sao lại là anh nữa!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ sáng anh nhận được cuộc gọi của ông bảo chiều về sớm có khách, giờ là 4h chiều rồi anh bước khỏi bệnh viện thực tập lên xe buýt nhà ông.

Ở nhà thì mọi thứ diễn ra bình thường, chủ nhà đón khách nhiệt tình mà lịch sự, khách thì khách sáo mà vui vẻ. Ông hỏi thăm đủ chuyện về cô, cô cũng thành thật mà trả lời. Còn cô bé búp bê ngồi cạnh bóp tay ông nhìn cô rồi cười rồi nghe ông nói rồi cười. Cô bé xưng mình là Lô, mặt mày tròn trịa mắt to lông mi cong mà dày, ôi cái thể loại cô thích đây mà, Lô cười là lộ đồng tiền mà nụ cười này dường như Ngân đã thấy ở đâu rồi.
Cô tò mò quá sức nên hỏi- Lô ơi mình gặp nhau lần nào chưa?
- đây là lần đầu em gặp chị đấy, chị hoạ sĩ.- cô bé trả lời kèm với nụ cười hút mắt.
- blu lâu về quá ông nhỉ, Lô đói chết đc. Lô níu tay ông nói với vẻ mặt nhăn nhó.
Ông quay mặt cười rồi nói với Ngân- để cháu đợi lâu, mình đợi anh của Lô về rồi ăn cơm nhé cháu.

- Blu là anh trAi của Lô nó ở riêng trong thành phố nên cũng ít khi về đây ăn cơm, nó làm bác sĩ nên bận lắm. Ông kể về anh Lô trong giọng có vẻ tự hào pha chút tiếc nuối mà cô không hiểu được.

Ngồi uống trà và ăn bánh ngọt nói chuyện cả chiều mà giờ cô mới biết mình đang đợi một anh bác sĩ để ăn cơm chung.

Chuông cửa leng keng, dì giúp việc ra mở thì Ngân thấy một thân ảnh sơ mi quần jean quen mắt. Cô không ngờ thành phố này nhỏ tới vậy, nụ cười của Lô, cháu ông la bác sĩ, dưc kiện cũng đủ vậy rồi mà cô không ngờ tới như thế này.
Bé Lô vưaf chạy ra vừa la lớn Blu, Blu.
Anh bế bé lên , cười dịu dàng gọi Lô, lâu quá không gặp.
Anh bế Lô vưaf vào nhà nhìn lưới qua thấy cô ngay, khách của ông lại là cô sao, thật hay nhỉ.
Anh chào ông, ông thoáng có vê vui mừng rồi giới thiếu cô
- đây là cháu Ngân, cô bé bị tai nạn do ông chạy xe gấp mà gây ra. Ông làm cơm mời cô bé lại coi như lời xin lỗi. U
- trái đất thật tròn Ngân nhỉ, tôi là Dương gọi tôi là Blu được rồi. Anh nghe ông nói xong thì hiểu ra liền tỏ vẻ thân thiện như ngươi quen gặp lại.
- blu quen chị hoạ sĩ hả?- lô tò mò hỏi.
- ừ. Coi như có quen biết. Rất thú vị.

Cả quá trình nảy h cô không nói lơif nào mà chỉ nhìn ông rồi nhìn anh nhìn Lô. Ôi cái nhà, cái anh này sao mình lại gặp hắn ở đây chứ.

- chào anh Blu. Cô nói dịu dàng.
- về đủ rồi thì vào ăn cơm thôi. Ông nói như ra lệnh
- Ăn cơm thôi Blu, Lu đói tới sắp chêtd rồi. Lu níu tay Blu lắc lắc nói giọng nũng nịu.
Đi theo ông vào nhà bếp ăn cơm Ngân có chút bất ngờ vê bữa cơm , đây là một bữa cơm Việt nam rất bình thường khac hẵn với phong cách ngôi nhà. Lâu rồi cô cũng không ăn cơm nhà, cái mùi thứ ăn nhà nó làm Ngân ấm lòng lam sao.
Ngồi vào bàn, ông ngồi ghế chủ toạ anh ngồi đối diện cô, Lô ngồi cạnh anh.
- ăn tự nhiên nhé cô bé. Ông nói như sợ cô sẽ ngại. Không ngại sao được mình là người lạ với nhau mà ông.cô thiếp nghĩ.
- mời cả nhà ăn cơm ạ. Cô và Lu vô tình nói cùng nhau.

Cô thiệt không ngơ đồ ăn bình thường thế này hôm nay ăn lại ngon vậy, hay cô đói lâu quá nên vậy, vì quá hưng phấn mà cô khen ra luôn.
- ông à, đồ ăn nhà ông thiệt ngon quá đi, lâu rồi con không được bửa ăn gia đình thế này.

- con thấy ngon thì tốt, chúng ta coi như bạn con có thể tới đây chơi với ông, Lô rồi aen cơm. Ông ân cần nói vơis giọng thân thiệt.

Cái ánh mắt cô sáng lên khi ăn cá chiên làm ông và anh rất hài lòng. Anh nhìn cô từ lúc ngồi vào bàn anh nhận ra cô lạ hơn hai lần trước, à hôm nay có ông, anh chợt nhớ ra. Anh cười.thuận tay gấp rau cho Lu, cho ông rồi gấp thịt kho khô cho cô.

Cô nhận mà ngượng ngùng làm sao. Làm như thân lắm.

Cô cảm ơn, rồi ăn ngon lành. Đồ ăn ngon thế này cô phải tích cực một chút.

Ăn xong mọi người ra ngoài ăn trái cây. Blu vẫn không nói gì, chủ yếunghe cô và ông nói chuyện. Blu khá bất ngờ vì ông thích cô như vậy, cô giỏi thật mới nhiêu tuổi mà cũng biết nhiều trò, nói chuện với ông ngon trơn.
- Ngân đi gì qua đây vậy. Anh chợt nhớ ra cô đi băngd cái gì qua đây vậy.
Cô đang nói chuyện với ông thì bất ngờ bị anh hỏi cô cũng nhớ ra. Vừa trả lời anh vừa móc đt.- em đi bằng Crab qua ạ. À mà bây giờ để em gọi bạn qua rước.
- để Blu đưa con về không cân phiền bạn con. - ông vội chen lơif rồi nói tiếp. Blu đưa Ngân về nhé.
Anh gật đầu ông rồi quay qua cô nói. - đi về thôi tối rồi tôi cần ngủ sớm.
Cô nghe vậy vội dưngd dậy chào ông. Ông vỗ vai cô, trầm giọng:
- tạm biệt cô bé. Thường xuyên ghé thăm ông nhé.
Lô ăn no thì chạy về phòng mình rồi nên không chào cô.

Blu dẫn xe cup của mình ra rồi lớn tiếng " nhanh lên".

Anh đưa nón cho cô cô ngồi lên xe. Xe chạy ra cổng cô vẫy tay cười tạm biệt ông thì bỗng nghe tiếng anh.

- bạn Ngân hiền quá nhỉ, mình nhận không ra đấy? Giọng giễu cợt của anh lảng vãng.

- ai là bạn của anh chứ. Cô trả lời với giọng không quan tâm.

- lần trước xin lỗi Ngân. Không ngờ Ngân là người ông đụng trúng.

( lươid viết chết đc, nhưng mình muốn họ nói chuyện muốn anh cưa cô muốn cô trốn anh, từ từ ta viết hết)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net