C351-C420

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đáng sợ, Tà Nhận Thất Trảm đáng sợ. Không trách được ban đầu khi ở sâu trong dãy núi sương mù lại có nhiều hài cốt như vậy. Người có thể đi vào nơi sâu nhất trong dãy núi sương mù, thực lực tuyệt đối không tệ. Nhưng bọn họ vẫn phải chết ở bị dưới Thí Thần Ma Nhận.

- Dừng tay!

Đúng lúc này, trên không trung đột nhiên truyền đến một tiếng quát lớn. Một áp lực cực lớn ép xuống. Dường như có một đạo kiếm quang thật lớn muốn ép người nằm xuống mặt đất. Vu Nhai chợt ngẩng đầu, khóe miệng thoáng cong lên. Ý Vững Hơn Kim, không hề động đậy. Trảm thứ sáu vẫn chém ra...

- Ta bảo ngươi dừng tay!

Lần này không chỉ là âm thanh, còn bí mật mang theo một đạo kiếm quang hạ xuống, trực tiếp rơi vào trước người Độc Cô Cửu Tiên.

Một tiếng động vang lên. Trảm thứ sáu bị chấn động bắn ngược trở về. Trên mặt Vu Nhai vẫn lạnh lùng cay nghiệt.

Trảm thứ bảy...

- Ngươi muốn chết!

Âm thanh trong không trung đã di chuyển tới gần, lúc này đây im hơi lặng tiếng, lại đỡ trảm thứ bảycủa Vu Nhai.

Giờ phút này thời gian dường như ngừng lại. Trong đôi mắt khiếp sợ của mọi người, ba người vừa nãy còn đứng đó, không biết từ lúc nào đã nát bấy nằm trên đường phố.

Nhầm rồi. Độc Cô Cửu Tiên không phải đang đứng, mà là đang ngồi dưới đất. Ở trước mặt hắn là người mới từ trong không trung hạ xuống.

Người này là một trung niên, trên người mặc trường bào thuần sắc trắng. Phía trên trường bào có thêu hai thanh kiếm, một lớn một nhỏ. Tất cả những người thuộc tỉnh Kiếm Vực ở đây đều biết đó chính là biểu tượng Huyền Binh bản mạng của hắn. Hình tiểu kiếm ở trước ngực hắn, lại đại biểu cho Hình Kiếm Các của Độc Cô.

Ở phía trước nam tử trung niên không ngờ chính là Vu Nhai. Vu Nhai vẫn trong tư thế đánh ra Tà Nhận Thất Trảm. Chỉ có điều thanh kiếm gẫy trong tay hắn bị nam tử bạch y sử dụng hai ngón tay kẹp lấy. Đúng vậy, trảm thứ bảy của Tà Nhận Thất Trảm bị nam tử trung niên đột nhiên xuất hiện dễ dàng kẹp lấy.

- A...

Gió nhẹ nhàng thổi qua. Vu Nhai cùng nam tử trung niên đứng yên tại chỗ.

Vu Nhai chợt thu hồi tư thế, lẳng lặng nhìn nam tử trung niên.

Nam tử trung niên cũng thu tay về, liếc mắt nhìn về phía sau Vu Nhai. Da mặt lại căng. Nam tử mặc ngân bào trực tiếp bị chặt đầu chết. Nam tử áo bào tím lại bị chặt một tay, đã hôn mê bất tỉnh...

- Chiến U thúc, mau... mau giết hắn...giết hắn...

Độc Cô Cửu Tiên kịp phản ứng, đột nhiên bò dậy, lôi kéo nam tử bạch y. Hắn quay về phía Vu Nhai điên cuồng gào thét nói:

- Cửu Phù bị giết rồi, Chiến U thúc!

- Chiến U thúc, khoan động thủ đã. Trước hết nghe ta nói hết lời đã!

Độc Cô Cửu Tà cũng nhanh chóng vọt tới. Hắn liếc mắt nhìn Vu Nhai một cái rất nhanh, trong mắt lộ vẻ bất đắc dĩ cùng bội phục.

