Sự công nhận.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
không?

Câu cuối anh ta bỗng dưng quát lớn khiến tôi giật mình, con chó đứng đằng sau vội vàng sủa theo phụ họa. Tuy nhiên, khi đã bình tĩnh lại thì tôi ngẫm nghĩ, có lẽ lời đề nghị này cũng không tồi. Mặt trời thì thiêu đốt trên đầu, còn không khí xung quanh thì oi bức không chịu nổi, thời tiết tháng 6 luôn vô cùng khó chịu. Nhưng tôi vẫn không thích anh ta nên tìm cớ làm khó dễ.

- Nhưng em không thích con chó của anh lắm. Nó có cắn không?

- À, đó là Ham, nó... nó... em biết đó, nó không cắn đâu. Nó chỉ cắn nhau với sói thôi. Tụi anh rất muốn mời em làm khách đấy.

- Thật không? Hay vì hôm nay có gì đặc biệt sao?

- Đúng vậy, à không phải. Chỉ là... Thật ra anh rất thích chiếc váy của em, ý là, anh thấy em mặc nó rất đẹp. - càng nói anh càng xấu hổ, đến nỗi lời nói cũng nhỏ lại - N... nên anh chỉ muốn mời em vào nhà chơi một chút thôi. Với lại, cũng định cảm ơn mẹ em đã đỡ đẻ cho đàn lợn nhà anh.

- Cũng được, - tôi ra vẻ suy nghĩ đắn đo tới lui - nể tình anh đã khen chiếc váy của em, em sẽ vào nói chuyện với anh một chút.

James rất vui khi thấy tôi đồng ý nhận lời làm khách. Anh nhanh chóng mở hàng rào mời tôi vào, cẩn thận đứng che giữa tôi và Ham, dù vậy cu cậu cứ nhảy chồm chồm lên hớn hở đón khách khiến tôi cũng hơi hoảng một chút. Anh chàng bất lực mỉm cười rồi dẫn tôi vào nhà, để chú chó bên ngoài hàng hiên vẫy đuôi chờ đợi. Bên trong được bài trí rất đơn giản mà ấm áp, lò sưởi đang âm ỉ hầm một nồi súp bí đỏ thơm béo, bên dưới lùi thêm ít bắp ngọt phết bơ thơm lừng. Bỗng nhiên bụng tôi sôi lên ùng ục khiến tôi nhớ ra mình vẫn chưa ăn uống gì, nhưng đã quá bữa trưa nên tôi không dám nhắc gì đến. Tuy nhiên James lại rất để tâm đến chuyện đó, anh đem đến cho tôi một cốc trà bạc hà rồi múc cho tôi một bát súp nóng. Tuy rất muốn từ chối nhưng cuối cùng tôi lại nhận lấy, nếu không cái dạ dày đáng xấu hổ của tôi sẽ càng phản ứng ghê gớm hơn nữa.

- Cảm ơn anh. - lần này đến lượt tôi cảm thấy xấu hổ với mình.

- Giờ cũng quá bữa trưa rồi sao em vẫn chưa ăn gì?

- Em quên mất, tại vì em đang bận ở thư viện của Typhon. - tôi cầm ly trà lên định uống một ngụm trước khi ăn, nhưng khi thấy ly trà vẫn còn ấm tay nên tôi thuận miệng - Is Lagu.

- Em nói gì?

- À, chỉ là một phù chú đơn giản thôi. Đọc là /Iz Laegu/, nó giúp làm lạnh nước uống đấy.

- Nghe hay đấy, anh thử được không?

- Được chứ, - tôi đảo ngược lại phù chú, rồi đưa cốc trà vào tay anh chàng - nghĩ đến cốc nước lạnh trong tay rồi đọc theo em. Is Lagu.

- Is Lagu. - anh chàng nhắm mắt lại nắm chặt cốc nước trong tay, khi thấy không thành công liền nhắm mắt chặt hơn nữa - Is Lagu.

