Chương 27: Tâm kế của phụ nữ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm Tần Tâm nhìn thấy Úc Lâm Phi hiển nhiên vô cùng kinh ngạc, đương nhiên, bất đồng với Úc Lâm Phi là kinh ngạc thuần túy, kinh ngạc của cô, rõ ràng còn mang theo kinh hỉ.

"Tần Tâm." Biểu tình của Úc Lâm Phi rất lãnh đạm, nói thật, hiện tại hắn càng ngày càng không kiên nhẫn được với cô gái này.

"Lâm Phi sao anh lại ở trong này." Không nhìn tới vẻ lãnh đạm của Úc Lâm Phi, Tần Tâm đang rất vui vẻ, cô thật không nghĩ đến bệnh viện xem bệnh cảm mạo cũng có thể gặp được Úc Lâm Phi.

"Bị thương một chút." Úc Lâm Phi thản nhiên nói: "Cô cũng đến khám bệnh?"

"Đúng vậy, bị cảm, có hơi sốt nhẹ, đến tiêm một cái." Tần Tâm nghe thấy Úc Lâm Phi quan tâm, trên mặt hơi hơi đỏ ửng, cô đi về phía Úc Lâm Phi, giọng mềm mại đáng yêu nói: "Sao anh lại bị thương? Tại sao lại không cẩn thận như vậy?"

"Không có gì to tát." Thời điểm nhìn thấy Tần Tâm, Úc Lâm Phi đã biết rõ hắn đại khái gặp xui xẻo, Tần Tâm cô gái này chẳng những không biết nhìn sắc mặt người khác mà còn dị thường không tự giác, tự mình cảm thấy hài lòng khiến Úc Lâm Phi lãnh đạm không có đất dụng võ, nhưng không thể trực tiếp quang minh chính đại nói cho cô ta biết cô ta rất phiền đi? Úc Lâm Phi vuốt vuốt bộ lông mềm mại của Văn Trình, khóe miệng bên dưới có chút nhếch lên.

"Anh như thế nào lại để cho đầu bị như vậy!" Thấy được vết thương đã xử lý qua trên đầu Úc Lâm Phi, Tần Tâm tỏ vẻ đau lòng cực độ, cô nói với Úc Lâm Phi: "Đàn ông các anh thật sự sơ ý, nếu sớm ở cùng một chỗ với em sẽ xảy ra loại sự tình này sao! Đây là đụng vào đâu hẩn? Lâm Phi anh cũng quá không yêu quý bản thân rồi."

... Cùng một chỗ với cô ta? Nghe được câu này, nội tâm lộp bộp có hai người, một người là Văn Trình, cậu nghe đến những lời này của Tần Tâm, phản ứng đầu tiên là... Úc Lâm Phi thực sự kết giao cùng với phụ nữ khác?? Mà một người khác không nghi ngờ chính là Úc Lâm Phi, nguyên nhân trong lòng lộp bộp đơn giản hơn Văn Trình nhiều — hắn bị lời nói của Tần Tâm làm cho ghê tởm.

"À." Úc Lâm Phi dường như cười lạnh: "Cám ơn Tần tiểu thư đã quan tâm."

Oái, trực tiếp từ kêu tên biến thành tiểu thư rồi, cái này hoàn toàn có thể cho thấy Úc Lâm Phi phản cảm vị công chúa có bệnh Tần Tâm này đến cỡ nào.

"... Lâm Phi, anh còn đùa không được tự niên gì nữa chứ." Tần Tâm tuy nghe ra được ngữ khí châm chọc của Úc Lâm Phi, nhưng cũng tin tưởng Úc Lâm Phi tuyệt đối sẽ không trực tiếp xé rách da mặt với cô, cô lúng túng nói: "Anh còn chưa nói làm sao lại tạo thành vết thương kia đâu... Á? Anh đến khám bệnh sao còn mang theo mèo hả... Bẩn quá đi."

