Chương 11: Quyết Định

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minh Bảo rơi vào trầm tư sau khi nghe những gì mà Thục Vi vừa nói. Đội Hình Sự Thành Phố tức là đội chuyên phá các vụ trọng án lớn và phức tạp của thành phố Bạch Hổ và các địa phương lân cận. Đây chính là nơi ao ước của các điều tra viên trên khắp thành phố Bạch Hổ và các vùng phụ cận. Vậy tại sao một nơi tốt như vậy hắn lại cảm thấy đắn đo? Nếu như lời mời này của Thục Vi diễn ra hôm qua thôi hắn chắc chắn sẽ đồng ý ngay lập tức bởi vì vào đó cơ hội để hắn điều tra vụ án của bản thân sẽ đỡ trắc trở hơn rất nhiều thế nhưng hôm nay lại khác, bản thân hắn vô tình phát hiện ra vụ án 28 bộ hài cốt bí ẩn kia có dấu vết của tổ chức hắn trước đây –SFS. Nếu bản thân hắn gia nhập đội hình sự thành phố thì trừ khi vụ án này được quận 9 chuyển giao cho đội hình sự ra thì bản thân khó lòng có thể nhúng tay vào được.

Thục Vi cũng là một chuyên gia trong phá án, nhìn qua sắc mặt Minh Bảo cô đoán được phần nào hắn đang tỏ ra đắn đo chưa quyết, cô liền hỏi:

- Như cậu đã biết, đội hình sự thành phố chính là mục tiêu phấn đấu của rất nhiều người. Vào đây không chỉ được nâng cao khả năng phá án, mà hơn hết chính là giúp bản thân hoàn thiện. Hơn nữa tôi nhận ra cậu là một người rất đặc biệt trước giờ tôi không thường đưa ra các điều kiện chào mừng ai đến với đội nhưng riêng cậu tôi sẽ để một đặc quyền riêng. Nếu cậu có yêu cầu gì cứ nói, trong khả năng của tôi thì không có lí do gì phải từ chối cả.

Minh Bảo nhìn Thục Vi, thấy ánh mắt đầy quyết tâm của cô hắn chỉ còn cách thở dài trong lòng mà thầm nghĩ: "Cô nàng này chắc đã hạ quyết tâm muốn mình vào đội", hắn "ầm ừ" vài tiếng rồi nói:

- Thực sự là cô có thể đáp ứng yêu cầu của tôi hay sao?

Thục Vi cười nhẹ gật đầu đáp:

- Đương nhiên, tôi là người đứng đầu của phòng hình sự mà, tuy nhiên những yêu cầu quá khó hoặc quá lố thì tôi không chắc chắn làm được.

- Đương nhiên là tôi hiểu, tôi cũng không muốn làm khó cô. Tôi có hai yêu cầu, thứ nhất là quyền được can dự vào bất cứ vụ án nào. Thứ hai là quyền tự do, nói đơn giản là tôi sẽ không bị ràng buộc về thời gian làm việc giờ hành chính.

Minh Bảo nói xong hai yêu cầu của mình rồi nhìn thẳng về phía Thục Vi, đôi mắt của hắn cho hắn biết Thục Vi thực sự có chút dao động, hai yêu cầu của bản thân nghĩ đi nghĩ lại cũng có chút quá phận, đội hình sự thành phố nói gì thì nói vẫn là cơ quan nhà nước, vậy mà hắn tự đưa ra điều kiện không ràng buộc thời gian làm việc như vậy thì thật khó coi. Còn cái quyền được tham gia bất kì vụ án nào nữa chứ...

Thục Vi thở dài một hơi nhìn thẳng mặt Minh Bảo, cái gương mặt trông quá đỗi bình thường cùng với cái đầu đã mọc lên được chút tóc kia mà không khỏi tự nhủ bản thân rằng linh cảm của mình là đúng, Thục Vi nói:

- Về điều kiện không ràng buộc thời gian ấy tôi chấp nhận, nhưng còn về điều kiện được quyền tham gia bất kì vụ án nào thì...

Minh Bảo biết ngay cô ấy gặp khó khăn ở điều kiện này nên đáp ngay:

- Tôi có thể dùng danh dự của mình để hứa với cô, tôi sẽ không lạm dùng quyền này một cách bừa bãi để gây khó khăn cho cô và mọi người trong đội. Chỉ là nhiều khi cần điều tra một vụ án nào đó mà vụ này lại liên quan đến vụ kia...

"Được, tôi hiểu rồi"- Thục Vi gật đầu cười nói:

- Vậy xem như chúng ta quyết định xong. Vài ngày nữa sẽ có đơn chuyển công tác gửi đến chỗ của cậu. Một lần nữa chào mừng cậu đến với đội Hình Sự Thành Phố Bạch Hổ.

...........................

Sau bữa ăn tối, ai về nhà nấy. Minh Bảo đi bộ từ nhà hàng qua sở công an quận 9 để lấy chiếc xe cùi bắp quay về nhà. Hôm nay là một ngày điên loạn, điên loạn đúng theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Tự dưng đâu đâu lòi ra vụ án 28 bộ hài cốt và chi tiết mảnh vải ghi SFS, rồi việc sắp tới hắn sẽ chuyển địa điểm công tác. Nếu như hắn làm việc ở đội hình sự thành phố bắt buộc hắn phải chuyển nhà...vài ngày tới chắc phải cất công đi tìm nhà rồi.

Minh Bảo vừa suy nghĩ vừa đi chẳng biết từ lúc nào đã quay về đến nhà, ngay khi vừa mở cổng thì bác Thơ nhà bên cạnh đi ra, hai tay bác ấy một tay bưng một chiếc bát đầy ắp món gỏi bò, tay còn lại cầm một chai rượu nho, ông ấy đi đến cạnh hắn nói:

- Nhóc con, mày đi làm về rồi đấy à. Vào nhà đi, tao giờ vui lắm.

Minh Bảo đâu biết ông bác già này vui chuyện gì, nhưng vẫn cứ mở cửa để hai người cùng vào. Bác Thơ ngồi bịch lên ghế cười ha hả nói:

- Bảo mày biết không, vụ án kia phá được rồi.

"Vụ án kia?"- Minh Bảo làm bộ không biết chuyện gì.

- Sao mày chậm tiêu thế, là cái vụ suốt sáu tháng không phá được ấy.

"À, à"- Minh Bảo giả bộ.

Bác Thơ nói tiếp:

- Mày không biết đâu, ngay khi thấy báo đăng là đã tìm ra chứng cứ chứng thực kẻ bị bắt chính là hung thủ tao nhảy tưng tưng lên vì sướng đấy. Ha...ha... cuối cùng thằng đó đã bị bắt, thật là sướng qua đi.

- Vụ đó có thấy báo chí và mạng đưa lên lúc sáng rồi. Nghe bảo là điều tra ghê lắm mới bắt được.

Minh Bảo đem chén, đũa, ly ra đặt trên bàn dù là mới ăn tối về như nhâm nhi ít mồi nhậu thế này đối với hắn không đáng ngại. Đến lúc này hắn vẫn chưa nói ra người giúp cho cảnh sát bắt được tên kia chính là bản thân mình.

Bác Thơ vừa rót rượu nho ra hai ly cho hai người vừa cười gật đầu lia lịa đáp:

- Phải phải, báo chí có nói rằng vụ lần này phá không theo cách thông thường mà sử dụng thủ thuật rất đặc biệt. Chính dựa vào thủ thuật này mà có thể tìm ra kẻ giết người nhanh đến như vậy. Tao thực sự tò mò không biết thủ thuật ấy là gì.

Minh Bảo cười ha hả không đáp, hắn tỏ ra đắn đo một lúc rồi nhìn thẳng vào bác Thơ mà nói:

- Bác à, sắp tới cháu sẽ đi xa.

"Đi? Mày đi công tác hả?"- Bác Thơ tỏ ra kinh ngạc sau đó bật cười ha hả nói tiếp:

- Tao biết rồi, chắc cấp trên cho mày đi theo phụ việc đấy mà.

- Không phải đâu, mà là chuyển công tác.

"Chuyển"- Bác Thơ giật nảy mình, tỏ ra kinh ngạc nói:

- Thằng nhóc, có phải mày làm việc gì gây ra rắc rối lớn nên cấp trên phải chuyển công tác mày không? Nói tao nghe mau.

Minh Bảo lắc đầu chưa kịp nói thì bác Thơ lại nhảy vào họng hắn cướp lời:

- Mày đợi chút, để tao điện thằng Minh hỏi thử, nếu mày gây ra tội gì thì tao sẽ xin cho....

"Không phải mắc tội mà chuyển công tác"- Minh Bảo cười khổ thốt lên, hắn nhìn gương mặt vừa lo lắng vừa ngơ ngác của bác Thơ mà không khỏi thở dài, hai người họ tính ra cũng đâu có thân thích ruột thịt gì nhưng sao ông bác già này lại quan tâm hắn đến thế. Hắn nói:

- Là chuyển công tác đến chỗ khác tốt hơn. Không phải do mắc lỗi hay bị phạt gì mà phải điều chuyển công tác cả.

- Nói tao nghe, mày chuyển đến đâu?

Bác Thơ cầm lấy ly rượu vừa uống vừa nói để lấy lại sự điềm tĩnh thường ngày.

- Là chuyển đến làm việc tại đội hình sự thành phố.

"Phụt"- Bác Thơ phun sạch rượu trong miệng vào mặt Minh Bảo khiến gương mặt hắn không khác gì vừa tắm mưa. Bác Thơ giọng kinh ngạc:

- Mày đừng có xạo, nơi đó đâu phải là nơi muốn đến là đến.

Minh Bảo lấy áo lau đi nước trên mặt mình cười khổ đáp:

- Nơi đó cũng đâu có gì đặc biệt. Nhưng sự thật là cháu sắp tới sẽ chuyển đến đó làm việc.

"Khụ khụ"- Bác Thơ ho khan mấy tiếng, rồi lấy tay ngoáy ngoáy lỗ tai, ông sợ rằng tối nay sức khỏe mình không tốt nên nghe nhầm,ông ấy hỏi lại lần nữa:

- Minh Bảo, ý mày nói là mày sẽ chuyển đến làm ở sở cảnh sát thành phố và là thành viên của đội trọng án thành phố sao?

"Phải"- Minh Bảo gật đầu chắc chắn.

- Không thể nào! Tao không có tin, nơi đó nổi tiếng là dành cho những thành viên ưu tú nhất của lực lượng cảnh sát thành phố. Chọn lọc rất kĩ, làm sao có thể lọt một thằng ất ơ như mày được.

- Bác à, đâu cần thiết phải dìm người khác như vậy.

- Cái này tao nói thật, tao hiểu rõ mày lắm mà. Với khả năng của mày thì sao có thể vào đó được. Nói tao nghe...

- Bác à, đấy là sự thật, vài ngày nữa sẽ có thông báo.

Nhìn gương mặt nghiêm túc cùng lời nói như kiểu đóng đinh thế kia bác Thơ tuy không tin hoàn toàn nhưng quả thực ý chí đã có chút lung lay. Chuyện lạ năm nào cũng có nhưng năm nay đúng nhiều, từ chuyện Minh Bảo được chẩn đoán là chết sau đó đột ngột sống lại với sức khỏe như người bình thường, thì nay hắn lại được điều chuyển đến đội hình sự thành phố là đội điều tra danh tiếng nhất thành phố này, chuyên đảm nhận những vụ trọng án phức tạp. Bác Thơ lắc đầu thở dài nói:

- Tao mệt rồi, tao về nghỉ đây. Thức ăn này mày cứ ăn đi, rượu thì uống không hết cứ để đấy hôm sau tao qua lấy.

Minh Bảo gật đầu đứng dậy tiễn, hắn không trách bác Thơ vì không tin hắn, chung quy cũng là bởi vì Minh Bảo trước đây là con người vô dụng bất tài nên mới khiến người người xung quanh không có niềm tin về hắn.

Sau khi tiễn bác Thơ quay về nhà của mình, hắn trở về nhà khóa cửa lại ngồi bịch xuống ghế, gương mặt trở nên đăm chiêu lạ kì. Hắn chính xác là đang có rất nhiều luồng cảm xúc không rõ nguyên nhân bắt đầu xuất hiện. Bản thân hắn tuy không rõ tại sao bác Thơ lại quan tâm hắn đến như vậy nhưng hắn cảm nhận được đó hoàn toàn là thật lòng nên cũng vô cùng trân trọng.

Thế nhưng cứ nghĩ đến cảm giác rời khỏi căn nhà này hắn đột nhiên cảm thấy có cái gì đó rất lạ, cái cảm giác giống như mình sẽ quên hoặc mất đi một thứ gì đó vậy. Minh Bảo lấy hai tay xoa xoa trán của mình rời thở dài lẩm bẩm:

- Có phải cảm giác ấy xuất hiện từ những dòng kí ức bị biến mất hay không? Hay là ....

Minh Bảo từ cái hôm nói chuyện với Thục Vi và Quang Vũ ở khách sạn về cũng đã thử nghiệm lại bản thân rất nhiều lần, ngoài cử chỉ và lời nói khi hắn đối mặt với cảnh sát ra thì mọi thứ khác đều giống với con người thật của hắn tức là số 18. Ngoài ra hắn vô tình phát hiện ra một điểm động trời nữa là những kí ức của Minh Bảo trước kia bản thân hắn không hoàn toàn thừa hưởng 100%. Nói chính xác thì ngoại trừ đoạn kí ức khi còn nhỏ là hắn xác định biến mất không rõ dấu vết ra thì một số kí ức thông thường khác hắn cũng không thể nhớ ra được, ví dụ như căn nhà này hắn có từ khi nào? Ai mua cho hắn hay quá trình học tập tại trường trước kia có gì đặc biệt hay không? V...v..

.....................................

Ngày hôm sau.

Sở công an thành phố.

Thục Vi đang ở ngồi nói chuyện với một bà chị tầm ba mươi mấy tuổi đó, tướng tá không được chuẩn cho lắm, gương mặt bình thường. Thục Vi nhìn bà chị này cười nói:

- Chị Hoa, hồ sơ của Minh Bảo em nhờ chị làm thế nào rồi?

Chị Hoa này cười đáp:

- Đây, em nói một cái là chị lập tức làm ngay đâu dám chậm trễ.

Nói xong chị Hoa lấy bộ hồ sơ trong túi bì đặt bên cạnh mình đưa cho Thục Vi, chị Hoa nói:

- Vi này, chị có xem qua hồ sơ của cậu ta. Thành tích không có gì ấn tượng nếu không muốn nói là chẳng có gì. Vậy tại sao em lại quyết định chọn cậu ta vào đội vậy? Tuy là chị rất tin tưởng vào ánh mắt của em thế nhưng mà...lần này thấy lạ quá.

Thục Vi cầm lấy hồ sơ lật ra xem rồi cười đáp:

- Chị đã tin em rồi thì phải tin cho trót chứ. Cậu ấy chưa có thành tích gì bởi vì trước giờ chưa có cơ hội thể hiện mà thôi. Chị à...

