Chương 25 Không lưu luyến liền bỏ xuống tất thảy danh lợi (Hoàn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngón tay Kỳ Duyên so với lúc trước càng thêm thông thuận tiến vào thể nội Minh Triệu, còn chưa từ trong cao triều thong thả lấy lại sức, đường hành lang lại từng vòng từng vòng quấn quanh ngón tay dài thon của nàng, tiếng nước chật chật bất tuyệt như lũ.

Minh Triệu trong đầu sớm đã trống rỗng, nàng chỉ có thể nghe được tiếng thở dốc thỏa mãn nặng nề của mình, nhiệt khí sáng rực tụ tập ở trong thể nội không cách nào tiêu tán. Đầu lưỡi Kỳ Duyên không biết từ lúc nào chuyển dời thấm ướt mồ hôi trên lưng, cảm giác chưa từng chết lặng hoàn toàn khôi phục lại, đầu lưỡi lúc này lại nhô ra, không chút kiêng kị ở trên da thịt trắng nõn bóng loáng xâm lược.

"Ừm... Ân..." đầu lưỡi hơi lạnh không chỉ không làm giảm nhiệt độ cơ thể Minh Triệu, trái lại khiến cho toàn thân nàng càng thêm lửa nóng. Trước mắt nàng chỉ có một mảnh trắng xóa, ga giường trong tay đã sớm bị bấu đến nhăn không còn hình dáng.

"Dì Minh Triệu...." ngay lúc Minh Triệu ngơ ngơ ngác ngác, thanh âm Kỳ Duyên dường như từ trên trời vọng xuống, như có như không quanh quẩn ở bên tai nàng, nàng mê mẩn trừng trừng nghĩ đến, Gấu đang gọi nàng, gọi nàng làm gì đây? Nàng giật giật thân thể, thể nội một mực ngậm lấy ngón tay cũng theo động tác của nàng mà thay đổi phương vị, so với chỗ khác móng tay vừa đúng gãi đến nơi nàng ngứa nhất.

"Ừm a... Gấu... Gấu..." Minh Triệu không thể miêu tả được cảm thụ, nàng nức nở kêu lên, hung hăng la lên tên Kỳ Duyên "Gấu, dì muốn...." Kỳ Duyên nghiễm nhiên đã thành người duy nhất có thể cứu vớt nàng, tối thiểu ở trong lòng Minh Triệu chính là như vậy.

Động tác Kỳ Duyên lại không nhanh không chậm, nàng chậm rãi rút ra ngón tay, toàn vẹn không để ý huyệt đạo ẩm ướt mềm mại giữ lại. Hai mảnh cánh hoa mềm mại vội vàng ngọ nguậy, muốn rút ngón tay ra lại lần nữa bị nuốt vào, cảnh tượng mỹ hảo này đốt dục hỏa trong mắt Kỳ Duyên. Ngón tay nàng nhẹ nhàng linh hoạt ở bên trên hoa hạch Minh Triệu vạch một vòng tròn, dẫn tới người dưới thân không ngừng khẽ rên rỉ "Ừm... Ân a... Ai... Ai... Không...".

Lưng Minh Triệu run rẩy, mắt thấy liền muốn lần nữa đạt tới đỉnh phong, Kỳ Duyên lại dừng động tác.

"Không muốn... Không muốn..." Minh Triệu gấp rút truy đuổi ngón tay khiến cho nàng vui vẻ kia, bờ mông mềm mại đầy đặn ở trước mắt Kỳ Duyên sáng loáng dao động, đâu còn uy nghiêm trưởng bối nàng từng một lòng muốn theo đuổi? Phát giác được Kỳ Duyên rút lui vẫn lại tiếp tục, Minh Triệu khó nhịn vươn tay ra sau, trong hư không loạn quơ mấy lần, sau đó chuẩn xác giữ chặt cổ tay của Kỳ Duyên.

"Gấu... cho dì..." Minh Triệu nức nở, nói ra một lời vô cùng thành thật "Dì muốn con..."

Kỳ Duyên nhẹ nhàng đánh lên hai bên tròn trịa kia, đến loại thời điểm này, nàng cũng không có tâm tư chọc người khẩu vị. Nàng lướt qua cỏ lau mềm nhuyễn, cong lấy đốt ngón tay ở cửa huyệt kéo ra, đảo loạn một hồ xuân thủy. Dâm dịch bị kéo ra rất nhanh thẩm thấu lên mu bàn tay nàng.

"Ô a... Ân... Ân... Tiến... tiến vào..." Minh Triệu lôi kéo cổ tay nàng hướng về phía mình. Kỳ Duyên không phản kháng nữa, thuận lực đạo của nàng bỗng nhiên xâm nhập thân thể nàng

"A..." Minh Triệu run lên bần bật, cảm giác phong phú kia rất nhanh khiến nàng trầm luân bên trong "Nha... tốt... Gấu... thật tốt..." nàng nói lung tung, mặc dù không có chút logic nào, nhưng mỗi một chữ đối với Kỳ Duyên mà nói đều là tán thưởng lớn nhất. Ngón tay của nàng tận tình thăm dò thể nội Minh Triệu, rong ruổi đem u kính quanh co đều lãnh hội một phen.