Trước đó, đối với Vu Nhai, hắn chỉ cảm thấy hiếu kỳ. Hiện tại hắn thật sự có chút bội phục. Dưới áp lực như vậy, Vu Nhai vẫn còn có thể động thủ. Cho dù là hắn, người được gọi là Cửu Tà cũng không chắc có thể làm được như vậy.

- Cửu Tà, ngươi tới nói cho ta biết một chút, rốt cuộc là có chuyện gì?

Độc Cô Chiến U thu hồi khí thế, nhẹ nhàng gật đầu. Hắn cũng không để ý tới Vu Nhai. Vu Nhai căn bản không phải là uy hiếp đối với hắn. Nếu Vu Nhai muốn rời đi, cho dù là Yến đại nhân cũng không thể mang hắn đi được.

Độc Cô Cửu Tà không nhiều lời, lập tức nói ra những gìhắn biết, bao gồm cả chuyện của Vu Nhai và những gì vừa mới phát sinh.

- Chiến U thúc, đừng nghe hắn nói lung tung. Đó là một yêu nhân. Kiếm pháp của hắn...

- Cửu Tà nói là sự thật. Vừa rồi ba người các ngươi liên thủ, còn nói ra loại lý do như vậy sao?

Độc Cô Chiến U cắt ngang lời hắn, hỏi.

- Đúng vậy. Chỉ là...

- Thật làm người ta mất mặt. Người Độc Cô gia chúng ta thất bại, chết cũng không có gì đáng nói. Cho dù là ngươi vô lý trước, trực tiếp giết hắn sau đó cũng sẽ không có chuyện gì. Nhưng nếu như ngươi không những không giết được hắn, còn làm chuyện linh tinh, bại hoại tới danh tiếng của Độc Cô gia chúng ta, cuối cùng vẫn là thất bại, sau khi trở về tự mình đi Hình Kiếm Các lĩnh phạt đi!

Độc Cô Chiến U lạnh lùng nói.

- Vâng. Nhưng...

- Ngươi là huyết mạch của Độc Cô gia. Chỉ bởi vì không dung hợp kiếm Huyền Binh, mà bị tội trạng này sao?

Độc Cô Chiến U cũng không để ý tới hắn, trực tiếp quay sang Vu Nhai hỏi.

- Không sai!

Vu Nhai hít một hơi thật sâu nói. Lúc này, sau khi đánh ra Tà Nhận Thất Trảm, huyền khí của hắn gần như đã tiêu hao sạch.

- Rất tốt. Như vậy ngươi theo ta quay trở về Độc Cô gia. Ta sẽ điều tra rõ ràng tất cả. Nếu như sự thực rõ ràng, vậy ta sẽ trả lại ngươi thân phận Độc Cô gia!

Độc Cô Chiến U thản nhiên nói:

- Chỉ bởi vì không thể dung nhập kiếm Huyền Binh, cho dù con cháu ở sát phía ngoài cũng chỉ là tạm thời cướp đoạt đi dòng họ Độc Cô mà thôi. Nếu có thành tựu, vẫn có thể trở về Độc Cô gia. Với thực lực của ngươi đã có thể trở về.

- Ta...

- Chiến U thúc, hắn đã giết nhiều người như vậy. Cửu Phù đã bị giết chết!

Độc Cô Cửu Tiên đột nhiên rống lên, cắt ngang lời Vu Nhai nói.

- Các ngươi vừa rồi không phải đã hẹn trước, chết là chết. Những người khác, chẳng qua tài nghệ không bằng người mà thôi!

Độc Cô Chiến U cười nhạt. Xem ra hắn đứng ở phía bên Độc Cô Cửu Tà. A, hắn vốn chính là người được Độc Cô Cửu Tà gọi tới. Hắn lại nói:

- Ngươi đừng ở đó mà nói lời không phục nữa. Nếu như không phải ngươi làm ra chuyện nực cười như vậy, nếu như hắn không phải là huyết mạch của Độc Cô gia, ta tất nhiên sẽ đứng ở phía ngươi!

Đúng như Vu Nhai đã nghĩ. Độc Cô gia cũng không phải không cần danh tiếng. Vừa rồi Độc Cô Cửu Tiên làm chuyện quá mất mặt. Đương nhiên, ý tứ trong lòi nói của Độc Cô Chiến U vẫn rất rõ ràng. Nếu như Vu Nhai không phải là huyết mạch của Độc Cô gia, có thể hậu quả sẽ không giống như hiện tại.

- Nhưng...

- Không có nhưng nhị gì hết. Ngươi nhớ kỹ, nếu như không phải ta xuất hiện, ngươi cũng chết một cách vô ích. Nếu như không phải ta không rõ chân tướng ra tay loạn, ngươi vẫn chết vô ích!

Độc Cô Chiến U lạnh lùng nói. Chợt hắn nhìn về phía Vu Nhai nói:

- Tiểu tử, đi theo ta đi!

Vu Nhai lại không hề động đậy, chỉ lẳng lặng đứng nhìn.

- Ngươi đang hoài nghi ta sao? Hay là chột dạ. Tội trạng kia là thật sao?

Độc Cô Chiến U lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn. Làm công tác hình phạt lâu ngày, khí chất toàn thân Độc Cô Chiến U giống như một thanh kiếm đã rút ra khỏi vỏ.

- Ta chẳng qua là đi theo ngươi, sau đó có thể trực tiếp bị giết chết hay không?

Vu Nhai thản nhiên nói.

- Ha ha ha, ta không phải là kẻ vô sỉ như vậy. Tên Độc Cô Chiến U ta ở Độc Cô Kiếm Vực này có ai mà không biết? Chỉ có điều ngươi nghĩ vậy cũng không phải là không có lý do. Như vậy đi. Nếu như ngươi thật sự không có tội vì ta không tra rõ mà chết, như vậy Độc Cô Chiến U ta ở Thiên Kết Quan này chịu vạn kiếm xuyên tim mà chết. Đương nhiên, ngươi sẽ nói khi đó ngươi đã chết cái gì cũng không biết.

- Quả thực như vậy, lời hứa của ta không có hiệu dụng gì. Vậy thì để kỵ sĩ Huyền Điện đến đây đi. Kỵ sĩ Huyền Điện, nếu như tiểu tử này vô tội mà chết, như vậy Độc Cô Chiến U ta ở ngay tại Thiên Kết Quan sẽ bị Huyền Thần Điện vạn kiếm xuyên tim mà chết!

Độc Cô Chiến U nhìn Yến đại nhân nói.

Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, trong lúc nhất thời không ai kịp phản ứng. Yến đại nhân cũng như vậy.

- Đương nhiên, nếu như ngươi có tội. Như vậy ta sẽ dẫn ngươi đến đây chấp hình, cũng là vạn kiếm xuyên tim. Ngươi thấy thế nào?

Độc Cô Chiến U không đợi mọi người nói chuyện, lại đưa ra một lời hứa.

Vu Nhai đột nhiên có chút thưởng thức người này. Xem ra Độc Cô Cửu Tà quả thực tìm một người tương đối đáng tin. Trước mắt bao người hắn không có khả năng nói lung tung. Tuy rằng ấn tượng đối với Độc Cô gia không tốt, nhưng bên trong không ít người quả thực đều rất trọng cam kết:

- Ta tin tưởng ngươi, nhưng ngươi không động thủ, không có nghĩa là người khác không động thủ. Độc Cô gia, ta đã lĩnh giáo cái gì gọi là vô sỉ!

- Ta nói, nếu như ngươi chết, đều tính cho ta.

Độc Cô Chiến U hô lên một tiếng, lại trầm giọng nói:

- Đương nhiên. Nếu như tội trạng của ngươi là giả, đồng thời hủy bỏ tội trạng, khôi phục thân phận Độc Cô gia. Sau khi nhận được Độc Cô gia bồi thường, như vậy ngươi chết không có liên quan gì đến ta. Đồng thời ta sẽ điều tra nguyên nhân cái chết của ngươi, cũng sẽ bắt hung thủ, giúp ngươi báo thù!

- Tốt. Chỉ có điều ta lập lại một lần nữa, những tội trạng là do Độc Cô gia áp đặt cho ta, ta không phải có thể báo thù sao?

- Đến lúc đó ngươi đã là người của Độc Cô gia, tùy ý là được!

Độc Cô Chiến U thản nhiên nói.

- Nếu như ta không phải...

- Ai nha, Chiến U thúc, kiếm của ngài lại biến hóa, thật tinh xảo. Là Tiêu đại sư ra tay sao? Có thể để cho ta xem một chút hay không? Độc Cô Cửu Tà đột nhiên ở bên cạnh kêu lên, vọt tới trước mặt Vu Nhai. Hắn mặt dày mày dạn nhìn chằm chằm vào kiếm của Độc Cô Chiến U. Đồng thời tay hắn ở phía sau tay liều mạng lắc với Vu Nhai. Tư thế của hắn trông thật tức cười.

Vu Nhai có phần sững sờ. Hắn biết có lẽ Độc Cô Cửu Tà không muốn hắn nói gì về chuyện không phải họ Độc Cô?

Suy nghĩ một chút, Vu Nhai cũng tạm thời im lặng. Hắn không phải là người không biết chừng mực. Co được dãn được là bản năng của hắn. Hiện tại có Độc Cô Chiến U tham dự, tiến vào Độc Cô gia chẳng phải là danh chính ngôn thuận sao? Như vậy chẳng phải là có biện pháp tra ra được người trước đây đã phế bỏ huyền khí của mẫu thân sao? Nếu như ngoan cố muốn nói cái gì mà ta không phải là họ Độc Cô, làm không tốt, ngay cả Độc Cô gia cũng không thể nào vào được.

Cơ hội tốt như vậy chẳng lẽ chỉ vì ngạo khí, ngông nghênh mà lãng phí hết sao? Hình như hắn không phải là người ngu xuẩn như vậy?

Độc Cô Chiến U cảm thấy lạ lùng, liếc mắt nhìn Độc Cô Cửu Tà, sau đó trực tiếp ném thanh kiếm cho hắn nhìn. Hắn cũng không sợ Huyền Binh bản mạng của hắn bị người khác cầm. Lấy thực lực của Độc Cô Cửu Tà bây giờ, không cần hắn ra tay, thanh kiếm này trực tiếp có thể giết hắn.

- Vị kỵ sĩ đại nhân này, mời tuyên án!

Độc Cô Chiến U quay lại nhìn Yến đại nhân nói.

Khuôn mặt Yến đại nhân vẫn lãnh tuấn, trong lòng thực sự cảm thấy không thú vị. Cảm giác chính là đang bị Độc Cô Chiến U ép tuyên án, chứ không phải quyền hành sử của Huyền Thần Điện. Từ lúc tới đến giờ hắn cũng chưa từng nói qua, rất bị động. Nhưng bây giờ hắn lại không có đường lui. Hắn nói:

- Được, hiện tại ta lấy thân phận kỵ sĩ Huyền Thần Điện tuyên án, nếu như thành viên kỵ sĩ dự bị của ta Vu Nhai vô tội mà chết, Độc Cô Chiến U sẽ bị Thiên Kết Quan thực hiện vạn kiếm xuyên tim mà chết. Nếu như Vu Nhai phạm phải hình phạt của Độc Cô gia, vậy Huyền Thần Điện không tiếp tục tra hỏi việc này!

Độc Cô Chiến U hài lòng gật đầu, sau đó lại khách sáo nói vài câu. Tuy nói Độc Cô gia không để Huyền Thần Điện vào trong mắt, nhưng phải có sự tôn trọng nhất định. Huyền Thần Điện vẫn rất có thế lực.

- Đa tạ Yến đại nhân!

Vu Nhai cũng về phía Yến đại nhân nói lời cảm ơn. Hắn lại nói:

- Chỉ sợ ta phải rời khỏi đội kỵ sĩ dự bị một khoảng thời gian.

- Ừ, chấp thuận cho ngươi tạm thời rời khỏi đơn vị. Chờ mọi thứ lắng xuống thì đi tới Hàn Kiếm Thành ở phía bắc tỉnh Kiếm Vực tìm chúng ta. Nơi đó có thành viên Huyền Thần Điện chúng ta!

