này đối với Minh Triệu vốn quen làm trưởng bối mà nói vẫn có chút không thể chấp nhận, nàng cắn vành tai Kỳ Duyên, sau đó ở chỗ nhạy cảm sau vành tai nhẹ nhàng liếm liếm, có chút ủy khuất nói "không cho phép... không cho phép làm như vậy... Ô...".

"Kia... Dì Minh Triệu tự dì nói, dì muốn cái gì nào?" thanh tuyến của Kỳ Duyên có chút run rẩy, bị Minh Triệu phản kích thế này, tay của nàng vô lực trượt xuống mặt giường. Minh Triệu thừa cơ đạp lấy cái tay ở trên người nàng châm lửa bốn phía, chỉ bởi vì động tác ở chân, thân thể của nàng hạ xuống càng thêm lợi hại hơn, hoàn toàn đem ngón tay Kỳ Duyên lọt vào sâu hơn nữa.

"Ừm a... Ai... Ai... Không muốn..." Minh Triệu hoàn mỹ trả lời vấn đề của Kỳ Duyên, hít sâu một hơi, hai tay chăm chú bắt lấy tóc dài của Kỳ Duyên. Trên da đầu đau nhói khiến Kỳ Duyên cảm giác rất rõ ràng, vách trong mềm mại vững vàng quấn lấy ngón tay nàng, chóp mũi tràn đầy mùi thơm ngáy của người ở phía trên.

Minh Triệu lúc đầu còn nỗ lực chịu đựng, không nghĩ đến câu hỏi của Kỳ Duyên, nhưng theo khoái cảm không ngừng mà tăng lên, nàng chỉ có thể mất hồn nhẹ giọng nức nở đáp "Ô... Ô a... Muốn... dì muốn Gấu... Muốn Gấu hôn hôn dì... Ân a..." nàng khẽ nâng lên thân thể, đem đầu ngực đỏ tươi đưa đến bên môi Kỳ Duyên..

Kỳ Duyên giống như mèo con uống sữa nhẹ nhàng liếm một ngụm, Minh Triệu hít một ngụm khí lạnh, bờ mông lắc lư càng thêm nhanh, nguyên bản tư thế ngồi xổm cũng dần dần biến thành ngồi quỳ chân, nhũ phòng sung mãn trong không khí nhảy nhót, không ngừng xẹt qua chóp mũi lẫn cái cằm của Kỳ Duyên, nhưng Kỳ Duyên lại không có há miệng nghênh đón khách nhất kiều nộn này.

Tay trái nàng đã được tự do đang dỗ dành cặp đùi mượt mà của Minh Triệu, như có như không lượt qua cốc đạo tròn trịa bí ẩn ở giữa, nếp uốn chặt khít mẫn cảm rụt rụt, trong khoảnh khắc liền khiến Minh Triệu tước vũ khí đầu hàng, "Gấu... tốt Gấu... Bé ngoan... nhanh hôn dì... ô... Hôn hôn dì Minh Triệu... Ân..." cho dù ngay lúc này, trong giọng nói của nàng vẫn là hướng dẫn, mà không phải nũng nịu.

Nhưng Kỳ Duyên lại vẫn cứ nhất định không ăn bộ này của nàng. Nàng há miệng gần hồng mai tuyết đỉnh đặt ở trên miệng, răng có chút cắn nhẹ. Đầu lưỡi liền quyển lên. Cái kia nhỏ đâm nhói cũng đủ khiến Minh Triệu giảo gấp hai ngón tay tiến vào trong cơ thể nàng, nàng mê ly hít thở, mồm miệng dính mấy giọt nước ngọt ngào trượt xuống, tiếng rên rỉ cũng phát ra tiêu hồn

"A... A... Ân... Ân... Đến... Ân a... Muốn tới..." bàn chân Minh Triệu cuộn lên, hai tay vô lực ôm đầu Kỳ Duyên, nhũ thịt hương mềm đem đầu Kỳ Duyên hoàn toàn vùi lấp trong ngực nàng, Kỳ Duyên nhìn không thấy biểu lộ của Minh Triệu, chỉ có thể dựa vào âm thanh của nàng mà tăng nhanh tốc độ rung động ngón tay.

"Gấu... Gấu... A... Dì Minh Triệu... Dì Minh Triệu muốn tới..." Minh Triệu trường ngâm một tiếng, ở tiếng nghẹn ngào ngắn ngủi đột nhiên rung lên, vô lực đổ xuống trên thân Kỳ Duyên.