"Ô... Ô a... Ân..." Minh Triệu vong tình ngân xướng, dùng đạo thịt bên trong gắt gao quấn lấy ngón tay Kỳ Duyên, dẫn đạo nàng không ngừng tiến sâu vào.

"Dì Minh Triệu, thích không? Dì thích đúng hay không?" Kỳ Duyên thở hổn hển, hai con ngươi nhìn chằm chằm thân thể trắng nõn trước mắt, trong mắt yêu thương cùng dục vọng đan xen.

Minh Triệu mê loạn đáp "Thích... Ô... ta thích nhất Gấu... Ân a... A..." bộ ngực ngã úp theo động tác của nàng không ngừng chập chùng múa may, trống rỗng nhiễu loạn suy nghĩ của Kỳ Duyên. Nàng một tay bắt lấy một đoàn nhũ thịt, chỉ cảm thấy trong tay một mảnh trơn nhẵn, tăng thêm Minh Triệu bởi vì vận động dữ dội mà tiết mồ hôi, Kỳ Duyên cơ hồ bắt không được một đoàn này, nàng chỉ có thể kề sát sau lưng Minh Triệu, đưa nàng ấp vào trong ngực mình, lúc này mới khó khăn nắm giữ được nhũ thịt.

Hai người phối hợp theo lửa tình thiêu đốt trở nên càng ngày càng ăn ý, trừ bên ngoài trừu sáp không gián đoạn, Kỳ Duyên vô thức xoay tròn cổ tay, nguyên bản cổ tay có chút bủn rủn theo động tác này dần dần khôi phục lực đại, mà ngón tay hãm sâu trong hoa huyệt càng ở trong hành lang dời sông lấp biển, thẳng đến khi bọt nước vẩy ra, đều bắn tung tóe lên bụng Kỳ Duyên.

"Ai... A... A... Ô a..." Minh Triệu không chịu nổi cảm giác nhanh như vậy, nàng dường như một chiếc thuyền lá nhỏ lênh đênh trôi nổi trên biển cả, bị bọt nước vô tình đánh úp, cảm giác mất trọng lực lâu dài đều chuyển hóa thành cảm giác vui vẻ, nàng tựa hồ đột nhiên rớt xuống, nhưng lại giống như trèo lên cao phong.

"Ừm... Ân..." Minh Triệu vô lực nằm trên giường, thân thể mềm mại run không ngừng, cỗ khoái cảm kia ở trong thể nội không ngừng khuấy động, chưa từng ngừng.

Kỳ Duyên nhu nhu vuốt ve vai Minh Triệu, đợi nàng chậm rãi bình tĩnh trở lại, nắm cả eo nàng xoay chuyển nàng một lần nữa, thân thể hai người tương đối, Minh Triệu giật mình, như ở trong mộng mới tỉnh ôm lấy cổ Kỳ Duyên, mượn sau lưng Kỳ Duyên cho nàng lực, Minh Triệu không kịp chờ đợi ngửa đầu cắn cái cằm người vừa yêu vừa hận này.

"Con... con là đồ tiểu hỗn đản..." Minh Triệu buồn khổ oán trách một câu, Kỳ Duyên bây giờ càng ngày càng mệt nhọc, càng ngày càng tệ.

Kỳ Duyên nhếch miệng, đem ngón tay dính chặt vào nhau quơ trước mặt Minh Triệu, thủy quang kia rơi vào trong mắt khiến nàng không tự nhiên quay mặt đi, nàng hận hận nhéo hai bé thỏ trắng của Kỳ Duyên, đến cùng không có hung ác, mà quyết tâm dùng quá sức.

Hai người đầu lưỡi không biết từ lúc nào lại quấn đến cùng một chỗ, Minh Triệu núp trong ngực Kỳ Duyên, cưng chiều nghênh đón đối phương đến thăm. Kỳ Duyên tiến công so với lúc nãy ôn nhu hơn nhiều, nàng thăm dò hôn mấy cái lên môi Minh Triệu, sau đó rất quen thuộc thò vào trong khoang miệng nàng, dịu dàng thắm thiết.

Một đêm này qua đi, bữa sáng vẫn như cũ do Kỳ Duyên nấu cháo. Dưới tình cảnh quen thuộc kia, không khí so với lúc trước hoàn toàn khác biệt. Minh Triệu ngồi bên cạnh Kỳ Duyên , nghe nàng cùng Nguyễn Quốc Bảo nói chuyện, bỗng nhiên có một cảm giác tuế nguyệt trôi qua thật tốt.

Sau khi bàn giao sự tình với Kỳ Duyên xong, Nguyễn Quốc Bảo rất nhanh liền bay ra nước ngoài, ngày đó Kỳ Duyên một mình đưa tiễn. Trước khi đi, Nguyễn Quốc Bảo vỗ vai nàng nói "Kỳ Duyên, ba hi vọng con có thể hiểu rõ rốt cuộc mình muốn làm cái gì".

Một câu nói kia để Kỳ Duyên suy tư thật lâu, nhưng vẫn không tìm được đáp án. Mà nàng hoảng hốt lại khiến cho Minh Triệu hiểu lầm nàng không chịu được cha nàng bỏ đi, bởi vậy vào khoảng thời gian đó Minh Triệu đối với Kỳ Duyên cơ hồ ngoan ngoãn phục tùng, thậm chí chủ động tiến hành một trận gọi là "Đóng vai nhân vật".

Người yêu nhu tình hoàn toàn chính xác để Kỳ Duyên tinh thần hồi phục không ít, nàng rất nhanh liền trở về bộ dáng ngang bướng khí phách. Ngay sau đó "Thịnh thế vương triều" chính thức công chiếu.

Nhắc tới cũng kỳ, cùng chiếu ngoại trừ một bộ hài kịch cơ hồ đều là những tác phẩm phim của nhà sản xuất không nổi tiếng lắm, mà nguyên bản lại khiến cho những bộ phim này hoãn chiếu, đến mức rạp chiếu phim dán poster "Thịnh Thế Vương Triều" bên cạnh, các diễn viên bên trên đều là những người khiến cho người qua đường cũng quen mắt.

Trời xui đất khiến, bộ phim công chiếu tỉ suất cũng rất cao, tăng thêm kịch bản nổi sóng chập chùng cùng diễn viên chính có khả năng diễn xuất không tệ. Danh tiếng "Thịnh Thế Vương Triều" không ngừng lên cao, phòng bán vé cũng liên tục tăng suất. Minh Triệu đóng vai Dao Quang, hoàn toàn thu hút ánh mắt người xem, nàng cùng Kỳ Duyên đóng vai Huống Thanh Tầm có tình cảm trắc trở cũng làm người xem không ít cảm thán, một trận siêu việt tranh độ hot với tuyến truyện Huống Thanh Tầm có khúc mắc với nhân vật nam chính. Những fan hâm mộ riêng của từng cặp đôi cũng nhiệt tình nô nức tấp nập sáng tác từng trang từng trang đồng nhân.

Cuối cùng số lượng vé bán chiếm vị trí thứ hai, gần với bộ hài kịch kia, Kỳ Duyên xem như chính thức lọt vào mắt của đại chúng. Làm một diễn viên, mà không phải là con gái của Nguyễn Quốc Bảo.

Sau đó con đường diễn xuất của Kỳ Duyên có thể nói cực kỳ thông thuận, nàng tham gia diễn những bộ phim chế tác lớn, dù diễn vai nữ thứ hai, lại nhờ vào đó đạt được giải thưởng Kinh Lôi, nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất, các tạp chí lớn nhỏ nhao nhao gọi nàng là người kế tục của vua màn ảnh Nguyễn Quốc Bảo.

Nhưng Kỳ Duyên sau đó từ chối tất cả lời mời, rút lui dần dần mà nguyên nhân thì chỉ có Minh Triệu mới biết được nàng đang làm gì.

Nàng quyết định trở về học.

Trước đó về nước, Kỳ Duyên đã ở đại học nước ngoài học được một năm chuyên ngành nghệ thuật, nhưng vì về nước, nàng xem như bỏ học, bất quá bởi vì tuổi nàng cũng không lớn lắm, nàng từ trước đến nay tự chủ, cho nên Nguyễn Quốc Bảo tuyệt không phàn nàn quyết định này của nàng. Về phần hiện tại có thể trở về học lại, bởi vì Kỳ Duyên cảm thấy bây giờ mình phát triển tiếp, thành tựu cũng cực kỳ có hạn. Nàng còn cần không ngừng đề cao năng lực của mình.

Sau Kỳ Duyên tuyên bố tạm thời rời khỏi giới văn nghệ, đến Minh Triệu theo sát tuyên bố mình muốn đi nước ngoài nghiên tu, đương nhiên nàng học chính là chuyên ngành đạo diễn. Một mình Kỳ Duyên người ta còn không chú ý đến, nhưng thêm Minh Triệu cơ hồ muốn long trời lở đất, nhưng hai nhân vật chính vẫy vẫy tay không mang theo một áng mây, không lưu luyến liền bỏ xuống tất thảy danh lợi hiện tại.

"Dì Minh Triệu, dì sẽ hối hận không?" Kỳ Duyên nhất là biết được Minh Triệu có bao nhiêu quý diễn kính nghiệp, nhưng nàng cũng biết tình cảm đối phương dành cho mình, nhưng cho dù là như thế, nàng vẫn muốn được Minh Triệu chính miệng trả lời.

Minh Triệu sờ sờ tóc nàng, nụ cười ôn nhu nói "Đương nhiên sẽ không".

Đón lấy ánh nắng xán lạn, một chiếc máy bay gào thét bay lên.

------Hoàn------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net