C421-C490

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Quá đáng tiếc. Nếu như ta không đoán sai, phần gỗ của nỏ thần này chính là sử dụng thân cây Thánh Thụ viễn cổ của tinh linh tạo thành. Tuyệt đối là nguyên liệu siêu thần cấp. Cho dù ta phục sinh sợ rằng cũng không có cách nào phục hồi thần nỏ lại như cũ!

Khắc Liệt Luân Tư dường như đang cảm thán:

- Cây à, nếu như là nguyên liệu thần cấp khác còn may. Tại sao lại là gỗ. Quá đáng tiếc, thật sự quá đáng tiếc.

Quả thực, gỗ thì thật sự không biết phải rèn thế nào! Đốt sao? Có bị bệnh tâm thần mới đi đốt!

- Tiền bối, hiện tại nên xử lý như thế nào?

Vu Nhai cảm giác hạnh phúc tới quá đột ngột, có chút ngây ngốc hỏi.

- Còn có thể xử lý như thế nào nữa. Cất đi. Lúc nào đó đi Tinh Linh Tộc một chuyến, trao đổi đồ tốt khác của các nàng. Nếu như ngươi có hứng thú, không chừng yêu cầu nữ vương Tinh Linh lên giường với ngươi, nàng cũng sẽ đáp ứng!

Khắc Liệt Luân Tư hữu khí vô lực nói, oán khí mười phần. Tìm lâu như vậy rốt cuộc đã tìm được nguyên liệu thần cấp. Kết quả lại không thể rèn. Chuyện như vậy bảo một rèn đại sư làm sao chịu nổi?

Vu Nhai đảo mắt. Hắn đương nhiên sẽ không làm như vậy. Chỉ có điều mang đi trao đổi với Tinh Linh Tộc, quá đáng tiếc.

- Đúng rồi tiền bối, vậy còn mảnh vụn trên tay ta tì sao? Đây cũng không phải là làm bằng gỗ?

- Có nỏ tất nhiên sẽ có mũi tên. Thứ của ngươi chính là một phần của thân mũi tên. Tìm thử xem. Không chừng có thể sẽ tìm đến mấy mảnh vụn thân mũi tên cũng nên!

Khắc Liệt Luân Tư vẫn có khí nhưng vô lực. Cho dù tìm được mảnh vụn thân mũi tên thì thế nào. Siêu Thần Binh này gần như không cách nào phục hồi lại như cũ.

Đương nhiên, nếu như có thể tìm được thân mũi tên, vẫn có thể lợi dụng. Chỉ có điều lấy thực lực của Vu Nhai bây giờ, không có cách nào rèn được.

Vu Nhai không hề bị tâm tình của Khắc Liệt Luân Tư ảnh hưởng, vẫn tìm rất cẩn thận. Vừa rồi tìm được mấy mảnh của thân nỏ, lại không tìm được nửa mảnh của mũi tên. Xung quanh vẫn có rất nhiều mảnh vụn. Tìm ra được thực sự không dễ dàng.

Đúng vào lúc này, Phong Doanh lên tiếng:

- Chủ nhân, Thôn Thiên Kiếm nói ở đây trừ những thứ chủ nhân đã nhận được ra, không còn thứ gì tốt nữa. Không cần tìm.

Vu Nhai có phần sững sờ, nhìn về phía Khắc Liệt Luân Tư!

- Có lẽ thân mũi tên chỉ bị gãy một mẩu nhỏ trong tay ngươi. Hình như còn có một truyền thuyết khác. Mũi tên của Thần Nỏ Tinh Linh thật ra vẫn nằm ở trong tay của Tinh Linh Tộc.

Khắc Liệt Luân Tư nói. Một linh một người đồng thời tưởng tượng lại tình hình ở thời kỳ viễn cổ. Phải có một thanh Thần Binh siêu cấp còn đáng sợ hơn, trong khi Thần Nỏ Tinh Linh phóng ra trong nháy mắt chém xuống. Sau khi chém lên mũi tên, lại hoàn toàn phá hỏng thân nỏ. Rốt cuộc đó là vật đáng sợ thế nào có thể chém Thần Nỏ Tinh Linh thành bộ dạng như vậy? Nó chính là Thần Binh siêu siêu cấp đã cắt ra Thiên Tội Uyên này sao?

- Mẹ nó, lẽ nào thứ này thật sự chỉ có thể đi tìm tinh linh trao đổi thay mấy mỹ nữ tinh linh và mấy cái cung tiễn sao? Thần nỏ, vậy chí ít sẽ không tệ hơn so với Thí Thần Ma Nhận chứ?

Vu Nhai phá vỡ huyễn tưởng của mình. Hắn thật sự không cam lòng. Thí Thần Ma Nhận rất bất mãn phát ra một tiếng động. Thôn Thiên Kiếm cũng theo đó phát ra một tiếng động đáp lại nó. Dường như đang nói, ngươi quả thực không bằng Thần Nỏ Tinh Linh.

- Không đúng. Còn có một loại phương pháp sửa lại Thần Nỏ Tinh Linh.

Đúng lúc này, đột nhiên hai mắt Vu Nhai sáng lên nói.

Khắc Liệt Luân Tư chớp chớp mắt nhìn hắn, không phát biểu một lời. Dường như hắn cảm giác Vu Nhai đang nằm mơ

- Huyền Binh bản mạng không phải có thể mượn huyền khí của mình để tu sửa sao? Nếu như Thần Nỏ Tinh Linh trở thành Huyền Binh bản mạng của ta thì sao?

Ánh mắt Vu Nhai chớp động nói. Giọng hắn trầm thấp, không biết rốt cuộc là hưng phấn hay là khẩn trương.

- Đúng vậy, ta tại sao lại không nghĩ tới chứ!

Ánh mắt Khắc Liệt Luân Tư liền sáng ngời. Nếu như đổi thành người bình thường, cho dù dung hợp, cũng chỉ có thể dung hợp một mảnh nhỏ của mảnh vụn Thần Nỏ Tinh Linh mà thôi, sau đó trở thành bi kịch Kỳ Binh Giả. Nhưng Vu Nhai có Huyền Binh Điển!

- Nhưng... lẽ nào ta phải lãng phí một trang trắng của Huyền Binh Điển để đánh cuộc sao?

Vu Nhai lại có chút do dự. Không sai, đây là Siêu Thần Binh. Nhưng nó cũng không phải là hoàn chỉnh. Không có mũi tên, thậm chí cũng không biết dùng huyền khí Hoàng Binh Sư của hắn sẽ phải trị tới khi nào. Hiện tại Huyền Binh Điển của hắn chỉ có hai trang trắng. Hắn luyến tiếc.

- Tiểu tử, đừng có ở trong phúc mà không biết phúc. Cho dù không có mũi tên, vẫn là Thần Binh siêu cấp. Cho dù không hoàn chỉnh, ngươi lấy ra làm tấm lá chán gì đó cũng tốt. Về vấn đề chữa trị, hắc, mệt cho ngươi vẫn là đệ tử của ta. Huyền Binh bản mạng thích hợp nhất cho Huyền Binh Giả thật ra không phải là kim loại, mà là Huyền Binh làm bằng gỗ. Đặc biệt là Huyền Binh làm bằng gỗ thiên nhiên cao cấp. Kim loại chế tạo Huyền Binh phải bị gãy, mới cần thợ rèn lập tức chữa trị. Mà làm bằng gỗ, cho dù là chặt cũng không cần mời thợ rèn. Phải biết rằng, gỗ ở trên phương diện hấp thu huyền khí lại lớn gấp trăm lần so với kim loại. Chúng có thể mọc rễ nẩy mầm!

Khắc Liệt Luân Tư chậm rãi nói.

- Nói như vậy, lẽ nào Thần Nỏ Tinh Linh này chỉ cần trở thành Huyền Binh bản mạng của ta, có thể hấp thu huyền khí của ta, cho đến khi khôi phục hoàn chỉnh sao?

Ánh mắt Vu Nhai sáng ngời.

Mọc rễ nẩy mầm.

- Ngươi nghĩ thật hay. Chỉ là tốc độ chữa trị nhanh hơn gấp trăm lần. Về phần muốn hoàn chỉnh, trừ khi ngươi tìm được tất cả mảnh vụn hoặc là tìm được gỗ của Thánh Thụ Tinh Linh viễn cổ mới có thể làm được!

Khắc Liệt Luân Tư đảo mắt nói.

- Bất kể thế nào, chung quy đều có hi vọng. Đến lúc đó đi đến Tinh Linh Tộc một chuyến là được.

Vu Nhai cũng không bị đả kích. Đúng như Khắc Liệt Luân Tư nói, cho dù không thể sử dụng làm nỏ, không có việc gì lấy ra làm tấm lá chắn cũng tốt. Như vậy có thê m một loại thủ đoạn bảo toàn tính mạng. Hơn nữa, cuối cùng không chừng có thể tìm được mấy mảnh vụn nữa. Thần Nỏ Tinh Linh đã ghép được ba phần tư. Hắn cũng không tin đại lục Thần Huyền rộng lớn tới mức hắn thật sự không tìm được một phần tư còn lại.

Vu Nhai cũng biết, hắn không tìm được, Thôn Thiên Kiếm cũng nhất định sẽ giúp hắn tìm ra. Tuy rằng hắn vẫn không nghĩ ra được mục đích Thôn Thiên Kiếm tìm kiếm Thần Binh là gì.

Nói làm liền làm. Vu Nhai lấy Huyền Binh Điển ra, vận dụng Huyền Cực Đỉnh Phong Quyết. Phù văn bắt đầu khởi động. Ánh mắt hắn lóe lên tinh quang. Hắn lật tới trang trắng thứ hai đếm ngược, thật nhanh liền đánh ra thủ ấn...

- Oong...

Huyền Binh Điển dường như hưng phấn kêu lên một tiếng. Xem ra nó rất hoan nghênh đối với mảnh vụn Thần Nỏ Tinh Linh. Điều đó khiến trong lòng Vu Nhai càng thêm trấn tĩnh. Sau đó những mảnh vụn của Thần Nỏ trước mắt bắt đầu thu nhỏ lại, không có bất kỳ phản kháng nào rơi vào trên trang giấy của Huyền Binh Điển.

Ầm...

Mỗi lần Huyền Binh Điển nhận được Thần Binh mới, huyền khí đều sẽ có sự tiến bộ trên diện rộng. Lần này hình như cũng không ngoại lệ.

Vu Nhai sớm có sự chuẩn bị, nhưng rất nhanh hắn khẽ a một tiếng. Không phải là huyền khí tăng trưởng, mà chỉ có từng lực lượng tinh thần bị nghiền nát. Vu Nhai không dám chậm trễ, chậm rãi cảm ngộ. Trong nháy mắt, một đoạn ký ức đột nhiên xuất hiện...

Đó là bầu trời máu tươi nhuộm đỏ. Vô số khuôn mặt hư ảo giống như thật mang theo sự tuyệt vọng khôn cùng. Vu Nhai dường như theo ký ức này cũng trở thành một trong những thành viên đang tuyệt vọng đó. Hắn nhìn lên khoảng không. Đột nhiên, một đạo lưu tinh từ chỗ hắn bắn ra, kéo theo một hỏa diễm rất dài. Cùng lúc đó, tất cả khuôn mặt đều mang vẻ mong chờ. Chỉ có điều rất nhanh sự mong chờ đã lại biến thành tuyệt vọng.

Trên bầu trời, một đạo kiếm quang đột ngột lao xuống. Lưu tinh này vỡ nát. Vu Nhai dường như cũng vỡ theo!

- Mau cứu Tinh Linh Tộc...

Giọng nói suy yếu đột nhiên vang lên, Vu Nhai chợt bị dọa giật mình, mới thoáng chốc từ trong giấc mộng kia tỉnh lại. Vừa rồi hắn dường như còn đang ở trong giấc mộng kia. Trước mắt hắn, vẫn là Thần Nỏ Tinh Linh bị bể nát. Chỉ có điều ở trên Thần Nỏ Tinh Linh xuất hiện thêm một gương mặt mỹ lệ đến mức khiến người ta hít thở không thông. Gương mặt có lỗ tai nhọn, mặc bộ trang phục màu xanh đậm. Không ngờ chính là tinh linh trong truyền thuyết.

- Mau cứu Tinh Linh Tộc...

Trong giấc mộng tinh thần, sắc mặt tái nhợt, suy yếu đến mức gần tan vỡ. Gương mặt nàng tái nhợt mỹ lệ mang vẻ cầu xin. Không ai có thể từ chối. Vu Nhai vô ý thức muốn mở miệng. Đột nhiên, hắn lại nghĩ tới mình cách thế giới kia cũng không biết bao nhiêu thời gian. Cứu cái lông mà cứu? Nhưng làm một sắc lang, hắn thật sự nhẫn tâm từ chối lời thỉnh cầu của mỹ nữ sao? Cho dù là lời nói dối có thiện ý.

- Yên tâm, Tinh Linh Tộc tuyệt đối sẽ không bị tiêu diệt. Ta sẽ tận lực...

Vu Nhai nói.

- Cám ơn ngươi. Ta là của ngươi...

Linh linh trong mộng nhoẻn miệng cười. Mặc dù suy yếu nhưng dáng vẻ tươi cười vẫn giống như gió xuân. Vừa rồi Vu Nhai đang mê mẩn, chợt tinh linh trước mắt đột nhiên bị vỡ nát. Khuôn mặt tuyệt đẹp kia liền tiêu tan...

- Chờ...

- Oong!

Vu Nhai còn chưa nói hết, trong ý thức bất chợt chấn động. Hình ảnh kia hoàn toàn bị nghiền nát. Lại có hình ảnh khác xuất hiện.

Cảnh tượng này khiến Vu Nhai cảm thấy quen thuộc. Mỗi khi các Binh Linh truyền thừa đều là như vậy. Vu Nhai dường như lại cảm ứng được cái gì. Trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện từng huyễn ảnh. Tất cả đều là huyễn ảnh bắn nỏ...

- À...

- Phụt...

Bên tai Vu Nhai đột nhiên truyền đến một tiếng xé gió.

Vu Nhai không hề động đậy, đứng đủ năm phút, mới chậm rãi mở mắt ra. Lúc tiếng xé gió vang lên, tay hắn vươn ra. Cho đến lúc này hắn mới chậm rãi thả tay xuống, từ từ đi về phía trước. Ngay vừa nãy, ngoài trăm thước trước mặt hắn xuất hiện một cái lỗ nhỏ. Hắn đi tới trước cái lỗ nhỏ này. Hắn đột nhiên lại lấy Huyền Binh Điển ra, đánh ra ấn quyết.

Một mảnh nhỏ chừng ba ngón tay chợt từ trong lỗ nhỏ bay ra, nặng nề in vào phía trên Huyền Binh Điển.

- Hô...

Vu Nhai thở hắt ra một hơi, nhìn về phía trang thứ năm của Huyền Binh Điển. Đó chính là Thần Nỏ bị nghiền nát. Chỉ có điều ở góc bên trái, cũng chính là đỉnh của Thần Nỏ vỡ nát xuất hiện thêm một mảnh vụn. Không ngờ chính là mảnh vụn của thân mũi tên.

Ngay vừa nãy, hắn bị dẫn tới trong thế giới chiến đấu thời viễn cổ của Thần Nỏ Tinh Linh, thấy được tình cảnh Thần Nỏ Tinh Linh bị hủy diệt, cũng nhìn thấy Binh Linh của Thần Nỏ Tinh Linh. Chính là tinh linh vừa rồi. Hắn thấy được trước khi chết, Binh Linh tinh linh này bám vào trên truyền thừa của Thần Nỏ vỡ nát. Vu Nhai chính bởi vì một đạo truyền thừa này, bắn ra mảnh nhỏ thân mũi tên trong tay!