Cô mới bẩn, cả nhà cô đều bẩn. Văn Trình thật sự muốn vươn móng vuốt ra cào cho người phụ nữ ngu xuẩn này một phát.

"Tiểu Hắc rất sạch sẽ." Đơn giản có nhận thức chung không nhỏ với mèo con nhà mình, Úc Lâm Phi thản nhiên nói: "Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không có gì đáng nói."

"Chẳng lẽ là mèo cào?" Bắt đầu tưởng tượng phong phú, Tần Tâm lớn tiếng nói: "Lâm Phi, anh là đến tiêm vacxin phòng bệnh dại?"

"Không liên quan tới Tiểu Hắc." Úc Lâm Phi gần như muốn chịu thua người phụ nữ không hề có tự giác này: "Cô không đi xem bệnh?"

"Em đã tiêm xong rồi, chờ anh cùng nhau đi thôi." Tần Tâm ngượng ngập nói: "Em còn tưởng phải về một mình, trễ thế này không an toàn chút nào, liền gặp anh, Úc Lâm Phi, thật sự là duyên phận nha."

... Úc Lâm Phi tỏ vẻ... Hắn thật sự... vô lực...

Văn Trình cùng vô lực với Úc Lâm Phi, cậu nghe câu 'Không liên quan tới Tiểu Hắc' kia, cảm thấy một loại chột dạ khó tả, cậu vươn đầu lưỡi hồng nhạt của mình liếm liếm ngón tay Úc Lâm Phi, muốn mượn cái này giảm bớt tâm tình áy náy của mình.

Cảm giác được động tác của Văn Trình, Úc Lâm Phi đối với Văn Trình lộ ra biểu tình ôn nhu, biểu tình như vậy so với lãnh đạm khi đối mặt với Tần Tâm hoàn toàn thấy được đối lập rõ nét...

Cô y tá vừa nói chuyện phiếm với Úc Lâm Phi nhận ra rõ ràng không khí giữa Úc Lâm Phi và Tần Tâm có chút không đúng, cô nhìn chàng trai hấp dẫn trước mặt cùng với cô gái tên Tần Tâm vừa mới vào, nội tâm bắt đầu tưởng tượng câu chuyện giữa hai người, ừm... xem ra chính là câu chuyện một co gái ngực to não phẳng muốn trèo cây cao từ chim sẻ biến thành phượng hoàng đây, thật thú vị...

Sau đó đối thoại giữa Úc Lâm Phi và Tần Tâm đình chỉ, không khí quanh ba người một mèo nháy mắt lạnh xuống, Úc Lâm Phi cúi đầu chơi đùa với Văn Trình đang nằm trên đầu gối hắn, y tá tiêm cho Úc Lâm Phi lúc nãy đọc tờ báo trong tay, chỉ có Tần Tâm không biết không biết mình nên làm gì, qua hồi lâu cô mới mệt mỏi lấy di động ra bắt đầu chơi.

Cũng không biết qua bao lâu, được Úc Lâm Phi nâng trong ngực, Văn Trình rất nhanh liền buồn ngủ, cô y tá mới nói: "Đi thôi, đến lúc tiêm rồi."

"..." Úc Lâm Phi đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ.

Nhìn Văn Trình trong lòng đã khép hờ mắt, Úc Lâm Phi từng bước ôm cậu từ trên đầu gối vào trong lòng, sau đó lại cởi áo khoác của mình ra, khoá chặt Văn Trình trong áo khoác, hành động này tản ra một loại khí tức ôn nhu khiến cho Tần Tâm ngồi một bên nhận đãi ngộ lãnh đạm xem đến nghiến răng nghiến lợi, cô nghĩ tới thế nào cũng không hiểu vì sao mình lại thua một con mèo, lại còn là một con mèo con ở cùng Úc Lâm Phi chưa đến một năm!!

Úc Lâm Phi an bài cho Văn Trình tốt rồi đi theo y tá qua tấm màn màu trắng chuẩn bị tiêm, để lại Văn Trình đã ngủ mơ mơ màng màng và Tần Tâm biểu tình vặn vẹo.