Yến đại nhân gật đầu. Đối với Vu Nhai, hắn cũng thật sự coi trọng. Đương nhiên, chỉ là coi trong trên phương diện thực lực. Vừa rồi, cục gạch Binh Linh đã khiến hắn hiểu được Vu Nhai không thể trở thành kỵ sĩ chính thức.

Binh Linh này... Không nói cũng được!

Thực lực Vu Nhai lại làm cho hắn khiếp sợ. Đặc biệt một kiếm và bảy chém vừa rồi.

Thật đáng sợ. Người như vậy nếu như không chết, tương lai chắc chắn sẽ không tầm thường. Yến đại nhân không giống như những người bình thường khác, cho rằng Vu Nhai dựa vào cục gạch tu luyện đến Hoàng Binh Sư là nhờ sự trùng hợp.

Bởi vậy, Yến đại nhân cho Vu Nhai cũng đủ tôn trọng, không quan tâm hắn có thể thành hay không vì kỵ sĩ chính thức, hơn phân nửa cũng sẽ là cường giả.

- Cảm ơn Yến đại nhân.

Vu Nhai lại trả lời.

- Ai, tiểu tử, vẫn là câu nói kia. Ta sẽ giúp ngươi tranh thủ.

Hạng Phi cũng đi tới, vỗ nhẹ vào vai Vu Nhai, thở dài. Hắn cũng cảm thấy tuyệt vọng. Binh Linh như vậy, chắc hẳn sẽ bị xem là trò đùa tới chết. Xem đi, tuy rằng vẻ mặt Lưu Hàn Trạch vẫn âm trầm, nhưng trên miệng hắn có cảm giác cong lên.

Vu Nhai tất nhiên không có gì để nói với Lưu Hàn Trạch. Hắn trực tiếp đi tới phía trước các kỵ sĩ dự bị, từ biệt từng người một!

Đám người Lữ Nham, Huyết Lệnh và Răng Lớn chỉ nặng nề ôm hắn, không nói gì thêm. Vốn không chuẩn bị ôm, kết quả đến phiên Tiểu Mỹ, tiểu nha đầu này trực tiếp lập tức nhảy tới trên người Vu Nhai, trước sau giống như ôm một con gấu bông vậy.

Vu Nhai không nhịn được nghĩ đến tình cảnh ở trước rừng rậm sương mù dày đặc. Tại sao mình bao giờ cũng ôm các chiến hữu vậy?

- Bảo trọng. Không nên làm mất mặt Bắc Đấu chúng ta. Ngươi vẫn là giáo úy Bắc Đấu đấy!

Nghiêm Sương cũng không để Vu Nhai ôm, trực tiếp nghiêm mặt lạnh lùng nói. Sau đó nàng lại thoáng liếc mắt nhìn về phía Dạ Tình:

- Đừng cho nữ nhân thương tâm, nếu không ta giết ngươi.

Vu Nhai cũng không phát hiện ra ánh mắt cổ quái của Nghiêm Sương. Hắn đi về phía Dạ Tình đứng ở cuối cùng.

Cô nàng này thế nào lại không đến ngăn cản hắn cùng với Tiểu Mỹ ôm vậy?

Hắn nhún vai một cái nói:

- Chiến hữu Dạ Tình, nàng hãy bảo trọng. Đồ trong chiếc nhẫn không gian, lần trước tất cả đều đã bị nàng đốt hết. Có phải hiện tại nàng cũng nên gửi một cái ở chỗ ta hay không? Lần trước ở Chùy Lĩnh, trong tám tháng đó, ta cũng bởi vì có thứ đó mới sống sót được.

Dạ Tình vốn bị ánh mắt Nghiêm Sương nhìn, khiến trái tim giống như chú nai con đang chạy loạn trong lồng ngực.

Kết quả, câu nói đầu tiên của Vu Nhai khiến cho nàng thiếu chút nữa thì xỉu vì tức. Gửi? Quả nhiên đồ nhỏ của mình bị kẻ vô sỉ kia cầm làm chuyện bỉ ổi.

