Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiêu Chiến vẫn còn nhớ rõ ngày anh rời khỏi Lâm gia.

Khi đó, ánh nắng ban mai vừa hé, cả gia đình vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ sâu và kiệt sức sau những sóng gió buổi tối ngày hôm qua. Tiêu Chiến im lặng ngồi bên cửa sổ, bất lực nhìn những tia sáng rực rỡ đang dần hiện ra ở phía chân trời. Cậu không thể nhớ được mình trong một đêm đó đã quyết định như thế nào và trốn khỏi ngôi nhà đó, đầu cũng không ngoảnh lại, nhưng khung cảnh lúc đó vẫn in sâu vào tâm trí anh, đến bây giờ vẫn rõ ràng như mới ngày hôm qua.

Và người khởi xướng tất cả những chuyện này chỉ là một đứa trẻ có chiều cao vừa chạm đến ngực anh, nhưng bây giờ đã cao ngang tầm mắt với anh, bờ vai dưới chiếc áo thun mỏng gầy và rộng, đường nét trên mặt đã sắc nét,. ... Đứa trẻ ngày ấy đã hoàn toàn trưởng thành rồi.

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác muốn mở miệng, nhưng cổ họng tựa như bị một cục bông chặn lại, nhất thời không có gì thoát được ra ngoài.

"Em..." Vương Nhất Bác gọi Tiêu Chiến xong, cậu không biết phải nói gì, bất đắc dĩ nắm lấy cánh tay Tiêu Chiến, mãi đến khi Tiêu Chiến cau mày cậu mới nhận ra mình nắm quá chặt, vội vàng buông ra , " Em xin lỗi."

Ba chữ này rơi vào tai Tiêu Chiến như sự mỉa mai không thể diễn tả thành lời. Anh ta hoàn toàn mất đi ý muốn lên tiếng, chỉ chăm chú nhìn Vương Nhất Bác, như muốn hỏi tại sao cậu lại xuất hiện ở đây.

Vương Nhất Bác nghĩ rằng vì cậu và Tiêu Chiến ở cùng một thành phố nên sớm muộn gì họ cũng sẽ gặp lại nhau, nhưng cậu không ngờ lại sớm như vậy. Tiêu Chiến dường như đã thay đổi, nhưng dường như cũng không phải, trông anh gầy hơn trước rất nhiều, trên lông mày hiện lên một tia xa cách khó tả.

"Em đến đây để đi học," Vương Nhất Bác giải thích với Tiêu Chiến, "Vừa rồi nhìn thấy anh, em còn tưởng mình nhìn nhầm."

Tiêu Chiến sửng sốt một lát. Giọng Vương Nhất Bác trầm, rất khác với khi còn nhỏ, nhưng ánh mắt nhìn anh thì vẫn như cũ, như chưa từng xảy ra chuyện gì. Tiêu Chiến không biết phải đối mặt với Vương Nhất Bác thế nào, chỉ có thể tùy tiện gật đầu: "Ồ."

Vương Nhất Bác cũng trầm mặc.

Hai người đứng đối diện giữa đường lớn, không ai lên tiếng, những người xung quanh không khỏi quay lại nhìn hai người khi họ đi ngang qua, Tiêu Chiến là người đầu tiên có phản ứng, anh đè nén mọi suy nghĩ trong lòng, nhìn Vương Nhất Bác nói: "Hôm nay anh rất mệt, nếu không có chuyện gì, anh về trước."

Nếu là một ngày khác, Tiêu Chiến có thể vẫn còn sức để nói chuyện với Vương Nhất Bác vài câu, nhưng hôm nay, anh chỉ cảm thấy đau đầu và muốn tránh xa mọi thứ khiến anh bận tâm nhất có thể.

Thần kinh căng thẳng của Vương Nhất Bác thả lỏng một chút, lập tức gật đầu đồng ý.

"Có muốn em đưa anh về không?" Cậu suy nghĩ một lúc rồi hỏi Tiêu Chiến: "Em đi xe máy tới đây."

Chữ "không" đã ở trên môi Tiêu Chiến, nhưng đột nhiên nhớ tới tiếng xe máy lúc nãy, không hiểu sao anh lại muốn thử một lần, vô thức gật đầu: "Cảm ơn."

"A?" Vương Nhất Bác sửng sốt, cho rằng mình nghe nhầm, vội vàng đưa mũ bảo hiểm ra: "Vậy anh đội vào đi."

Vì không đội mũ bảo hiểm nên Vương Nhất Bác không dám lái xe quá nhanh, cậu chọn một con đường ít người qua lại, giống như đang lái xe bình thường. Tiêu Chiến một tay nắm lấy tay cầm sau ghế sau, gió thổi quần áo của anh bay bay, độ rung của xe  thông qua đầu ngón tay truyền đến cánh tay anh, khiến lồng ngực Tiêu Chiến có chút nóng lên. Anh đội mũ bảo hiểm, có chút cảm giác ngạt thở, mọi âm thanh đều bị chặn lại ở một tầng bên ngoài, chỉ có cảm giác cảnh vật hai bên nhanh chóng lùi ra phía sau, nhanh chóng biến mất.

Tập thể dục tốc độ cao khiến con người không còn thời gian để lo lắng về những phiền toái trong cuộc sống, não bộ dần dần bị ảnh hưởng bởi dòng máu chảy tràn, toàn bộ cơ thể được thư giãn. Những cảm xúc dồn nén trong lồng ngực Tiêu Chiến được giải tỏa đi rất nhiều, anh cảm thấy cuộc đời mình quá vô lý.

Người bạn trai đã ở bên anh nhiều năm vừa chia tay anh, và người anh em cùng cha khác mẹ của anh, người đã khiến anh phải bỏ trốn, đang thực sự chở anh về nhà, mang lại cho anh sự giải thoát hiếm hoi khỏi cảm giác ngột ngạt mà anh đã chịu đựng trong nhiều ngày. Tiêu Chiến không biết đánh giá thế nào về cuộc gặp gỡ mà ông trời đã ném vào mình, anh không muốn suy nghĩ thêm nữa, chỉ đơn giản nhắm mắt lại, chỉ cho rằng mình đang mơ.

Trong lòng Vương Nhất Bác hỗn loạn. Cậu chưa bao giờ tưởng tượng ra cảnh gặp lại Tiêu Chiến, ngay cả ấn tượng về Tiêu Chiến trong đầu cũng có chút mơ hồ, nhưng khi nhìn thấy người này, Vương Nhất Bác liếc mắt vẫn nhận ra anh. Hai người xa cách lâu như vậy, Vương Nhất Bác không biết nên nói chuyện gì với Tiêu Chiến, tâm trí đang nóng bừng của cậu được gió chiều làm dịu đi, cậu chỉ im lặng.

Chiếc xe máy đang lao đi với tốc độ nhanh, Vương Nhất Bác nhận thấy Tiêu Chiến ở phía sau bồn chồn, liền nhả ga ra thêm một chút, trong lúc chờ đèn đỏ, đột nhiên cậu cảm thấy trên vai mình có một sức nặng nào đó.

Vương Nhất Bác cứng đờ, không dám cử động: "Anh không sao chứ?"

Tiêu Chiến chỉ là rất mệt mỏi, thả lỏng người, dựa vào vai Vương Nhất Bác mà không trả lời câu hỏi của Vương Nhất Bác.

Khi đèn đỏ chuyển xanh, Vương Nhất Bác cắn môi dưới, vặn tay ga nhẹ hơn.


"Đến rồi."

Vương Nhất Bác vừa dứt lời, Tiêu Chiến đã nhảy khỏi ghế sau, cởi mũ bảo hiểm đưa lại cho Vương Nhất Bác: "Cảm ơn."

"Anh không cần cảm ơn em," Vương Nhất Bác cầm lấy mũ bảo hiểm, ngẩng đầu nhìn tòa chung cư trước mặt, "Anh vẫn luôn sống ở đây à?"

"Ừ," Tiêu Chiến ánh mắt trong suốt, "Anh về đây."

Vương Nhất Bác nhìn bóng lưng gầy gò của Tiêu Chiến, lời nói nghẹn lại trong cổ họng hồi lâu, hạ quyết tâm, hét lớn: "Anh."

Thân hình của Tiêu Chiến run lên rất nhỏ gần như không thể nhận ra.

"Ban đầu em không có ý làm hại anh," cậu nói, bước tiếp theo cũng không khó khăn như cậu tưởng, Vương Nhất Bác nghiêm túc nhìn bóng lưng Tiêu Chiến, không ngại anh  không quay đầu lại, "Em luôn muốn nói lời xin lỗi với anh."

Tiêu Chiến đứng đó im lặng, hồi lâu mới bước tiếp.

Vương Nhất Bác dõi theo Tiêu Chiến cho đến khi anh biến mất ở cửa tòa nhà chung cư.

Sau đó Vương Nhất Bác không gặp lại Tiêu Chiến, nếu không phải ký ức quá nhớ rõ ràng, cậu còn tưởng rằng đó chỉ là một giấc mơ.


Lưu Tư Bồi lo lắng cho cháu trai mình, bà gọi điện nhiều lần thăm dò, bởi vì Lâm Chính Đình và Vương Ngữ Cương đều không có động tĩnh gì giống như đã nói với Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác lớn lên ở Vương gia, cậu rời nhà đi học cũng không chặn các kênh liên lạc, lúc Lưu Tư Bồi còn đang do dự không biết nói thế nào, Vương Nhất Bác đã chủ động nhắc đến "Con biết chuyện kết hôn của mẹ."

Lưu Tư Bồi giọng nói tràn đầy đau khổ: "Con ở một mình ở bên ngoài, bà ngoại không chăm sóc được cho con, con phải chăm sóc bản thân thật tốt. Mẹ con là người không thể trông cậy được, nhưng bà ngoại và ông ngoại sẽ không bỏ rơi con."

Vương Nhất Bác đã sớm đoán được Vương Ngữ Cương sẽ lao vào cuộc hôn nhân mới, dù đã quen với sự thất vọng, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn trả lời Lưu Tư Bồi: "Con cảm ơn bà ngoại."

"Nhất Bác, bây giờ con đã trưởng thành rồi, bà ngoại khi nói chuyện với con sẽ không giấu giếm gì đâu." Lưu Tư Bồi trầm tư một lát, "Con là cháu trai út trong ba đứa cháu trong nhà, bà luôn yêu thương con nhất, nhưng ông ngoại của con thích anh họ nhà bác cả của con nhất."

"Mẹ của con bị ta dưỡng thành một người không tốt, còn cả ba con nữa, con phải tự lên kế hoạch cho cuộc đời mình, con hiểu không?"

Vương Nhất Bác rất kinh ngạc. Sự thiên vị của Lưu Tư Bồi cả nhà đều biết, nếu không thì anh họ thứ hai cũng sẽ không bất mãn với cậu như vậy. Nhưng quan hệ giữa bà ngoại và ông ngoại vẫn luôn rất tốt, lời nói của Lưu Tư Bồi vô cùng chân thành, bà chỉ lo lắng cho Vương Nhất Bác.

"Bà ngoại," Vương Nhất Bác cũng không để bụng, "Bà lo lắng quá rồi."

"Bà nói nghiêm túc!" Liễu Tư Bồi hạ giọng, "Nếu không nghĩ đến bản thân mình, sau này con sẽ ra sao?"

Vương Nhất Bác không muốn tiếp tục chủ đề này, chiếu lệ đồng ý.

Vương Ngữ Cương đã nói những lời tương tự rất nhiều, Vương Nhất Bác nghe xong tai gần như chai sạn, thật sự không khơi dậy được hứng thú của cậu. Cậu được đứng tên rất nhiều tài sản, không hề có áp lực tài chính, có thể đi motor cả đời, nếu không phải là biện pháp cuối cùng, Vương Nhất Bác không muốn bất hòa với hai người bác khó tính của mình.

Vương Nhất Bác cúp điện thoại, lấy lại bình tĩnh, hỏi người môi giới bất động sản ngồi đối diện: "Hôm qua anh nói là anh có một căn hộ mới muốn cho thuê?"

Người môi giới bất động sản đã gặp qua vô số người, nhìn thoáng qua có thể nhận ra được Vương Nhất Bác tuy còn trẻ nhưng chắc chắn rất giàu có, những phương án tham khảo mà anh ta đưa ra đều là những căn hộ cao cấp ở trung tâm thành phố, anh ta nhiệt tình khen ngợi:

"Khu chung cư này mới được bàn giao vào năm ngoái, vị trí rất tốt, môi trường cộng đồng cũng tốt, diện tích phù hợp với yêu cầu của anh, nội thất cũng đã được hoàn thiện nên giá có hơi cao."

Vương Nhất Bác nhướng mày, thản nhiên liếc qua: "Vậy chọn căn này đi."

Người môi giới nhìn Vương Nhất Bác cười như đang cười với Thần Tài.

"Vậy tôi sẽ làm hợp đồng cho anh." Người môi giới nói rồi đứng dậy, nhìn thấy khách hàng đang đẩy cửa bước vào, anh ta thầm nghĩ hôm nay số mình thật may mắn, càng cười rạng ngời hơn, "Anh Tiêu đến rồi à."

Tiêu Chiến nhìn thấy Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh có chút kinh ngạc, nhưng chỉ nhìn cậu mà không nói gì.

Người môi giới bất động sản sửng sốt một chút: "Hai người quen nhau à?"

Vương Nhất Bác theo bản năng đứng dậy chào: "Anh."

"Hai người thật sự biết nhau à, trùng hợp quá." Người môi giới sáng mắt, lập tức hâm nóng bầu không khí , "Anh Tiêu, anh ngồi đợi tôi một lát, tôi sẽ lấy thông tin cho anh."

Vương Nhất Bác chủ động hỏi Tiêu Chiến: "Anh cũng đang tìm nhà à?"

Không có gì phải giấu giếm nên Tiêu Chiến hào phóng trả lời: "Muốn thay đổi môi trường thôi".

Căn hộ ban đầu được Giang Xuyên và Tiêu Chiến thuê khi họ vừa tốt nghiệp, hiện tại Tiêu Chiến sống một mình, anh luôn cảm thấy mọi chỗ trong căn hộ đều tràn ngập những kỷ niệm, ngay cả khi đã thay đổi tất cả đồ trang trí trong nhà, anh vẫn không thể cảm thấy thoải mái; Quan trọng hơn, Giang Xuyên chưa từng từ bỏ, vì muốn cứu vãn quan hệ của bọn họ, anh đã tìm đến nhà Tiêu Chiến mấy lần, điều này khiến Tiêu Chiến vô cùng mệt mỏi.

"Anh ở một mình à?" Vương Nhất Bác thăm dò hỏi.

"Đây là chuyện riêng của anh." Giọng Tiêu Chiến bỗng nhiên trở nên lạnh lùng. Vương Nhất Bác ngậm miệng.

Khi người môi giới bất động sản quay lại, anh ta nhận thấy cả hai người đều trông rất khó chịu, anh ta mỉm cười vội vàng đưa hợp đồng cho Vương Nhất Bác, đồng thời giới thiệu một số bất động sản mới cho Tiêu Chiến:

"Theo yêu cầu của anh, những căn được giới thiệu đều là những căn ở khu phố gần công ty anh."

Tiêu Chiến để ý thấy Vương Nhất Bác ký hợp đồng rất thoải mái, giống như cậu là đang chỉ mua một bộ quần áo vậy. Anh nói với người môi giới: "Cái giá này cao hơn nhiều so với mức giá mà chúng ta đã trao đổi trước đây".

"Cao hơn một chút, nhưng căn hộ này khác với những căn hộ khác," người môi giới hùng hồn nói, "Chủ căn hộ cũng không vội vã cho thuê, tôi đã thương lượng với họ nhiều lần nhưng họ đều không chịu hạ giá, tôi cũng không có cách nào."

"Tôi cũng không vội chuyển," Tiêu Chiến nói, "Chúng ta có thể thương lượng lại thêm một lần nữa."

Người môi giới vội vàng xua tay: "Người muốn thuê căn hộ tốt như thế này quá nhiều, hôm nay anh không thuê, phía sau anh tôi vẫn có mấy khách hàng xếp hàng chờ xem nhà, buổi chiều tôi sẽ đưa đến! "

Tiêu Chiến khẽ cười, không hề dao động.

Người môi giới đang muốn tiếp tục thuyết phục, đột nhiên bị cắt ngang: "Anh vừa nói chiều nay không có khách, có thể cùng tôi từ từ chọn nhà."

Vương Nhất Bác đột nhiên lên tiếng, Tiêu Chiến bất ngờ ngẩng đầu lên, cảm giác được chân đối phương chạm vào chân mình, anh nhanh chóng phản ứng lại, nhìn người môi giới với nụ cười nửa miệng, "Là vậy à."

Người môi giới xấu hổ đến mức muốn tìm một cái cái kẽ chui xuống đất, ,mấy lời khách sáo của anh ta Vương Nhất Bác lại ghi nhớ, nên đành phải giới thiệu hai căn khác cho Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến xem xong lắc đầu, "Anh thương lượng lại một lần nữa đi, hôm nay đến đây thôi, tôi phải quay lại làm việc."

Vương Nhất Bác trả lại hợp đồng đã ký cho người môi giới rồi cũng bước ra ngoài.

Người môi giới vẫn còn run rẩy, vừa thu dọn tài liệu vừa nhớ lại bộ dáng của hai người, hình như có chút giống nhau. "Bọn họ thật sự là anh em sao?" anh ta thấp giọng lẩm bẩm, "Tính tình giống hệt nhau."

"Vừa rồi cảm ơn em."

Ra đến ngoài cửa, Tiêu Chiến đứng cạnh Vương Nhất Bác: "Nhưng tự anh có thể xử lý được."

Vương Nhất Bác ngơ ngác gật đầu: "Chúng ta nói chuyện được không?"

"Vương Nhất Bác, chúng ta đã sáu năm không gặp rồi," Tiêu Chiến nhìn cậu, "Anh không muốn dính líu tới bất kỳ chuyện gì ở nhà cả."

"Dì Trần rất nhớ anh, thường nhắc đến anh trước mặt em," Vương Nhất Bác lên tiếng, "Dì luôn nói rằng sẽ tốt hơn nếu có anh ở nhà, dì cảm thấy có lỗi vì đã không chăm sóc tốt cho anh khi đó. "

Tiêu Chiến co tay trong túi áo khoác thành nắm đấm, "Chúng ta đi nơi khác nói chuyện," anh nhấc chân bước đi, "Anh phải quay về studio bây giờ."

Tiêu Chiến dẫn theo một chàng trai trẻ đến studio mà không hề giới thiệu thân phận với mọi người, hai người đi thẳng vào văn phòng riêng của Tiêu Chiến. Mọi người sôi nổi thì thầm ở bên ngoài, đoán xem người đến là ai.

"Có lẽ hai người là bạn bè?" Chàng trai đeo mắt kính đen là người đầu tiên phát biểu ý kiến, "Tôi chưa bao giờ nghe nói ông chủ có anh em."

"Trông cậu ấy trẻ quá, cứ như đang học cấp 3 vậy", một cô gái khác nói, "Trông không giống bạn bè chút nào."

Vương Nhất Bác không biết ngoài cửa đang bàn tán về mình, có chút tò mò nhìn phòng làm việc của Tiêu Chiến: "Anh bây giờ kinh doanh riêng à?"

"Làm nhỏ thôi, một mình tự do." Tiêu Chiến ngồi xuống đối diện Vương Nhất Bác, trong lòng lại lần nữa rối như tơ vò.

Sau khi gặp lại Vương Nhất Bác ngày hôm đó, Tiêu Chiến rất lâu rồi mới ngủ mơ thấy những ngày thơ ấu của mình. Những lúc hai anh em trốn trong phòng chơi game, những lúc tranh cãi vì những chuyện vụn vặt, và cuối cùng là mơ thấy đêm sáu năm về trước, khi Vương Nhất Bác hét lên vì cáu kỉnh.

Sau khi tỉnh dậy từ cơn ác mộng, Tiêu Chiến không thể ngủ lại được nữa, nằm trằn trọc suốt đêm. Anh không biết phải đối mặt với Vương Nhất Bác như thế nào. Vương Nhất Bác, người đã khiến cuộc sống bốn năm đại học của anh trở nên khó khăn, chỉ là một đứa trẻ, cậu hoàn toàn khác với chàng trai lầm lì trước mặt anh; nhưng Tiêu Chiến không thể quên việc Lâm Chính Đình đã tìm ra anh và sỉ nhục anh như thế nào.

"Tao đã nói hết nước hết cái đến thế rồi mà mày vẫn còn cố chấp, muốn tự khiến mình mất hết mặt mũi ở cái trường này, thì một xu tao cũng không cho mày."

Tiêu Chiến vừa đi gia sư về đã thấy Lâm Chính Đình đang đợi ở cổng trường, cậu tức giận đến mức cả người run rẩy. "Tôi đã sớm nói với ba, tôi không cần tiền của ba.", cậu kiên định nói, "Ba không cần dùng chuyện này để uy hiếp tôi."

Lâm Chính Đình bị mấy lời này sỉ nhục, lời nói càng ngày càng cay nghiệt: "Đừng tưởng mày là con trai của tao thì tao sẽ bỏ qua mà quan tâm đến mày, tao nói cho mày biết, mày không phải là con trai tao, tao không có một đứa con trai đồng tính!"

Đã rất muộn, trước cổng trường cũng không còn nhiều sinh viên ra vào, nhưng dù vậy, Tiêu Chiến sắc mặt vẫn tái nhợt, kinh hãi nhìn xung quanh. Lần đầu tiên cậu cảm thấy khuôn mặt của Lâm Chính Đình khiến cậu muốn phát bệnh, cậu nói mỉa mai: "Đáng tiếc đứa con ngoan mà ba vô cùng nhớ nhung lại mang họ Vương."

Nói xong, mặc kệ Lâm Chính Đình ở phía sau gầm lên thế nào, Tiêu Chiến nhanh chóng bước vào trường.

Tiêu Chiến bây giờ nhớ đến chuyện này vẫn cảm thấy lạnh người. Anh nhìn Vương Nhất Bác trưởng thành trước mặt, ánh mắt dò xét.

Ghét?

Bản thân Tiêu Chiến cũng không biết.

Vương Nhất Bác không biết Tiêu Chiến đang nghĩ gì, chỉ thấy anh ngơ ngác, liền gọi: "Tiêu Chiến?"

Tiêu Chiến tỉnh táo lại, "Bây giờ em có chuyện gì thì nói đi," anh cụp mắt xuống, nhấp một ngụm cà phê, "Em đến tìm anh, nếu ba mẹ em biết được, anh sẽ không nhận được tin vui đâu."

Nhắc đến ba mẹ mình, Vương Nhất Bác cong môi nói: "Họ sẽ không quản đâu".

Tiêu Chiến ngẩng đầu liếc nhìn Vương Nhất Bác, nhưng thay vì làm theo lời anh, lại hỏi: "Dì Trần và chú Trương, hai người khoẻ không?"

"Chú Trương bị bệnh thấp khớp nên đã từ chức năm ngoái. Dì Trần vẫn còn làm ở nhà," Vương Nhất Bác đáp, "Dì ấy rất nhớ anh."

Tiêu Chiến nhẹ nhàng thở ra: "Anh không làm phiền dì ấy nữa, khi nào gặp em gửi lời hỏi thăm giúp anh."

Vương Nhất Bác gật đầu, hai tay nắm lại nhưng lại lưỡng lự không dám nói. Cậu không lên tiếng nên Tiêu Chiến cũng không nói gì nữa, im lặng chờ đợi.

