Chương 8 : Vong ơn bội nghĩa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc xe được bỏ trong một con hẻm, nhìn nó đã tàn tạ đến mức như vừa được lôi từ trong bãi phế liệu ra. Gã đàn ông lén lút quan sát xung quanh, nhanh chân chạy đến gần chiếc xe xem xét, kết quả không tìm thấy được gì liền trở lại con hẻm nơi gã vừa đi tới, rút điện thoại gọi cho một số nọ.

- Không thấy người đâu, vị trí ghế lái có vết máu.

Bên kia đầu dây truyền đến âm thanh giận dữ.

- Tìm bằng được hắn, thủ tiêu và mang hàng về cho tao.

- Rõ!

Chuyện hắn phản bội Mew Suppasit là một phen đặt cược mạo hiểm. Ngay từ đầu chỉ có ý định gϊếŧ Teemild rồi ôm hàng bỏ chạy không để Mew tìm được, không ngờ đến Mild lại liều chết bảo vệ hàng chạy mất. Nếu không tìm được số hàng này thì không phải hắn đã mạo hiểm công cốc hay sao? Cho nên trước khi tin tức kịp tới tai Mew, bằng mọi giá phải lấy lại được hàng và thủ tiêu Mild
_______

Praya ngáp dài, đóng lại màn hình laptop. Dạo này công việc thật bận rộn, lương bác sĩ lại chẳng đáng được bao nhiêu, cứ đà này có khi sẽ sớm chết đói.

Nghĩ tới lại đói bụng, cậu xoa xoa cái bụng đang réo lên ầm i, đẩy ghế đứng lên vào bếp kiểm đồ ăn. Mang bộ dạng buồn ngủ lết xác vào bếp, cậu lục đυ.c mở tủ lạnh, ngăn dưới lại ngăn trên, quay qua lục tìm cả ngăn tủ bên cạnh, đau lòng khi nhận ra chẳng còn gì ăn được.

Ngẩng đầu nhìn đồng hồ, cũng đã hơn mười giờ đêm, ra ngoài lúc này quả thật có chút lười biếng nhưng cái bụng cứ réo thế này cậu cũng không có cách nào ngủ.

Lần mò áo khoác treo trên giá, Praya bất đắc dĩ mở cửa ra khỏi nhà. Bên ngoài không khí lạnh chênh lệch khá nhiều với trong nhà, cơ thể cậu bất giác phản ứng chợt rùng mình một cải. Cậu ngước nhìn trời, khá trong, chỉ là gió hơi nhiều.
Mild lấy chiếc mũ áo khoác trùm lên đầu, co ro chạy về phía cổng. Bàn tay vừa chạm đến then cài cổng, bên lùm cây gần đó truyền đến âm thanh kỳ lạ thu hút sự tò mò của cậu.

Vốn không tin vào chuyện ma quỷ, cũng không quá đa nghi, cậu dừng lại, chậm rãi đi về nơi phát ra tiếng động. Lùm cây tối thui, Praya rút điện thoại, dùng thứ ánh sáng yếu ớt từ màn hình cố tìm hiểu xem có gì ở đó.

Cậu giơ tay, thận trọng rẽ lùm cây ra, nghề cổ về phía trước quan sát. Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt người kia cậu lập tức kinh hãi, suýt chút nữa thì hét lên, chiếc điện thoại trên tay rơi cạch xuống đất, màn hình hướng lên trời rọi sáng khuôn mặt của người kia.

Mild cắn chặt răng, trừng trừng nhìn người thanh niên vừa xuất hiện. Bàn tay giữ chặt khẩu súng, hướng phía cậu ta đe dọa. Ánh sáng yếu ớt từ chiếc điện thoại hắt lên khuôn mặt tái nhợt của anh, khung cảnh trông càng thêm rùng rợn, hệt như khuôn mặt ma quái trong những bộ phim kinh dị chiếu ngoài rạp.
Praya trợn mắt, kinh hãi nhìn đối phương, đôi chân cơ hồ đã rủn ra không nhúc nhích nổi, trái tim loi choi trong l*иg ngực đập những nhịp thình thịch như muốn bật ra ngoài.

- Đứng im không tôi gϊếŧ cậu!

Giọng nói của người đó tràn vào tai cậu, thanh âm bị đè nén tạo nên sự đe dọa không nhỏ. Praya nhìn xuống bụng anh ta, một mảng áo đã đẫm máu, theo bản năng muốn lại gần xem xét nhưng chợt nhận ra khẩu súng trên tay hắn liền không dám động.

Mild thở hổn hển, vết thương mất máu quá nhiều. Chạy được từ xe vào đến đây đã vắt của anh cạn sức lực, đồng tử mờ đi, tay chân không còn cảm giác.

Ngẩng đầu, người thanh niên kia vẫn đông cứng tại chỗ, biểu hiện vẫn còn hết sức kinh nhạc. Tay cầm khẩu súng run run, anh cố gắng nhìn nhưng gương mặt cậu ta càng ngày càng không thấy rõ, cuối cùng mọi thứ xung quanh chao đảo, phủ lên không gian một màu đen dày đặc.
Khi tay cầm súng của người lạ mặt kia run lên, Praya nghĩ có lẽ anh ta chuẩn bị nổ súng. Cậu quan sát xung quanh, đã nghĩ đến việc liều chết bỏ chạy. Đang lúc hoảng hốt tính toán đường chạy, đột nhiên phịch một tiếng, cậu kinh hãi rẻ lên một tiếng khe khẽ ôm lấy đầu.

Nhưng trái với tưởng tượng, không gian xung quanh đột ngột trở nên yên tĩnh, cơ thể cậu cũng không có chút tổn hại nào. He hé mắt nhìn ra, Praya ngạc nhiên nhìn thấy người kia đã bất tỉnh. Cậu hiểu kỳ, cúi xuống săm soi vào mặt hắn, quả thật đã bất tỉnh. Nhặt lấy cái điện thoại rơi bên cạnh, cậu ấn số muốn gọi cảnh sát, song lúc chuẩn bị ấn gọi đi chợt dừng lại. Nghĩ chuyện người này bị thương, lại còn khẩu súng bên cạnh, báo cảnh sát chắc chắn, sẽ xảy ra vài chuyện rắc rối, không chừng cậu sẽ vướng vào một vụ lùm xùm nào đó cũng nên.
"Hay là, mặc kệ?"

Praya đứng dậy, mím mím môi. Hay lúc này giả vờ không biết gì cả, dù sao vướng vào loại người như gã này chắc chắn là của nợ. Quyết định thế, cậu mạnh mẽ gật đầu đứng phắt dậy xoay người hùng hổ bước đi, cố gắng tống ra khỏi đầu chuyện vừa xảy đến.

Nhưng...

Bước chân Praya do dự chậm dần, cuối cùng dừng hẳn lại. Cậu ngoái đầu, nhìn lại phía sau, lương tâm bất chợt nổi lên một làn sóng dữ dội.

Anh ta đang bị thương, nếu cứ để như vậy anh ta sẽ chết mất.

Praya đứng im bất động, lưỡng lự không biết có nên bước tiếp hay không? Tư tưởng đấu tranh dữ dội, cuối cùng cậu vì những do dự mà mềm lòng.

Trở lại lùm cây ban nãy, cậu nhìn nhìn người kia một hồi, cuối cùng buông một tiếng thở dài kéo lấy cánh tay hắn vắt qua vai mình nâng người hắn dậy.
- Ui, nặng thật!

Cậu dùng sức run rẩy đứng dậy, nâng lấy người kia lên lưng mình. Mới nâng lên đã mệt muốn đứt hơi, cơ thể cậu vốn đã gầy gò, giúp người này cũng không dễ dàng gì. Chậm rãi lê từng bước về phía cổng, Praya một tay giữ lấy người kia trên lưng, một tay loay hoay mở cổng.

Đột nhiên một vật kim loại lạnh lẽo chạm vào cổ cậu, Praya khựng lại động tác đang làm, một hơi thở ấm nóng phả vào cổ cậu, sát khí ngùn ngụt tỏa ra từ phía sau.

- Muốn làm gì?

Praya mím chặt môi, đúng là đồ vong ân bội nghĩa, đã có lòng tốt muốn giúp đỡ không ngờ hắn quay lại cắn mình. Nhưng vật kia quả thật không thể coi thường, cậu cắn răng, giữa những hoang mang mà trả lời.

- Anh mất máu quá nhiều, phải mau tới bệnh viện.

Bàn tay cầm súng của người kia đột nhiên khựng lại, cậu không quay đầu, nhưng ít nhiều cảm nhận được những nhịp thở hơi buông lỏng của người đằng sau. Mild đột nhiên thấy trái tim mình run lên, một cảm giác lạ lẫm không thể nói thành lời. Anh nhắm mắt, hơi cúi đầu để mặt mình chạm vào gáy của người kia, khẩu súng trên tay buông xuống, ngay cả giọng nói cũng thả lỏng ra.
- Đừng đến bệnh viện.

Cậu đột nhiên cảm nhận được sự tiếp xúc phía sau, cơ thể không tự chủ được rùng mình một cái. Vốn từ nãy đến giờ cảm thấy người này rất hung hãn, đột nhiên lại trở nên mệt mỏi như vậy, ác cảm trong cậu cũng vơi đi phần nào.

- Nhưng không đến bệnh viện, anh sẽ chết mất!

Teemild ở phía sau, đã bắt đầu cảm thấy sự đau đớn từ vết thương ngày càng rõ rệt. Nhưng anh lại không cách nào tới bệnh viện, vết thương này là do đạn bắn, chắc chắn sẽ liên quan tới cảnh sát, họ sẽ điều tra gây đến phiền phức về sau, cho cả anh và cả Mew nữa. Lúc đó, đến cả Champ cũng không giúp được.

Túm lấy vai Praya, Teemild dùng sức bấu chặt những ngón tay vào vai cậu, thều thào.

- Tuyệt đối...không được tới bệnh viện.

Praya nhăn mặt, gã đàn ông phía sau cậu rốt cuộc ngày thường ăn những cái gì, tại sao lại khỏe đến như thế?
Hắn xuất hiện ở đây, trong hoàn cảnh mờ ám như thế này lẽ nào là một tên tội phạm nguy hiểm? Nghĩ đến đây, bất giác cậu khẽ run rẩy, thầm trách mình không dừng lo chuyện bao đồng làm chi? Chỉ vì sợ nguy hiểm tới tính mạng của hắn mới động lòng tốt, không ngờ giờ lại bị hắn ngược đãi thế này.

- Vậy... anh muốn thế nào?

- Đưa tôi vào trong nhà cậu.

........

Rầm một tiếng, cánh cửa đột ngột bị đạp bật mở toang ra, những người trong phòng giống như theo phản xạ kéo theo sự sợ hãi, vội vã cúi đầu.

Mew Suppasit bước vào, trừng mắt nhìn đám thuộc hạ

- Giải thích đi! Tại sao lại bất cẩn như vậy? Tại sao để Teemild tự mình giao hàng? Đây không phải là việc của mấy người sao?

Tất cả đều cúi gằm mặt, không một ai dám ngẩng lên cũng không một ai dám hó hé tiếng nào. Sau một hồi mới có người run rẩy thanh minh.

- Bởi vì,... đại ca nói lần giao dịch này số lượng hàng khá lớn, muốn trực tiếp giao hàng.

- Còn dám ngụy biện? Các người cho rằng mạng của anh ấy có thể lấy mạng của các người ra mà so ngang bằng được sao?

Tất cả thuộc hạ lại một lần nữa im bặt, Mew và Mild từ nhỏ đã thân như anh em. Lần này nếu anh ta xảy ra chuyện gì, sợ rằng hắn sẽ gϊếŧ tất cả bọn họ mà đền mạng.

Mew Suppasit đằng đằng sát khí, lập tức chú ý đến một tên đang trong tình trạng dở sống dở chết nằm dưới sàn, khuôn mặt bị đánh đến biến dạng.

Hắn bước đến, lấy chân đạp vào ngực gã, trợn mắt gắn giọng.

- Mày! Phản bội tao?

Gã đàn ông kia chính là Jack, hôm đó việc không thành, hắn định bắn Mild xong sẽ lợi dụng hỗn loạn tẩu thoát, không ngờ anh một cước đá hắn bất tỉnh, cuối cùng bị thuộc hạ của Mild bắt về.
Run rẩy nắm lấy gấu quần của hắn, Jack sợ hãi nhìn hắn cầu xin.

- Tôi sai rồi! Tôi sai rồi.

Mew cúi nhìn xuống, sự tức giận trên khuôn mặt vẫn không giảm bớt, trừng trừng nhìn gã kia, sát khí trên người đủ để bức chết kẻ khác.

- Mày có biết anh ta đối với tao quan trọng thế nào không?

- Tôi... tôi...

Jack bị vẻ mặt của hắn làm cho sợ tới bủn rủn, lắp bắp không nói thành lời. Phía bên ngoài có người vội vã chạy vào.

- Mew tổng! Phía bọn người kia tôi đã cho xử lý, nhưng tin tức đại ca vẫn chưa tìm ra.

-Tiếp tục tìm!

-Vâng

_______

Kris trong giấc ngủ vô thức trở mình, bất giác sờ soạng bên cạnh, đột nhiên nhận ra phần giường cạnh mình chỉ là một khoảng trống. Hắn cũng không có phản ứng ngay, đang định trở lại với giấc mộng tự nhiên lại nhớ ra một chuyện liền mở mắt.
Không gian xung quanh vẫn còn tối, ánh đèn leo lét từ đèn ngủ hắt lên tường một mảng màu cam nhạt. Hắn nheo mắt nhìn, để đồng tử chậm rãi thích nghi với xung quanh. Đột nhiên nhận ra bóng dáng nhỏ bé bên bậc cửa sổ.

Người thanh niên dường như không nhận ra rằng hắn đã tỉnh, trên người mặc độc một chiếc áo sơ mi rộng dài đến bắp đùi, anh thu người lại ôm lấy hai đầu gối để lộ ra đôi chân thon. Kris ngẩng đầu nhìn, không hiểu sao bỗng dưng lại thấy bóng dáng ấy thật đơn độc.

Khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, nhưng đôi mắt lại mang theo một nỗi ưu tư, tựa như sương mù giăng dày đặc, khiến cho người khác nhìn vào như lạc trong mê cung không lối thoát.

Người thanh niên kia không hề động đậy, đôi mắt chăm chăm nhìn xuống phía dưới, nơi những chiếc xe thi thoảng chạy qua trên đường, đầu tựa vào cửa kính, hàng mi dài rủ xuống đôi mắt mệt mỏi, chẳng thể nhìn thấu được trong lòng anh đang nghĩ gì.
Kris bước xuống giường, cũng không hề có ý định mặc quần áo, chậm rãi bước lại gần anh.

Khi đổi tay hắn đặt trên eo anh dần siết lấy, anh ta chỉ khẽ giật mình rồi nhanh chóng thả lỏng ra, thậm chí cũng không quay đầu lại.

- Sao không ngủ?

Kris cúi đầu, hôn lên tai anh, cảm nhận cơ thể đối phương khẽ run rẩy. Hắn giữ nguyên tư thế, ôm lấy anh từ phía sau, dường không hề có ý định rời đi khi chưa có được câu trả lời. Người thanh niên kia vẫn không động, đôi mắt thủy chung nhìn bên dưới lòng đường kia, khuôn ngực bên dưới bàn tay hắn khẽ phập phồng.

Một khoảng thời gian trôi qua, không quá dài nhưng giữa không gian yên lặng thế này cũng không phải là ngắn, người thanh niên kia mấp máy cánh môi, thanh âm yếu ớt.

- Nuôi tôi có được không?

Kris không có phản ứng nhiều, bên tai anh chỉ cất tiếng cười khe khẽ.
- Cho tôi lý do để tôi nuôi cậu di?

Người thanh niên quay đầu, chậm rãi kéo lấy cổ Kris, nhẹ nhàng tìm đến môi hắn. Không quá ngọt ngào, không thành thục, nhưng Kris thật sự không hiểu bản thân tại sao lại thích, phải chăng là vì sự mới lạ khi lần đầu gặp một người con trai đặc biệt như thế này.

Tựa vào lòng ngực rắn chắc của hắn, anh ta khẽ khàng ôm lấy ngang eo.
- Vì tôi sẽ làm anh thích.
Kris hài lòng, giơ tay xoa nhẹ lên đầu anh, để ngón tay luồn vào trong tóc. Đã từng qua đêm với rất nhiều người, chỉ là lên giường rồi quăng tiền cho họ rời đi, nhưng đây là lần đầu tiên hắn hỏi.
- Tên của cậu?
Người thanh niên nhếch miệng, nở một nụ cười nhàn nhạt.
- Tar.
Hắn cũng không suy nghĩ gì nhiều nên làm sao biết được người con trai này không hề đơn giản. Anh ta tiếp cận hắn đều có mục đích cả thôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net