Mặc dù bây giờ Dạ Tình đối với Vu Nhai có chút cảm giác, nhưng vẫn có kích động muốn thét một tiếng chói tai.

- Đừng nóng giận. Trước hết, nữ nhân của ta tạm thời cho mượn vài thứ để sử dụng đi, hắc hắc.

Vu Nhai đột nhiên cũng cho Dạ Tình một cái ôm, thừa dịp này chiếm tiện nghi một chút, đồng thời nhỏ giọng nói ở bên tai nàng.

Dạ Tình ngây ngẩn cả người. Lúc này nàng rất mẫn cảm. Đặc biệt là khi Vu Nhai nói chuyện khiến nàng có cảm giác hơi nhột, khiến con nai trong ngực nàng sống lại nhảy lên. Nhưng lời Vu Nhai nói lập tức khiến con nai con của Dạ Tình hy sinh.

Lúc trước Vu Nhai quả thực nói với Độc Cô Cửu Tiên bốn chữ nữ nhân của ta. Nhưng bây giờ phải giải thích thế nào?

Hắn là cố ý đùa giỡn mình, hay là thật sự muốn giải thích với mình. Nếu như là đùa giỡn còn tốt. Nếu là giải thích, gia hỏa này đối với mình và đối với Nghiêm Sương như nhau, đều không có tư cách cho hắn Sắc sao?

Dạ Tình lại nghĩ tới những lời hắn nói cùng với Nghiêm Sương trước đó. Chính vì Nghiêm Sương hiểu nhầm Vu Nhai, Vu Nhai trái lại hiểu nhầm Nghiêm Sương là muốn vì nàng ra mặt. Hình như gia hỏa này thật sự không có hứng thú đối với mình?

Trong lòng Dạ Tình rầu rĩ muốn chết. Con nai con gì đó đã sớm chết không thể chết được nữa. Lẽ nào mình nhìn nhầm gia hỏa này. Nam nhân ba hoa thật ra nội tâm đều vô cùng thuần khiết? Hắn chỉ si tình với một mình Thủy Tinh thôi sao?

Đúng vậy. Hắn đã có Thủy Tinh, mình còn nghĩ về những điều này làm gì?

Vu Nhai ôm Dạ Tình, có phần cổ quái. Hắn lĩnh hội bộ ngực không nhỏ của Dạ Tình. Bình thường lúc này hẳn nàng sẽ bạo phát mới đúng. Tại sao nàng lại để mặc cho mình ôm như vậy? Thôi đi, tiện nghi không chiếm vậy chẳng phải là uống phía sau.

Nếu như nàng không đẩy, vậy mình không tha.

Mùi hương, cảm giác da thịt, còn có sợi tóc phất qua khiến hắn ngứa ngáy. Trái tim dường như thoáng động. Hóa ra Vu Nhai hóa còn chưa có suy nghĩ lung tung, đã bắt đầu có cảm giác khác thường. Vị trí nào đó trên thân thể chậm rãi phóng lớn, trở nên cứng như sắt.

Nói Vu Nhai không nghĩ là không thể. Phải biết rằng, giấc mộng của hắn là tán mấy phụ nhân.

Mộng tưởng là mộng tưởng, hiện thực là hiện thực...

Có thể thực lực của hắn tiến bộ quá nhanh, còn chưa thích ứng với thế giới này cùng với những thay đổi của hắn hiện nay.

- Khụ!

Độc Cô Cửu Tà đột nhiên không biết từ nơi nào quay lại.

- Ta nói hai người các ngươi, ôm một hồi là đủ rồi, đừng ôm quá lâu. Chiến U thúc vẫn đang chờ ngươi đấy. Hơn nữa ở nơi này, ảnh hưởng cũng không tiện.

- A...

Cuối cùng Dạ Tình kịp phản ứng, trực tiếp đẩy Vu Nhai ra:

- Tên sắc lang nhà ngươi, ngươi làm gì vậy?

- Hình như là nàng đang sắc ta ở đây thì phải!

Vu Nhai tỏ ra vô tội nói.

- Ngươi...

