Chương 7 : Mắc Mưu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không khí mùa đông đang kéo đến ngày càng rõ rệt, cái lạnh làm người ta càng cảm thấy lười biếng. Mew Suppasit im lặng ngồi trong xe, điếu thuốc trong đêm tối thi thoảng lóe lên một đốm hồng rồi vụt tắt, kéo theo đó là những làn khói nhàn nhạt. Hắn hạ kính xe, dùng ngón trỏ gạt đi tàn nơi đầu điếu thuốc, không khí bên ngoài phủ lên bàn tay hắn một tầng giá lạnh.

Mew nghiêng đầu, ánh mắt nãy giờ vẫn thủy chung đặt trên người con trai đang đứng trước cửa của một nhà hàng lớn, trên tay là một tập giấy quảng cáo, tất bật phát cho những người đang từ trong bước ra.

Cười chào với đôi nam nữ vừa nhận tờ quảng cáo từ tay mình, Gulf chậm rãi thu lại ý cười, nhìn đến chồng giấy trên tay mình mà thở dài ủ rũ. Vẫn còn nhiều đến thế này phát đến đời nào mới xong?

Thời tiết lại ngày càng thêm lạnh, cậu cũng đã bắt đầu thở ra khói rồi. Bàn tay tuy đã đeo găng tay nhưng vẫn cóng, tê cứng lại như vừa bị cho vào ngăn đá.

Chậc, cuộc sống quả thật khó khăn mà. Tiệm coffee không được đến, cậu lén Faires đi làm việc này, không ngờ lại mất nhiều thời gian đến vậy, lát nữa không xong mà về sớm sẽ bị anh phát hiện đã trốn khỏi nhà cho xem. Nghĩ tới lại thở dài một tiếng, làn khỏi trắng lại lởn vởn trong không trung. Gulf kéo cao cổ áo, khịt mũi một cái ngó vào trong nhà hàng, chờ đợi vị khách tiếp theo.

- Gulf?

Gulf giật mình quay lại, nhìn thấy người kia liền trợn mắt sửng sốt, không tự chủ được mà nói lắp.

- A... anh?

Faires nhíu mày, dừng xe lại gần cậu, tháo mũ bảo hiểm treo vào xe, bắt đầu bước lại gần.

- Em làm gì ở đây?

Gulf nhanh chóng giấu tập giấy quảng cáo ra sau lưng, nhìn anh vô tội mà lắc đầu.

Hành động mờ ám kia không qua nổi mắt Faires, anh ngó ra sau cậu, kéo lấy cánh tay không cho cậu tránh né muốn giật lấy đồ vật trên tay cậu.

Giằng co một chút, Gulf không cách nào đành ngoan ngoãn giao ra, Faires nhìn thấy chồng giấy quảng cáo kia liền bực mình.

Nhìn biểu hiện anh, cậu liền vội vàng.

- Anh, đừng tức giận! Em biết lỗi rồi.

- Em tại sao lại ương bướng như thể chứ? Anh đã nói không cần làm việc rồi?

- Em vốn tưởng việc này đơn giản, không ngờ lại mất nhiều thời gian đến vậy. Anh, lỡ nhận rồi người ta không cho trả lại.

Nói xong liền rất biết lỗi cúi thấp đầu, Faires thở dài hừ lạnh một tiếng tỏ vẻ bực mình. Xong rồi lại giơ tay, áp hai lòng bàn tay ấm áp của mình lên gò má lạnh băng của cậu, dịu dàng mà khẽ trách.

- Má lạnh đến thế này rồi, đã đứng lâu lắm có phải không?

- Em lại xe ngồi đi, để anh làm cho.

Mew Suppasit ngồi trong xe, một màn kia nghiễm nhiên nhìn thấy, đột nhiên không hiểu sao lại thấy gai mắt đến kỳ lạ. Gulf đối với hắn luôn phùng má trợn mắt, trước mặt người đàn ông này lại híp mắt cười đến ôn nhu?

Hắn xưa nay trong người vốn mang theo bản tính chiếm hữu cao, lại quen thói dương dương tự đắc. Từ khi gặp tiểu tử kia thường xuyên bị đả kích không nhẹ, tự tôn xưa nay cao ngất trời bị đạp xuống không ít lần, bất mãn sinh ra tức tối đập mạnh tay vào vô lăng, cay cú chửi thề.

Đột nhiên điện thoại đổ chuông, Mew mang theo ngữ khí không mấy vui vẻ bắt máy.

- Chuyện gì?

Đầu dây bên kia hình như bị ngạc nhiên đôi chút, sau vài giây suy diễn tình hình đã phần nào hiểu chuyện, khẽ cười.

- Tổng giám đốc, cậu hình như dạo này bận rộn đến nỗi quên cả nhiệm vụ?
-Quên?

- Đúng vậy! Là giao dịch ở Pattaya.

Hắn lúc này mới sực nhớ ra, hôm nay quả thực có vụ giao dịch hàng ở Pattaya, không hiểu hắn bị bỏ bùa mê gì cả ngày tò tò bám theo tiểu tử kia, lúc này Teemild gọi điện đến mới nhớ.

Giơ tay nhìn đồng hồ, đã gần đến giờ hẹn nhưng xem ra cho dù là Lamborghini Veneno hay tay đua số một thì lái xe từ đây tới Pattaya cũng vẫn là chuyện bất khả thi. Hắn không có cách nào đành thở dài.

- Mild, anh thay tôi đi được không?

Teemild qua điện thoại nghe được giọng điệu hắn bỗng dưng lại thấy thú vị, cười cười trêu chọc.

- Mew tổng! Cậu xem ra không sợ tôi cướp hàng chạy mất sao?

- Vậy mong anh mang hàng chạy xa xa một chút.

Mild tắt điện thoại, trên miệng vẫn còn vương lại nét cười. Mew Suppasit quả thật đối với lời mẹ hắn nói đâu có sai, điều hành một tập đoàn lớn như vậy rồi mà vẫn còn vô tư như thế. Bước ra ngoài cửa, đàn em đã đứng chờ sẵn bên ngoài. Mild nhìn valise trên tay tên đứng đầu, hắn biết ý nhanh chóng mở ra cho anh xem, bên trong là hàng trắng.
- Đã chuẩn bị xong chưa?

- Đại ca! Đã bố trí ổn cả.

Mild gật đầu hài lòng, phất tay ra lệnh.

- Được! Xuất phát!

Bãi biển Jomtien thuộc thành phố Pattaya đã được hai bên bố trí sẵn, có cảnh sát phía sau hậu thuẫn, cố ý không tuần tra khu vực này trong vòng mười lăm phút, hai bên giao dịch cần căn đúng thời gian giao hàng.

Mild mở cửa xe, nheo mắt nhìn quanh một vòng quan sát địa hình. Khá vắng vẻ, xem ra người của hai bên đã sắp xếp để không ai bén mảng đến khu vực này.

Đàn em bên cạnh tỏ ra khá lo lắng, ở trong xe ngẩng đầu nhìn anh.

- Đại ca, có cần thêm người không?

Mild quay qua hắn nhìn, bên kia đã có quy định, mỗi bên chỉ đi hai người, một người mang hàng một người mang tiền, họ đã ngỏ ý thì cũng không nên phá vỡ. Hơn nữa số lượng hàng lớn như thế này giao cho người khác anh cũng không yên tâm.
- Không cần, mình tôi và Jack đi được rồi.

Mild xách theo vali hàng trắng, kéo mũ phớt đen trên đầu xuống thấp hơn một chút, cẩn thận quan sát xung quanh tiến lại gần bến tàu.

Người của bên kia thấy anh đến cũng bắt đầu xuất hiện, hắn mặc áo bao rộng thùng thình, đầu cũng đội một chiếc mũ lưỡi trai, cùng một tên đàn em tiến đến gần.

Hai bên đứng cách nhau một khoảng, tên cầm đầu bên đó hất mặt.

- Hàng đâu?

Mild mở valise, tên đàn em bên đó tiến đến kiểm tra. Xong, hắn quay lại bên cạnh tên cầm đầu gật đầu xác nhận.

- Tiền?

Mild lạnh lùng buông một tiếng, tên kia cũng mở valise ra, Jack bên cạnh anh tiến đến kiểm tra tiền.

Xác nhận đã đủ tiền, Jack gật đầu.

- Trao đổi!

Hai người tiến đến, nhìn nhau cảnh giác, cẩn thận trao đổi valise.

Đột nhiên Teemild thấy có gì đó không đúng, một vật thể lạnh lẽo dí vào sau lưng anh.

Quay đầu, nhận ra Jack phía sau mình. Gã ở bên tai anh, cười lạnh.

- Đại ca, xin lỗi.

* ĐOÀNG *

Âm thanh rùng rợn vang lên, đàn em bên phía Mild nãy giờ quan sát mọi việc, đột nhiên một người trong số họ quay người, một cước giơ chân đá vào mặt Jack, gã bị choáng nằm lăn ra đất.

Cả hai bên thấy động liền rút súng ra, tên cầm đầu bên kia ôm valise chạy, Mild lập tức đuổi theo.

Vội vàng muốn chạy đuổi theo anh nhưng bên kia cũng đang xả súng rất gay gắt. Đành bất lực lùi lại thủ thế, nhìn anh một mình đuổi theo chúng vào con hẻm.

Địa hình ở đây Teemild vốn đã nắm rõ, bằng một con đường tắt anh đã bắt kịp gã kia. Hắn giơ súng về phía anh nhả đạn, nhưng Mild đã nhanh chóng tránh được, một cước đá bay súng của hắn.

Hai bên lao vào giằng co, anh cuối cùng đánh thắng được tên kia, đoạt lại valise hàng nhưng chợt nhận ra tiếng bước chân ngày càng đông tiến đến, biết người của chúng kéo đến liền vội vã rời khỏi.
Chạy dọc theo con hẻm ra bến cảng, một chiếc xe của bọn chúng chặn đầu anh. Bên trong xe hướng phía anh nổ súng, Mild sau một hồi tránh đạn, dùng chính khủy tay đập vỡ kính xe. Kính xe nãy giờ bị đạn xuyên qua nhiều, bị giáng một cước liền vỡ nát. Mild lập tức đạp chân ga, mang theo hàng tẩu thoát.

Bọn kia đuổi theo, anh một tay lái xe một tay bắn trả. Ra khỏi bến cảng cuối cùng cũng cắt đuôi được chúng, nhưng để chắc chắn vẫn phải lái xe thêm một đoạn nữa.

Mười lăm phút sau, xe hết xăng ở một khu nhà gần trung tâm thành phố. Anh buông tay khỏi vô lăng, mệt mỏi tựa ra sau ghế thở hổn hển.

Cúi đầu nhìn, vết thương trên bụng phải do Jack bắn đã chảy máu quá nhiều, thấm đẫm một mảng áo trước bụng, hơn nữa nãy giờ anh liều chết tẩu thoát, vết thương đã nặng như vậy rồi.
- Bắt đầu đau rồi.

-------

Bar Fascinating cho dù thiểu đi KN cũng chưa bao giờ hết hấp dẫn, chưa bao giờ đánh mất đi vị trí số một tại trung tâm Bangkok này.

Kris nhấp một ngụm Ruca malen, vị chát tràn qua đầu lưỡi đổ xuống cuống họng, hắn ngẩng đầu, kéo lấy mỹ nữ bên cạnh áp sát vào người mình.

Chàng thanh niên đứng trong một góc quán bar, im lặng dõi mắt nhìn theo người đàn ông kia, mái tóc màu đồng rủ xuống một bên mắt. Anh ta nhếch miệng, dứt khoát bước đến phía sàn trên cao, không do dự cởi phăng chiếc áo khoác ngoài để mình trở nên nổi bật.

Hành động của anh nhanh chóng thu hút ánh nhìn của những người trong bar, một số kẻ bắt đầu trở nên hứng thú.

Người thanh niên đảo mắt, hướng phía Kris nhìn, thấy hắn cũng đang ngẩng lên nhìn mình, biểu tình có chút hờ hững, tựa như chỉ vô tình lướt qua.
Mạnh dạn vứt chiếc áo khoác về phía Kris, anh ta nhếch môi cười, ánh mắt dành cho hắn đầy hàm ý. Bắt đầu giơ tay, với lấy cái cột bên cạnh, cùng những người xung quanh bắt đầu nhảy.

Kris dường như có chút hứng thú, khẽ cười đưa mắt nhìn theo, xem nam nhân này đến tột cùng là có ý gì, rõ ràng mục đích của cậu ta chính là quyến rũ hắn, xưa nay những kẻ bám theo hắn không ít, để xem người này có gì đặc biệt?

Người thanh niên kia không hề thua kém KN, phút chốc đã làm bên dưới cuồng loạn.

Làn da trắng ngọc ngà, khuôn mặt thanh tú, quần áo gợi cảm, động tác thành thục, một lần nữa làm cho bên dưới rú lên hưởng ứng.

Không khí xung quanh sàn nhảy phút chốc trở nên náo nhiệt, một gã đàn ông mạnh dạn nhảy lên sàn cao, bộ dạng dương dương tự đắc, bên dưới liền huýt sáo tán dương. Gã ta nhếch miệng, chậm rãi áp sát vào cơ thể người thanh niên kia, đong đưa theo từng động tác của anh, bàn tay hắn vòng tới trước, nhanh nhẹn quần lấy vòng eo anh. Bên dưới bắt đầu có những tiếng cười đùa chọc ghẹo hưởng ứng.
Kris ánh mắt không rời, biểu tình mất hứng đưa ly rượu lên nhấp một ngụm. Chỉ trong một giây khi hắn hạ ly rượu xuống, người thanh niên kia xoay người, một cước đạp gã đàn ông đang quấy rối mình xuống dưới. Bên dưới phút chốc bàng hoàng, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy khuôn mặt anh ta lạnh lùng, mái tóc màu đồng phủ xuống một bên mắt.

Người thanh niên kia ngừng nhảy, nhảy xuống khỏi sàn, chậm rãi bước về phía Kris.

Gã đàn ông kia bị đau liền chửi thề, bò dậy tính kiếm anh ta làm loạn, nhưng nhận ra hướng anh ta bước tới liền không dám đuổi theo nữa.

Người thanh niên bước đến trước mặt Kris, hắn ngẩng đầu nhìn anh ta vẻ thích thú.

Không do dự, anh ta kéo lấy mỹ nữ bên cạnh Kris ra khỏi người hắn, khiến cô ta có chút sợ hãi lên.

Kris không một chút phản ứng, nghiêng đầu chăm chú xem anh ta muốn làm gì. Người kia cúi đầu, tay chống vào thành ghế sôpha phía sau Kris, hạ thấp người ghé sát vào tai hắn, nhếch miệng cười.
- Có thể cho tôi một đêm?

Người con trai này tiếp cận hắn rốt cuộc có mục đích gì


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net