Kỳ Duyên ngồi dậy, đem Minh Triệu ôm chặt trong ngực mình, không có hảo ý cọ xác ngực nàng,nũng nịu nói "dì Minh Triệu, dì thật xấu nha, kém chút nữa khiến con ngạt chết"

Minh Triệu vẫn thở hào hển, đôi mắt đẹp hơi trừng nàng một cái, lại không nói gì.

"Không được con cũng phải trừng phạt dì Minh Triệu" Kỳ Duyên được một tấc lại muốn lấn một thước, ỷ vào Minh Triệu đối với nàng cưng chiều, đem thân thể Minh Triệu bày thành tư thế quỳ.

Minh Triệu ý thức được Kỳ Duyên muốn làm gì, đang muốn giãy dụa, lòng bàn chân mẫn cảm lại chạm vào vật thể trơn trượt, nàng vốn chưa khôi phục nhất thời mềm xuống, thân thể đổ nhào xuống giường, chỉ còn lại đầu gối bị Kỳ Duyên nắm quỳ.

Thân thể Minh Triệu xinh đẹp non mềm, ngay cả hai cú đá cũng là trắng trắng mềm mềm, Kỳ Duyên ở mắt cá chân mỹ lệ liếm liếm, hào hứng dạt dào.

"Gấu... con... con đây là làm cái gì..." Minh Triệu vừa thẹn vừa giận, nhịn không được giận trách "Không cho phép lại cử động, con là chó nhỏ hay sao?"

Ở nơi Minh Triệu không nhìn thấy, Kỳ Duyên giơ lên khóe miệng, nàng nhẹ nhàng vui vẻ đáp lại "Con chính là chó săn nhỏ của dì Minh Triệu" nói xong không đợi Minh Triệu phản bác, trực tiếp hướng nhục phùng trắng nõn nà, nơi đó bị cỏ cây rậm rạp ướt dâm dịch sáng lóng lánh kề sát lối đi vào, Kỳ Duyên thuần thục vén chúng sang một bên.

Nàng khẽ hôn mấy lần cửa huyệt trơn nhẵn, bàn tay xoa lên cái mông vểnh lên, lòng bàn tay ôm lấy mông thịt trơn nhẵn mang theo co dãn, dẫn tới Kỳ Duyên nhịn không được muốn bóp lại bóp.

Đầu lưỡi mềm trượt vượt qua rừng cây thăm dò vào cửa huyệt, hoa hạch chưa hoàn toàn bình phục lặng yên lú đầu ra, Kỳ Duyên không nhìn thấy cảnh đẹp chân thực dưới đáy, chỉ theo ý nguyện của mình mà liếm lộng lên.

"A... Ừ... Ai..." tiếng rên rỉ của Minh Triệu thật sự trợ giúp Kỳ Duyên, nàng rất nhanh phân biệt được chỗ mẫn cảm của Minh Triệu, đầu lưỡi linh hoạt quấn lấy hoa hạch, trân trọng ngậm lấy vật nhỏ này.

Minh Triệu nửa gương mặt đã vùi sâu trong chăn nệm, nàng xì xì ô ô thở phì phò, giọng nghẹn ngào so với lúc trước càng nồng đậm hơn "Không muốn... Gấu... Không muốn... Ô... Ô a...".

Kỳ Duyên biết được dì Minh Triệu là cỡ nào khẩu bất đối tâm, nàng trêu đùa xong vật nhỏ khả ái, đầu lưỡi lại trở về điểm xuất phát. Cửa huyệt ướt át tràn ra so với lúc trước càng nhiều dâm dịch hơn, đầu lưỡi Kỳ Duyên thoải mái liền thuận chất lỏng chui vào tiểu huyệt chật khít, mặc dù chỉ có tiến nhập một nửa, nhưng cũng đầy đủ để nàng ở trong thể nội Minh Triệu hoạt động

Vách hang chập chùng kẹp chặt đầu lưỡi Kỳ Duyên có chút đau, nhưng chất lỏng ngai ngái bên trong hoa huyệt không ngăn được Kỳ Duyên muốn đi vào bên trong dò xét, mãi cho đến không cách nào xâm nhập, nàng mới bắt đầu dùng đầu lưỡi xoay một vòng.

"Không muốn... Ân... Ân... Gấu..." Minh Triệu kêu tên Kỳ Duyên, dâm dịch đầy đủ thuận theo mặt Kỳ Duyên không ngừng mà nhỏ xuống dưới, nàng mê man níu lấy đệm chăn dưới thân, trên mu bàn tay gân xanh nổi lên rõ ràng.

Kỳ Duyên chậm rãi ngẩng đầu, thuận cửa huyệt từ trên xuống dưới liếm láp một lần, nàng chép miệng tắc lưỡi, chỉ cảm thấy hơi choáng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net