"Cái con mèo chết tiệt này có gì tốt." Trong lòng điên cuồng nguyền rủa con mèo trước mắt, móng tay Tần Tâm vì dùng sức quá độ liền cào vào da.

Cái bụng mềm mềm nho nhỏ của Văn Trình phập phồng, ở bên trong áo khoác tràn đầy mùi hương của Úc Lâm Phi ngủ tới dị thường ngọt ngào, nhìn bộ lông khẽ run kia không biết là mơ thấy cái gì tốt.

"Mấy thì có cái gì tốt, con mèo chết tiệt!" Càng nhìn càng tức, Tần Tâm vốn sốt nhẹ cảm thấy mê muội một trận, cô nhìn bóng Úc Lâm Phi phía sau tấm màn trắng, đột nhiên trong lòng bốc lên một ngọn lửa độc ác.

... Dù sao Úc Lâm Phi cũng không nhìn thấy, nếu cô ném cái con mèo buồn nôn này đi, hắn cũng sẽ không biết là cô làm, nếu bị hỏi tới, liền nói con mèo này tự mình chạy trốn là được rồi! Hơn nữa ném ra bên ngoài trời lạnh vậy đoán chừng mèo cũng không sống được, Úc Lâm Phi tìm được hay không cũng không phải là chuyện của cô nứa!

Nghĩ như vậy, Tần Tâm cắn răng, vậy mà thật sự cầm Văn Trình đang ngủ say lên.

"Meo ô?" Giấc ngủ bị quấy rầy, Văn Trình dùng móng vuốt lau lau mặt, sau đó mở đôi mắt vẫn còn mang theo tia ngái ngủ ra, kinh ngạc phát hiện người ôm hắn thế nhưng lại không phải Úc Lâm Phi mà là Tần Tâm!

Cô ta sẽ làm cái gì với mình? Bị Tần Tâm cầm gắt gao trong tay, Văn Trinh trong nhất thời không phản ứng được rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, rồi thấy Tần Tâm cầm cậu vội vàng đi ra phía cửa sổ, sau đó đẩy cánh cửa ra...

Cô ta... muốn vứt mình đi!! Nhận thức này khiến cho Văn Trình lập tức trở nên nóng nảy, nơi này là tầng ba đấy, ai biết được vứt ra ngoài như vậy sẽ biến thành cái dạng gì! Hơn nữa bên ngoài còn lạnh đến vậy!!

Nhưng cho dù biết thì cũng đâu có năng lực làm cái gì? Khí lực của mèo con mới hai tháng tuổi căn bản không thể nào giãy dụa từ trong bàn tay gắt gao bắt lấy cậu chui ra, cậu chỉ có thể trơ mắt ếch nhìn bản thân bị Tần Tâm ném ra ngoài qua cửa sổ!

"Đừng trách ta..." Cảm nhận được cục lông ấm ấp trong tay, Tần Tâm đội nhiên hoảng hốt, nhưng cô rất nhanh điều chỉnh lại tâm tình, chỉnh lại cửa sổ rồi ra vẻ lo lắng quát to: "Lâm Phi!! Không tốt!! Tiểu Hắc chạy mất rồi!!"

Úc Lâm Phi vừa cải lại thắt lưng xong đã nghe được tiếng kêu của Tần Tâm, hắn cũng chẳng quan tâm cái bộ phận nào đó đau đớn, chạy vài bước ra khỏi màn vải trắng, nhìn lại về cái ghế đã để Văn Trình.

Quả nhiên giống như lời của Tần Tâm, trên ghế chỉ còn lại áo khoác gió của hắn, thân ảnh Văn Trình chẳng biết đã biến đi đâu.

"Chạy??" Sắc mặt Úc Lâm Phi âm trầm đến cực điểm.

"Em vừa thấy nó chạy ra ngoài cửa." Tần Tâm lộ ra biểu tình điềm đạm đáng yêu: "Em đã định đuổi theo, nhưng đầu choáng quá..."

