Chương 58: Để Gia Cát Minh Nguyệt gả cho hắn!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng ngay khi tất cả mọi người cho rằng thắng bại đã phân, ánh mắt Gia Cát Minh Nguyệt trở nên sắc bén vô cùng, lúc này, bên cạnh Gia Cát Thanh Liên, một gã Triệu Hoán Sư đang sắp hoàn thành chú ngữ đột nhiên im bặt, bất ngờ bị đánh bay ra ngoài, tại chỗ hắn vừa đứng, một mảnh sương mù mờ ảo như u linh vừa lướt qua thật nhanh.

"Chẳng lẽ đối phương đã có người hoàn thành triệu hoán, không có khả năng, sao có thể nhanh như vậy?" Ba gã Triệu Hoán Sư còn lại, trong lòng đều trầm xuống.

Trong quyết đấu giữa Triệu Hoán Sư, quan trọng nhất chính là tốc độ triệu hoán, ai có thể triệu hồi ra ma sủng trước một bước, thì người đó sẽ chiếm được tiên cơ, lấy được sự chủ động trong chiến đấu. Cho nên, mỗi một gã Triệu Hoán Sư ngoại trừ không ngừng cường hóa tinh thần lực của mình, còn cần không ngừng đề cao tinh thần lực và tốc độ dung hợp chú ngữ, đề cao tốc độ triệu hoán.

Trong huấn luyện nghiêm khắc ở học viện Tử Vân, đám Triệu Hoán Sư trẻ tuổi này không ngừng thử nghiệm, mài giũa, bắt đầu từ mỗi âm tiết, chữ cái, không ngừng nỗ lực tăng lên tốc độ triệu hoán. Xét về cấp bậc, chưa chắc bọn hắn đã mạnh hơn quá nhiều so với Triệu Hoán Sư của các học viện khác, nhưng xét về tốc độ mà nói, bọn hắn tuyệt đối tự tin.

Nhưng mà hôm nay, ở trước mặt Gia Cát Minh Nguyệt, tự tin của bọn hắn bị đánh nát bấy. Sau khi có thần thú Ngạn Hống làm ma sủng bản mệnh, Gia Cát Minh Nguyệt đối với triệu hoán chú ngữ có một loại cảm giác thân thiết và quen thuộc bẩm sinh, phảng phất từ nơi sâu thẳm, những chú ngữ đã làm bạn với nàng qua vô số lần luân hồi, khắc thật sâu trong ký ức của nàng, căn bản không cần quá nhiều thời gian và tinh lực, đã có thể phát huy hiệu quả của chú ngữ đến mức tận cùng.

Ngay khi tâm trạng của mấy tên Triệu Hoán Sư kia đang vô cùng u ám, bên cạnh Gia Cát Thanh Liên, lại có hai gã Triệu Hoán Sư liên tiếp bị bay đi."Cách thời điểm hoàn thành triệu hoán chỉ có chút xíu, cũng chỉ kém một chút thôi mà!" Hai gã Triệu Hoán Sư cảm thấy uất ức trong lòng, âm thầm gào thét.

Thân hình kiện tráng của vân vân phong báo cuối cùng đã xuất trong tầm mắt mọi người, hoa văn toàn thân giống như tường vẫn giữ nguyên sự thần bí xinh đẹp như lúc trước, khiến cho lòng người rung động.

"Lại là vân vân phong báo, khó trách tốc độ nhanh như vậy!" Đám người Gia Cát Thanh Liên bừng tỉnh đại ngộ, đồng thời cũng cảm thấy bất an, đối với những Cao Cấp Kiếm Sĩ như bọn họ, tốc độ đáng sợ của phong báo mang đến uy hiếp cực kỳ lớn, tuyệt đối sẽ không ít hơn Đại Địa Kiếm Sĩ là bao.

Trong lòng Gia Cát Thanh Liên cũng rất kinh ngạc và phẫn hận, người như Gia Cát Minh Nguyệt, thế mà cũng là cao cấp Triệu Hoán Sư, hơn nữa ma sủng còn là vân vân phong báo.

Trong hỗn chiến, cuối cùng một gã Triệu Hoán Sư cũng hoàn thành triệu hoán, trong sự bao phủ của ánh sáng đỏ rực như lửa, một con hỏa hồ ( cáo lửa) lộ ra bóng dáng nhỏ nhắn đáng yêu. Tên Triệu Hoán Sư rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, đây cũng là ma sủng cao cấp được ca ngợi về tốc độ và trí tuệ, có lẽ có thể đỡ nổi tốc độ của phong báo tốc độ đi.

Nhưng mà, hy vọng của bọn hắn chẳng mấy chốc đã tan thành mây khói. Hỏa hồ kia vừa mới hiện ra, còn chưa kịp biểu diễn tốc độ và trí tuệ của nó, đã nhìn thấy một bóng ma đè đầu nó xuống, thân hình to lớn như ngọn núi của địa giáp thú liên tiếp đụng lên trước mặt tên Triệu Hoán Sư kia, nện ra một cái hố đất, nó nâng chân trước giống như cột đá lên, nhẹ nhàng vỗ, đập tên Triệu Hoán Sư kia bay ra ngoài, một giây cuối cùng trước khi mất đi ý thức, tên Triệu Hoán Sư đáng thương này chỉ kịp nhìn thấy nét mặt tươi cười chất phác của Mặc Sĩ Thần. Về phần hỏa hồ thì càng đáng thương hơn, nhưng mà hắn đã không kịp quan tâm đến nó nữa rồi.

Mà Thủ Hộ Sư của tên Triệu Hoán Sư này đâu rồi, hắn đang làm gì thế? Hắn đang dây dưa khó thoát với Tiết Tử Hạo. Hắn đi hướng đông, Tiết Tử Hạo liền đi hướng đông, hắn đi phía tây, Tiết Tử Hạo cũng đi sang phía tây. Hắn không làm gì được Tiết Tử Hạo, Tiết Tử Hạo cũng không làm gì được hắn cả. Thế mà Tiết Tử Hạo vẫn còn cười hì hì nhìn hắn, bộ dạng giống như keo da chó dán lấy hắn. Hắn nhìn thấy Triệu Hoán Sư của mình bị đánh bay ra ngoài, bản thân lại không có cách nào chạy qua cứu viện, thật sự là tức đến giơ chân.

Mặc Sĩ Thần chỉ huy ma sủng của mình đánh tới đánh lui trong đám người, chính mình cũng uống xong một lọ dược thủy lực lượng, mở hai tay ra, đôi tay rắn chắc như kim cương trong truyền thuyết nhào vào đám người. Mà trước đó, Gia Cát Minh Nguyệt đi trước hắn một bước, phóng về phía Gia Cát Thanh Liên.

Chà đạp! Tuyệt đối là đơn phương chà đạp! Một hồi quỷ khóc sói gào vô cùng thảm thiết quanh quẩn trong sân học viện. Triệu Hoán Sư được gửi gắm nhiều kỳ vọng chưa kịp ra tay mà thân thể đã ngã, vài tên Cao Cấp Kiếm Sĩ còn lại đâu có chống đỡ được trường kiếm cực kỳ khí phách của Lăng Phi Dương. Trường kiếm Phá Sát trong tay Lăng Phi Dương, giống như có sinh mạng vậy, càng đánh càng hưng phấn, cuối cùng Phá Sát còn mơ hồ run rẩy, giữa ánh sáng màu trắng thậm chí còn xen lẫn một tia màu đỏ. Tia sáng màu đỏ kia cực kỳ yếu ớt, không nhìn kỹ, căn bản là không thấy được. Cung Thủ tuy cũng có một ít năng lực cận chiến, nhưng sao có thể địch nổi Tiết Tử Hạo và Mặc Sĩ Thần vẫn liên tục uống dược thủy tăng lực lượng và nhanh nhẹn như uống nước trái cây kia. Người bên cạnh Gia Cát Thanh Liên giống như lúa mạch chín bị liềm xén ngang, đồng loạt ngã xuống một mảng lớn, ôm đầu che ngực kêu thảm thiết không thôi.

Gia Cát Thanh Liên tức giận, cũng bối rối, người chung quanh ra sức bảo vệ nàng, tranh thủ cho nàng thời gian đọc chú ngữ triệu hoán ma sủng, Nhưng mà, bởi vì khiếp sợ và bối rối, cảm xúc không ổn định lại được, hai lần sắp triệu hoán xong, lại nghe thấy người xung quanh kêu thảm, giật mình một cái, gián đoạn chú ngữ. Đây là tình huống chưa từng xảy ra. Nàng cùng đồng bạn của nàng cũng từng tham gia lịch luyện, cũng từng đương đầu với hung thú. Kinh nghiệm thực chiến cũng không ít, chỉ là, đối thủ hôm nay của nàng chính là kẻ mà nàng vẫn cho rằng không hề có lực uy hiếp gì, Gia Cát Minh Nguyệt. Nàng nén giận trong lòng, chỉ là một đứa con riêng không lên được mặt bàn, lại dám ở chốn đông người khiến cho nàng khó chịu đến thế. Trong nội tâm của nàng, những cảm xúc tiêu cực liên tiếp tích tụ lại một chỗ, khiến cho tâm trí nàng càng thêm thiếu kiên định. Điều này đối với Triệu Hoán Sư mà nói, là tối kỵ!

Gia Cát Minh Nguyệt cũng sẽ không cho nàng thời gian ổn định cảm xúc, nàng rút chủy thủ ra, linh hoạt xuyên qua đám người hỗn chiến, đi thẳng tới bên cạnh Gia Cát Thanh Liên. Chủy thủ sắc bén vung lên, tóc bên tai Gia Cát Thanh Liên lại rớt xuống lần nữa, chủy thủ lạnh như băng kề sát cổ của Gia Cát Thanh Liên.

"Dừng tay, dừng tay!" Uông Hi Phàm nhìn thấy tình hình như vậy, cuống quýt kêu to lên. Muốn chạy tới cứu viện, lại bị Lăng Phi Dương dùng trường kiếm ngăn lại. Một vị Thủ Hộ Sư khác của Gia Cát Thanh Liên là nữ sinh, nàng là bạn tốt của Gia Cát Thanh Liên, gọi là Ngụy Tinh nhi. Giờ phút này nàng ôm lấy cánh tay phải của mình, vẻ mặt tái nhợt miễn cưỡng đứng một bên, cánh tay phải của nàng dường như đã bị gãy. Mặc Sĩ Thần uống xong dược tề lực lượng bản tăng cường của Gia Cát Minh Nguyệt, ra tay tuyệt không qua loa. Tuyệt đối sẽ không bởi vì đối phương là nữ nhân mà "thương hương tiếc ngọc" .

"Gia Cát Minh Nguyệt, ngươi sẽ vì hành động hôm nay mà trả giá thật nhiều." Lúc này Gia Cát Thanh Liên cũng không dám vọng động, chỉ là mở miệng âm tàn nhổ ra mấy lời này.

"Ngươi có tin ta sẽ khiến cho ngươi không có cơ hội nói chuyện nữa không?" Chủy thủ trên tay Gia Cát Minh Nguyệt nhẹ nhàng ấn xuống, trên cổ Gia Cát Thanh Liên lập tức chảy máu. Một luồng nhiệt lưu theo cổ của nàng chảy xuống. Lỗ chân lông toàn thân Gia Cát Thanh Liên đều dựng đứng lên, ý lạnh không ngừng xông tới. Tiểu tiện nhân này, làm sao dám! Nàng ta sao dám thật sự ra tay với mình!

"Dừng tay, đều dừng tay." Uông Hi Phàm khẩn trương hô to lên, dốc sức liều mạng nhảy lên, "Ta nhận thua, chúng ta nhận thua, không nên động tới Thanh Liên." Không thể không nói, tên Uông Hi Phàm này, đối xử với Gia Cát Thanh Liên xác thực rất chân thành, cho dù Gia Cát Thanh Liên không để mắt tới hắn, nhưng mà hắn vẫn luôn không oán không hối bảo vệ Gia Cát Thanh Liên.

Gia Cát Thanh Liên căm giận nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Gia Cát Minh Nguyệt. Trong lòng nàng hơi khó hiểu, sao tiểu tiện nhân này lại có thực lực mạnh như vậy? Nàng ta lại còn triệu hồi ra ma sủng nhanh hơn tất cả những Triệu Hoán Sư bên phe mình. Chẳng lẽ thật sự là nguyên nhân huyết mạch của Gia Cát gia ? Người Gia Cát gia, đều kiêu ngạo vì xuất thân của chính mình, trăm năm vinh quang, từ xưa tới nay trong lịch sử đều có Triệu Hoán Sư cường đại ưu tú dương danh thiên hạ. Chẳng lẽ thực sự bởi vì trong cơ thể của nàng ta đang chảy dòng máu của nhà Gia Cát? Phi! Gia Cát Thanh Liên nghĩ tới đây, trong lòng hung hăng phun nước bọt, nàng kiên quyết không thừa nhận đứa con hoang Gia Cát Minh Nguyệt này là người nhà Gia Cát!

Đang lúc mọi người giằng co, một gã trung niên mập mạp hói đầu vừa lau mồ hôi, vừa hết sức lo lắng chạy tới, từ rất xa đã hét lớn với Gia Cát Minh Nguyệt, "Dừng tay! Dừng tay cho ta!"

"Chử lão sư!" Đoàn người Gia Cát Thanh Liên vừa nhìn thấy ông mập kia đang chạy vội đến thì mừng rỡ gọi ra thân phận của hắn. Người tới chính là chủ nhiệm của học viện Tử Vân, Chử Kiến.

"Ngươi. . . Ngươi, ngươi là ai, lại dám ở học viện Tử Vân hành hung, đánh học viên của chúng ta bị thương?" Tên mập hói đầu kia rốt cuộc cũng chạy đến trước mặt, tức giận run người, thở hổn hển hỏi. Hắn hỏi như vậy tất nhiên là không kỳ quái, bởi vì mấy người Gia Cát Thanh Liên đều có tiêu chí của học viện Tử Vân trên quần áo, mà mấy người Gia Cát Minh Nguyệt thì không.

Không đợi mấy người Gia Cát Minh Nguyệt nói chuyện, Chử Kiến tiếp tục nổi giận đùng đùng: "Còn không nhanh buông học viên của chúng ta ra. Các ngươi lại dám động thủ với nàng, các ngươi biết rõ nàng là ai không?" Giọng điệu của Chử Kiến tràn đầy thiên vị, vừa xem liền hiểu ngay.

Gia Cát Minh Nguyệt thu hồi chủy thủ, thần sắc đạm mạc thối lui đến bên cạnh mấy người Mặc Sĩ Thần.

"Chúng ta đến báo danh học viên mới." Mặc Sĩ Thần trầm giọng nói, "Về phần hành hung, ta cảm thấy vị lão sư này nên điều tra rõ ràng sau đó lại kết luận thì hơn."

"Ngươi nghĩ ta là kẻ mù lòa sao? Ngươi xem chuyện tốt các ngươi làm đi!" Chử Kiến giận đỏ bừng mặt, mấy người ngã trên mặt đất đều chật vật không chịu nổi, hai gò má Gia Cát Nhã Hinh thì sưng vù lên. Hắn chạy tới liền chứng kiến Gia Cát Minh Nguyệt dùng dao găm kề cổ Gia Cát Thanh Liên, còn có cái gì dễ nói ! Hơn nữa, Gia Cát Thanh Liên là Đại tiểu thư nhà Gia Cát, hắn không những không dám đắc tội, mà còn phải nịnh bợ vài phần. Trên thực tế, hắn vẫn luôn làm như vậy.

"Còn muốn báo danh? Các ngươi đã như vậy còn muốn báo danh? Chưa nhập học, đã gây chuyện đánh nhau. Đối với đồng học tương lai thì không hề yêu mến, mà ra tay ác như vậy. Những kẻ như các ngươi, cũng xứng tiến vào học viện Tử Vân chúng ta?" Chử Kiến lớn tiếng quát, nói với vẻ căm phẫn sục sôi, nước bọt văng ra.

"Chúng ta chỉ là tự vệ." Mặc Sĩ Thần híp mắt, thản nhiên nói. Hắn không phải người ngu, hắn nhìn ra lão sư trước mắt này rõ ràng đang bảo vệ mấy người Gia Cát Thanh Liên. Chẳng qua, nếu như mà có, không nói ra trong lòng của hắn cũng khó chịu.

"Tự vệ, tự vệ có thể đánh người ta thành ra như vậy?" Chử Kiến càng lớn giọng, "Tâm ngoan thủ lạt như thế, các ngươi còn muốn nhập học? Lập tức cút khỏi đây, học viện Tử Vân chúng ta không cần các đệ tử như các ngươi. Ai cho phép các ngươi tới nhập học? Ta muốn mạnh mẽ xử lý hắn. Hiện tại ta dùng danh nghĩa thầy giáo chủ nhiệm của học viện tuyên bố, các ngươi đã bị đuổi học, à không đúng, các ngươi còn chưa nhập học, ta tuyên bố hủy bỏ tư cách nhập học của các ngươi." Nói xong, khóe mắt hắn liếc qua thần sắc của Gia Cát Thanh Liên, thấy mấy người Gia Cát Thanh Liên đều tỏ vẻ thỏa mãn và hả hê, trong lòng đã quyết. Cảm giác mình đi quân cờ này là đúng.

"Học viện có lão sư ngu xuẩn như vậy, cho ta tiền ta cũng không muốn tới học." Gia Cát Minh Nguyệt cười lạnh một tiếng, lấy ra thư thông báo từ trong túi, lập tức xé nát, vung lên tiêu sái, mảnh giấy bay tán loạn đầy trời.

Chử Kiến giận đỏ bừng mặt, lần đầu tiên có người dám mắng hắn công khai như vậy! Lại xé nát thư thông báo nhập học của học viện Tử Vân, Gia Cát Minh Nguyệt chỉ sợ cũng là người đầu tiên. Chử Kiến tức đến nỗi dạ dày xoắn lại, vừa định phát tác, Mặc Sĩ Thần, Tiết Tử Hạo bên cạnh Gia Cát Minh Nguyệt cũng xé nát thư thông báo của học viện Tử Vân, động tác kia gọi là tiêu sái, thần sắc kia gọi là khinh bỉ và coi thường.

Chử Kiến giận điên người, vươn ngón tay chỉ vào mấy người Gia Cát Minh Nguyệt, trong trí tưởng tượng của hắn, mấy người trước mắt không phải nên khóc ròng ròng cầu xin hắn cho cơ hội thứ hai sao? Bọn họ lại làm ra hành vi như vậy, thực sự là cáu tiết.

"Chử Kiến à, lâu như vậy ngươi vẫn không thay đổi, phong thái vẫn bất biến nha." Bỗng nhiên, một giọng nói trong trẻo mang theo tia trêu tức và trào phúng vang lên.

Chử Kiến sững sờ, quay đầu, lúc này mới phát hiện Lăng Phi Dương! Hắn vừa cả kinh lại vừa vui vẻ. Kinh sợ là tại sao Lăng Phi Dương lại ở đây? Vui mừng chính là, đã sớm nhận được thông báo, Lăng Phi Dương lại tới nhập học lần nữa, đây chính là chuyện tốt. Lăng Phi Dương thân là đại địa kiếm sĩ, sớm đạt đến điều kiện tốt nghiệp, cho nên hắn đã tốt nghiệp sớm. Thần Long thi đấu không có hắn, các lão sư trong học viện đều âm thầm tiếc hận, sau đó nghe nói Lăng Phi Dương lại trở về học tập, bọn họ mừng rỡ không thôi, bao gồm cả viện trưởng.

"Lăng Phi Dương. . ." Chử Kiến đổi sang khuôn mặt tươi cười, bắt chuyện vớ Lăng Phi Dương.

Nhưng mà Lăng Phi Dương nói mấy câu lại làm cho Chử Kiến biến sắc: "Thời gian rất lâu mà ngươi vẫn chẳng hề thay đổi, ngươi vẫn luôn hám lợi, không phân thị phi, vẫn bợ đỡ nịnh nọt như vậy." Lăng Phi Dương cười mê hoặc, trong miệng lại phun ra những lời khiến người ta thổ huyết.

"Ta cũng là một trong những người hành hung nha." Lăng Phi Dương nhún vai, bất đắc dĩ lắc đầu, "Phiền ngươi chuyển cáo viện trưởng một tiếng, ta còn chưa nhập học, thì đã bị thủ tiêu tư cách nhập học rồi." Lăng Phi Dương nói xong, móc ra giấy báo nhập học, xé nát, ném xuống, cười híp mắt đi sang bên cạnh Gia Cát Minh Nguyệt.