Truyền thừa của Binh Linh mỹ nữ tinh linh là không hoàn chỉnh, chỉ có năm loại tuyệt kỹ: Huyền Linh Chi Nhãn, Linh Khí Hóa Tiễn, Bảng Tiễn, Nhiễu Tiễn và Huyễn Nỏ mà thôi. Trong đó ba loại sau là chiêu thức công kích. Loại thứ hai là phương pháp khống chế huyền khí. Sở dĩ nó có tên là Linh Khí Hóa Tiễn, bởi vì tinh linh vốn không có huyền khí. Sử dụng ở trên người Huyền Binh Giả tất nhiên là Huyền Khí Hóa Tiễn. Loại đầu tiên, cũng là một loại truyền thừa khiến Vu Nhai thực sự nhìn trúng, cũng chính là Huyền Linh chi Nhãn.

Huyền Linh Chi Nhãn, thật ra cũng là phương pháp khống chế huyền khí. Chỉ có điều sử dụng ở trên mắt.

Tuyệt kỹ ánh mắt, ở đại lục Thần Huyền đặc biệt rất hiếm có, cũng đặc biệt nghịch thiên. Ngay vừa nãy thời điểm Vu Nhai bắn ra mảnh vụn của thân mũi tên, ánh mắt hắn tập trung nơi nào, chính là bắn trúng nơi đó, không có bất kỳ sai lệch nào, tinh chuẩn vô cùng.

Huyền Linh Chi Nhãn không chỉ có thể dùng ở trên cung nỏ, còn có thể sử dụng ở chỗ khác. Đặc biệt là khi phối hợp cùng thuật ám ảnh chặn giết của U Hoang, đơn giản là không chê vào đâu được. Bất kỳ Huyền Binh nào cũng cần sự tinh chuẩn! Mà ở trên phương diện rèn, cũng có thể lợi dụng. Nếu như có thể lúc chế tạo Huyền Binh có thể bảo đảm chính xác từng điểm một, như vậy đẳng cấp của Huyền Binh sẽ tăng lên không chỉ một cấp bậc nhỏ, thậm chí còn nhiều hơn nhiều.

Đương nhiên, Huyền Linh Chi Nhãn cũng không có khả năng thường xuyên sử dụng. Nếu không đôi mắt sẽ bị tổn thương quá lớn.

A, Vu Nhai đột nhiên lại nghĩ tới một chỗ lợi. Nói ví dụ như rình xem trộm!

Nếu như Binh Linh mỹ nữ tinh linh này còn sống, không biết có thể trực tiếp móc mắt Vu Nhai ra hay không?

Nói chung, Vu Nhai cảm giác cho dù chỉ cần năm loại truyền thừa này, Thần Nỏ bị vỡ nát này cũng đáng để hắn tốn một trang giấy. Hắn lại cẩn thân quan sát hơn mười mảnh vụn Thần Nỏ này một chút. Phía trên dường như có thể nhìn thấy phù văn, chỉ có điều mờ tới mức gần như không phân biệt được.

- Xem ra cho dù chữa trị cho Thần Nỏ, cũng không có cách nào đạt được thành tựu của năm đó?

Vu Nhai thì thào tự nói.

- Đó là lẽ tất nhiên. Đặc biệt là khi nó đã mất đi Binh Linh, cũng không có khả năng trở lại thời khắc huy hoàng năm đó. Rốt cuộc là thứ gì đã hủy hoại nó? Kiếm, là thanh kiếm nào trong truyền thuyết vậy?

Cuối cùng Khắc Liệt Luân Tư chỉ lẩm bẩm vào câu.

Vu Nhai cũng rất muốn biết là thanh kiếm nào làm. Không biết Huyền Binh Điển có thể thu nhận nó hay không. Hắn lại nhìn các Binh Linh của hắn một chút. Không có một Binh Linh nào có phản ứng.

- Chủ nhân, hình như có thứ gì đó đang tới gần!

Ngay thời điểm Vu Nhai đang cảm thán, Phong Doanh đột nhiên kêu lên. Không quan tâm là chỗ nào đều có gió. Sau khi Vu Nhai dò xét xung quanh vẫn không thể yên tâm, cho nên bảo Phong Doanh bất cứ lúc nào cũng phải đề phòng. Không ngờ thật sự có thứ tới gần.

- Sao?

Vu Nhai có phần sững sờ. Chợt hắn vận dụng Huyền Linh Chi Nhãn. Trong nháy mắt, hắn chỉ thấy trong bóng tối phía ngoài ánh sáng màu lục, có hai khí tức quỷ dị đang di chuyển, cách nơi này khoảng bảy, tám trăm mét.

Hắn không dám chậm trễ, trực tiếp cầm lấy mảnh vụn Huyền Binh đã rèn trước đó ở trong sơn động, rất nhanh đều thu vào trong nhẫn không gian. Sau đó hắn bịt kín sơn động, lại nhảy thật nhanh lên trên vách đá màu đen.

Trong lúc đó, Vu Nhai không lộ ra chút khí tức nào. Sau khi làm xong tất cả, Vu Nhai lại cúi đầu chờ đợi khí tức quỷ dị kia đến.

...

Bởi vì âm u tĩnh mịch, Vu Nhai rất dễ dàng nghe đến âm thanh từ phía xa truyền tới. Hai khí tức quỷ dị dường như đang nói chuyện. Chỉ có điều Vu Nhai nghe nửa câu cũng không hiểu. Rất nhanh hắn mượn ánh sáng màu lục thấy được tồn tại của hai khí tức. Con ngươi hắn hơi co lại.

- Đây là vật gì? Hoặc nói là... chủng tộc gì?

Mấy Binh Linh đều không có phản ứng, chứng minh bọn họ cũng không biết.

Vu Nhai cũng không hy vọng bọn họ biết. Chỉ thấy hai kẻ có hình dạng kỳ quái từ bên ngoài tiến đến. Phía sau bọn họ còn đeo một cái sọt, bên trong đựng đồ. Hình dáng chỉnh thể của bọn họ có phần tương tự với nhân loại, đều có hai tay hai chân, nhưng không hơn. Những phương diện khác không có bất kỳ sự tương đồng nào. Bọn họ có hai cái sừng. Thân thể gầy gò, lại rất cao. Trên mặt đầy đường vân và giáp xác.

Hai tay, trong đó một tay có năm ngón tay giống như nhân loại, chỉ có điều hơi dài; Tay kia còn dài hơn, hơn nữa còn không có ngón tay. Trong bàn tay nhô ra một thanh liêm đao rất dài, có phần giống bọ ngựa. Rất quỷ dị.

Khuôn mặt của bọn họ... xấu dị thường. Xấu thật sự không cách nào hình dung được. Nhìn có cảm giác buồn nôn.

- Nó có phần giống như là Ma Giác Tộc trong loạn địa Bách tộc. Chỉ có điều bất kể là tộc nào trong loạn địa Bách tộc đều có dung mạo gần giống với nhân loại. Ma Giác tộc cũng chỉ có da tương đối đen hơn da nhân loại, trên đầu xuất hiện thêm hai cái sừng. Hơn nữa cơ bắp toàn thân tương đối phát triển mà thôi. Tay cũng là tay nhân loại, không phải là liêm đao dài. Bộ dạng cũng dài hơn so với bọn họ rất iều rồi.

Khắc Liệt Luân Tư thì thào tự nói, đột nhiên hình như phát hiện ra cái gì, nói:

- Vu tiểu tử, nhanh sử dụng Huyền Linh Chi Nhãn của ngươi xem thật kỹ, cái sọt phía sau bọn họ là thứ gì!

Vu Nhai lại vận dụng Huyền Linh Chi Nhãn. Trong nháy mắt, hắn tập trung vào hai cái sọt, sau đó ngẩn người:

- Là mảnh vụn Huyền Binh. Chẳng lẽ mảnh vụn Huyền Binh ở đây là do bọn họ dọn từ chỗ nào đó ra được? A, không đúng, những mảnh vụn Huyền Binh có cái vẫn còn rất mới. Hình như còn có Binh Linh tồn tại. Binh Linh cũng chưa hoàn toàn chết hẳn. Lẽ nào, chủ nhân Huyền Binh vừa chết?

- Oa lạc...

Ngay thời điểm Vu Nhai đang giật mình, hai kẻ phía dưới đột nhiên kêu lên một tiếng kỳ quái, điên cuồng vọt tới phía trên đống mảnh vụn Huyền Binh. Sau đó ở trên đống mảnh vụn điên cuồng kêu lên kỳ quái, chạy loạn giống như con ruồi không đầu.

