Sa Xỉ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái Nhiếp học tập là túng, vậy Vệ Trang là hoành. Vệ Trang thiên phú vẫn là thập phần kinh người, ở thời gian 10 ngày thực lực của hắn cũng chậm rãi tiến triển rất nhiều.

Hơn nữa thời gian 10 ngày này, Vệ Trang cũng cùng Cái Nhiếp giao tranh bằng tay quá vô số lần, bất quá đáng tiếc chính là tựa hồ vô luận Vệ Trang công kích có bao nhiêu lợi hại, Cái Nhiếp đều có thể đủ dễ như trở bàn tay tiếp được.

"Sư ca, ngươi che dấu rất sâu a" Vệ Trang cười lạnh nói, hắn là người thập phần không nhận thua, tâm tư cầu thắng thật sự cường.

"Dùng cái gì thấy được?" Cái Nhiếp hỏi.

"Ngươi ta đều là hậu thiên nhất trọng, thực lực của ngươi nhưng thật ra so với ta còn muốn lợi hại, sư ca ngươi thực không tồi" Vệ Trang nói từng câu từng chữ, Cái Nhiếp rõ ràng có thể nghe ra ý khác.

Thấy thế, Cái Nhiếp nhàn nhạt nói "tiểu Trang, ngươi nếu là toàn lực ứng phó, chỉ sợ ta không phải đối thủ của ngươi"

Vệ Trang chỗ khóe miệng hơi hơi vừa kéo, hắn thật sâu mà nhìn Cái Nhiếp liếc mắt một cái, mới mở miệng nói "sư ca, ngươi thật sự là khiêm tốn quá mức"

"Ta chỉ nói sự thật" Cái Nhiếp cười nói. 

Vệ Trang đôi tay nắm chặt, ánh mắt hắn cũng thập phần tràn ngập chiến ý nhìn Cái Nhiếp "sư ca, sớm muộn gì có một ngày ta nhất định phải đánh bại ngươi!"

"Ta chờ như vậy một ngày" Cái Nhiếp nhẹ nhàng mở miệng. Đúng là Cái Nhiếp hắn quá khiêm tốn với thực lực của mình, hắn không hề sử dụng loại công pháp khác, thứ nhất còn ở Quỷ Cốc, hắn cũng không muốn lộ ra để sư phụ nghi ngờ, cũng không muốn đả kích tiểu Trang. Hơn nữa nếu không có bất luận việc gì thì hắn sẽ mãi mãi ém đi việc đó vào trong lòng.

Hắn hiểu rõ 'thất phu vô tội, hoài bích có tội' hắn không muốn kéo đến những việc không cần thiết đến những ai không liên quan. Hắn thực sự vẫn quá mờ mịt với chính mình, vì hắn vẫn chưa có lý tưởng sống cụ thể, hắn chỉ biết mình muốn sống, còn muốn sống để làm gì, vì cái gì hắn lại xưa nay chưa từng có đáp án.

Cái Nhiếp bất quá mới 15 nhưng hắn sư đệ lại hơn hắn 1 năm. Cái Nhiếp chưa tiếp xúc nhiều với người của thế giới này. Thời gian này nhiều nhất hắn chung đụng với sư phụ luôn để đệ tử tự phát triển, và kỳ phùng địch thủ là sư đệ hắn, nên hắn rất có hảo cảm với 2 người bọn họ.

Hắn cũng không tò mò về quá khứ của 2 người, dù sao ai cũng có bí mật, hắn cũng có mà không phải sao. Hắn cũng không để bụng tiểu Trang luôn gây hấn, hắn cho rằng đó là thời kỳ tuổi trẻ khí thịnh, dù gì hắn cũng đã sống rất lâu rồi nên khá giống với ông cụ non.

Hắn loáng thoáng cảm nhận được tiểu Trang quá để ý đến thắng bại, nên luôn thấy được chiến ý với mình, không biết vì cái gì Cái Nhiếp lại cảm thấy mình hiểu có chút quá nhiều về người sư đệ kia. Trong tâm của hắn của 1 sự cô đơn, gánh nặng trên vai và sự lạnh lẽo như đông đến khiến hắn cũng có chút nhớ lại vài kí ức của mình.

Có lẽ quá khứ của tiểu Trang không êm đềm như hắn biểu hiện bên ngoài, nên là sư ca hắn luôn bao dung với nhiều sự vô lí của y mà chính hắn cũng không để ý chỉ trừ người sư đệ này, hầu như không ai có được sự bao dung của hắn như vậy dù hoàn cảnh có tương tự đi chăng nữa.

---

Vệ Trang luôn cảm thấy sư ca hắn không dùng toàn lực giống như xem thường hắn nhưng đôi mắt kia thủy chung không nhìn thấy được sự xem nhẹ, luôn chứa sự kiên định mờ mịt mà hắn cũng không thấy rõ được.

Hắn luôn đuổi theo người sư ca này, khi hắn đến tiên thiên nhất trọng thì y đã đến nhị trọng, lúc nào cũng áp hắn 1 đầu, thật là bức bối. Nhưng hắn hoàn toàn không biết rằng trong khi hắn chăm chỉ luyện tập thì người sư ca kia lại bớt thời gian lại để làm việc khác.

Cái Nhiếp không muốn đả kích lớn cho y nên luôn dừng lại để làm những việc mà 2 người kia hiếm khi làm được. Như giặt giũ, nấu cơm, đi săn, ngẩn người . . .

Khi chưa nắm chắc Cái Nhiếp sẽ không đánh vào không gian tự tạo, trong khu rừng ở Quỷ Cốc, sâu trong những hẻm núi ẩm ướt hoặc dốc đá cheo leo Cái Nhiếp đã khám phá được vài thứ mà không nghĩ có thể thấy được ở vị diện này.

Hoặc có thể do nguyên căn là Mộc cho nên hắn dễ dàng tìm kiếm linh thảo hơn, vài loại thuốc quý và hắn may mắn tìm được 1 loại gỗ rất hiếm, Mộc Cương vạn năm, nó nằm rất sâu và khuất trong rừng, nơi thập phần nguy hiểm mà không có khí tức của con người. Hắn luôn giữ lại 1 ít để trong không gian trữ vật là 1 chiếc nhẫn đeo trên cổ hắn.

Đó là 1 chiếc nhẫn đen khắc hoa văn tinh túy, thứ mà hắn nhặt được trong sơn động khi bị trượt chân vào, không ngờ ở đó có 1 vị đại năng rơi xuống, vì cấm chế nên mới chưa bị ai phát hiện. Là 1 đôi nên hắn vẫn còn giữ 1 chiếc, định tặng cho sư đệ nhưng chưa phải lúc này. Lúc này hắn không muốn quá lộ liễu về sự kì quái này chút nào.

Mộc cương là 1 loại gỗ rất cứng cáp, mà niên đại của nó còn là vạn năm nên màu gỗ là đen đỏ nhìn rất đặc biệt. Khi hắn lần đầu tiên nhìn đến thì trong đầu tự nhảy ra cái tên ấy hắn cũng chẳng biết tại sao.

Ban đêm hắn sẽ dành thời gian để gọt đẽo 1 thanh mộc kiếm bằng mộc cương. Ban đêm trong phòng, Cái Nhiếp ngồi xếp bằng nhắm mắt dưỡng thần, tựa hồ là ở tu luyện.

Rầm rầm!

An tĩnh không có bao lâu, trong cơ thể Cái Nhiếp có từng đạo trọng lực bùng nổ khai khai. Không tồi, Cái Nhiếp hiện tại đã trực tiếp đột phá tới hậu thiên nhị trọng.

Kỳ thật tại đây mấy ngày thời gian, thời điểm Cái Nhiếp cùng Vệ Trang giao thủ, hắn đã loáng thoáng cảm nhận được thực lực của chính mình đã cách vách ngăn rất gần, sắp đột phá.

'Kẽo kẹt' đại môn cũng chậm rãi mở ra. Cái Nhiếp chậm rãi ngẩng đầu chính là nhìn đến Vệ Trang đứng ở ngoài cửa, hắn nhìn nhìn Cái Nhiếp, một lát sau, có chút không quá xác định nói "sư ca, ngươi, đột phá tới hậu thiên nhị trọng?"

Hắn cũng có chút không quá xác định, bởi vì vừa rồi hắn phát hiện trong phòng Cái Nhiếp có đột phá động tĩnh, cho nên mới nhịn không được lại đây hỏi một chút.

"May mắn mà thôi" Cái Nhiếp đạm cười.

Thời điểm giọng nói rơi xuống hắn rõ ràng nhìn thấy được, đôi tay Vệ Trang nắm chặt, sau đó liền trực tiếp quay đầu rời đi. Người này, khẳng định là chịu đả kích quá lớn.

Kế tiếp một ít thời gian, Vệ Trang cơ hồ đều vùi đầu tu luyện Hoành Kiếm Thuật, tựa hồ so với lúc thời điểm bắt đầu càng thêm chăm chỉ. Nhưng thật ra giờ phút này Cái Nhiếp nhàn xuống dưới, hắn ngồi ở trên nóc nhà, nhìn Vệ Trang luyện kiếm như đang suy tư gì.

"Nhiếp nhi, nghĩ cái gì đâu?" cùng lúc đó, một đạo thanh âm già nua bang bên tai Cái Nhiếp.

 Thấy thế, Cái Nhiếp lắc đầu "không có gì"

"Hiện giờ Tiểu Trang vừa mới gia nhập Quỷ Cốc không bao lâu, cũng đã có như vậy thực lực, này đối với ngươi tới nói áp lực có phải hay không rất lớn?" Quỷ Cốc Tử đạm đạm cười.

Cái Nhiếp không tỏ ý kiến nói "còn hành đi"

"Ngươi người này . . ." Quỷ Cốc Tử nhịn không được lắc đầu, không biết vì cái gì, giờ phút này Quỷ Cốc Tử có chút nhìn không thấu Cái Nhiếp.

Liền ở thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Cái Nhiếp, Quỷ Cốc Tử liền có chút nhìn không thấu Cái Nhiếp, hắn cũng không biết vì cái gì, luôn cảm thấy trên người Cái Nhiếp có rất nhiều bí mật. Ít nhất hiện tại ở trong mắt Quỷ Cốc Tử, Cái Nhiếp chính là thập phần thần bí.

"Hiện giờ tiểu Trang đã cần mẫn tu luyện kiếm thuật, làm tiểu Trang sư huynh, ngươi nhưng không cho chậm trễ" chỉ thấy Quỷ Cốc Tử chậm rãi mở miệng nói.

Cái Nhiếp cười nói "yên tâm đi, ta biết"

Quỷ Cốc Tử gật gật đầu, ngay sau đó liền tránh ra. Cứ như vậy, từng ngày thời gian êm đềm trôi qua.

Thấm thoát đã 1 năm trôi qua, hôm nay chính là ngày mà tiểu Trang vào cốc nên Cái Nhiếp lấy ngày này làm ngày kỉ niệm hằng năm. Hôm nay hắn làm 1 cái lẩu, nói đến cũng lạ từ lúc mở mắt ở vị diện này đây là lần đầu tiên hắn làm món lẩu này.

Quỷ Cốc Tử cùng Vệ Trang nhịn rồi lại nhịn, họ đều biết hôm nay Cái Nhiếp bận rộn ở bếp chắc là lại được thịnh soạn 1 bữa nhưng mà vì cái gì khi bưng lên bàn 2 người đều có 1 dấu chấm hỏi to đùng trên đầu

Ai kia lại không để ý mà cứ liên tiếp mang đĩa ra. Trên bàn ở giữa là 1 nồi nước lẩu 2 màu đang sôi sùng sục, 1 bên đỏ, 1 bên trắng đục tỏa ra mùi hương lôi cuốn. Xung quanh là những đĩa được làm hoặc đóng hoặc đan bằng trúc hoặc mây, đựng những miếng thịt mỏng đỏ thắm hoặc những miếng cá lát mịn màng.

Những luống rau được cắt sắp xếp trên bàn thật đúng là đầy đủ hương vị, màu sắc thế nhưng ăn thế nào a?!

Quỷ Cốc Tử "Nhiếp nhi a, ngươi hôm nay là làm gì a?"

Cái Nhiếp "hôm nay xem như kỉ niệm đi, ngày tiểu Trang vào cốc. Này là món lẩu a, bên màu đỏ có vị cay, màu trắng thì không" rồi hắn cũng làm mẫu 1 chút cách ăn, gắp 1 miếng thịt đã tái cho sư phụ. 

Sau đó Quỷ Cốc Tử cũng sung sướng hôm nay còn được nếm rượu mà đại đệ tử của hắn ủ mà hắn còn không biết a, thật ra chỉ là rượu trái cây mà thôi, còn tận mấy vò vẫn đang được chôn dưới đất đây.

Vệ Trang thì tâm tình có chút phức tạp bất quá hắn cũng không nói gì, nếu không phải nghe sư ca nói hắn cũng không biết thời gian trôi qua nhanh như vậy, mới đó mà đã được 1 năm rồi a.

Tối nay Vệ Trang lại được nghe lại âm khúc đó, từ lần đầu tiên hắn vào cốc thì có lẽ đây là lần thứ 2 hắn được nghe điệu này của sư ca hắn. Có lẽ vì ấn tượng vào ngày đầu tiên nên hắn nhớ rất rõ âm luật này chỉ là thay vì thổi bằng lá thì Cái Nhiếp lại kéo đàn nhị.

Bạch y ngồi bên song cửa, dây đàn rung lên theo nhịp kéo, hắn chỉ là tình cờ đi ngang lại vẫn bất động không đi mãi đến khi đàn dừng. 'Cái Nhiếp' cái tên này cứ đem hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, không bao giờ dừng. Khúc nhạc này liệu có ẩn tình gì chăng? Tại sao hắn chỉ chơi 1 bản này lần nào cũng vậy?!

---

Quỷ cốc bên ngoài, Vân Mộng sơn. Hai cái lão giả chậm rãi nổi lên ở trong cái đình có chút cũ nát.
Một người mặc áo trắng, một cái khác mặc áo đen. Mà ông lão mặc áo đen này, không là ai khác, chính là Quỷ Cốc tử. Đến nỗi một cái khác, tựa hồ cũng có chút thần bí khó lường. Hai người dường như đang thưởng thức trà.

Một lát sau, ông lão mặc áo trắng nói "Quỷ Cốc Tiên Sinh, chúng ta bao nhiêu năm không gặp a"

"Đúng vậy a, thật nhiều năm" Quỷ Cốc tử nói.

"Trước đây ngài cứu mạng ta, còn có tính mệnh cha mẹ ta, hôm nay, ta tới tìm ngươi chính là vì báo đáp!" ông lão mặc áo trắng nói.

"Ha ha, Từ Phu Tử a Từ Phu Tử, ta chờ câu nói này của ngươi, không biết đợi bao nhiêu năm" Quỷ Cốc tử cười cười. Mặc dù cũng là lão nhân, nhưng so sánh cùng Quỷ Cốc tử, Từ Phu Tử không biết trẻ bao nhiêu đâu.

Thấy thế, Từ Phu Tử nhưng lắc đầu, trong tay hắn xuất hiện một thanh bảo kiếm, bảo kiếm mặc dù còn không có ra khỏi vỏ, nhưng mà Quỷ Cốc tử lại nhìn ra được, thanh kiếm này tuyệt đối không phải phàm phẩm.

"Đây là một thanh kiếm tốt!" Quỷ Cốc tử nói.

"So trong tay ngươi thanh kiếm này không biết tốt hơn bao nhiêu lần!" Từ Phu Tử nói "tiếp lấy!"

Quỷ Cốc tử thấy thế, một tay cầm đi qua trực tiếp nắm chuôi kiếm đột nhiên ra khỏi vỏ. Kiếm ra khỏi vỏ, loáng thoáng có từng đạo đáng sợ kiếm khí nổi lên. Tựa hồ có chút yêu khí đồng dạng, như ẩn như hiện.

"Cái này kiếm như thế lợi hại?" Quỷ Cốc tử cũng cảm nhận được thanh kiếm này bất phàm.

"Thanh kiếm này, tên là Sa Xỉ kiếm" Từ phu tử nói "là phụ thân ta trước kia đúc thành một cái yêu kiếm!"

"Sa Xỉ kiếm . . ." Quỷ Cốc tử thì thào nhỏ nhẹ nói "ta cũng nghe nói qua thanh kiếm này, cái này Sa Xỉ, chính là yêu kiếm chi vương, không nghĩ tới, hôm nay lão phu có thể thấy được"

"Trước đây ngươi đã cứu ta, còn có ta phụ mẫu, cho nên bọn hắn rất áy náy, liền để ta đem cái này tặng cho ngươi!" Từ Phu Tử nói.

Quỷ Cốc tử vuốt ve kiếm trong tay. 

"Thanh kiếm này, yêu khí trùng thiên, người bình thường thế nhưng không khống chế được, cũng không biết ngươi có thể hay không khống chế được!" Từ Phu Tử nói

"Trên đời này, còn có ta không khống chế được sao, ngươi sau khi trở về thay ta cám ơn phụ mẫu ngươi, cái này Sa Xỉ, ta Quỷ Cốc tử nhận" Quỷ Cốc tử nói

Từ Phu Tử gật gật đầu, hắn đứng lên. "Cái này Sa Xỉ, cũng tại trong tay của ngươi, như vậy trách nhiệm của ta cũng đã hoàn thành"

Nói đến chỗ này, Từ Phu Tử "sự tình đều hoàn thành, như vậy Quỷ Cốc Tiên Sinh, ta liền rời đi!"

"Bảo trọng!" Quỷ Cốc tử cũng đứng lên.

Quỷ Cốc tử nhìn một chút kiếm trong tay thì thào nhỏ nhẹ nói "kiếm này yêu khí trùng thiên, người bình thường khó khống chế, nếu như là có thể nhận chủ, bị người hữu duyên sở dụng, như vậy hắn chính là một thanh kiếm tốt!"

Nghĩ đến đây, trong đầu của hắn cũng liền nghĩ đến Cái Nhiếp cùng Vệ Trang hai cái đồ đệ.

Trong sơn cốc, Cái Nhiếp cùng Vệ Trang vừa trãi qua 1 đợt đọ kiếm, vẫn là người sau bại, tuy Vệ Trang ẩn ẩn có cảm giác không thể thắng nhưng vẫn có chút không cam lòng, hơn nữa hắn có chút hồ nghi rằng sư ca hắn vẫn chưa dùng hết thực lực đấu với hắn

2 người liếc nhìn nhau cùng thốt "gặp qua sư phụ"

Quỷ Cốc Tử xuất hiện "hảo, hảo, Nhiếp nhi ngươi thực lực quả không tồi"

Ôm quyền "tạ sư phụ"

Vuốt râu rồi chuyển sang người kia "tiểu Trang, ngươi cũng không cần nản chí, nội lực của ngươi cũng tăng lên không ít"

"Tạ sư phụ"

"Ừm. Đây là 1 phen Yêu kiếm tên Sa Xỉ. Hai người các ngươi xem ai có thể nhận chủ thì nó sẽ là của ngươi"

Quỷ Cốc Tử nhìn nhìn Cái Nhiếp cùng Vệ Trang cười nói "Nhiếp nhi, Tiểu Trang, các ngươi thấy thế nào?"

Cái Nhiếp lại thấy Sa Xỉ Kiếm chính là thuộc về Vệ Trang, cũng không biết nguyên do vì đâu hắn lại cho như vậy. Cho nên, chỉ thấy Cái Nhiếp chậm rãi mở miệng "ta nhưng thật ra cảm thấy, làm một người kiếm khách, không phải để ý kiếm bản thân, mà là người chấp kiếm. Vô luận là Mộc Kiếm, vẫn là danh kiếm, chỉ cần muốn dùng dù là Mộc Kiếm cũng có thể đủ chặt đứt danh kiếm!"

Lời này vừa nói ra, Quỷ Cốc Tử vẻ mặt động dung, ánh mắt cũng nhìn giờ phút này Cái Nhiếp, người sau trong ánh mắt, trừ bỏ bình tĩnh, cũng chỉ có bình tĩnh.

"Ghê gớm, thật là ghê gớm!" hắn thật sâu mà hít một hơi rồi chậm rãi mở miệng nói "ta đã thấy rất nhiều kiếm khách, ở bọn họ sinh mệnh, thật là chỉ để ý kiếm bản thân, lại xem nhẹ người chấp kiếm, kiếm tuy rằng là hung khí, mấu chốt là ở chỗ chấp kiếm người"

"Sư phụ, không bằng làm ta thử một lần?", bất quá đúng lúc này, vẫn luôn không có mở miệng Vệ Trang lại chậm rãi mở miệng, hắn ánh mắt cũng là nhìn chằm chằm Sa Xỉ Kiếm.

"Tiểu Trang kiếm này yêu khí tận trời, không phải người bình thường có thể hàng phục, ngươi thật sự có nắm chắc?" Quỷ Cốc Tử hỏi.

"Ta có loại dự cảm, đó chính là có thể có được nó" Vệ Trang nói từng câu từng chữ, cùng với hắn giọng nói rơi xuống không chỉ là Quỷ Cốc Tử cũng nhịn không được nhìn nhìn thiếu niên Vệ Trang này. 'Có lẽ, hắn thật sự có thể làm được đi'

Quỷ Cốc Tử gật gật đầu "một khi đã như vậy, tiểu Trang ngươi liền đi thử thử một lần đi, nếu cảm thấy không thích hợp, liền nhanh từ bỏ"

"Là, sư phụ!" Vệ Trang thật sâu mà hít một hơi.

"Tiểu Trang, ngươi nhất định có thể hành!" ngay cả Cái Nhiếp cũng chậm rãi mở miệng nói.

Vệ Trang nhìn Cái Nhiếp liếc mắt một cái, trong ánh mắt có một tia dao động. Sau đó đi tới. Thực mau, hắn chính là đi tới trước mặt Sa Xỉ Kiếm, trong ánh mắt hắn có nóng cháy chi sắc.

Hắn một tay bắt được chuôi kiếm. Vừa mới tiếp xúc đến Sa Xỉ Kiếm chuôi kiếm, một đạo đáng sợ yêu khí bộc phát ra tới, tuy là giờ phút này Vệ Trang, đều bị chấn động một chút. Quỷ Cốc Tử cùng Cái Nhiếp đều là nhìn một màn này.

"Khởi!" Vệ Trang nhẹ nhàng cắn chặt răng, sau đó bỗng nhiên giơ lên Sa Xỉ Kiếm.

Lả tả!

Cuối cùng trên thân Sa Xỉ Kiếm, yêu khí đáng sợ phát ra, Vệ Trang đều gắt gao bắt lấy. Hung hăng áp chế dưới uy lực của hoành kiếm thuật, Sa Xỉ kiếm cũng liền an tĩnh rất nhiều. Vệ Trang nhìn chằm chằm Sa Xỉ, càng nhìn càng vừa lòng.

"Xem ra này Sa Xỉ Kiếm đã nhận ngươi là chủ!" Quỷ Cốc Tử sờ sờ chòm râu, không khỏi cười nói.

Thấy thế, Vệ Trang đã đi tới cung kính nói "đa tạ sư phụ tặng kiếm!"

Quỷ Cốc Tử vẫy vẫy tay nói "tặng kiếm đưa không thượng, chỉ cần Sa Xỉ Kiếm cùng ngươi có duyên, nếu Sa Xỉ Kiếm đã ở trong tay của ngươi, ngươi nhưng nhất định phải hảo hảo dùng nó!" Vệ Trang chậm rãi gật gật đầu

Nghĩ nghĩ vẫn là mở miệng nói "tuy rằng Sa Xỉ là yêu kiếm chi vương, tuy kiếm là hung khí, nhưng là liền phải xem chấp kiếm người"

Thấy thế, Vệ Trang còn lại l gật gật đầu, sau đó không có nhiều lời.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net