"Căn hộ em thuê khá lớn," Vương Nhất Bác suy nghĩ một chút rồi nói, "Nếu không phiền, anh có thể tới ở chỗ em, tiền thuê nhà không thành vấn đề." Nói xong, cậu cảm thấy có điều gì đó không ổn, "Không phải...em chỉ muốn cố gắng bù đắp."

Tiêu Chiến cảm thấy buồn cười: "Bù đắp?"

"Dù sao cũng là tại em mới khiến anh phải rời khỏi nhà." Nói đến đây, Vương Nhất Bác có chút buồn bực, 'Những cái khác em cũng không giúp được."

Trong chốc lát, Tiêu Chiến dường như nhìn thấy bóng dáng Vương Ngữ Cương trong hình dáng Vương Nhất Bác, gần như vô thức cự tuyệt sự giúp đỡ của Vương Nhất Bác: "Anh vẫn chưa nghèo đến mức đó."

Vương Nhất Bác định nói, nhưng bị tiếng gõ cửa cắt ngang.

"Sếp, Giang tổng đến." Mắt kính đen bị đẩy ra ngoài, lại gõ cửa lần nữa, ngập ngừng nói với Tiêu Chiến, "Đang chờ trong phòng họp."

Tiêu Chiến càng tức giận hơn: "Anh ta có việc gì?"

"Anh ấy không nói chi tiết với tôi. Anh ấy chỉ đề cập đến hợp đồng Tây Điền."

Tiêu Chiến sắc mặt đột nhiên thay đổi, lập tức đứng dậy  ra ngoài.

 Mắt kính đen ngượng ngùng cười với Vương Nhất Bác, "Xin lỗi, công việc của chúng tôi trong ngành này thường khá đột xuất."

Vương Nhất Bác gật đầu, tỏ ý đã hiểu nhưng không nói gì.

Mắt kính đen rụt cổ, quay về chỗ ngồi của mình.


Trong phòng họp, Tiêu Chiến đang đối đầu với Giang Xuyên.

"Anh nhất quyết phải làm như vậy sao?" Tiêu Chiến không thể tin được, "Tây Điền là của tôi!"

"Hiện tại chúng ta là đối thủ cạnh tranh, anh phải nghĩ đến công ty của mình trước," Giang Xuyên bình tĩnh nói, "Mà nếu anh không đề cập đến công việc, em có chịu ra gặp anh không?"

"Trong mắt anh, có phải mọi thứ đều có thể tính bằng lợi ích không?" Tiêu Chiến giống như lần đầu tiên quen biết Giang Xuyên, "Sao anh lại trở nên như thế này?"

"Anh tính toán lợi ích? Nếu anh quan tâm, anh đã không cùng em cố gắng nhiều năm như vậy!" Giang Xuyên sắc mặt khó coi, "Tiêu Chiến, chúng ta vừa mới chia tay không lâu, em đã mang theo tình yêu mới của em đến studio, em vẫn còn cho là mình không sai?"

Tiêu Chiến cả về thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi: "Em ấy không phải."

"Vậy hắn là ai?" Giang Xuyên hỏi.

"Tôi không có nghĩa vụ phải giải thích với anh!" Tiêu Chiến trả lời, "Chúng ta chia tay trong hoà bình đi, đừng làm cho mọi thứ trở nên xấu xí."

Giang Xuyên dịu gọng xuống, "Anh vừa nghe mọi người nói em mang theo một cậu trai trẻ tới đây, bọn họ như vậy là cố ý chọc giận anh, chúng ta vẫn còn tình cảm, đừng để những nhân viên không liên quan này ảnh hưởng đến chúng ta, được không?"

"Sau này, đừng đến studio gặp tôi nữa." Tiêu Chiến chống tay lên lưng ghế, không nhìn Giang Xuyên, "Chúng ta là đối thủ cạnh tranh phải không?"

"Anh sai rồi, được không? Tiêu Chiến, anh sai rồi," Giang Xuyên thái độ càng dịu dàng, "Nhưng công ty thật sự muốn anh chú ý đến trường hợp của Tây Điền. Anh không

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net