Tôi cười thầm. Làm sao dễ ăn vậy được, đến cả tôi lần đầu làm trò này cũng không đơn giản chút nào, phù chú cũng cần vài lần luyện tập mới có thể thành công, huống chi anh chàng cục mịch này chưa bao giờ thử nghiệm thì sao có thể luyện được ngay chứ. Nhưng thấy anh ta cứ cầm khư khư cốc nước trong khi tôi thì đang rất khát, nên tôi liền chạm nhẹ vào cốc nước rồi niệm sau đó nhanh chóng ngồi lại như không có gì. Cốc nước liền trở lạnh ngay, bên ngoài cốc chầm chậm tụ lại một lớp hơi nước mỏng manh trong suốt. Anh chàng thấy chiếc cốc trong tay trở lạnh thì vui sướng mở mắt ra, nhìn thành quả của mình một chút rồi đưa cho tôi.

- Cảm ơn anh, trà rất ngon.

- Vậy là anh có thể trở thành phù thủy sao? À, là pháp sư chứ nhỉ?

Làm sao mà được chứ, tôi thầm nghĩ. Chỉ vài cái phù chú như thế này đối với mẹ chả là chút bụi bặm gì, trong khi anh chàng đến một phù chú đơn giản cũng không làm được. Vậy thì mơ mộng làm gì. Trong lòng tôi bỗng dưng lại nổi lên chút kiêu ngạo khó che giấu, tôi cực kỳ cực kỳ tin rằng chẳng ai trên đời này có thể qua mặt mẹ tôi được.

- Không đâu, - tôi ung dung thưởng thức bát súp ấm nóng trong tay - đây chỉ là mấy phù chú cơ bản, chỉ cần tốn một xíu năng lượng là sẽ làm được thôi. Muốn trở thành phù thủy thì còn xa lắm.

- À, cũng... cũng đúng nhỉ. - anh chàng xấu hổ quay mặt đi - Nhưng em làm gì ở thư viện cổ đó nhỉ? Anh chàng đó, anh nghe nói là không tốt lắm.

Bỗng dưng tôi khẽ rùng mình một cái. Trong đầu tôi vô tình chiếu lại khung cảnh tối hôm qua tôi vẫn còn đang run rẩy khóc lóc trước mặt Typhon như một thước phim tua nhanh liên tục. Nhưng khác với mấy câu chuyện sến sẩm tôi đã từng đọc, tôi không cảm thấy xúc động trước anh ta, đó là cảm giác rất kỳ lạ, tôi vừa cảm thấy an toàn đồng thời cũng rất đề phòng anh ta. Có điều, thư viện đó là cái kho tàng mà tôi buộc phải khai thác bằng mọi cách. Tôi khẽ liếc mắt nhìn James, hi vọng rằng anh ta sẽ không để ý cái rùng mình vừa rồi, sau đó tôi lại tiếp tục ăn nốt bát súp ấm trong tay.

- Typhon như thế nào thì em không biết, - tôi nghe thấy giọng mình lạnh tanh - nhưng em còn có việc cần đến anh ta.

- À, anh không nên hỏi nhỉ? Vậy em sang tìm mẹ anh có việc gì thế?

- Không, em đâu nói là tìm mẹ anh. - tôi không ngờ anh ta sẽ hỏi nhiều vậy nên luống cuống tìm cách giải thích - Em chỉ... ừm... Em hơi đói nên định... Bỏ đi, cũng không quan trọng.

- Không sao, không sao. Nhà anh luôn có sẵn thức ăn cho em, bất cứ lúc nào em cũng được chào đón.

- À, em... cảm ơn. - tôi bỗng nhiên tự thấy xấu hổ về hành vi của mình.

Sau khi ăn xong bữa ăn, tôi vội vàng đứng lên định sẽ ra về ngay. Nhưng James giữ tôi lại, tôi không hiểu anh ta sẽ làm gì tiếp theo thì anh ta liền bỏ tôi một mình đi lên lầu để làm gì đó. Một lát sau anh đem xuống một chiếc hộp rất đẹp, nhưng tôi không hiểu được anh ta định làm gì tiếp theo.

- À, em... Em ngồi xuống được không? Đừng hiểu lầm, anh chỉ... Anh có chút quà cho em thôi.

- Để cảm ơn vì đàn lợn nhỉ? Anh nên tặng cho mẹ em mới đúng chứ. - tuy ngoài miệng chanh chua nhưng tôi vẫn ngồi xuống xem anh ta sẽ làm gì.

- Anh... anh có đôi giày muốn... muốn tặng em từ hồi lễ Phục sinh. Nhưng... Em cứ thử xem được không?

Nghe đến đó, tôi vội nhìn xuống đôi chân trần của mình, đôi chân vốn trắng trẻo hồng hào, giờ bị đất và bùn lấm lem trở nên dơ bẩn. Vạt váy màu đỏ mận xinh đẹp đã bị những vết bùn nửa ướt nửa khô cuốn lấy tạo thành những vệt bùn vàng óng. Bỗng nhiên sự kiêu ngạo của tôi trôi tuột đi đâu mất sạch, thay vào đó là sự xấu hổ không nói thành lời, thế nên tôi đành nhận món quà của James. James không để tâm đến vẻ xấu hổ của tôi, anh lấy một chiếc khăn ướt quỳ xuống lau sạch chân cho tôi. Bàn tay anh nhẹ nhàng mà nâng niu đôi chân của tôi như một món bảo bối, tuy tôi biết anh rất thích tôi nhưng anh không cố gắng làm bất cứ điều gì ngoài ý tôi hết. Tôi vô cùng trân trọng điều đấy.

Sau khi lau chùi sạch sẽ, vẻ trắng hồng mịn màng trên đôi chân lại lần nữa xuất hiện trở lại. James cẩn thận lấy đôi giày bằng da thuộc ướm vào chân tôi. Đôi giày rất vừa vặn, như thể anh đã đo ni đóng giày từ trước rồi, lớp da bò bên ngoài mềm mại ôm lấy bàn chân vừa khít. Đế giày được độn cao vừa phải, không hề làm tôi bị đau chân, thậm chí nó còn giúp tôi trông cao hơn một chút. Dù không muốn thừa nhận nhưng tôi khá là thích đôi giày này.

Sau khi thử giày xong, James lúng túng đứng dậy lùi ra xa. Anh xoa tay căng thẳng nhìn tôi với đôi giày mới, trên mặt anh hầu như không thể giấu được vẻ mong chờ.

- À, anh thấy hôm Lễ hội mùa Xuân em nhảy rất đẹp nên muốn tặng em món quà. Hi vọng em thích nó.

- Cảm ơn anh, đôi giày rất vừa vặn. - tôi nhìn ra ngoài, thấy trời đã dịu đi nên nôn nóng trở về nhà ngay - Giờ cũng đã muộn rồi, em phải về thôi, em vẫn chưa làm bữa trưa cho bố nữa. Có lẽ ông đang rất đói. Cảm ơn anh đã thết đãi em bữa nay.

- Vậy để anh đưa em về. - như sợ tôi sẽ từ chối, anh liền chạy ra cửa chờ sẵn - Với lại, mẹ em cũng yêu cầu nhà anh đem xô thơm sang nhà em. Anh...

- Không sao đâu. Em phiền anh nhé.

Thấy tôi dễ dàng đồng ý như thế anh chàng vội vàng mở cửa mời như sợ tôi sẽ đổi ý. Anh chàng để tôi ngồi chờ ở hàng hiên với Ham, trong lúc đó anh chạy sang nhà kho lấy những bao tải lớn chất lên xe kéo. Sau khi bị nhốt ở ngoài con chó cũng trở nên biết điều hơn, nhờ vậy mà tôi hơi an tâm ngồi ở hàng hiên chờ anh ta, cu cậu cũng vui vẻ ngồi xuống vẫy đuôi đầy hớn hở. Tôi thầm nhẩm lại trong đầu, 13 bao xô thơm cả thảy, những bao tải lớn hơn cả người tôi liên tục được xếp lên xe vô cùng ngăn nắp. Chỉ một thoáng anh đã xếp đủ 13 bao lên xe rồi kéo đi. Cơ bắp cuồn cuộn trên người anh nổi lên, cùng với những bước chân vững chãi trên đường kéo theo chiếc xe chậm rãi lăn bánh theo sau.

Tôi đi theo anh về nhà mình, nhưng đây là lần đầu tiên tôi lần sợ trở về nhà đến thế. Sợ rằng mỗi phút trôi qua thì sự kiện kinh hoàng kia lại càng đến gần hơn, tôi sẽ lại lần nữa mất đi tất cả. Nhưng tôi quay trở lại quá khứ để thay đổi điều này mà.

- Sapphire, - James đột nhiên mở lời - em cần gì ở thư viện cũ đó vậy? Anh thấy em thường hay đến đó.

- À, - tôi giật mình nhìn James, cố nở một nụ cười - Em chỉ đến đọc sách thôi. Anh biết đấy, có khá nhiều thứ ở trong sách. Nên... em đọc giải trí thôi.

- Vậy có sách về cách chăn nuôi không nhỉ? Anh thấy mẹ em khá giỏi mấy việc này dù nhà em không nuôi con gì.

- Có. Có đấy, anh có thể hỏi Typhon, anh ta sẽ đem ra cho anh.

- Vậy thủ thư ở đó tên là Typhon phải không?

- Đúng vậy, anh ta khá là kỳ cục. Có điều, đừng bận tâm nhiều về anh ta.

- Sapphire, em đi đâu thế?

Tôi giật mình nhìn lại, bản thân vì suy nghĩ quá nhiều mà đã đi qua khỏi căn nhà mình một chút. Giật mình nhận ra chuyện đó khiến tôi hơi xấu hổ, tôi vội vàng quay trở lại và mở cửa để James kéo xe vào. Tôi dẫn anh ta đến nhà kính rồi chỉ chỗ cho anh ta xếp các bao xô thơm vào.

- Anh vào nhà uống chút nước rồi hẵng về nhé. - tôi chủ động mời - Anh có thể đến giếng nước ở góc sân để rửa mặt.

Tôi chỉ giếng nước cho anh rồi nhanh chóng quay trở vào làm bữa trưa cho bố tôi. Công thức vẫn là món bánh mì lười biếng kia thôi, nhưng lần này tôi khôn ngoan hơn, tôi chọn cách quết sốt cà chua vào mặt trong của bánh trước khi xếp nhân vào. Bày bánh ra đĩa, tôi nhanh chóng đặt ấm nước lên bếp để chuẩn bị pha trà rồi tôi theo ngách cửa sau để đến nhà kho. Khi đẩy cánh cửa sau, tôi khẽ rùng mình một chút, ký ức của tối hôm qua theo đường cửa sau chạy ùa vào trí nhớ của tôi. Nhưng tôi cố gắng trấn an mình rồi tiếp tục tỏ ra bình thường, bố vẫn chưa hay biết chuyện gì cả, tốt nhất là không nên làm cho ông thêm lo lắng.

- Chào bố, - tôi đẩy cửa nhà kho vào - mọi chuyện không thuận lợi sao?

Bố đang đứng kế bên đống mảnh vỡ được xếp ngay ngắn trên bàn trầm ngâm nhìn chúng mà không làm gì cả. Tôi biết kết quả của buổi thử nghiệm, thế nên tôi không vội hỏi thăm ông điều gì, chỉ để đĩa bánh lên bàn rồi lấy ghế ngồi xuống đối diện ông.

- Ta không hiểu sao nó vẫn không thành công.

Tôi với tay cầm lên một con vít bị vụ nổ ép đến mức cong vênh lên, soi nó dưới ánh nắng xiên vào phòng, cố ý bày nó ngang tầm mắt với bố tôi. Nhưng ông không quan tâm đến tôi, ông vẫn đang chăm chú nhìn vào bộ máy hoạt động chính của cái lò. Cuối cùng tôi đành phải lên tiếng.

- Buổi thử nghiệm diễn ra thế nào vậy bố?

- Tệ lắm, - ông ngước lên nhìn tôi chán chường, chậm rãi cầm lấy chiếc bánh cắn một miếng - mọi thứ nổ bung bét hết.

- Bố đã thử kiểm soát áp suất của nó chưa? - tôi đưa con vít qua lại trước mắt bố tôi - Con vít này làm con nghĩ đến thí nghiệm chênh lệch nhiệt độ và áp suất của tấm ván kim loại ấy. Bố biết không? Tấm ván cong vênh trông vô cùng đáng thương đấy.

- Đúng nhỉ? Áp suất, nhiệt độ. - đôi mắt ông sáng rực nhìn chằm chằm vào con vít trên tay tôi - Cảm ơn bữa trưa ngon lành của con và sáng kiến mới này nhé.

Ông cắn một miếng bánh lớn rồi lập tức lau tay lao đến bảng công thức để thay đổi lại thiết kế của mình. Chẳng cần đợi ông nhắc, tôi liền đứng dậy rời khỏi nhà kho để ông tự lo phần còn lại. Trước khi ra ngoài tôi bỗng nhiên đứng lại, nhìn ông đang chăm chú làm việc hăng say, tôi bỗng muốn nói nhiều hơn một chút.

- Bố này.

- Sao thế? - ông hơi dừng lại quay đầu nhìn tôi.

- Không có gì, - tôi mỉm cười - con yêu bố.

Ông khẽ cười xoay xoay viên phấn trên tay, tôi biết ông đang bối rối, thế nên tôi liền ra ngoài. Quay trở lại bếp, khi tôi vừa vào nhà thì James đã chờ tôi được một lúc. Anh lật một vài cuốn sách tôi mượn từ thư viện của Typhon đang nằm lăn lóc trên ghế dài. Hàng lông mày anh nhíu lại, dù có vẻ không thích sách vở lắm nhưng anh rất cố gắng tìm hiểu thế giới nội tâm của tôi. Tôi mặc kệ anh, quay vào mở ngăn tủ thảo dược của mẹ cố tìm một ít loại thảo mộc để pha trà.

- Em làm nhiều quả bóng bằng rơm vậy để làm gì?

- Để làm phép, - tôi cầm một lọ thảo mộc lên, nhìn vào trong - anh muốn uống trà gì?

- Anh cũng không biết nữa, tùy em vậy.

- Vậy trà tim sen táo đỏ nhé. Trà của Trung Hoa đấy.

- Anh nghĩ nó rất đắt đấy.

- Kệ đi, mẹ em còn chẳng dùng đến nó. Với lại, một chút trà sao so được với đôi giày của anh. - tôi bỏ một nhúm tim sen vào ấm nước sôi rồi chậm rãi cắt táo đỏ - Nó có tác dụng an thần đấy. Kenaz.

- Nó có tác dụng gì vậy?

- Hửm?

- Ý anh là cầu thần chú đó ấy.

- À, nó giúp giữ ấm trà. Ý nghĩa của từ này là ngọn lửa ấm áp.

Tôi xếp trà lên khay, cố gắng tìm trong nhà ít bánh kẹo để mời, nhưng chỉ còn vài cái kẹo cam thảo trong hũ đổ ra đĩa. Dù trông khay trà có vẻ nhàm chán, nhưng tôi cũng chẳng có chuẩn bị từ trước nên đành phải mời anh như vậy. Tôi bưng khay trà ra bàn, mời anh ngồi xuống với mình. Phải thừa nhận, tuy tôi vẫn chẳng thích James chút nào, nhưng cũng chẳng còn chút ác cảm nào với anh nữa. Thầm nghĩ, có lẽ nếu lần sau anh đến thì tôi có thể sẽ mời anh vào uống trà với mình.

Ngồi vào bàn trà, tôi hơi suy nghĩ, có nhiều sự kiện ngày hôm nay giống với ngày hôm qua, nhưng cũng có rất nhiều sự kiện không giống với ngày hôm qua. Dĩ nhiên thảm kịch kia vẫn sẽ xảy đến trong tối nay, nhưng có lẽ tôi sẽ ngăn chặn được. Tôi chỉ cần tìm cách tách bố mẹ khỏi nhà trong tối nay thôi, có lẽ mọi chuyện sẽ thay đổi. Chỉ nghĩ đến đó thôi, tâm trạng của tôi cũng đã tốt hơn rất nhiều.

- Em định sau này sẽ trở thành một phù thủy à.

- Đúng vậy, - tôi bỏ vào tách trà của tôi và James vài lát táo đỏ - phép thuật thật sự rất tiện lợi nên em cũng đã quen dùng nó rồi.

- Em thích đọc sách thật nhỉ? Em cũng học phép thuật từ đó sao?

