Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi tỉnh lại thì nó đi vào trong nhà tắm rửa mặt cho tỉnh táo.Nhìn mình trong gương mà nó chỉ nhếch miệng cười. Số phận con người đúng là thật không như người ta muốn. Nhìn đồng hồ bây giờ ms có hơn 3h sáng, nó đi lấy chiếc laptop ngồi nghiên cứu về tường lửa của tập đoàn D.K. Dương Thiên Thành ông ta rất thông minh, biết cách cài tường lửa rất an toàn. Nó đã nghiên cứu từ lâu mà vẫn chưa phá được tường lửa. Bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên,cô nhìn thấy số lạ thì cũng chả buồn bắt máy tiếp tục công việc của mình. Nhưng chiếc điện thoại rất dai dẳng. Dù nó k bắt máy nhưng vẫn mặt dày gọi. Nó nhấc máy nhưng chưa kịp để đối phương lên tiếng nó đã chặn họng:

     - Ở bệnh viện tâm thần người ta cho bệnh nhân dùng điện thoại à?- Cô nghĩ chỉ cần nói câu này đối phương tự khắc sẽ cúp máy ngay nhưng k ở bên kia đầu dây vang lên 1 tiếng cười khẽ mà cái giọng cười này nghe rất là quen. Cô nghi hoặc:

      - Dương Thiên Phong?

      - Đúng vậy - Đùng đoàng...tiếng sét như nổ ngay bên tai. Thật sự ngay lúc này đây nó rất muốn bạo lực nhưng vẫn nhẫn nại

      - Có chuyện gì? - Bên kia im lặng 1 lúc rồi mới từ tốn trả lời:

     - Không có gì chỉ là muốn xem cô đã chết vì tức chưa thôi - Bây h từ mong muốn bạo lực nó chuyển ngay sang ước muốn giết người. Nếu giết người k phải vào tù có lẽ nó đã giết hắn từ lâu rồi. Nó cố nói với giọng bình thường nhất cộng với một chút nuối tiếc

.     - Vậy thì đáng tiếc cho anh là tôi chưa có chết. Vẫn còn lành lặn để mà nói chuyện với anh đây.

     - Ồ!!! Vậy sao? Đúng là tiếc thật.

     - Đúng vậy,tôi chưa có chết nên phiền anh từ sau k cần phải gọi để quan tâm tôi đã chết hay chưa?Và nếu không còn việc gì nữa thì tôi xin cúp máy.- K thèm nghe hắn nói gì, nó cúp máy luôn. Sau khi nghe tiếng tút tút ở đầu dây bên kia, Dương Thiên Phong chỉ nhếch môi rồi ném chiếc điện thoại sang 1 bên,lặng lẽ nhìn ra cảnh đêm bên ngoài. Không hiểu sao dạo này hắn lại nghĩ về nó nhiều đến như vậy? Làm việc gì hầu như cũng không tập trung cho lắm. Đang mải đắm chìm trong dòng suy tư thì chuông điện thoại vang lên.Hắn nhấc máy nghe:

     - " Thưa tổng giám đốc. Hệ thống báo cáo có người vượt tường lửa.Nhưng ta đã kịp thời ngăn chặn"

     - Tốt! Vậy còn thủ phạm?

     - Thủ phạm cũng k phải loại vừa. Hắn kịp xóa hết mọi manh mối trước khi chúng ta tìm ra.- Hắn cúp máy. Tuy có k hài lòng về việc k tìm ra thủ phạm nhưng Thiên Phong vẫn rất hài lòng về hệ thống tường lửa. Hệ thống này do hắn nhọc công 3 ngày mới thiết kết ra được, muốn xâm nhập vào đâu có dễ dàng như vậy? Tuy vậy nhưng hắn cũng lờ mờ đoán ra là ai đã làm chuyện này.

   *

   *

   *

     Sáng hôm sau, nó thức dậy tầm hơn 6h. Vào phòng tắm vệ sinh cá nhân nhìn mình trong gương làm nó tự nhiên nhớ đến hắn. Từ trước đến nay chưa có ai mà cô phải nói nhiều đến như vậy, cũng chưa có ai có khả năng làm nó tức nghẹn họng như vậy. Nó thôi không nghĩ nữa mà chuẩn bị đi học. Tài xế trở nó đến trước cổng trường rồi nó tự đi vào. Có vẻ hôm nay nó đi hơi sớm thì phải, trường có vẻ vắng người. Nhìn đồng hồ còn gần 30 phút nữa mới vào lớp. Vậy là nó quyết định đi dạo trường, dù sao thì từ lúc chuyển về đây nó cũng chưa có cơ hội tham quan, biết đâu đấy lại tìm được 1 chỗ ngủ lí tưởng.

  

     Bây giờ nó mới có dịp quan sát thật kĩ. Ngôi trường to, rộng, gồm 4 khu: A,B,C,D. Mỗi khu cách nhau không xa lắm, gồm 3 tầng, mỗi tầng là 1 khối. Riêng khối D - khu của giáo viên chỉ có 2 tầng. Nó học ở khu A. Điều đặc biệt của trường chính là khuôn viên, gồm rất nhiều loại hoa: xanh, đỏ tím vàng đều có hết. Thoáng cái đã 7h kém 10. Nó đi vào lớp, về chỗ của mình rồi gục đầu xuống bàn ngủ. Nói ngủ cho oai chứ trong cái lớp ồn như chợ vỡ thế này muốn ngay lập tức ngủ cũng khó. Đang suy nghĩ thì lớp lại đột nhiên yên lặng, nó cảm thấy lạ nhưng dù sao cũng chẳng phải chuyện của mình nên không quan tâm mấy. "Cộc... Cộc....".  Hình như có ai đó gõ xuống bàn của nó. Nhưng nó don't care và chẳng muốn care vẫn tiếp tục gục đầu xuống bàn. Nhưng cái người kia tuyệt nhiên k thèm dừng lại mà tiếp tục gõ. Cả lớp đều nín thở theo dõi. Thấy người kia không có ý định dừng lại nó khẽ nhếch mép. Muốn đọ xem mặt ai đầy hơn chứ gì? Nó vẫn gục đầu xuống bàn và người kia cũng không có ý định bỏ đi. Cả 2 đều muốn thi xem ai kiên nhẫn hơn. Cuối cùng sau một hồi lâu không thấy 2 người có phản ứng gì, lớp trưởng vội chạy đến chỗ nó, lay lay người nó gọi:

      - Đàng Phong...Anh Thiên Phong đến tìm cậu kìa... - Thấy không có tác dụng cậu bạn lớp trưởng lại lay mạnh hơn:

     - Đàng Phong....- Mấy cái người này rảnh thật hắn ta đến kệ hắn liên quan gì đến nó? Nó ngẩng đầu lên ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn lớp trưởng. Thấy nó như vậy cậu ta không dám nói gì lủi thủi đi về chỗ. Nó nhìn Dương Thiên Phong ánh mắt như muốn nói :"Anh rảnh quá rồi phải không? Không có chuyện gì làm nên đi chọc phá tôi? ". Hắn ta căn bản là không thèm để ý đến để lên bàn 1 sấp giấy, giọng ra lệnh:" Trong ngày hôm nay phải làm xong thống kê về thành tích học tập của học sinh toàn trường rồi đem nộp cho tôi". Nó mở to mắt nhìn hắn ta:

    - Anh có nhầm không vậy? Học sinh toàn trường? Sao có thể làm xong trong ngày hôm nay được chứ?

     - Tôi không biết. Nhưng ngày trước Trương Khả Di đã làm rất tốt. Cô thay thế cô ta thì phải hoàn thành những việc này. Trong ngày hôm nay phải xong và nộp cho tôi.

       Nó bây giờ thật sự rất muốn giết người. Có người nào vô lí như hắn ta không chứ? Một bảng báo cáo dài như thế này bắt nó làm xong trong chiều nay? Dù có thức cả đêm nay để làm cũng chưa chắc đã hết. Được lắm!! Muốn làm khó nó ư? Không dễ thế đâu... Nó nhận lấy một đống giấy tờ để xuống ghế.

      - Bây giờ anh có thể về lớp được r... - Chưa kịp để nó nói hết câu hắn quay đi luôn. "Cái tên chết tiệt này..." Nỗi tức giận làm cho nó không còn muốn ngủ nữa. Ngồi trong lớp liên tục chửi rủa hắn thậm tệ. Cho đến khi trống báo hết tiết 5 vâng lên nó bê đống tài liệu lên phòng họp của hội học sinh, lấy máy tính ra bắt đầu công việc. Khi ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ thì đã thấy gần 1 h chiều rồi. Cũng may chiều nay lớp nó là tiết tự học nên nó sẽ có  thời gian để làm bảng tổng kết. Nhưng vấn đề bây giờ của nó là cái bụng trống rỗng này. Sáng nay nó cũng chưa có ăn sáng nữa. Làm sao có thể làm việc với cái bụng đói meo này đây?? Nó đi xuống canteen, lấy 1 suất rồi tìm chỗ nào vắng mà ngồi. Đột nhiên có người ngồi trước mặt nó, ngẩng mặt lên... Thì ra là Trương Khả Di.

     - Chúng ta hình như không thân đến mức ngồi ăn chung

      - Nghe nói anh Phong hôm nay đến lớp tìm cô? - Lại là Dương Thiên Phong... Cứ như kiếp trước nó mắc nợ hắn vậy.

       - Thì sao?

       - Cô đừng tưởng anh ấy quan tâm đến cô. Cô hãy cố mà làm tốt những gì anh ấy giao đi. Nghe nói chiều nay là hạn nộp thì phải? Tôi thật không hiểu tại sao giờ này cô vẫn còn thành thơi ngồi đây mà ăn.? Nếu là cô thì tôi cũng đã xin rút khỏi hội học sinh rồi...

      - Nói xong chưa? - Nó ngẩng mặt lên nhìn Trương Khả Di - Nếu nói xong rồi thì tôi đi trước- Nó quay lưng đi để cô ta tức xì khói. Trở về phòng họp của HHS nó chuyên tâm vào làm việc...

    *

    *

    *

        Đến 5h chiều, cuối cùng nó cũng làm xong bản báo cáo. Thu dọn tài liệu ngăn nắp, nó chạy đến phòng học của Dương Thiên Phong. Bên trong phòng chỉ còn 1 người đang tựa đầu vào cửa sổ mà ngủ. Nó đứng bất động tại chỗ nhìn cái người đang ngủ kia. Không hiểu sao bước chân tự động bước về phía người đó. Đứng nhìn một lúc lâu.

    - Thiên Phong - Ở bên ngoài có tiếng gọi, đồng thời cửa lớp cũng bị mở ra. Nó giật mình quay đầu lại. Lam Vũ từ bên ngoài mở cửa đi vào. Nhìn thấy nó thì không khỏi ngạc nhiên:

     - Đàng Phong, em sao lại ở đây?

      - Tôi đến nộp bản thống kê. Tôi có thể về rồi chứ?

      - Có thể - Nói rồi cô đi ra khỏi phòng. Đợi lúc Đàng Phong đi xa thì Lam Vũ mới hỏi:

       - Hai người lúc nãy đang làm gì vậy?

       - Không gì cả- Rồi Thiên Phong đứng dậy đi ra ngoài cửa lớp. Lam Vũ gọi với theo:

      - Thế còn bản thống kê này?

      - Tuỳ. - Cánh cửa đóng sập lại.

  *   Hai con người, hai suy nghĩ.

      Vừa đi trên đường hắn vừa nghĩ về chuyện lúc nãy. Thật lòng mà nói, hắn đã mong...thật sự mong chờ nó sẽ làm gì đó, nhưng nó lại không làm gì cả, chỉ lẳng lặng đứng đó không làm gì cả.

      Trên đường về nhà nó không ngừng tự sỉ vả mình tại sao lúc đó lại nhìn chăm chú như vậy?

      *Tuy khác ý nghĩa. Nhưng cùng chung mục đích, nghĩ về đối phương...

     

      *

      *

      *

      *

      *

      Chap này có vẻ chậm quá nhỉ. Xin lỗi mọi người nhá. Mình phải thi nhiều lắm nên không có thời gian viết. Mong mọi người bỏ qua. Cảm ơn nhiều. Nhớ vote+cmt nhé.

   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net