Không cần nghĩ cũng biết vì sao bọn họ trở nên điên cuồng như vậy. Vu Nhai đã tinh luyện phân nửa ngọn núi nhỏ mảnh vụn kia, chúng không điên mới là lạ.

Khoảng mười mấy phút sau, hai kẻ này cuối cùng cũng tỉnh táo lại, bắt đầu nói một hồi với nhau. Một lúc sau chúng lại ném mảnh vụn Huyền Binh trong cái sọt ra. Ngay cả cái sọt cũng không cầm, điên cuồng chạy trở về đường cũ.

- Làm sao bây giờ, đuổi theo sao?

Vu Nhai lẩm bẩm.

Ngay thời điểm hắn đang do dự, đột nhiên, phía dưới xuất hiện một cảnh tượng kỳ dị. Chỉ thấy hai cái sọt này vừa vặn ném ở bên cạnh một trái cây màu xanh lục. Trái cây màu xanh lục vốn bình thường không có gì lạ, dường như toả ra sinh mạng lực. Binh Linh trước vẫn nửa chết nửa sống, đột nhiên tập trung về phía trái cây kia. Từ từ, khi Binh Linh tiêu tan, bên cạnh trái cây màu xanh lục này lại xuất hiện trái cây thứ hai.

Vu Nhai trợn mắt há hốc mồm, cũng quên mất ý định muốn đuổi theo hai kẻ kia. Không ngờ những trái này thật sự do Huyền Binh sinh ra. Lẽ nào Huyền Binh ở đây bị ăn mòn không phải bởi vì khí tức mảnh vụn Thần Binh siêu cấp nào đó, mà bởi vì những lục quả này?

- Khắc Liệt Luân Tư lão đại, trước đây ngươi không đọc được chút sách nào sao?

Vu Nhai ngơ ngác nói. Khắc Liệt Luân Tư nổi giận. Người lùn ghét nhất bị chính là đọc sách. Đáng tiếc, các Binh Linh không có một người nào biết đây rốt cuộc là thế nào.

Phía dưới Thiên Tội Uyên tất cả đều quá quỷ dị. Nơi này là địa bàn của Độc Cô gia. Cho dù là bên ngoài, cũng không có quyển sách nào nhắc tới.

- Đúng rồi. Nếu những trái này lấy Binh Linh thậm chí Huyền Binh làm chất dinh dưỡng, như vậy rất có khả năng cũng là thứ đại bổ đối với các ngươi?

Vu Nhai đột nhiên nghĩ đến một khả năng, chợt âm trầm nhìn về phía tất cả Binh Linh:

- Các ngươi ai muốn thử xem?

Trong nháy mắt, tất cả Binh Linh ngay cả đáp lại cũng không, trực tiếp trốn vào bên trong Huyền Binh Điển. Ban đầu bọn họ đều ở bên ngoài nhận huyền khí tẩm bổ. Tiểu bằng hữu Phong Doanh vẫn núp ở phí sau Thôn Thiên Kiếm, bộ dạng sợ sệt.

Không có cách nào, hình dạng những lục quả tử thật sự khiến người ta có chút sợ hãi, có chút giống như ma trơi trong nghĩa địa.

Khóe miệng Vu Nhai co giật vài cái. Các người đều là gia hỏa không có khí phách.

Đột nhiên, Vu Nhai nhìn về phía Binh Linh duy nhất không chạy, Binh Linh vong linh búa huyền tinh biển sâu kia, sau đó cười âm hiểm.

Từ sau lần trước Vu Nhai hấp thu rễ màu đen, Vong linh Binh Linh biến thành ngu si.

Hắn là tập hợp của rất nhiều vong linh người lùn. Trước đây còn có thể gào lên vài câu Khắc Liệt Luân Tư Đáng chết, ta muốn giết chết ngươi các loại. Bây giờ nó lại không mở miệng, dường như ký ức bị mất sạch.

Vật thí nghiệm tốt như vậy, Vu Nhai không chút do dự đem nó ra thí nghiệm!

- Ngao...

Ngay trong nháy mắt khi vừa ăn lục quả, vong linh Binh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC