Chap 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


...Tâm trạng của Phạm Tỷ không ổn.

Phạm Tỷ nhích người dậy một cm....

....Phạm Tỷ lại nằm im ở nơi đó.

Tâm trạng càng xuống trầm trọng hơn....

....Phạm Tỷ ưỡn người nhăn mặt nhích người sang 1 cm nữa.

.....Lại nằm im nơi đó, Phạm Tỷ thở gấp đầy cố gắng.

“Tuyệt!” Kỳ Duyên  ngồi ăn một hộp sữa chua đằng góc phòng, đưa mắt nhìn nữ nhân đang cố gắng di chuyển ra khỏi cái giường nọ. Kỳ Duyên  ngồi chồm hổm thích thú ngó lên giường xem Minh Triệu  biểu diễn tài năng của mình, tài năng lẻ: mất năm phút để di chuyển 2cm vỏn vẹn.

Minh Triệu  cau có, biết người kia đang chọc ghẹo mình nên liền quát lớn. “Súc sinh!!!”

“...Chửi đi, rồi xem ai là kẻ nằm đó bại liệt!”

“Ừ, ngồi đó đi!! Rồi xem ai là kẻ không có đồ ăn tối!!!”

“...Phụt, ai nhỉ?” Kỳ Duyên  phì cười, đưa hộp sữa chua lên. Rõ ràng kẻ phải chịu đói là Minh Triệu  mà, bây giờ cái gì nàng ta cũng thiệt thòi. “Tội nghiệp ghê!”

“Cút khỏi mắt tôi!! Đi đi!!!”

Kỳ Duyên  cười nhẹ, leo lên giường, lấy cái áo sơ mi rộng màu xanh khoác vào cho nàng ấy. “...Thấy chị thiệt thòi thật đáng thương, Phạm Tỷ!”

“Đồ súc sinh!!!” Minh Triệu  giận dỗi xiết chặt cánh tay Kỳ Duyên , như thế này chắc chắn một điều rằng: Nàng không thể ra khỏi căn nhà này để về nhà mình được.

Kỳ Duyên  l bế bổng nàng lên, rồi đem nàng xuống giường. “Nói chứ...tôi có đi mua đồ ăn rồi! Tranh thủ lúc chị còn ngủ tôi chuẩn bị trước cả. À, chắc phải cho chị đi tắm lại...”

“...Biết ngay mà!” Minh Triệu  nhăn mặt. “Em cần gì làm tôi ra thế này? Có lợi à?”

“Chẳng phải chị ra như vầy rồi tôi rất thoả mãn sao? Ahahaha.”


“...Thật là quá đáng!!! 10 lần như chục, tôi sẽ không tự mình cho em táy máy người tôi nữa!”

“Sao cũng được!”

Minh Triệu  cất công đem nữ nhân nọ vào phòng tắm khoảng chừng 15 phút, rồi lại gòng sức bế nàng ta ra ngoài phòng khách.
Lúc này Minh Triệu  đã có vải để che thân, nàng mặc vỏn vẹn trên mình cái áo sơ mi màu xanh của Kỳ Duyên  đưa. Do đồ của nàng là quần jean bó và cái áo ôm cực kì hở hang nên bây giờ lại không dám mặc, sợ gây khó chịu cho cái cơ thể vừa bị hành hạ của mình.

Kỳ Duyên  mỉm cười, hỏi han. “Chị muốn gì không, Phạm Tỷ?”

“...Tôi cần một điếu thuốc!”

“Ừ, thứ đó tôi nghĩ không tốt! Đừng hút nữa thì tốt hơn!”

“Em không thích à?”

“Ừ!” Kỳ Duyên  ngồi mân mê gói thuốc của Minh Triệu  trên tay, quan sát đôi chút.

“...Tại sao? Tôi cảm thấy nó rất...”

“Thoải mái, tôi biết!” Kỳ Duyên  xen ngang câu nói dang dở của nữ nhân kia, đôi mắt khẽ hướng sang cái bảng nhỏ ghi những thứ làm nên những điếu thuốc trong gói. “Nhưng cái thứ mang lại cảm giác thoải mái cho chị đang gϊếŧ chị từng ngày.”

“....” Minh Triệu  hơi nặng người, nàng lo lắng nhướn mày. “Thế thôi hả?”
“Không, tôi ghét vị của nó, cả mùi của nó nữa.” Kỳ Duyên  chau chặt mày đầy khó chịu. Rồi cô mở nắp ra, lấy điếu thuốc trong hộp ra đưa đến ngay mặt Minh Triệu .”Của chị!”

Minh Triệu  hơi chần chừ, nàng nhìn điếu thuốc rồi nhìn Kỳ Duyên .

Khi nghe Kỳ Duyên  nói như vậy về thuốc thì Minh Triệu  đúng là đang rất mất hứng, cứ như rằng nàng không muốn hút nữa.



Tay nàng đẩy tay Kỳ Duyên  nhẹ ra rồi quay mặt sang nơi khác, nhướng người lên với lấy cái điều khiển TV trên bàn rồi bật TV lên xem. “Không hút nữa!”

“...Thì thôi!”

Minh Triệu  cứ như đang sợ cứ hút thứ đó thì Kỳ Duyên  sẽ ghét nàng giống như ghét thứ thuốc đó vậy. Rất sợ luôn.

Nếu Kỳ Duyên  mà cũng trở nên lạnh lùng, ghét nàng thì nàng chắc chắn sẽ trở nên cô đơn. Dạo đây Minh Triệu  ngoài Kỳ Duyên  ra cũng chẳng nói chuyện hay qua lại gì với ai cả, bao gồm cả công việc của mình, cả...Hồ Vĩnh Khoa .
“Chị là bé ngoan đấy! Còn đây...” Kỳ Duyên  đặt hộp bánh quen thuộc lên bàn, rồi khẽ mỉm cười với Minh Triệu . “Là quà chính đó nha!”

“....Cái này?!” Minh Triệu  thích thú nâng hộp kẹo dâu làm bằng nhựa lên mà ngắm nhìn, cái thứ này đúng là rất rất rất lâu mới thấy lại lần nữa. Nàng đã nghiện nó một thời gian thì đúng hơn.

“Phạm Tỷ, ai ngờ chị lại còn thích thứ này nhỉ?...” Kỳ Duyên  gãi gãi đầu, hơi bối rối trước vẻ háo hức của Minh Triệu . Cô cứ tưởng sau những ngày tháng đã có Vĩnh Khoa  thì nàng kia đã quên mất loại kẹo dâu này chứ.

Về quá khứ đôi chút, Minh Triệu  từ rất lâu đã thích cùng Kỳ Duyên  ngồi xem TV hoặc xem truyện, làm gì đó cùng nhau,...nhất định phải có hộp kẹo này bên cạnh để ăn.

“Tôi rất ưa thích. Mọi thứ bắt nguồn từ em...là em thích ăn trước!!!” Minh Triệu  phì cười, mở hộp ra, rồi đem viên kẹo dâu cho vào miệng.

“...Đúng, rồi chúng ta ăn cái này thường xuyên nhỉ?” Kỳ Duyên  cong môi nở một nụ cười hạnh phúc khi nhắc đến quá khứ.

“Ngày nào cũng cho tôi ăn, em đúng là thứ thích vỗ ngọt người khác!”

“...Ấy mà, chị ngừng việc này cùng tôi...Khi có anh ta nhỉ..?” Kỳ Duyên  mặt cười, nhưng dần trở nên cứng ngắt, từ một nụ cười vui vẻ chuyển sang nhạt nhẽo kì lạ.

Minh Triệu  biết Kỳ Duyên  nhắc đến ai, viên kẹo trong miệng cũng trở nên mất ngon đi. Nàng hơi thất vọng khi thấy Kỳ Duyên  trở nên buồn bã bất thường...

“...Kỳ...Kỳ Duyên ?”

“Tôi không sao!” Kỳ Duyên  ngồi dậy, đem hết tâm sự trong lòng giấu kín đi một góc. Cô nhanh chóng ngồi dậy, rồi quay lưng. “Tôi vào bếp lấy đồ cho chị ăn, có gì cứ gọi tôi!”

“...Ừ...”

Minh Triệu  cũng có biết nói gì hơn, gật đầu để cô ấy rời khỏi phòng. Kỳ Duyên  đã biến mất, Minh Triệu  mới trở nên thất vọng hơn. Nàng không muốn thấy Kỳ Duyên  trân gương mặt đó ra với nàng, mỗi lần như thế, nàng rất khó chịu, thứ bên trong lòng ngực bên trái trở nên thật mỏng manh, ngón tay đâm xuyên qua cũng có thể lủng...
Minh Triệu  vuốt nhẹ mái tóc vàng của mình, rồi nàng thở một hơi dài ra để tránh đi suy nghĩ sâu xa, dạo gần đây Phạm Tỷ của chúng ta đã biết suy nghĩ sâu hơn về nữ nhân trẻ con họ Kim một chút thì phải...Nàng còn hay mơ mộng. Chẳng biết là mắc cái chứng gì?


Thấy cái ví trên bàn, tò mò muốn xem trong đó còn bao nhiêu tiền. Minh Triệu  bao giờ lại có tính nghịch ngợm, lén lút đem cái ví lên xem. “Để xem nhé...tiền lương tháng này em sử dụng ra sao?”


Vừa mở cái ví ra, Minh Triệu  thấy vài tấm hình trong đó, nên cũng...đưa tay kéo ra ngoài xem.

Minh Triệu  xem, nụ cười tắt hẳn, mọi thứ trở nên thật u ám....


Nàng cố gắng, nặn lên một chất giọng thật chất đang cố bình tĩnh. “Kỳ Duyên !”

“Đến ngay!!!”

Chưa đầy 2 phút, Kỳ Duyên  đã có mặt trong phòng, vừa mở cửa phòng ra thấy Minh Triệu  cầm mấy tấm hình nhỏ nhỏ trên tay, đôi mắt lại có hơi đỏ nhìn chúng, trên bàn còn có cái ví của bản thân đang hỗn độn, Kỳ Duyên  cũng hơi sững ngưới.
Tâm trạng Kỳ Duyên  l cũng bất ngờ trở nên ẻo lả. Thế đấy, một lần nữa. Ông trời lại muốn đem Kỳ Duyên  ra chơi đùa...Chẳng hiểu làm thế này thì ông ta sẽ được cái gì?

Bây giờ có làm gì...cũng không thể nữa.

Sớm muộn gì cũng đến thôi...

Cô thở dài. “Phạm Tỷ...thấy rồi hả?”

“....Tại sao có những thứ này?”

Giọng Minh Triệu  thật lạnh lùng và đáng sợ, Kỳ Duyên  cảm thấy mọi thứ xung quanh đã bị đóng băng hết cả. Chỉ còn mỗi mình và tảng băng đằng nọ chừng vài m nhỏ.

“...Chị có thể bình tĩnh!”

“Tại sao có những thứ này?”

“...”

Bộpppp!!!

Mấy tấm hình được đập mạnh xuống bàn một cách lỗ mãng. Minh Triệu  sau đó liền đưa đôi mắt đầy giận dữ nhìn Kỳ Duyên . “Tại sao lại có chúng??? Hả?”

P/s: tiết trống nên tui viết tiếp cho mấy bạn nèeeee.Mãi iuuu>333
Nhớ ủng hộ au nhaaaaa:333




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net