- Cũng thường thôi, em đọc sách vì ngôi làng này quá nhỏ bé so với những gì em muốn biết. - tôi định lấy một thanh kẹo ngậm, nhưng khi thấy đĩa kẹo ít đến thảm hại thì lại thôi - Còn phép thuật em học từ mẹ em, những câu phù chú đơn giản theo em từ hồi còn rất nhỏ rồi.

- Trông em có vẻ ham học nhỉ. Em không quan tâm gì khác sao?

- Hmmm, bỗng nhiên em nghĩ, - tôi đứng dậy cầm tách trà ra ghế dài ngồi thoải mái - sao em không thấy anh đi học nhỉ? Đến thằng Tom phá phách còn đi học rất chăm chỉ đấy.

- À, anh không đi học. Mẹ anh ở nhà dạy anh hầu hết mọi thứ, bà là một người phụ nữ tài giỏi. Một tay bà đã nuôi dạy anh và em trai anh vô cùng tốt, dù đôi khi có hơi vô lý, nhưng anh nghĩ có lẽ đối với bà thế là tốt nhất.

Tôi không hỏi nữa, theo thói quen tôi rất muốn duỗi người lười biếng trên chiếc ghế dài này, nhưng vì có James ở đây nên tôi chỉ dựa người vào tay vịn của ghế nhìn ra phía cửa sổ. Ngoài trời nắng đã trở nên dịu hơn rất nhiều, nhưng cái oi ả của buổi trưa vẫn chưa tan hết, hơi trà nóng bốc lên đọng lại ở gò má tôi một làn hơi mỏng manh. Bỗng nhiên tôi nhớ đến mẹ, tuy bà không trực tiếp dạy tôi nhiều điều lắm, nhưng đổi lại bà luôn là một người dẫn đường đáng tin cậy trên con đường trưởng thành của tôi. Vậy nên tôi yêu bà và ngưỡng mộ bà nhiều hơn bất cứ điều gì trên đời này.

- Dù sao thì, - tôi thơ thẩn tiếp lời, mắt vẫn không rời khung cửa sổ - các bà mẹ chính là cả thế giới mà có dùng cả đời này cũng không thể hiểu hết về họ được.

- Chắc anh phải về rồi. - bỗng nhiên James đứng dậy khiến tôi hơi giật mình - Hôm nay anh phải cố gắng thu hoạch cho xong ruộng lúa mì mới được, nếu không chuột sẽ gặm hết mất.

- Vậy, - tôi đi ra mở cửa giúp anh - lần sau em sẽ mời trà tử tế hơn nhé. Xin lỗi anh vì hôm nay em không kịp chuẩn bị bánh trái gì.

- Được, - khuôn mặt anh chàng lộ rõ vẻ vui sướng khi nhận lời mời của tôi - Lần sau anh sẽ đem thêm một ít bánh sang nhé.

Tôi tiễn anh ra cổng rồi quay vào nhà. Nhìn sắc trời vẫn còn sớm, tôi cố gắng dọn dẹp thật nhanh rồi lại chạy đến thư viện của Typhon. Có lẽ tôi sẽ thảo luận với anh ta thêm chút ít trước khi bắt đầu nghĩ ra kế hoạch đối phó với tình trạng hiện tại. Dù không muốn thừa nhận nhưng tôi cảm giác Typhon là người duy nhất tôi có thể tin tưởng vào lúc này.

Vừa khi đi vào, tôi thấy anh chàng đang chăm chú nghiên cứu cuốn sổ da dê của mẹ tôi. Không chỉ vậy, anh còn rất chăm chỉ ghi chép lại cẩn thận vào một cuốn sổ khác. Tôi nổi giận đùng đùng bước đến giật lại cuốn sổ, tôi thậm chí còn chưa lật nổi một trang trong đó để đọc nữa, anh ta lấy cơ sở gì mà dám ngang nhiên dùng nó như thế.

- Wow, bình tĩnh chứ quý cô. Hôm nay cô sao thế?

- Cuốn sổ này là của tôi, anh thậm chí còn chẳng xin phép mà lại đòi hỏi tôi bình tĩnh sao?

- Được rồi, tôi biết là mình sai. Nhưng cô có hiểu cổ ngữ không?

Tôi hơi khựng lại một chút, nhìn lại trang ghi chép trên tay, tôi lúng túng khi thấy hàng loạt ký tự khó hiểu trong sổ. Mặc dù tôi có thể đọc được vài ký tự Rune đơn giản, nhưng có rất nhiều chữ viết trong đó thậm chí còn chẳng phải chữ Rune. Tôi bối rối không biết phải làm sao, đành phải bỏ cuốn sổ tay xuống trở lại, áy náy nhìn Typhon.

- Ừm, tôi xin lỗi, tôi không hiểu. Nhưng vì đây là cuốn sổ của mẹ tôi nên...

- Ngồi xuống đi, cô cần gì sao?

- Đúng vậy, - tôi sực nhớ ra mục đích ban đầu đến đây, vội chồm đến bàn thủ thư - anh có thể để bố mẹ tôi qua đêm ở đây một tối thôi được không?

- Hẳn nhiên là được. - anh chàng lại chăm chú vào cuốn sổ rồi kiên nhẫn ghi chép tiếp - Thư viện luôn rộng cửa mà, sao cô lại hỏi tôi?

- Bởi vì tôi nghĩ thảm kịch sẽ không thể xảy ra nếu họ không ở nhà vào buổi tối. Chỉ có ở đây mới là an toàn nhất.

- Cô nghĩ thế sao?

- Đúng vậy, chẳng lẽ anh có ý kiến gì sao?

- Không, - anh thở dài rồi thả cây bút xuống - nhưng nếu cô nghĩ rằng bố mẹ cô trốn được một vài ngày thì đến lúc ra khỏi đây chẳng phải vẫn sẽ bị truy đuổi sao? Cô đã từng nghĩ đến chưa?

- Vậy cách đó không hiệu quả ư?

- Nghĩ đến cái gì đó khả thi hơn đi.

- Này, anh nghĩ tôi có thể đối đầu với nó không?

- Mẹ cô là một phù thủy tài năng đấy. - Typhon lại tiếp tục cầm bút lên ghi chép - À, cô nói gì nhỉ?

Tôi định lặp lại lần nữa, nhưng bỗng nhiên khựng lại, ánh mắt tôi nhìn Typhon nhưng hình ảnh của anh cứ nhòe đi trong mắt tôi. Đúng nhỉ? Một phù thủy lão luyện như mẹ cũng chỉ có thể đổi mạng để bảo vệ tôi thì tôi biết lấy gì để bảo vệ họ? Chỉ vài câu phù chú làm nóng hay lạnh nước trong cốc hay sao? Thật vô nghĩa, vậy tôi quay lại đây để làm gì chứ?

- Typhon này, tôi biết phải làm gì đây? Tôi quay về đây thì có nghĩa lý gì kia chứ. Bỗng nhiên tôi lại thấy hối hận với quyết định của mình.

- Được rồi, cô ngồi xuống trước đi, đừng biến tôi thành chủ nhà tồi chứ. - anh ta lấy cho tôi một chiếc ghế đẩu nhỏ rồi lại tiếp tục với cuốn sổ da dê - Cô thật sự nghĩ chuyến đi này là vô nghĩa sao?

- Đúng vậy, cả ngày nay tôi chẳng thể làm được cái gì cả. Tôi còn chẳng biết phải làm gì.

- Vậy cô không thu thập được thông tin gì hay sao?

Cũng đúng, ngày hôm nay vẫn chưa kết thúc, tôi vẫn còn có thể làm gì đó. Tôi ngồi thừ ra, cố gắng suy nghĩ ngày hôm nay có điểm mấu chốt gì mà mình đã bỏ sót hay không.

Nhưng dù nghĩ đến nát óc tôi cũng không thể biết được vấn đề nằm ở đâu. Hôm nay là một ngày bình thường đến mức không thể bình thường hơn được nữa, tôi không thể nghĩ ra được bất cứ điều gì cả. Trước khi chìm trong sự bất lực, tôi đã kịp cầu cứu Typhon kéo mình ra khỏi mớ bòng bong này. Anh ta ngẩng dậy nhìn tôi uể oải, vứt cây bút vào lọ mực rồi bắt đầu chậm rãi vươn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net