Sắc mặt Thục Vi đột ngột thay đổi, cô chăm chú hơn về những thông tin tiểu sử của Minh Bảo, sau đó nhìn chị Hoa nói:

- Chị đã xem qua hồ sơ cậu ta chưa?

"Rồi"- Chị Hoa nói tiếp:

- Có phải em đã nhận ra rồi phải không, quá khứ của cậu ta.

Thục Vi gật đầu mắt chớp động liên tục, chị Hoa thở dài nói:

- Cậu ta sinh ra ở Thành Phố Phượng Hoàng, khi cậu ấy 5 tuổi thì bi kịch xảy ra khiến cậu ta trở thành trẻ mồ côi cả cha lẫn mẹ, vì không có họ hàng thân thích nào sinh sống tại đó nên sau đó được giao lại cho trại trẻ mồ côi. Sau này học tập nên mới vào đây sinh sống.

Thục Vi nói:

- Theo hồ sơ trong này ghi lại thì cha mẹ của cậu ấy bị người giết hại, nguyên nhân kẻ ra tay được xác định là giết người cướp của cả hai vụ đều cùng một nguyên nhân. Hơn nữa hung thủ còn chưa bị bắt...điều này là thật sao?

Chị Hoa thở dài lắc đầu nhìn gương mặt có vẻ không muốn tin của Thục Vi đang nhìn mình thì đáp:

- Chị biết với vai trò là một điều tra viên như em hiển nhiên không chấp nhận được việc này. Nhưng dù thế nào đó vẫn là sự thật. Hơn hai mươi năm hung thủ giết hại vợ chồng này vẫn chưa được tìm ra...

"À"- Chị Hoa đột nhiên nói thêm:

- Lúc điều tra về tiểu sử của cái cậu Minh Bảo này chị phát hiện một việc vô cùng thú vị. Em biết là gì không?

Thục Vi lắc đầu.

Chị Hoa nói:

- Đó là việc cậu ta quyết định thi vào trường công an. Nói ra cũng lạ, khi chị gửi thư để nhờ bạn làm bên phòng lưu trữ hồ sơ nhân sự thì họ biết về cậu Minh Bảo này rất rõ. Họ bảo rằng Minh Bảo thi vào trường công an với số điểm rất cao, nhưng thể lực, trí thông minh để điều tra án của cậu ta thì cực kém. Hơn nữa cậu ta cứ nhìn thấy xác chết hay máu thì nôn mửa sợ hãi.

Thục Vi nheo mắt đáp:

- Nói như chị tức cậu ấy vốn dĩ rất sợ xác chết hay máu, vậy sao còn đăng kí vào học cảnh sát hình sự?

- Đấy! Vấn đề thú vị nằm ở đấy. Bạn của chị nói rằng năm đó chị ta là người nhận hồ sơ chọn lĩnh vực của những thí sinh đạt đủ điểm vào trường công an. Nhưng hôm đó cậu ta tức Minh Bảo ấy, không đến đăng kí chọn nghành mà một người khác đăng kí. Đó là một trung tá tên Trần Thơ, khi chị hỏi thêm thì mới biết được một việc nữa. Hồ sơ ghi danh đăng kí và toàn bộ nội dung trong hồ sơ cá nhân của Minh Bảo mà em đang cầm trên tay đều do vị trung tá này viết thay.

"Thật là có việc này?" – Thục Vi kinh ngạc.

Chị Hoa gật đầu đáp:

- Phải, nghe đâu vị trung tá này bảo lãnh toàn bộ thông tin ông ấy viết về Minh Bảo là sự thật, cộng với mọi người lúc đó đều quen biết với vị trung tá này nên cũng xem như là con cháu đi theo nghành cho nên không làm khó gì cả.

Thục Vi đột nhiên mỉm cười nói:

- Cậu Minh Bảo này đúng như mình nghĩ, quả nhiên rất thú vị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net