"..." Úc Lâm Phi không nói gì, nhưng nhìn đôi mày gắt gao nheo lại có thể dễ dàng thấy được tâm tình vô cùng lo lắng của hắn.

"Lâm Phi, em đã nói nuôi mèo không quen, anh có đối tốt với nó như thế nào, nó cũng sẽ không cảm kích." Tần Tâm còn tận tình khuyên bảo: "Bên ngoài lạnh như thế này..."

"Nó thật sự là tự chạy đi?" Nhìn thứ đặt trên ghế, Úc Lâm Phi dùng ánh mắt tối tăm nhìn chằm chằm vào Tần Tâm.

"Đúng, đúng vậy." Bị ánh mắt trầm mặc của Úc Lâm Phi áp bách có chút không nói nên lời, Tần Tâm lắp bắp nói.

"Không phải vừa rồi nó đang ngủ sao?" Úc Lâm Phi nhìn thẳng vào Tần Tâm — hắn tuyệt đối sẽ không tin Tiểu Hắc tự mình chạy mất, cái con mèo tinh tường kia biết rõ bên ngoài lạnh đến độ nào, trời lạnh như vậy nếu chạy ra ngoài, không khác gì tự sát!

"Anh vừa đi vào thì nó tỉnh." Tần Tâm lại lộ ra biểu tình điềm đạm đáng yêu: "Lâm Phi, chẳng lẽ anh hoài nghi em?"

"..." Úc Lâm Phi trầm mặc, hắn không thèm cãi lại Tần Tâm, hướng phía hành lanh bệnh viện bước đi.

"Lâm Phi, đừng tìm! Nó khẳng định đã chạy rất xa, tìm như vậy bao giờ thấy được!" Tần Tâm sốt ruột kêu lên phía sau Úc Lâm Phi.

"Cô về trước đi." Úc Lâm Phi cũng không quay đầu lại.

"Anh!" Tần Tâm rốt cuộc cũng tức giận, cô cả giận nói: "Chẳng lẽ so với một con mèo em còn không quan trọng bằng sao? Em hiện tại đang ốm! Anh lại để em về một mình!"

"... Cô cùng với mèo?" Nghe xong lời nói của Tần Tâm, Úc Lâm Phi xoay người lại, nheo mắt nhìn Tần Tâm, sau đó lộ ra một nụ cười dịu dàng tới cực điểm: "Chỉ bằng loại người được coi như mặt hàng như cô, còn muốn so đo với mèo nhà tôi?"

Sắc mặt Tần Tâm đột nhiên trở nên trắng bệch.

"Nếu tôi là cô." Úc Lâm Phi phảng phất như không có trông thấy sắc mặt thảm đạm* của Tần Tâm, tiếp tục cười nói: "Tôi sẽ tìm một sợi dây thừng mà tự treo cổ mình, bằng không đi ra bị người ta thấy đúng là ném vào mặt cha mẹ cô."

(*: bi thảm + ảm đạm)

"Anh!" Tần Tâm rốt cuộc một chữ cũng không nói nên lời, cô thật sự không thể tưởng tượng được, Úc Lâm Phi nhẫn nhịn cô lâu như vậy, vậy mà chỉ bởi vì một con mèo... triệt để xé rách da mặt cô!

"... Tiểu thư... Cô không sao chứ?" Cô y tá đã tiêm xong cho Úc Lâm Phi nhìn thấy một màn phát sinh trước mắt, thật cẩn thận đi đến: "Sắc mặt cô rất khó coi đấy..."

"Tôi còn không bằng một con mèo?" Tần Tâm căn bản không nghe thấy câu hỏi của y tá nọ, giờ phút này nội tâm cô tràn ngập oán hận với Úc Lâm Phi, còn có một tia khoái ý vặn vẹo... Con mèo yêu quý của anh đã chết bên ngoài rồi, Úc Lâm Phi, cái này cứ xem như là tôi báo ứng anh!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammy