Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7

  Người ta thường nói non sông dễ đổi bản tánh khó dời . Phùng Thời biết mình hết thời nên chán đời trở về với cuộc sống thầm lặng nhưng chẳng được bao lâu . Chẳng bao lâu kể từ ngày nhận được cú phone viễn liên từ Đài loan của Lài .

  Có lẽ trong những ngày êm ả nhàm chán đã không có bóng giai nhân bên cạnh nhưng tụ lại thì nghe mấy ông già toàn là nói chuyện giai nhân . Rồi lại thêm Lài , cô gái có thân hình khiêu gợi chỉ quen sơ trên phi cơ , kể từ sau cú gọi hôm ấy , đêm đêm thường nàng hay gọi Thời để nói chuyện luôn .

  Coi ra thì lão Thời ở Canada mà còn lạc hậu hơn cô ả bên xứ Đài . Ban đầu thì Thời nhăn mặt tiếc tiền dùm cho cô gái , hắn biểu gọi viễn liên mà tán dóc tốn tiền vô ích lắm . Cô ta chỉ cười và nói :

  - Chú thiệt là quê quá “chời” . Mạng ở đây chỗ nào mà hổng có , cháu gọi qua đường mạng hổng có tốn xu nào hết chú ơi .

  Phùng Thời nào giờ có biết ba cái vụ này đâu . Hèn gì thấy thằng cha Thành râu đang ngồi uống cà phê tận bên Canada mà cũng bấm phone gọi con vợ ở Việt nam , rù rì rủ rỉ một hồi rồi biểu nàng đi ngủ !

  Gọi mà không tốn xu thì cháu cứ tự nhiên , chú đây sẳn sàng hầu chuyện . Rảnh rổi hổng có gì làm mà , ngủ sớm cũng vậy thôi . Ban đầu thì nói chuyện trời chuyện đất , chuyện quê hương chuyện xứ người , dần dà rồi đến chuyện đời tư , chuyện chồng chuyện con , chuyện thầm kín phòng the , khiến cho con tim mùa đông đang lạnh cóng của ông lão bỗng trở nên ấm áp lạ thường .

  Cô gái này kể cũng thuộc loại bạo mồm bạo miệng , chuyện gì nàng cũng nói toạt ra hết . Phùng Thời là đàn ông nên đâu có ngại ngùng gì , nghe con nhỏ kể chuyện riêng tư một cách tỉnh bơ thì ông cũng khoái lắm , cứ thắc mắc hỏi hoài . Người cùng quê với nhau nên dễ cảm thông , hoàn cảnh neo đơn như nhau nên dễ đi đến gần gũi . Gần gũi đến nổi phải đổi cách xưng hô cho mất đi cái khoảng cách vô hình của tuổi tác . Nghĩa là đừng gọi anh bằng chú nữa !

  Theo như lời kể của Lài thì Phùng Thời biết nàng lấy chồng sang Đài loan đâu từ những năm đầu của thế kỷ 21 , đã hơn mười năm , có một mặt con với người chồng xa xứ . Nàng tỉ tê trong điện thoại  :

  - Anh ơi , nhà của em nghèo lắm . Nghèo tới nổi mấy đứa em của em tụi nó đâu có đứa nào học qua hết lớp hai . Ba của em đau “bịnh” “ghề ghề” , chỉ có má với em lo buôn bán nuôi cả nhà . Bán buôn thì ngày đực ngày cái , lời được bao nhiêu ăn hết “chơn” hết “chọi” “gồi” thì mần gì có dư . Tới chừng “ngừ” cô của em , bả cũng gả qua Đài loan “chước” em . Nói là cô chớ bả còn “chẻ khô” hè . Bả mần mai cho em thằng chồng này nè . Bởi vậy mà em mới bị gả qua đây chớ em đâu có muốn sống xa gia đình . Buồn muốn chết anh ơi .

  Phùng Thời chợt nhớ tới loạt bài phóng sự cô dâu Đài loan trên tờ Thời Báo . Nhớ tới cái cảnh trái tai gai mắt mà đàn ông Việt Nam trăm ông như một , dòm tới là phát điên lên vì tự ái dân tộc nên hỏi :

  - Hồi thằng chồng của em qua bên Việt Nam coi mắt , nó có ngồi nghênh ngang như ông vua để cho em thoát y đi vòng vòng cho nó coi mông coi ngực không ?

  Lài cười khúc khích :

  - Hỏi gì mà kỳ cục hè . Thằng chồng của em nó cưới em là do mai mối . Cho nó coi hình của em là đủ . Chớ ai đâu hổng bận quần áo cho người ta coi , mắc cở thấy mồ . Hỏi vô “diên” mà cũng hỏi được . Cái anh này thiệt là tình …

  Thời cười ngất :

  - Có mới nói chớ anh đâu có đặt chuyện . Báo chí đăng tải tùm lum kia kìa . Thấy mấy người đẹp xứ mình bị tụi nó coi như món hàng thiệt là phát bực .

  Rồi Lài mới giải thích cho Thời nghe :

  - Mấy con nhỏ hổng có ai quen nên phải đi theo đường dây môi giới . Em có mấy con nhỏ bạn qua đây bằng cách đó . Mà em cũng hông có hỏi coi có mấy cái vụ ấy không nữa .

  Cũng nhờ một kẻ thì cô đơn một người thì thích nói chuyện cho nên Phùng Thời biết khá rõ về Lài , về sinh hoạt của những cô gái Việt lấy chồng Đài loan . Đa số các cô vì hoàn cảnh gia đình , vì trăm ngàn thứ nhưng nhìn đi nhìn lại cũng vì chữ nghèo mà phải chịu . Đất nước sau hơn ba thập niên kể từ ngày Phùng Thời ra đi vẫn dậm chân tại chỗ chẳng thay đổi chút nào , dân đen vẫn ngập chìm trong nghèo khổ tối tăm . Kẻ có quyền có thế thì nhà cao cửa rộng , tiền đẻ ra tiền , con cái ăn sung mặc sướng , học hành tới nơi tới chốn . Ngược lại đại đa số , nếu không có thân nhân ở ngoại quốc tiếp tế thì lâm vào cảnh thiếu trước hụt sau , ngày ba bửa cháu rau đấp đổi . Nếu lỡ không may bệnh hoạn kéo tới thì coi như ngập đầu vì thiếu nợ . Các cô gái kém may mắn ấy đương nhiên là vì tương lai , vì chữ hiếu mà phải bỏ xứ ra đi . Lài thở dài , giọng than van :

  - Ở đâu cũng vậy anh ơi , cũng phải làm mới có sống . Tụi em bên này đâu có ai sung sướng gì đâu nè . Phải đầu tắt mặt tối mới có chút đỉnh gởi về cho má , cho mấy đứa em . Mà ở Việt nam thì cứ ỷ y , hở một chút là kêu “géo” tiền tiền suốt .

  Rồi nàng lại tỉ tê :

  - Như anh thấy hoàn cảnh của tụi em , về bên nhà chồng , phần vừa lo cho gia đình của mình phần lo cho nhà cửa ở bên Việt nam . Lo thì cũng có chừng có mực chớ mình cứ đổ dìa bển hoài thì bên này người ta khi dễ mình . Cũng tại vì vậy mà tụi em cứ lục đục hoài quỷ . Cuối cùng thì đành phải ly dị luôn cho khỏe .     

  Gì chớ nghe than thở kiểu này ai mà chẳng động lòng , nhất là giọng than của một cô gái quê xa xứ vừa ngọt vừa buồn , mà người nghe lại là một ông lão đang lúc trống vắng cô đơn . Cảm thương cho hoàn cảnh , rún nào mà chẳng rụng , trái tim nào mà không nhức nhối .

  Phùng Thời nằm ngữa áp cái điện thoại vào tai , mắt mở trừng trừng nhìn vào khoảng hư không trên trần nhà mà tưởng tưởng ra khuôn mặt buồn hiu hắt của người đẹp ở đầu dây bên kia . Bây giờ nàng chắc đang buồn và cô đơn lắm nhỉ . Thân gái cu ky nơi xứ lạ quê người , phải đầu tắt mặt tối đi làm hai nơi để có đủ tiền nuôi con và giúp đỡ gia đình bên Việt Nam . Ôi , sao hoàn cảnh của nàng đáng thương đến như vậy hổng biết nữa . Ông cảm thấy ở Lài như có một cái gì đó đáng để cho mình vừa phục vừa yêu . Phục nàng bởi sự hy sinh quên mình lo cho gia đình , tuổi xuân hơ hớ lại chịu kiếp phòng không lo nuôi con và làm tròn chữ hiếu . Quả là một tấm gương đáng quí .

  Cũng bởi em nói chuyện nghe ngọt quá , dễ yêu quá và gốc lại là cô gái quê , bằng chứng trong giọng nói của em vẫn còn quê trất nên Phùng Thời quên mất không hỏi em sao đi làm hai chỗ mà rảnh quá đêm nào cũng gọi . Năm ba phút thăm hỏi thì nói làm chi , đàng này cứ nằm ôm cái điện thoại cả mấy giờ liền . Có lẽ nhờ vậy mà thành thói quen không còn thắc mắc , ngược lại hễ hôm nào vắng tiếng của nàng là lão Thời ngủ không an giấc .

  Mà tính ra thì Lài cũng đâu có nói quá , nàng đang làm hai chỗ thật . Có điều việc của Lài nhàn nhã quá , nấu cơm hầu hạ nhà chồng , đứa rước con đi học và thời gian còn lại thì trông coi cửa tiệm hàng xén và làm hàng gia công . Làm gia công thì khỏe re , chỉ ngồi dán dán gở gở , vừa làm vừa nói chuyện cả ngày không biết mệt . Nói chuyện với Thời thì toàn là tiếng Việt , ông bà già chồng hoặc thậm chí thằng chồng Tàu già ngồi kế một bên cũng đâu có hiểu quái gì . Lài mặc tình mà em em anh anh ngọt xớt , trong khi thằng chồng thì vô tư ngồi cười cười ngậm khói phun mây nhìn trời hiu quạnh .

  Lấy chồng như Lài kể cũng may mắn hơn người ta nhiều . Trường hợp của nàng coi như hiếm hoi trong số các cô dâu lấy chồng xa xứ . Gia đình chồng Lài thuộc giới giàu có hạng ở đất Đài trung mà chồng nàng lại là con một . Có điều đứa con trai duy nhất này chẳng giống các công tử con nhà giàu khác , hắn chẳng biết làm gì cả ngoài việc đòi vợ . Một gã đàn ông như thế thì ở Đài loan mấy em thảy đều chạy mặt có mà dám ưng làm chồng . Ông bà bô buồn quá đổi . Cây có một trái mà gặp phải cái trái như vầy thì khác nào tuyệt tự , lấy ai nối dõi tông đường và cái gia tài kết xù này tới lúc vợ chồng mình nhắm mắt chẳng biết lọt vào tay ai . Rồi khi phong trào đàn ông Đài loan ế thiu ế chảy , hoặc vì bất bình thường hoặc vì nghèo quá đổi phải mò sang bên xứ Việt nam tìm vợ . Nghe được tin này thì ông bà mừng quá , mau mau kiếm người mai mối tìm vợ cho thằng quí tử . Sau khi cưới được cô vợ Việt nam rồi thì hắn coi như sướng mê tơi , mừng vui quên cả tổ quốc . Việt và Tàu lấy nhau tuy ngôn ngữ bất đồng , hai vợ chồng ai nói nấy nghe nhưng hắn đâu có cần . Cứ tà tà ngồi nhà , ban ngày thì ăn hút chờ tối đến ẩm cô vợ lên giường để nựng .  

  Nhờ vậy mà mới năm sau Lài sinh cho hắn đứa con trai kháu khỉnh . Người vui mừng nhất đương nhiên là ông bà già chồng chớ chồng nàng thì hắn vẫn như cục đất , chỉ khoái có mỗi một chuyện là … nựng vợ mà thôi .

   Ông bà cưng cháu thì Lài là mẹ cũng được hưởng lây , nhờ cái công mang đến cho gia đình ông bà người thừa hưởng gia sản và nhang khói sau này nên Lài trở thành con dâu cưng . Cũng nhờ cô gái Việt khôn lanh và biết chiều chuộng nên không mấy chốc nàng được ông bà già chồng tin tưởng còn hơn ruột thịt . Được lòng cha mẹ chồng rồi thì khỏi cần phải nói , Lài muốn gì cũng được . Chẳng hạn như mỗi năm về thăm ba mẹ ở Việt nam một lần . Ông già chồng mua vé máy bay và nhét vào túi vài ngàn xài chơi thì dại gì mà hổng về thăm má chớ . Đó chỉ là cho tiền về bển thăm chị sui thôi , còn ở bên này thì Lài tháng tháng vẫn lãnh lương đều đều . Bên chồng nàng sở hữu nhiều bất động sản ở rải rác toàn cõi Đài loan . Căn chúng cư nhiều tầng đang cho mướn và gia đình của ông cư ngụ ở Đài trung là một . Công việc hằng ngày của Lài là lo cho ông bà hai bửa cơm , đưa rước con đi học và lo thu tiền nhà cộng thêm bán buôn lặt vặt vài ba thứ bánh kẹo rượu bia cho những người sống trong chúng cư . Thấy con dâu cũng còn rảnh rổi quá , chỉ e nó nhàn cư di bất thiện . Tướng tá mặt mày của nó đẹp quá mà , ra ngoài thì thế nào cũng có thằng đeo . Đàn ông Đài loan là chúa dê , nó thấy con gái Việt nam thì tươm tướp như mèo thấy mỡ , phải phòng xa mới được .

  Mấy thằng cha mất nết Đài Loan thì đâu có dại gì mà hổng biết con gái Việt lấy chồng Đài là do hoàn cảnh , cho nên người chồng bất đắc dĩ này các cô có bao giờ yêu thương đâu . Hổng yêu hổng thương thì làm gì có ba cái chuyện xuất giá tòng phu , thủy chung như nhất . Bởi vậy tuy mang tiếng là có chồng sờ sờ ra đó nhưng bên ngoài , trừ một số mấy em có tánh nhút nhát hoặc hiền queo thì không kể , phần còn lại  thường thì đa số các cô ai cũng có ít nhất một anh nhân tình nếu không là một chàng bé bỏng sung sức thì cũng là một lão già tốt tướng giàu sang . Nhân tình bé bỏng sung sức thì thiếu giống gì mấy trự An nam trẻ măng sang xứ Đài theo diện hợp tác lao động . Mấy chàng xa quê hương kiếm tiền thì đương nhiên là họ chỉ có sức chớ chẳng có tiền . Nghèo mới đi làm lao động nước ngoài , họ tiện tặng , gom lại từng nhóm mướn chung một chỗ để ở , gọi là ký túc xá để đỡ tốn tiền mướn nhà đó mà . Những ngày cuối tuần các ký túc xá này thấp thoáng những tà áo đỏ áo xanh , đó chính là những nàng dâu xứ Đài đến với những chàng trai nước Việt . Làm gì thì làm , mùi nước mắm quê hương gặp nhau nơi xứ người cũng đỡ được cái nổi nhớ nhà nhớ má lắm lắm . Nhưng so ra thì mấy anh nhân tình trẻ này chỉ đáp ứng được có mỗi một chuyện là đưa nàng lên núi . Núi Vu sơn . Ngoài cái chuyện leo núi ấy ra thì mấy nàng chẳng có lợi lộc gì cả , ngược lại còn phải móc hầu bao chi địa cho mấy em trai dài dài . Yêu nhau cái kiểu này thì quanh quẩn chỉ biết có mỗi cái giường , kẻ có thịt người có rượu hùn nhau mà nhậu . Chỉ có mấy em mang dòng máu của bà Võ Hậu hám mà thôi .

  Đối với Lài , tuy nàng cũng thuộc dòng họ Võ nhưng lại không màng tới mấy gã thanh niên An Nam , hễ cô bạn nào nhắc đến là bị nàng trề môi  khinh bỉ :

  - Hứ , mê trai ai hổng mê . Nhưng mê như tụi bây là mê ngu . Mang tiền cho trai ăn hả , còn lâu đi . Tao chỉ mê loại trai có tuổi và có tiền mà thôi . Tụi bây phải biết tính toán một chút . Mấy cái thằng nhóc hợp tác lao động đó nghèo kiết xác , tụi nó chỉ lợi dụng để moi tiền tụi bây thôi . Rồi mơi mốt tụi nó mãn hợp đồng về bển để tụi bây ôm cái bụng bầu , thằng chồng của tụi bây nó đâu có mù đui gì mà hổng thấy . Nó đuổi về nước rồi ngồi đó mà khóc .

  Lài nói đâu có ngoa chút nào , cũng đã có vài trường hợp ông chồng phát giác ra con vợ ngoại tình liền đi một đường cho em khứ hồi nguyên quán , móc bọc sống lai rai với cái bào thai tác giả là ai chớ không phải hắn .

   Lài thường khuyên các cô bạn , muốn có tiền xài phung phí , shoppping thả cửa thì đừng nên cặp với tụi thanh niên hợp tác lao động . Đi với mấy anh Tàu già chắc ăn hơn , ba cái chuyện leo núi thì đừng có tính bởi già cả rồi thì còn mấy năm hơi , leo chưa tới đâu đã té cái ạch , cả mấy ngày sau chưa ngóc dậy nổi . Nhưng bù lại , tiền của mấy ổng thì cả kho xài hoài không hết . Những chính khách đa tình , những thương gia hảo ngọt , ông nào cũng đầu tóc hói họi da dẻ nhăn nheo nhưng hễ thấy gái là trổ mòi tán tỉnh . Mấy cô dâu người Việt lại là mục tiêu săn tìm của mấy lão . Cũng dể hiểu thôi , bởi các cô đa số đều có nhan sắc . Gái Việt Nam mà . Cặp các cô dâu xứ Việt đương nhiên có nhiều cái lợi , cụ thể nhất là các cổ đang có chồng ở kế một bên nên nhà ai nấy ở , cơm ai nấy ăn chẳng dám đeo dính theo mình như sam , tránh được cái nạn con vợ già ở nhà đổ ghè ghen tương chửi bới đánh đập tùm lum . Ngược lại các cô cũng có lợi lắm , như là viện lý do có chồng nên việc gặp gở với mấy ông lão cũng rất giới hạn . Cái gì cũng vậy , hễ dư dã thừa mứa thì coi thường , ngán ngược . Nhưng chừng mực ít ỏi chừng nào thì trở thành hiếm quý , khó nhàm chán chừng ấy . Tâm lý chung mà . Hơn nữa , các cô cũng nhân cái thời khóa biểu gặp gở ít ỏi đó để săn tìm thêm các ông lão lắm tiền khác . Càng nhiều càng tốt , càng giao du rộng càng nhiều đô là mà .

  Có câu là sống ở đâu rành chỗ đó , ông già chồng của Lài đương nhiên cũng biết quá xá về ba cái vụ lấn cấn giữa chồng Đài vợ Việt . Khỏi cần chứng kiến tận mắt , chỉ nghe bạn bè cùng giới làm ăn xì xầm với nhau hoặc tin tức trên báo chí hàng ngày . Hổng phải thỉnh thoảng chúng ghen tương đâm nhau lòi phèo kiện tụng tùm lum cũng vì ba cái vụ ngoại tình đó sao . Thấy con dâu tướng tá mặt mày coi ngộ quá thì ông cũng phải biết phòng xa cho thằng con trai khù khờ của mình . Để cho nó bận bịu ít có rảnh để đi rong , ông mới bày cho Lài lãnh đồ gia công về làm . Có việc làm rồi thì nó chỉ ngồi một chỗ ở nhà . Mà ở nhà thì vợ chồng già mình cũng có mặt , thế là chắc ăn như bắp khỏi sợ nó đi lẹo tẹo bên ngoài .   

  Nhưng ông già Tàu chỉ hoài công , bởi trên cái đầu của thằng con ông có chỗ nào còn trống để sừng mọc lên nữa đâu . Lài ngồi nhà cả ngày nhưng hễ vắng nhà có một chút xíu là nàng đi du dương với kép đó . Yêu nhau theo cái kiểu lâu lâu hẹn hò để cùng nhau leo núi thì đâu cần phải tình tứ mê ly như tay trong tay đi dạo bờ hồ hay ngồi mé biển vừa tâm tình vừa dòm mặt trời lặn , ba cái chuyện đó để tụi con nít nó làm , mình người lớn với nhau chỉ cần gặp nhau trong vòng một tiếng đồng hồ là quá đủ . Đã bảo leo núi chẳng tốn nhiều thời gian mà . Lài thì thiếu gì dịp để đi ra khỏi nhà , đưa rước con nè , đi ăn uống với bạn bè nè , đi shopping nè . Sống trong thời đại của thế kỷ 21 thì mọi thông tin liên lạc đâu còn là một nan đề khó giải đáp nữa . Muốn hẹn em leo núi hả , cứ việc nhắn tin thoải mái . Em ngồi ở nhà với hai ba cái điện thoại , vừa làm vừa nhắn tin hẹn hò với kép thì dù có tới 10 ông bà già chồng ngồi sát một bên cũng chẳng biết gì ráo .

  Toàn cõi Đài loan chắc chỉ có mỗi một Lài là cô dâu may mắn số một . Số một ở chỗ ngồi nhà tán trai mà nhà chồng chẳng ai biết . Qua những trang thông tin liên mạng cũng như trang xã hội tức facebook , Lài làm quen được rất nhiều anh chàng Việt kiều xa xứ như Úc Mỹ Canada . Tình cô dâu xứ Đài nhờ vậy mà vượt luôn cả biên giới đảo quốc Đài loan ra tận bên ngoài thế giới . Nàng chỉ với một chiêu thức than van kể lể , nào là ly dị nuôi con , làm một chỗ không đủ phải đi làm thêm mới có đủ xoay trở . Có anh Việt kiều nào thổn thức lắng nghe mà biết được hiện tại người em khổ ải ấy đang dùng cái iphone loại mới nhất , em đang ngồi gõ vào cái ipad loại đắt nhất không . Đó là những món quà tới tấp gởi tới cho nàng nhờ những câu ca có vần có điệu :       

  - Cái số của em nghèo còn mắc cái eo anh ơi . Thằng chồng khốn nạn nó cưới em qua đây làm cho em kẹt cứng hổng dìa bển được . Nó nghèo có sắm sửa gì cho em đâu . Tưởng đâu có chồng ra ngoại quốc rồi thì mình đổi đời được chút đỉnh , ai dè nó khổ như vầy . Con thì nay ốm mai đau , cứ rề rề hoài mà thằng chồng của em nó chẳng có thèm ngó ngàng gì tới . Ly dị rồi là nó đi biệt hổng có trách nhiệm gì hết . Em đi làm tới hai chỗ mệt muốn chết luôn , bịnh hoạn cũng hổng dám nghỉ . Nghỉ một bửa là thiếu . Mà thiếu thì ở xứ người mình biết vay mượn của ai đây , khổ dử lắm anh ơi ….

  Hoàn cảnh của nàng kể ra cũng tội nghiệp dử lắm . Thiên hạ người ta tới đâu thì nàng chạy theo sát nút tới đó . Ai có iphone thì nàng cũng phải có iphone , ai xài ipad thì nàng cũng phải có ipad để tán dóc , thêm vào ipod để nghe nhạc tình buồn . Cuộc tình của mình nó buồn quá mà . Theo đúng thời thượng cái gì cũng phải có chữ “I” (ai) nhưng khác thiên hạ một chỗ là dùng đồ “I” nhưng do ai trả tiền chớ hổng phải nàng . Hay là chỗ đó đó .

  Tiếng than của nàng Lài như tiếng vọng từ đáy vực của một kẻ ngặt nghèo sắp chết đói tới nơi khiến cho lão Thời lắc đầu suy nghĩ . Ừ , nàng khổ thiệt nghen .

  Cảm thông cho hoàn cảnh cô gái một con nơi xứ lạ , tiếng than vản nỉ non của nàng có khác gì tiếng gõ cửa trái tim để lão Thời một lần nữa , tình xuân héo hắt tưởng đã chết theo mùa đông nơi xứ lạnh ai dè nó cháy bùng lên mãnh liệt . Già Thời bỗng thấy yêu đời trở lại . Đúng quá rồi , ngoài kia mùa lạnh đã ra đi nhường lại cho nàng xuân đang trở về . Tiếng chim hót mỗi buổi bình minh như tiếng đập liên thinh của nhịp tim một lão già đang độ tuổi hồi xuân . Thời ngõ ý muốn sang Đài loan thăm Lài một chuyến , nhưng Lài làm gì dám cho ổng sang đây . Nàng tìm đủ cách thoái thoát và cuối cùng thì hẹn gặp nhau ở vùng quê nghèo yêu dấu , tức là cả hai trở lại Việt nam một lượt . Về Việt nam thì an toàn hơn , du dương với nhau bất cứ chỗ nào cũng không sợ bị nhà chồng phát giác . Quê của mình mà . Hơn nữa , vòi vỉnh thằng chả cái vé máy bay , về một tháng có người chi địa bao ăn bao ở thì lời quá xá rồi còn gì .

  Thế là cả hai hân hoan chờ đợi cho cái ngày quy hồi cố thổ . Và cái ngày ấy đã đến ….  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net