Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lúc Vương Nhất Bác đi nhập học, hành lý của cậu chỉ có một chiếc laptop và bàn phím quen thuộc, nếu không phải dì Trần nhắc nhở, cậu có lẽ còn quên mất cả giấy nhập học. Cậu ở trong ký túc xá của trường hơn nửa tháng, nhờ bạn cùng phòng mua đầy đủ đồ dùng cần thiết, đến khi đi thì để lại mọi thứ.

"Không mang đồ gì theo cậu định sống thế nào?"

Bạn đầu, bạn cùng phòng thấy Vương Nhất Bác là người hào phóng, ít nói nên nghĩ cậu là phú nhị đại, có chí hướng lớn lao, sau khi quen hơn mới nhận ra Vương Nhất Bác không khó gần và nói chuyện rất thẳng thắn.

Vương Nhất Bác cũng không coi trọng chuyện đó, "Mua thêm sau."

Bạn cùng phòng trong lòng thở dài, người giàu có khác, nhưng khi nói, cậu ta lại chuyển chủ đề: "Nói thật lý do cậu chuyển ra ngoài đi, nữ sinh trong trường chúng ta nghe được tin này đau lòng biết bao nhiêu. Nhìn xem trước đây bọn tôi sống vui vẻ thế nào, bọn họ tặng cậu đồ ăn đồ uống, nhưng từ khi nghe nói cậu sẽ chuyển ra ngoài sống, phúc lợi lập tức giảm xuống."

Vương Nhất Bác đã quen với việc này, từ khi cậu còn học trung học, các cô gái luôn nhét các loại thư tình và đồ ăn vặt vào ngăn bàn cậu, nên nghe xong, cậu chỉ thản nhiên đáp:

"Một thời gian nữa họ sẽ thấy hứng thú với những người khác thôi."

"Vậy cậu sống một mình à?"

Vương Nhất Bác suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Còn có anh trai tôi."

"Cậu có anh trai à?" Bạn cùng phòng ngạc nhiên, "Tôi chưa bao giờ nghe cậu nhắc đến."

Trên thực tế, Vương Nhất Bác chưa từng đề cập bất cứ điều gì về gia đình mình với người ngoài, đây là lần đầu tiên.

"Ừ," Vương Nhất Bác nói thêm, "Tôi đã không gặp anh ấy nhiều năm rồi."

Vương Nhất Bác không có đồ gì cần đóng gói nên xách balo đi ra ngoài, bước những bước chân dài, tâm trạng cậu có vẻ khá tốt.


Việc chuyển đồ của Tiêu Chiến phức tạp hơn nhiều, sau khi thuê công ty chuyển nhà, anh phải dành thời gian để mắt đến toàn bộ quá trình, tuần này hiếm lắm mới thấy anh có mặt ở studio.

Mắt Kính Đen đứng ngồi không yên, liên tục gọi điện, nhưng Tiêu Chiến không quan tâm, mặc kệ những chuyện đối thủ đang làm.

"Cứ cho bọn họ hợp đồng của Tây Điền đi", Tiêu Chiến nói, "Chúng ta tiếp tục lãng phí thời gian sẽ không có lợi cho bên nào cả."

Mắt Kính Đen không phục, "Nhưng chúng ta đã chuẩn bị lâu như vậy."

Xung quanh không ngừng ồn ào, Tiêu Chiến vừa nhắc người của công ty chuyển đồ cẩn thận, vừa giơ điện thoại lên nói, 'Đây không phải lần đầu xảy ra chuyện thế này, sao cậu phải làm ầm lên như vậy?"

Nhưng lần này, người cạnh tranh với chúng ta là Giang Xuyên a! Mắt Kính Đen nghĩ mà không dám nói ra, bất đắc dĩ hỏi, 'Được rồi, nhưng sếp ơi, e là mọi người sẽ có ý kiến.'

Tiêu Chiến im lặng một lúc. Mắt Kính Đen là học đệ của Tiêu Chiến, đã vào studio thực tập từ năm thứ hai, Tiêu Chiến nghĩ nghĩ rồi nói với cậu:

'Trong khoảng thời gian này tôi khá bận, tôi không nghĩ mình có đủ sức để đấu đá chuyện đó. Cậu hãy quan tâm hơn đến mọi người, có quá nhiều việc cần làm ở studio, hãy để tâm đến mọi việc giúp tôi, kiên nhẫn đợi thêm một thời gian nữa."

Mắt Kính Đen biết rõ Tiêu Chiến là người nghiện công việc đến mức nào, cậu chưa từng thấy anh nghỉ một ngày sau khi quen biết anh đã được ba năm, cậu ngơ ngác hỏi, 'Sếp, anh đang bận gì vậy?"

"Chuyện nhỏ thôi."

Tiêu Chiến không muốn nói thêm về đề tài này nữa, nên nói thêm vài câu rồi cúp điện thoại, nhân viên chuyển nhà đã rút đi, anh ngồi một mình giữa đống hộp carton, choáng váng.

Căn hộ còn chưa có người ở, đâu đâu cũng thấy lạnh lẽo, dù tiện nghi đầy đủ nhưng dường như lại càng vắng lặng, trống trải hơn.

Ở studio hôm đó, Tiêu Chiến quá xúc động, anh bị kích động bởi những lời nói của cả Vương Nhất Bác và Giang Xuyên nên đã đồng ý với đề nghị của Vương Nhất Bác, chuyển đến căn hộ thuê của cậu. Nhưng sau khi bình tĩnh lại, Tiêu Chiến bắt đầu do dự.

Cuối cùng, sau khi thoát khỏi ngôi nhà ngột ngạt kia, vất vả nhiều năm như vậy, cũng được thở phào nhẹ nhõm, anh liệu có cần phải trở lại cuộc ống cãi nhau với Vương Nhất Bác hay thậm chí là Vương gia nữa không?

Ông bà ngoại ngày càng già yếu, khí lực không còn như trước, mỗi lần Tiêu Chiến về thăm đều phát hiện bọn họ đã quên mất một số chuyện trong quá khứ, đặc biệt là ông ngoại, ông có một ít dấu hiệu của bệnh Alzheimer. Lời ông nói trước và sau không thống nhất, nhưng ông luôn nhớ dặn Tiêu Chiến phải sống thật tốt và đừng lúc nào cũng lo lắng.

Nếu mẹ không mất sớm thì ông bà cũng không bị chuyện này ảnh hưởng nặng nề như vậy, tinh thần và thể xác của họ không bao giờ có thể hồi phục lại như trước.

Hai người lớn nhà họ Tiêu đều là giáo viên, họ chỉ có một người con gái duy nhất là Tiêu Mỹ Bình, người mà họ luôn coi như là báu vật. Sau khi Tiêu Mỹ Bình lâm bệnh, họ gần như dốc sạch tài sản trong nhà cho cô, bọn họ thì sống tằn tiện.

Trước đây, Tiêu Chiến không có quá nhiều thời gian cho bản thân, anh thậm chí còn không dám nghỉ cuối tuần để có tiền tiếp tục đi học nên không thể giúp đỡ được ông bà.

Tiêu Chiến nhìn căn hộ ba phòng ngủ rộng rãi, sáng sủa, nhớ lại cách Vương Nhất Bác ký hợp đồng thuê nhà không chớp mắt, đầu ngón tay đặt trên đầu gối khẽ cử động.

Tiêu Chiến không quan tâm đến tiền của Vương gia, Lâm Chính Đình có nhận anh là con trai hay không không quan trọng, nhưng thực sự không công bằng khi anh phải chịu đựng mọi chuyện một mình trong hai mươi năm qua.

Nghĩ đến đây, Tiêu Chiến sắp xếp lại suy nghĩ, đứng dậy thu dọn hành lý bừa bộn của mình.


Vương Nhất Bác có lớp buổi tối, tan học thì trời đã tối, do dự hồi lâu vẫn không liên lạc với Tiêu Chiến mà trực tiếp về nhà, kết quả vừa mở cửa ra đã choáng váng.

"Em không ở đây," Tiêu Chiến bình tĩnh nói, "Hôm nay anh có thời gian rảnh nên trực tiếp chuyển đồ sang."

Vương Nhất Bác ngơ ngác gật đầu, nhìn căn phòng khách khác lạ như thể đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy, "Em vốn dĩ đang nghĩ đến việc thuê một người giúp việc theo giờ."

"Anh dọn dẹp qua loa một chút thôi, không vấn đề gì." Tiêu Chiến liếc nhìn Vương Nhất Bác, "Cứ coi như cảm ơn em cho anh ở nhờ."

'Chúng ta là anh em," Vương Nhất Bác vội vàng nói, "Anh không cần khách sáo với em."

Tiêu Chiến mỉm cười không nói nữa. Anh có thể hoàn toàn cắt đứt với Giang Xuyên nhanh như vậy quả thực là một chuyện tốt.

Thấy Tiêu Chiến bận rộn đến chóp mũi đổ mồ hôi, Vương Nhất Bác đến tủ lạnh lấy hai chai Evian, "Anh nghỉ ngơi trước đi."

Tiêu Chiến ánh mắt dừng lại ở trên chai nước – thói quen của Vương Nhất Bác vẫn giống y như hồi nhỏ, ngay cả sở thích uống nước khoáng cũng không thay đổi.

Vương Nhất Bác không còn là một đứa trẻ nữa, ôm  trong lòng một tâm tư phức tạp như vậy, Tiêu Chiến cũng chưa nắm bắt được mức độ tiếp xúc của hai người, nên càng nói ít hơn.

Lòng bàn tay của Vương Nhất Bác bị những giọt nước từ chai nước khoáng làm ướt, nhiệt độ trong lòng bàn tay vốn quá cao đã trở lại bình thường.

"Em rất vui vì anh sẵn lòng tha thứ cho em," cậu nói, "Chúng ta từ bây giờ sẽ hoà thuận nhé."

Tiêu Chiến lông mày không hề nhúc nhích lông mày, lảng tránh chủ đề của Vương

Nhất Bác: "Em ăn cơm chưa?"

Vương Nhất Bác lắc đầu, nhận ra mình đang đói: "Em quên mất."

Chờ chút, anh cất vali nữa là xong."Tiêu Chiến đang bận rộn với công việc trước mắt, "Anh vừa đi siêu thị, chúng ta nấu món gì nhé!"

Vương Nhất Bác kinh ngạc: "Anh muốn tự mình nấu à?"

"Nếu," Tiêu Chiến nhìn cậu, "ở đây không có dì Trần thì sao?"

Vương Nhất Bác phản ứng lại, đi tới giúp Tiêu Chiến xách chiếc vali: "Để em giúp

anh"

"Không..." Tiêu Chiến theo bản năng muốn rút tay lại, nhưng giữa chừng lại dừng lại một chút, đưa vali cho Vương Nhất Bác, "Được rồi, giúp anh mang vào phòng chứa đồ." Vừa di chuyển, đầu ngón tay của anh lướt qua mặt sau của vali, chạm vào tay của Vương Nhất Bác. Tay Vương Nhất Bác có chút lạnh lẽo.

Vương Nhất Bác dường như không hề nhận ra, xách vali lên đi cất.

Tiêu Chiến ánh mắt nặng trĩu nhìn bóng lưng Vương Nhất Bác, không biết bản thân mình đang nghĩ gì.

Tiêu Chiến nấu nướng cũng chỉ ở mức trung bình, nhưng so với Vương Nhất Bác không phân biệt được gạo với lúa mì thì tốt hơn rất nhiều, ít nhất anh nấu mấy món đơn giản cũng không có vấn đề gì.

"Ăn thử đi," Tiêu Chiến nói với Vương Nhất Bác, "Anh thường bận rộn với công việc, cũng không có nhiều cơ hội nấu nướng."

Vương Nhất Bác không kén chọn đồ ăn, chân thành khen: "Như này đã rất ngon rồi."

Tiêu Chiến có chút kinh ngạc. Nếu không biết gia đình Vương Nhất Bác, có lẽ anh đã nghĩ cậu là một đứa trẻ khốn khổ bị cha mẹ bỏ rơi.

"Trong thời gian này anh sẽ làm việc ở nhà," Tiêu Chiến lấy đũa ra đưa cho Vương Nhất Bác, "Anh bình thường sẽ không ra khỏi phòng, nếu làm phiền em có thể trực tiếp nói với anh."

"Không, em ngủ sâu." Vương Nhất Bác xúc một miếng cơm to, má phồng lên.

Trên bàn ăn chỉ có tiếng bát đũa chạm nhau, một lúc lâu không có ai nói chuyện. Tiêu Chiến nhớ tới trước kia ở Lâm gia cũng giống như vậy, anh cùng Vương Nhất Bác cúi đầu ăn cơm, ngay cả Lâm Chính Đình cũng không nói nhiều, chỉ có Vương Ngữ Cương thỉnh thoảng phàn nàn. Anh tưởng mình không nhớ nhưng hóa ra ngay cả hình ảnh đó cũng in sâu vào tâm trí anh.

"Sao anh cứ nhìn em hoài vậy?" Vương Nhất Bác cảm thấy có chút không thoải mái, thậm chí còn đặt đũa xuống.

Tiêu Chiến chớp chớp mắt, lộ ra nụ cười vui vẻ: "Em đã lớn rồi, suýt chút nữa anh không nhận ra em."

Vương Nhất Bác có thể cảm nhận được giọng điệu của Tiêu Chiến đã thoải mái hơn trước, cậu cũng cười nói: "Em không còn là trẻ con nữa."

"Lúc đó em bao nhiêu tuổi? Còn học tiểu học à?" Tiêu Chiến chống cằm, như thể đang nhớ lại thật, thở dài u sầu: "Em đã ở tuổi đó rồi mà còn chưa biết gì cả. "

Nụ cười của Vương Nhất Bác nhạt dần, cậu mím môi lo lắng: "Lúc đó em không gì về chuyện đó cả."

"Ừ, chỉ là ba em làm việc quá hiệu quả thôi," Tiêu Chiến cụp mắt xuống, "Anh đã tận lực tránh xa ông ấy rồi, ông ấy vẫn còn muốn làm phiền anh."

Vương Nhất Bác nghe vậy mở to mắt kinh ngạc: "Ba lại đến gặp anh à? Ông ấy muốn gì vậy?"

"Cũng chỉ vậy thôi," Tiêu Chiến thản nhiên nói, "Cắt đứt quan hệ, từ chối hỗ trợ tài chính, gọi anh là ghê tởm và vô liêm sỉ."

Vương Nhất Bác sắc mặt rất xấu, hoàn toàn mất đi khẩu vị: "Em không biết ba lại tới gặp anh."

"Quên đi, mọi chuyện đã qua rồi, anh cũng không mong gặp lại ông ấy.

Vương Nhất Bác cầm đũa hồi lâu mới hỏi: "Vậy, người kia...ở đâu?

"Chia tay rồi."

Vương Nhất Bác rơi vào trầm tư hồi lâu.

"Đừng nhắc đến những chuyện này nữa," Tiêu Chiến phá vỡ sự im lặng trong phòng, "Những chuyện này không liên quan gì tới em."

Tiêu Chiến đang định mang bát đĩa đi vào bếp, lại thấy Vương Nhất Bác đang nhìn mình chăm chú, liền đổi ý: "Em dọn bát đĩa giúp anh nhé?"

Vương Nhất Bác lập tức gật đầu, vội vàng đứng dậy.

Tiêu Chiến cười nói: "Đừng ngã."

"Em không còn là trẻ con nữa!" Vương Nhất Bác xụ mặt.

"Trước đây em rất hay ngã. " Tiêu Chiến cười

Bầu không khí trong phòng dịu đi, thần kinh căng thẳng của Vương Nhất Bác cũng thả lỏng: "Là chuyện ngày xưa rồi!"

Tiêu Chiến theo Vương Nhất Bác vào phòng bếp, dựa vào bàn bếp nhìn cậu bận rộn với những động tác xa lạ, cố ý hỏi: "Có cần giúp đỡ không?"

"Không, không, không!" Vương Nhất Bác không chút suy nghĩ từ chối,"Cứ đi bận việc của anh đi."

Tiêu Chiến không rời đi mà vẫn đứng nói chuyện với Vương Nhất Bác: "Hôm trước anh thấy anh đi motor, em thích motor à?"

Khi nói về motor, tâm trạng Vương Nhất Bác rõ ràng tốt hơn rất nhiều: "Em bắt đầu chạy xe từ hồi trung học." Cậu nói không ngừng nghỉ, nói về thời đại của motor, kỹ năng và một số thuật ngữ chuyên môn mà Tiêu Chiến chưa từng nghe tới, dường như chủ đề có thể nói chuyện của Vương Nhất Bác là vô tận.

Tiêu Chiến chăm chú lắng nghe, đúng lúc sẽ mỉm cười một chút, Vương Nhất Bác ánh mắt sáng lên: "Không phải có chút nhàm chán sao?"

"Không hề." Tiêu Chiến đến gần Vương Nhất Bác, lấy khăn sạch lau sạch bọt và vết nước bắn tung tóe trong bồn rửa. "Cẩn thận chút đi," anh nói nhẹ nhàng, "Sao em làm việc gì cũng cần người đi sau giúp đỡ vậy?"

Trước đây, khi Tiêu Chiến nói chuyện với Vương Nhất Bác, anh luôn lạnh lùng và xa cách, cho dù thỉnh thoảng tỏ ra quan tâm cũng rất gượng gạo, hiếm khi nói chuyện bằng giọng nói ôn nhu như vậy. Sau khi Vương Nhất Bác sững sờ, cậu mới nhận ra Tiêu Chiến đang ở rất gần mình, dưới làn nước chảy róc rách, mu bàn tay của họ áp vào nhau, thậm chí còn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nhau một cách rõ ràng.

"Em không để ý," cậu lắp bắp, "Em sẽ dọn dẹp sau."

"Sao tay em lại bị thương thế này?" Tiêu Chiến chạm nhẹ vào bên trong cổ tay Vương Nhất Bác, lật bàn tay cậu xuống, "Vết thương khá sâu, chạm vào nước như này có ổn không?"

Vương Nhất Bác nhìn khuôn mặt tươi cười của Tiêu Chiến, không thể rời mắt khỏi anh, nhất thời quên trả lời.

"Hỏi em." Tiêu Chiến lắc cổ tay Vương Nhất Bác.

"Chỉ là vết thương nhỏ thôi, em bị va chạm khi đang lái xe," Vương Nhất Bác nói, "Không sao đâu."

"Vết thương sâu như vậy sao có thể coi là vết thương nhỏ?" Tiêu Chiến không đồng tình, "Em chăm sóc bản thân quá tệ, để anh làm." Tiêu Chiến nhận lấy cái bát đang rửa dở từ tay Vương Nhất Bác và nói: "Tốt hơn hết là tạm thời em đừng có chạm vào nước."

"..."

Vương Nhất Bác từ khi ngồi lên xe motor đã bị thương rất nhiều, từ lâu đã quen với những vết thương lớn nhỏ đóng vảy, và rất nhiều lần cậu về nhà cũng không ai để ý cậu bị thương.

Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn vết thương khó phát hiện trên cổ tay, trong lòng cảm xúc hỗn loạn.

"Thật sự là không sao," cậu trầm giọng nói, "Em quen rồi... anh đang làm gì vậy?!"

Tiêu Chiến hất hết những giọt nước trên tay, như thể vừa rồi anh không phải là người tạt nước vào mặt Vương Nhất Bác, "Em còn đứng đó làm gì? Giúp anh cất bát lên tủ."

"Vậy cứ nói là được rồi, không cần tạt nước vào mặt em." Vương Nhất Bác lẩm bẩm, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi tới.

Tiêu Chiến nhìn khuôn mặt góc cạnh của cậu, trước khi kịp nhận ra, trong mắt anh đã hiện lên ý cười.


Ban đêm, hai cánh cửa phòng ngủ đối diện nhau, từ khe cửa có ánh sáng yếu ớt lọt ra.

Chiếc ghế máy tính mới mua hôm qua vẫn còn mùi như mới vừa được dỡ ra, Vương Nhất Bác đang ngồi trên đó, chơi game cũng không tập trung, cậu lắc lư ghế một hồi, không hề có cảm giác buồn ngủ. Cậu lắng nghe một lúc cũng không nghe thấy bên kia có động tĩnh gì, liền đứng dậy đi về phía cửa phòng ngủ.

"...Anh cũng chưa ngủ à?"

Vương Nhất Bác vừa mở cửa liền nhìn thấy Tiêu Chiến từ đối diện đi ra, hai người nhìn nhau.

"Anh đang làm việc." Tiêu Chiến trả lời, chỉ vào chiếc cốc trong tay, chậm rãi đi vào bếp rót nước.

"Muộn như vậy rồi," Vương Nhất Bác ngạc nhiên, "Công việc nhiều đến vậy sao?"

Tiêu Chiến khẽ cười với cậu: "Kiếm tiền vất vả lắm a."

Đây không phải chủ đề hay, Vương Nhất Bác cố ý im lặng: "Vậy em không quấy rầy anh nữa."

"Chờ một chút." Tiêu Chiến gọi cậu rồi trở lại phòng ngủ, Vương Nhất Bác chỉ nghe thấy tiếng bước chân, một lúc sau, thấy Tiêu Chiến đi ra ngoài, "Giơ tay."

"Tay?" Vương Nhất Bác không hiểu.

Tiêu Chiến lườm cậu một cái, chủ động nắm lấy cổ tay Vương Nhất Bác: "Cố gắng chịu đựng, sẽ hơi đau."

Chất lỏng lạnh lẽo được bôi lên vết thương trên tay, hơi tê tê.

Tiêu Chiến thổi vết thương hai lần: "Được rồi, còn đau không?"

Mắt Vương Nhất Bác đột nhiên đỏ lên: "...Không đau."

Tiêu Chiến kinh ngạc nhìn Vương Nhất Bác, thấy cậu nhanh chóng cúi đầu xuống, liền giả vờ như không nhận ra sự nghẹn ngào trong giọng nói của cậu, "Tốt nhất là em đừng chạm vào nước, sẽ đỡ bị tổn thương thêm dễ dẫn đến nhiễm trùng."

Vương Nhất Bác gật đầu.

"Vậy anh đi làm việc tiếp." Tiêu Chiến nhét miếng băng cá nhân vào tay Vương

Nhất Bác, "Em nhớ băng lại."

"Anh." Vương Nhất Bác đột nhiên ôm lấy Tiêu Chiến, trong ánh sáng lờ mờ của hành lang, đôi mắt cậu đặc biệt sáng lên, "Cảm ơn anh."

"Không cần cảm ơn," Tiêu Chiến nói, "Chỉ là chuyện nhỏ thôi."

"Không, không chỉ có thế," Vương Nhất Bác liên tục lắc đầu, "Và..."

"Được rồi." Tiêu Chiến ngắt lời Vương Nhất Bác, bước lại gần cậu, sờ gáy cậu như hồi còn nhỏ.

Cổ họng Vương Nhất Bác cuộn lên, cậu ôm lấy Tiêu Chiến thật chặt. Tiêu Chiến vô thức nhăn mày vì lực ôm của cậu, nhưng anh cũng không đẩy ra.

"Em còn nói em không phải trẻ con," Tiêu Chiến giơ tay lên vỗ nhẹ vào lưng Vương Nhất Bác, "Đây không phải là trẻ con sao?"

Vương Nhất Bác không trả lời.

Tiêu Chiến nhìn ánh trăng sáng ngoài ban công, vỗ nhẹ vào lưng Vương Nhất Bác, giọng nói nhẹ nhàng như từ trên trời bay tới, nhưng ánh mắt lại sâu thẳm đến mức nhìn không rõ cảm xúc của anh.

"Em đã nói, chúng ta là anh em mà."

Vương Nhất Bác nặng nề gật đầu.

Khi cậu buông Tiêu Chiến ra, người trước mặt cậu cũng đã bình tĩnh trở lại.

"Đã bảo là không làm phiền anh nữa, nhưng lại bắt anh ở đây nghe em nói nhảm." Vương Nhất Bác sờ mũi, có chút xấu hổ, "Em về phòng đây."

Tiêu Chiến mỉm cười gật đầu, "Ngủ ngon."

Tbc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net