ARC 2: Chương 40: Ngày nghỉ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Pov Kisaki)

Tại một nơi nào đó cách xa lâu đài, tôi đang bị tên bắt cóc vác đi và di chuyển với tốc độ khá nhanh. Hắn điêu luyện nhảy qua những cành cây, cứ thế tiến dần về phía thành phố nằm gần lâu đài.

Về phần tôi lúc này, thì tôi đang bị kẹt cứng ở trong chiếc chăn, miệng cũng bị một sợi dây buộc qua nên cũng không thể la lên cầu cứu được. Hơn thế nữa. cơ thể của tôi cũng chưa hoàn toàn hồi phục từ chất độc mà tôi nhận phải từ kỹ năng [Hắc ngục vô tận], nên tôi không thể làm gì để thoát ra được.

Mà, tôi hiện tại cũng đã quá tơi tả rồi, nên nhân cơ hội này nghỉ ngơi thêm một lúc nữa cũng không tệ. Đợi đến khi tên này mang tôi về chỗ của hắn và biết hết nguyên nhân của cuộc bắt cóc này, tôi sẽ dọn dẹp hắn cùng với cái tổ chức này sau.

Sau một lúc nghỉ ngơi, cũng như bị vác đi như thế, có vẻ như cuối cùng tôi cũng đến nơi mà tên bắt cóc này muốn bắt tôi đến. Phía trước mắt tôi lúc này là một cái nhà kho cũ được xây nên bằng gỗ. Trông qua thì có thể nói nó đã có tuổi thọ khá lâu đời.

(Một căn nhà kho cũ kĩ ngay giữa rừng, đúng chuẩn nơi ở của những kẻ xấu rồi còn gì...)

Nhìn vào căn nhà đó, tôi nghĩ thầm trong đầu.

Với một cú nhảy xa, tên bắt cóc hạ cánh ngay phía trước cửa nhà. Hắn điều chỉnh lại thế cầm tôi, rồi từ từ bước chân tiến vào bên trong. Tôi cũng ngay lập tức bật sự cảnh giác của mình lên mức cao nhất. Đợi sau khi xác định được đám người này là ai và mục đích của chúng, tôi sẽ cho chỗ này biến mất khỏi bản đồ.

Tim tôi đập thình thịch vì cái cảm giác phấn khích khi sắp sửa trải nghiệm cảm giác chỉ có thể thấy trong phim ảnh này. Tôi nở một nụ cười gan góc, nghĩ thầm:

(Nào, để ta xem mặt mũi của kẻ dám khơi mào ra trò này nào...)

"Tớ về rồi đây!!!"

Một giọng nói dễ thương quen thuộc bất ngờ vang lên từ vị trí gần sát chỗ tôi khiến tôi ngây người ra một lúc. Tôi quay mặt về phía phát ra giọng nói ấy, cũng là chính là tên đang vác tôi đi lúc này thì thấy một cảnh tượng không thể tin được vào mắt mình. Vào khoảng khắc tên đó cởi chiếc khăn đen che mặt ra, một khuôn mặt xinh đẹp vô ngần mà tôi đã từng được nhìn thấy rất nhiều lần lộ ra. Đó chính là Izumi.

Bộ não tôi vẫn chưa kịp chạy lại để xử lý mớ thông tin gây sốc này, thì từ trong nhà, hai giọng nói khác vang lên:

"Mừng cậu trở lại Izumi. Thế nào rồi, cậu đã bắt được cậu ta chưa?"

"Ưm, mình đã mang cậu ấy đến đây rồi nè."

"Hai người, làm thiệt đấy à. Sao không đợi đến sáng hôm sau rồi nói với cậu ấy. Báo hại tôi cũng phải tham gia vào vụ này."

"Thì tôi đã cho cậu quyết định đi hay không rồi mà, Agito. Rốt cuộc thì cậu cũng chọn đi mà."

"Ư, cái này... Tại vì nếu không đi, lỡ tôi bị tụt lại thêm thì sao..."

Hai người đang từ từ bước ra từ góc tối của căn nhà kho, trong khi đối đáp với nhau về một chuyện gì đó mà tôi không hiểu rõ cho lắm, là Kazumi và Agito. Nhìn thấy cả hai người cùng xuất hiện tại nơi này khiến cho bộ não tôi đột ngột nhận thêm một mớ thông tin nữa và khiến nó không thể xử lý kịp. Xem ra tôi cần phải có thêm một liều thuốc tinh thần gấp thì may ra mới có thể nuốt trôi được mớ này.

Lúc này, Izumi đặt tôi lên một cái ghế gỗ ở ngay gần đó, cô bắt đầu trởi dây trói từ miệng và cái chăn đang trói quanh tôi ra. Nhìn vào vẻ mặt Izumi đang vô cùng vui vẻ trong khi ngân nga một bài hát gì đó, tôi cảm thấy nhục nhã vô cùng.

Nếu kẻ bắt cóc tôi là một ai khác thì không sao. Nhưng một cô gái mảnh khảnh như Izumi mà lại có thể vác tôi, rồi bay nhảy một quãng đường xa để đến đây mà không có lấy một giọt mồ hôi trên khuôn mặt, làm tôi cảm thấy thua kém kiểu gì đấy.

Hay nói đúng hơn, liệu có ai có thể nuốt trôi được việc người con gái mình thích có thể dễ dàng vác mình lên không? Riêng tôi thì không rồi đấy.

Sao tự nhiên cảm thấy khó chịu thế này...

Đưa ra một khuôn mặt chán nản với con mắt mở to một nửa, tôi lên tiếng:

"Thế, có ai đó giải thích giùm tôi về việc này giùm cái..."

Kazumi búng tay một cái ra hiệu bằng tay cho Agito, ngay lập tức cậu ta đẩy một chiếc ghế gỗ khác lại cho Kazumi ngồi một cách nhịp nhàng. Trông hai người y hệt như nhân viên và sếp vậy. Phối hợp ăn ý thật.

Agito cũng lấy một cái ghế khác để ngồi xuống cạnh tôi sau đó. Chỉ có mỗi Izumi là vẫn đang vui vẻ cởi trói cho tôi với tốc độ khá chậm. Rồi, Kazumi bắt đầu giải thích:

"Thực sự mà nói thì người đề ra chuyện này chính là Izumi kìa. Nhưng chỉ vì tôi hơi lo không biết khi cậu ở một mình với Izumi thì bản năng của cậu có trỗi dậy hay không, nên tôi mới quyết định đi theo cậu ấy. À, còn Agito thì là tự chạy theo khi thấy tôi và Izumi chuẩn bị ra ngoài, nên không cần quan tâm cậu ta làm gì."

"Chờ đã, bản năng gì cơ? Trong mắt cậu tôi giống thú hoang đến thế kia à?"

"Tất nhiên rồi. Với tôi, bất cứ con ruồi nhặn nào dám bâu lại gần Izumi của tôi đều là lũ sói khát tình hết. Bao gồm cả hai người đấy."

"Có rất nhiều thứ mà tôi muốn chỉnh lại trong câu vừa rồi đấy! Hơn nữa, Izumi của tôi là sao? Cô ấy không phải của cậu nhá! Với vả cậu cũng nên chú ý ngôn ngữ của mình hơn đi. Agito đang khóc ròng bên kia vì những lời cậu nói kìa."

"N-này Kisaki! Tôi không có khóc! Đừng vu oan cho tôi thế chứ!!"

Bỏ qua Agito bị sốc vì những lời phũ phàng mà mình vừa nói, Kazumi tiếp tục:

"Mà, dù sao tôi cũng định vào sáng nay sẽ hỏi cậu vài điều, nên tận dụng việc này hỏi luôn cho tiện vậy."

"Hửm, Kazumi mà cũng có chuyện muốn hỏi tôi sao? Cậu bị ốm à? Hay bị đau ở đâu à?

"Tôi đánh cậu ngay đấy! Bộ từ đó đến giờ tôi chưa bao giờ hỏi chuyện cậu hay sao mà cậu lại nói như thể đó là chuyện động trời thế?"

"À thì cũng không hẳn là không có.... chỉ có điều hình như nó quá ít nên tôi quên mất lần cuối cậu làm vậy là khi nào rồi..."

"Được rồi, quả nhiên là cậu thích gây sự với tôi hơn là trò chuyện êm đềm chứ gì. Cứ ngổi yên ở đó Kisaki, tôi sẽ cho cậu một trận nhừ tử."

Nói rồi, Kazumi đứng phắt dậy, xô ngã cả chiếc ghế cô vừa ngồi ra phía sau. Ánh mắt cô sáng lên màu đỏ, nhìn chằm chằm vào tôi như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy.

Sau đó, nhờ có Agito dũng cảm "tả đột hữu xông" nhảy ra giữa tôi và Kazumi, ngăn cho cô ấy lao vào xé xác tôi nên tôi mới còn lành lặn. Kazumi sau khi đã hạ nhiệt được đôi chút, ngồi lại xuống chiếc ghế mà Agito đã dựng lên lại một cách hậm hực. Cô tiếp tục:

"Chuyện tôi muốn hỏi cậu, là về trận đấu lúc nãy."

"... Quả nhiên là nó nhỉ? Xin lỗi, nhưng tôi không nghĩ mình biết nhiều hơn cậu đâu."

"Tôi cũng nghĩ vậy. Nhưng tôi chỉ cần cậu trả lời theo những gì cậu nghĩ thôi. Theo cậu nghĩ, trạng thái lúc đó của Takahashi là gì?"

Không hề lan man dài dòng, mà đâm thẳng vào nội dung câu hỏi. Quả không hổ danh là Kazumi.

"Trước khi tôi trả lời, tôi muốn hỏi điều này. Tên Takahashi đó đã lần nào biểu hiện như vậy trong hai tháng vừa qua chưa, hay trận đấu lúc nãy là lần đầu tiên hắn như vậy."

"Tôi cũng không rõ lắm về khả năng của Takahashi. Sức mạnh của cậu ta thì cũng không khác gì mấy so với những người khác trong lớp. Năng lực có được từ nghề nghiệp của cậu ta, thì ngoại trừ trận đấu hôm qua tôi chưa bao giờ thấy cậu ta sử dụng lần nào. Với cả, cậu ta hầu như toàn săn quái ở Mê cung tầng hạ... Thế nên tôi cũng không thể đánh giá chính xác được năng lực của cậu ta. Chỉ biết là nếu bỏ qua trạng thái bất thường ở khúc cuối trận đấu ra, thì Takahashi hoàn toàn yếu hơn cậu."

"Ừm, tôi hiểu rồi. Vậy thì câu trả lời duy nhất chỉ có một thôi. Hắn ta đã bị một kỹ năng nào đó của chính mình điều khiển."

Nghe thấy câu trả lời của tôi, Kazumi không hề tỏ ra ngạc nhiên như tôi nghĩ. Thay vào đó, cô ấy hỏi lại tôi với một giọng bình tĩnh, như muốn xác nhận câu trả lời của tôi:

"Cậu nghĩ điều đó khả thi à?"

"Ờ, trong hai tháng qua tôi đã gặp không ít chuyện. Vả lại, tôi còn gặp cái trường hợp kỹ năng có hình dạng của con người, rồi sinh hoạt y như người nữa; thì việc bị một kỹ năng nào đó điều khiển cũng đâu có gì lạ."

"Cậu... rốt cuộc trong hai tháng qua cậu đã đi đâu vậy? Mà, kệ đi. Nếu cậu nói thế thì tôi cũng đành tin vậy."

Kazumi tạm thời chấp nhận câu trả lời của tôi với vẻ mặt không hài lòng cho lắm. Có vẻ như cô nàng vẫn không thể tin được về chuyện mà tôi vừa kể. Nhưng biết làm sao được, thành thật mà nói nếu như tôi không phải là người trải qua chuyện đó, thì khi nghe người khác kể lại câu chuyện như tôi vừa kể thì tôi cũng chả tin đâu.

Khẽ thở dài trong lòng, tôi thử tưởng tượng vẻ mặt của Kazumi sẽ như thế nào, nếu như tôi nói tôi chính là người đã trực tiếp trải qua trường hợp đó. Chắc sẽ khá mắc cười đây. Tuy vậy, không hiểu vì một lý do gì đó mà tôi lại có cảm giác mình sẽ gặp hạn khi nói chuyện này trước mặt Izumi. Là do tôi tưởng tượng à?

Agito ngồi cạnh nghe thấy nội dung câu chuyện mà tôi với Kazumi đang nói cũng tiếp lời:

"Tôi cũng đã nghe qua Kazumi kể lại mọi chuyện khi đến phòng đấu tập sau đó rồi. Nếu đúng như những gì mà hai người đang nói là thật, thì rõ ràng Takahashi có một kỹ năng khá nguy hiểm đây. Nó có thể giúp cậu ta trở nên mạnh một cách đột biến, cộng thêm việc mọi kỹ năng chiến đấu của cậu ta được cải thiện.... nhưng điểm trừ là cậu ta không thể kiểm soát được nó, từ đấy dẫn tới việc cậu ta chiến đấu một cách khá điên cuồng, đúng chứ?"

"Ờ. Chắc cậu cũng nghe phần nào rồi nhỉ? Lúc đó hắn ta chiến đấu mà không hề quan tâm đến thứ gì cả. Hắn còn bất chấp thí luôn cả tính mạng của mình chỉ để giết được tôi luôn kia mà."

Nói đến đó, tôi nhớ lại về cái kỹ năng lúc đó. [Hắc ngục vô tận], một kỹ năng phải nói là cực kỳ khủng khiếp. Tác dụng phụ ẩn của nó mạnh đến nỗi ngay cả kỹ năng [Kháng mọi trạng thái bất thường] của tôi đến giờ vẫn chưa thể trung hoà được hoàn toàn chất độc. Đương nhiên, cách duy nhất để thoát khỏi nó chính là phải đánh bại kẻ đã tạo ra nó, mà theo cách gọi của hắn chính là "giết" hắn.

Giờ ngẫm lại mới thấy, nếu như tôi không mua kỹ năng [Kháng mọi trạng thái bất thường] và luyện Lv cho nó, thì chắc gì giờ này tôi còn ở đây để trò chuyện với mọi người như thế này. Nếu như tôi không có kỹ năng [Chém ma pháp] để cắt đứt mối liên kết giữa Takahashi với thực thể đó, thì cách duy nhất để tôi thoát khỏi [Hắc ngục vô tận] là giết Takahashi. Và đương nhiên, điều đó sẽ khiến tôi trở thành một tên giết người lần nữa. Và lần này là công khai hoàn toàn trước mặt mọi người luôn.

Giả sử trường hợp đó thực sự sẽ xảy ra thì, mọi chuyện sẽ như thế nào?

Tôi lập tức dừng suy nghĩ của mình lại trước khi tưởng tượng ra một viễn cảnh không mấy tốt đẹp cho lắm. Suy cho cùng, những gì mà tôi nghĩ cũng chỉ là "nếu" thôi. Tôi đã vượt qua được trận chiến đó bằng chính thực lực mà mình có, không phải là nhờ may mắn hay một yếu tố siêu nhiên gì cả. Chỉ thế thôi.

(Tuy vậy, trận chiến này giúp mình nhận ra mình vẫn yếu kém thế nào...)

Dù tôi đã tính toán, mua tất cả những kỹ năng cần thiết để hỗ trợ được cho tôi lúc chiến đấu. Nhưng sau cùng, tôi vẫn còn quá yếu. Bỏ qua trạng thái của bản thân qua một bên, cả Lv kỹ năng của tôi cũng thế, không cái nào trội hơn cái nào cả. Tôi lên Lv kỹ năng quá ư là lan man, không thống nhất theo một kiểu gì cả. Điều đó khiến tôi dù có nhiều kỹ năng, nhưng không thể phát huy chúng ở trạng thái tốt nhất được.

Giống như một ai đó đã từng nói: Một kẻ biết làm tất cả công việc, không thể nào bằng được so với người chuyên sâu về một việc. Tôi cần phải tạm dừng lại việc nâng Lv kỹ năng một cách vô tội vạ thế này. Mà thay vào đó, tôi nên tập trung vào một kỹ năng nào đó cần thiết trước đã và nâng nó lên đến mức tối đa. Rồi cứ tiếp tục như vậy đến khi nào Lv kỹ năng của mình lên đến "Lv Max" là ổn, còn không ít nhất cũng phải trên Lv 8.

(Để xem, bây giờ kỹ năng gần đến với mức cao nhất của mình, chỉ có [Chém ma pháp]... Vậy thì lát nữa trở về mình phải tự luyện Lv cho nó mới được...)

Nghĩ đến đó, tôi chợt nhớ ra một điều. Liền hỏi:

"Mà bỏ qua chuyện đó đi. Rốt cuộc thì lý do của vụ bắt có này là gì? Hai người vẫn chưa nói cho tôi biết kia mà."

Nhận được câu hỏi của tôi, Agito đưa ra một gương mặt phức tạp trong khi chỉ vào Izumi:

"Về việc này, tôi nghĩ cậu nên hỏi thẳng Izumi thì tốt hơn..."

Tôi nhìn vào phía Izumi, lúc này đã cới xong dây trói cho tôi. Cô ấy đang cuộn sợi dây của mình lại, nhẹ nhàng đặt nó vào túi. Nhận thấy ánh nhìn của tôi, Izumi nở một nụ cười rạng rỡ khiến tim tôi lạc nhịp vài giây. Rồi cô bước những bước nhỏ tiến lại gần tôi.

"Kisaki này..."

"C-chuyện gì thế Izumi..."

"Cậu có biết, hôm nay là ngày gì không?"

"Hôm nay?"

(Là ngày gì nhỉ?) Tôi tự nhủ.

Thấy tôi nghệch mặt ra đắn đo suy nghĩ, Izumi khẽ cười khúc khích. Cô nói, vẻ mặt sáng ngời:

"Chúc mừng sinh nhật Mashiro Kisaki. Hy vọng cậu ở tuổi 17 sẽ gặp được nhiều may mắn trong cuộc sống."

Khoảng vài giây đầu khi nghe Izumi nói, tôi vẫn chưa thể theo kịp. Nhưng sau đó, khi bộ não đã trở nên thông suốt rồi, tôi mới chợt nhớ ra, hôm nay là sinh nhật của mình. (Author's note: Cũng tức là chú mày chỉ còn một năm nữa để trở nên bá đạo như chương mở đầu...)

Cũng bởi vì đã rất lâu rồi kể từ khi lần cuối cùng mà tôi được tổ chức sinh nhật, thế nên tôi cũng suýt quên mất nó. Hay đúng hơn, tôi từ lâu đã chẳng thèm quan tâm đến nó làm gì. Hơn nữa, vì sinh nhật của tôi trùng với ngày bố tôi mất, nên những bữa tiệc sinh nhật vui vẻ cũng từ đó biến mất theo. Nếu là lúc mẹ với Yui còn sống, thì thi thoảng tôi sẽ nhận được những lời chúc và quà từ họ. Nhưng từ khi họ chết, tôi đã rơi vào trạng thái tuyệt vọng trong gần một năm rưỡi, nên tôi cũng đã quên mất về ngày sinh nhật của mình.

Nhưng, khi nhận được lời chúc mừng sinh nhật từ Izumi, có một thứ gì đó trong tôi bừng sáng lên. Như một lớp băng đã bị tan chảy, trái tim tôi đập lên liên hồi những nhịp đập mãnh liệt. Cảm giác ấm áp lan toả khắp cả cơ thể tôi, một cảm giác dễ chịu vô cùng. Trong mớ cảm xúc này, tôi có cảm giác cổ họng tôi nghẹn lại, khiến tôi không thể nói lên lời được.

Không dừng lại ở đó, Kazumi và Agito cũng đứng lên, tiến lại gần tôi. Từng người một lần lượt chúc mừng tôi.

"Mà, tôi cũng không có lời lẽ gì hay ho để chúc cậu cho nên... Sinh nhật vui vẻ, Kisaki..."

"Đây hẳn là lần đầu tiên tôi chúc mừng sinh nhật cậu nhỉ? Năm ngoái tôi không thể làm vậy, thành thật xin lỗi nhé. Dù vậy, chúc mừng sinh nhật, Kisaki."

Tôi ngây người ra nhận hết lời chúc này đến lời chúc khác. Không biết nên nói gì để đáp lại những lời chúc này cho đúng cách. Cuối cùng, tôi chỉ có thể cúi gầm đầu mình xuống trong khi lí nhí:

"C-cảm ơn mọi người... Tôi rất cảm kích..."

Phát ra những lời đó, tôi có cảm giác khuôn mặt của mình đang ngày một nóng bừng lên. Như thể nhận ra điều đó, Kazumi khẽ cười thích thú, trong khi cúi người xuống cố nhìn mặt tôi.

"Ủa, Kisaki này, sao mặt cậu lại đỏ chót thế kia? Không lẽ, cậu đang xấu hổ khi được mọi người chúc mừng sinh nhật sao? Thật không ngờ đấy, một Kisaki thô lỗ thường ngày lại có thể đưa ra nét mặt như vậy. Bất ngờ thật đấy."

"K-Kazumi này, cậu đừng chọc Kisaki nữa."

Trước lời trêu chọc của Kazumi đến tôi, Izumi đã đứng ra bảo vệ tôi. Tuy nhiên, tôi của lúc này đã quá xấu hổ, đến nỗi tai tôi có cảm giác ù ù nên không thể nghe rõ được gì cả. Tôi thực sự muốn đào một cái lỗ và nhảy vào đó ngay lúc này, nhưng phần cảm xúc của tôi lại đang cực kỳ hạng phúc đến nỗi không muốn bỏ đi. Cái này, liệu có thể nào là "trận chiến giữa con tim và lý trí" không?

Với gương mặt ngày một nóng hơn, tôi ấp úng:

"B-biết làm sao được. Đã lâu lắm rồi mới có người quan tâm và chúc mừng tôi như thế.... Nên là..."

Kazumi có hơi bất ngờ mở to mắt ra trước câu trả lời đầy ngập ngừng của tôi. Có vẻ như cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể nghe thấy những lời này từ tôi nên mới có vẻ mặt như thế.

Rồi, Kazumi cũng nở một nụ cười hiểm từ. Cô dùng bàn tay của mình vuốt nhẹ lên đầu tôi:

"Rồi rồi, đáng lẽ tôi không nên đùa như thế, xin lỗi cậu."

Được Kazumi vỗ đầu như thế, tôi cảm thấy có chút gì đó không đúng so với cô ấy thường ngày. Hơn nữa, tình thế lúc này khiến chúng tôi chả khác gì một người mẹ đang dỗ dành con trai mình cả. Điều này khiến tôi còn xấu hổ hơn nữa. Thế nên tôi hất nhẹ tay của Kazumi ra, cùng lúc đó lấy tay còn lại che đi khuôn mặt đang đỏ chót của mình.

"Được rồi, coi như tôi cảm ơn tất cả vì đã chúc mừng tôi. Và cả Izumi nữa, cảm ơn vì đã tổ chức sự bất ngờ này cho tôi. Tôi rất cảm kích."

Cố che giấu cảm xúc của mình, tôi đứng dậy khỏi ghế và nói bằng một giọng bình tĩnh nhất mình có thể. Lơ đi Kazumi đang lấy tay che miệng cười khúc khích khi nhìn tôi, tôi tiếp tục:

"Vậy là xong rồi nhỉ? Mọi người đã vất vả nhiều rồi, bây giờ thì chúng ta nên về thôi. Nếu đi lâu quá thì mấy người trong lâu đài sẽ phát hiện ra sự biến mất của chúng ta mất..."

"Hửm, về? Bữa tiệc sinh nhật của cậu vẫn chưa bắt đầu mà Kisaki?"

Ngay khi tôi quay người lại chuẩn bị ra khỏi cửa, thì cánh tay phải của tôi đã bị Izumi kéo lại. Cô áp sát khuôn mặt của mình lại gần tôi, khiến nhiệt độ trong tôi lại tăng thêm nữa, dù cho nó chưa hề giảm chút nào so với lúc nãy. Cứu cánh duy nhất của tôi lúc này, chính là bàn tay trái đang che khuôn mặt của tôi. Nếu không có nó thì chắc khuôn mặt đang đỏ chót của tôi đã bị Izumi nhìn thấy mất rồi.

Nhưng mà, chuyện này có thực sự cần thiết không? Tôi không cần quá nhiều trong bữa tiệc sinh nhật của mình. Chỉ cần được mọi người nhớ tới và chúc như thế này là được rồi. Tôi còn phải về để luyện tập nữa chứ. Thời gian không còn nhiều, thế nên tôi không thể để nó trôi đi một cách lãng phí được.

Tuy tôi tính từ chối. Nhưng phần nào đó trong tôi vẫn khá tò mò về thứ mà Izumi nói. Nếu như đó là thư mà Izumi đích thân chuẩn bị cho tôi, thì tôi nghĩ mình sẽ vô cùng hối hận nếu bỏ đi lúc này. Vì thế, tôi cất lời hỏi lại cô ấy:

"Bữa tiệc vẫn chưa bắt đầu... Ý cậu là sao Izumi?"

Nghe thấy câu hỏi của tôi, hai bên má của Izumi đột nhiên ửng hồng lên. Cô trở nên e thẹ hơn so với lúc nãy. Tôi nhìn lén về phía Kazumi và Agito, thì thấy cả hai người đang có biểu hiện gì đó khá khó chịu khi liếc tôi.

Izumi lẽn bẽn lấy tay còn lại nắm lấy tay áo của tôi. Cô nhìn thẳng vào tôi với cặp mắt to tròn lấp lánh đó. Rồi, như thể đã hạ quyết tâm, Izumi nói:

"Kisaki, cậu có muốn dành cả thời gian hôm nay để đi thăm quan đế đô với tớ chứ!!?"

"Được, rất sẵn lòng!!"

... Không chờ cho bộ não kịp suy nghĩ, miệng cả tôi đã ngay lập tức trả lời trong vòng chưa đầy nửa giây.

Nhận được câu trả lời của tôi, Izumi nở một nụ cười vui vẻ. Còn sát khí từ phía Kazumi thì ngày càng tăng lên, mặc dù có vẻ cô nàng đang cố quay mặt đi bỏ qua chuyện này. Riêng phần Agito, có vẻ như linh hồn của cậu ta đang sắp lìa khỏi xác rồi. Hy vọng cậu ta đừng chết...

Còn về phần tôi, thì nếu như đã chấp nhận điều này, thì có vẻ như kế hoạch luyện tập cho cả ngày hôm nay đã bị phá tan nát cả rồi đấy. Nhưng, khi nghĩ về viễn cảnh tôi và Izumi cùng nhau đi chơi với nhau trong đầu, sự tiếc nuối về khoảng thời gian luyện tập quý báu ấy bỗng nhiên bay sạch.

Xem ra, tôi đúng là một thằng con trai đơn giản...

...

..

.

Đế đô Imprester. Đó là tên thường dùng để gọi thị trấn Banga nằm ngay bên cạnh lâu đài. Chính vì thế, mà thị trấn này được đầu tư nhiều về buôn bán vũ khí và vật phẩm nhiều hơn so với những thị trấn khác. Và cũng bởi vì nó nằm ngay trung tâm của đất nước, nên giá cả của những trang thiết bị, vật phẩm nơi đây cũng đắt hơn nhiều. Tuy vậy, về chất lượng của chúng thì không có gì phải bàn cãi cả.

Nếu nói Nasagi là một thị trấn dành cho mạo hiểm giả, thì nơi đây chính là nơi để đào tạo ra những người như vậy. Theo sự quan sát của tôi, những nơi dùng để đào tạo mạo hiểm giả, binh lính, hay thậm chí là võ đường còn nhiều hơn gấp mấy lần so với thị trấn Nagisa. Hơn thế nữa, tôi cũng có thể cảm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net