"Minh Nguyệt, chúng ta đi thôi." Lăng Phi Dương không thèm nhìn sắc mặt Chử Kiến đã biến thành màu gan heo kia nữa, "Nàng nói đúng, học viện có lão sư ngu ngốc như vậy, thật sự không muốn đi vào."

Gia Cát Minh Nguyệt thấy Lăng Phi Dương bình tĩnh như vậy, cũng cười cười, không thèm liếc mắt nhìn mấy người Gia Cát Thanh Liên, cùng mọi người đồng thời rời đi.

"Gia Cát Minh Nguyệt, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi." Gia Cát Thanh Liên nhìn chằm chằm bóng lưng Gia Cát Minh Nguyệt, thầm hung hãn nói. Tuy rằng hận Gia Cát Minh Nguyệt đến mức nóng nảy, thế nhưng trong lúc vô tình, cũng đã không còn xem thường nàng ấy như trước đây nữa, mà coi Gia Cát Minh Nguyệt thành một cái đối thủ để đối xử, hơn nữa là một đối thủ rất đáng sợ.

"Lăng Phi Dương sao lại đi cùng nàng ta?" Chử Kiến trong lòng thấp thỏm, dày vò a, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Lăng Phi Dương sao lại cứ đi luôn như thế, hay là bởi vì lời nói kia của chính mình, mình biết ăn nói sao với viện trưởng đây? Giờ đây Chử Kiến hối hận đến chết mất, sớm biết Lăng Phi Dương chung một nhóm với đám người kia, tất nhiên hắn sẽ không thể nói lời thiên vị mấy người Gia Cát Thanh Liên kia đâu. Gia Cát gia là đại thế gia kinh thành, nhưng Lăng gia cũng vậy ! Hơn nữa, thực lực của Lăng Phi Dương còn cao hơn Gia Cát Thanh Liên nữa! Thực sự là hối hận chết mất!

"Không biết." Trong lòng Gia Cát Thanh Liên khó chịu, nàng tức giận trả lời một câu, liền mang theo đám người rời đi. Chử Kiến thấy thế thì giận dữ, bản thân đắc tội Lăng Phi Dương để giúp đỡ Gia Cát Thanh Liên, Gia Cát Thanh Liên một câu cảm ơn cũng không thèm nói, cứ thế mà đi luôn. Thực sự là cái được không đủ bù đắp cho cái mất! Kỳ thực Gia Cát Thanh Liên đang nổi nóng, nếu là bình thường nàng bán cho Chử Kiến một ít chỗ tốt, thế nhưng ngày hôm nay nàng không có tâm tình đó. Lăng gia và Gia Cát gia luôn luôn không hòa hợp, mà bây giờ Lăng Phi Dương thực lực cao cường lại trở thành Thủ Hộ Sư của Gia Cát Minh Nguyệt. Lúc này, Gia Cát Thanh Liên vừa đố kỵ vừa hận.

Trong lúc Chử Kiến hối hận xanh ruột, đám người Gia Cát Minh Nguyệt đã ra khỏi cổng học viện Tử Vân.

"Minh Nguyệt, bây giờ chúng ta đi đâu?" Hiệu lực của dược thủy sức mạnh Mặc Sĩ Thần uống đã qua lâu rồi, nhưng mà tinh thần mới từ trong phấn khích quay lại. Nghĩ đến còn chưa nhập học thì đã bị khai trừ, có chút mờ mịt, hỏi Gia Cát Minh Nguyệt. Chỉ là mờ mịt, nhưng không có một chút hối hận nào.

"Mập mạp, Chuột nhắt, xin lỗi nha. Nếu như không phải vì ta, các ngươi. . ." Gia Cát Minh Nguyệt có chút áy náy trong lòng, liên lụy đến Mập mạp và Chuột nhắt rồi, khiến cho bọn họ không thể tiến vào học viện Tử Vân mà bọn họ vẫn luôn ao ước.

"Dừng!" Mặc Sĩ Thần không đợi Gia Cát Minh Nguyệt nói xong, liền lớn tiếng quát bảo ngưng lại, "Minh Nguyệt, chúng ta có phải là đồng bạn không?"

"Ừ." Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu.

"Như vậy là được rồi, có gì mà xin lỗi, nếu các ngươi không đến học viện Tử Vân, ta cũng sẽ không đến. Có gì đáng kể đâu." Mặc Sĩ Thần hừ lạnh, giọng điệu không thèm để ý, an ủi Gia Cát Minh Nguyệt.

"Minh Nguyệt, ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngày hôm nay đổi lại là chúng ta và người khác xảy ra xung đột, ngươi có ra tay giúp đỡ hay không? Có cảm thấy không đến học viện Tử Vân học là chuyện đáng tiếc hay không?" Tiết Tử Hạo rất bình tĩnh hỏi Gia Cát Minh Nguyệt.

Gia Cát Minh Nguyệt sững sờ, chợt nở nụ cười. Tâm ý của Mặc Sĩ Thần và Tiết Tử Hạo, đúng lúc này đã truyền đạt cho Gia Cát Minh Nguyệt. Việc này còn cần hỏi sao? Nếu như Mặc Sĩ Thần cùng Tiết Tử Hạo gặp phải chuyện như vậy, nàng cũng sẽ không chút do dự ra tay giúp đỡ, mặc kệ hậu quả là gì.

Lăng Phi Dương đeo kiếm lớn, tay ôm đầu, nhìn bầu trời, nói: "Hiện tại chúng ta đi đâu?" Đối với việc có đi học viện Tử Vân hay không, hắn càng không thèm để ý. Hắn đã sớm tốt nghiệp, lần này là vì đi theo bọn Minh Nguyệt cho nên hắn mới tính quay lại nhập học.

"Không phải còn có một học viện khác sao? Chúng ta đi chỗ kia." Gia Cát Minh Nguyệt nhớ tới học viện lúc trước bọn họ nhìn thấy, học viện Thiên Phong. Lão giả phụ trách đăng ký ở ngoài cửa, đã để lại ấn tượng thật sâu.

"Đúng vậy, người ta tốt xấu cũng là cao thủ cấp Thánh nha, đúng rồi, học viện kia tên gì nhỉ?" Mặc Sĩ Thần hai mắt tỏa ánh sáng. Kỳ thực coi như không có cao thủ cấp Thánh, chỉ cần Gia Cát Minh Nguyệt nói muốn đi, hắn sẽ hoàn toàn không có ý kiến gì. Chẳng qua, hắn thật sự không nhớ ra tên học viện kia. Điều này không thể trách hắn, học viện kia bảng hiệu còn chưa treo lên đâu.

"Học viện Thiên Phong!" Tiết Tử Hạo nói. Hắn ngược lại nhớ kỹ tên của học viện.

Mấy người bước nhanh, rất nhanh sẽ nhìn thấy bóng dáng học viện Thiên Phong từ đằng xa. Nhưng mà, cũng nhìn thấy một người mà bọn họ quen biết.

Rất xa, một bóng người thướt tha đứng lặng bên hồ, lẳng lặng nhìn kỹ học viện mới mở này, gió thổi qua mặt hồ, làm tà áo của nàng bay phất phơ, nhìn có chút cảm giác cô đơn.

"Lương lão sư, sao người lại ở chỗ này?" Đi tới gần, Gia Cát Minh Nguyệt ngạc nhiên kêu thành tiếng. Nữ tử thanh thú nhã nhặn này, chính là lão sư của học viện Tử Vân, Lương Nhu Vân.

"Hả, không có gì, tùy tiện đứng một chút, đúng rồi, các ngươi đang đến học viện Tử Vân báo danh sao? Ta dẫn các ngươi đi." Lương Nhu Vân phục hồi tinh thần, vuốt vuốt tóc mái trên trán, che giấu nội tâm lúng túng nói.

"Đã đi qua, nhưng sớm bị khai trừ rồi." Gia Cát Minh Nguyệt không để ý lắm, nói.

"Cái gì?" Lương Nhu Vân nhất thời không sao phản ứng lại được, kinh ngạc hỏi.

"Ta gặp phải Gia Cát Thanh Liên và

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net