Dạ Tình còn muốn nói điều gì, nhưng nghĩ đến vừa rồi bản thân mình suy nghĩ quá mức, hình như ôm hắn thật sự hơi lâu.

- Được rồi được rồi. Mọi người đều biết các ngươi là hôn phu hôn thê, đừng ở trước mặt đông đảo quần chúng tỏ ra tình cảm như vậy chứ!

Độc Cô Cửu Tà đảo mắt. Ở trong mắt tất cả mọi người, hai người ôm lâu như vậy cũng không có nửa điểm kỳ quái. Tiền đồ của Vu Nhai rõ ràng không ổn.

Nghe được Độc Cô Cửu Tà nói như vậy. Các kỵ sĩ dự bị cũng nở nụ cười. Bầu không khí vốn đang khẩn trương nhờ vậy mà trở nên nhẹ nhàng hơn.

Vu Nhai tất nhiên sẽ không phản bác. Dạ Tình muốn phản bác lại không mở miệng được, trong lòng oán thán một tiếng. Nàng đưa ánh mắt u oán nhìn về phía Nghiêm Sương. Đời này gặp gỡ người như vậy, thực sự không thể nói được gì.

Nghiêm Sương vốn rất để về chuyện của hai người. Hai người là do nàng một tay giới thiệu. Chỉ có điều nàng cũng rầu rĩ. Chính nàng sau đó cũng không có cách nào tỉnh táo đứng ngoài cuộc nữa. Lúc này nàng chỉ có thể đáp lại Dạ Tình một vẻ mặt vô tội.

- Bảo trọng. Tất cả đều là người đã từng sóng vai chiến đấu sinh tử, vậy không cần nói nhiều nữa, chờ ta trở lại.

Vu Nhai đột nhiên nghiêm sắc mặt nói. Sau đó hắn chợt xoay người, đi về phía Độc Cô Cửu Tà và Độc Cô Chiến U. Bởi vì liên tục chiến đấu, chân hắn không thực, nhưng lại kiên định dị thường.

Dạ Tình không nhịn được ngây ngẩn cả người. Vì bóng lưng nặng nề này, trong lòng nàng giống như cây dây cung bắn tên ra.

- Chờ một chút!

- Sao vậy?

Vu Nhai thoáng quay đầu lại.

- Nếu như, nếu như ngươi thuận lợi trở về, có lẽ, có lẽ chuyện kia có thể là sự thật.

Dạ Tình đột nhiên kêu lên. Hài tử có đôi khi đặc biệt kích động. Trong nháy mắt, không ngờ nàng quên mất U Hoang mà mình ngày đêm mong nhớ, quên mất Vu Nhai còn có Thủy Tinh.

- Chuyện... chuyện gì?

Vu Nhai mờ mịt!

- Chính là chuyện ngươi muốn!

Dạ Tình nói xong, trên mặt đã thoáng ửng hồng. nàng trực tiếp nhảy lên Lân Giác Mã, phóng về phía đường phố. Nàng cũng không biết mình muốn đi đâu. Nàng chỉ cảm thấy xấu hổ, nên không nhìn, cứ cắm đầu chạy.

- Ách, chuyện gì chứ?

Vu Nhai không hiểu, nhìn về phía Nghiêm Sương và Tiểu Mỹ. Chắc hẳn muốn dò hỏi từ nàng. Nghiêm Sương chắc là biết, chỉ có điều nàng cũng sẽ không nói ra. Trên mặt nàng vẫn lộ vẻ bất đắc dĩ. Xem ra Dạ Tình thật sự đã chìm đắm vào trong đó.

- Trời ạ. Tất nhiên là loại chuyện nam nữ chứ gì nữa. Ta nói này Độc Cô Nhai, bình thường nhìn ngươi có vẻ thông minh, tại sao lúc này lại vờ ngớ ngẩn như vậy. Ngươi không phải là mừng quá hóa khờ chứ? Chờ sau khi đến Độc Cô gia, ta dẫn ngươi đi dạo. Yên tâm, ở trong Độc Cô gia, về phương diện kỹ nữ tất cả đều là cực phẩm!

Độc Cô Cửu Tà vỗ nhẹ vào vai Vu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC