Chương 28: Tiểu Hắc lưu lạc kí (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Hay "Nhật ký lưu lạc của Tiểu Hắc". Từ "lưu lạc kí" khá hay cho nên tớ vẫn giữ nguyên ^^)

Thời điểm Văn Trình triệt để tỉnh táo lái phải mất thêm vài phút đồng hồ mới nghĩ ra rốt cuột đã xảy ra chuyện gì.

Cậu dùng móng vuốt nhỏ của mình bước đi trên tuyết trắng lạnh buốt dưới thân, nhìn lại về hướng cửa sổ đã đóng lại trên đầu, được rồi, xem ra Tần Tâm thật sự không thể tha cho sinh mệnh của cậu... Nếu không phải tầng ba chưa tính là quá cao, mình vừa vặn rơi xuống đống tuyết đọng trên đỉnh cây, chỉ sợ là không chết thì cũng trọng thương, Văn Trình nội tâm bi thương nghĩ, từ khi đến nhà Úc Lâm Phi, những điều gặp phải vĩnh viễn là vô số đả kích trong sáng ngoài tối, bệnh này vừa mới tốt lên, lái bị mụ đàn bà giống như người điên trực tiếp ném ra khỏi phòng.

Làm sao bây giờ? Văn Trình chỉ đau thương trong chốc lát, rất nhanh liền về với hiện thực, cậu nhìn mặt đất xa xa phía dưới, có chút hoài nghi không biết liệu mình có đông cứng mà chết dưới thân cây hay không.

Mặc dù mọi người đều nói mèo quăng không chết, nhưng nội tâm Văn Trình với tư cách là một nội tâm không chính thống của mèo, thế nào đi nữa cũng không dám trực tiếp khiêu chiến cực hạn thân thể mình dù chỉ một thoáng, cậu thật cẩn thận từng li từng tí dẫm lên nhánh cây dưới chân, thật may thân thể mèo con vô cùng nhẹ, nhìn về nhánh cây phía trên cũng không có nguy hiểm bị gãy.

Đã không ngã chết, cũng không chứng minh rằng sẽ không bị đông chết.

Hiện tại nhiệt độ bên ngoài tuyệt đối đạt mức âm, Văn Trình lại chỉ là một con mèo con mới cai sữa yếu ớt, nếu như sống lâu bên ngoài phòng, trực tiếp chết cóng là không phải hoàn toàn không có khả năng, vậy nên, trong chốc lát Văn Trình đã cảm thấy thân thể của mình có chút cứng ngắc.

Văn Trình suy nghĩ, Úc Lâm Phi tiêm xong nếu phát hiện không có cậu, nhất định sẽ đi tìm cậu, nhưng cái bệnh viện này lớn như vậy, ai biết được Úc Lâm Phi có thể tìm thấy cậu giấu mình ở trên cây hay không, dựa theo cái này thì, biện pháp tốt nhất vẫn là cắn rắng trèo xuống khỏi cây đi tới chỗ Úc Lâm Phi dễ dàng có khả năng lui tới.

Với suy nghĩ này, Văn Trình hít một hơi thật sâu, sau đó đi bước đầu tiên.

Sự thật chứng minh lo lắng của Văn Trình là hơi quá, tuy nhánh cây không thể nói là phi thường rắn chắc, nhưng để đỡ thể trọng của một con mèo con thì tuyệt đối dư dả, ngoại trừ bởi vì có tuyết đọng bên ngoài nên có hơi trơn trượt, kỳ thật cũng không có cái gì mạo hiểm, Văn Trình di chuyển cái chân ngắn nhỏ bé của mình, phốc phốc leo tới phía thân cây, sau đó xở móng vuốt của mình ra cắm vào vỏ cây, từng chút từng chút di chuyển như vậy xuống dưới.

Không thể không nói, nếu theo góc độ của mèo mà nói, tư thế Văn Trình trèo xuống cây, tuyệt đối sẽ bị vô số con mèo khác phỉ nhổ, bộ dạng ngốc nghếch kia, quả thực nếu để người khác nhìn sẽ dở khó dở cười.

Bất quá có xấu hổ như thế nào đi nữa cũng không có người xem, Văn Trình tại một khắc dẫm nát mặt đất rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm, cậu ngồi dưới đất chà xát móng vuốt nhỏ có chút lạnh vào nhau, bắt đầu quẩn sát vị trí hiện tại của mình.

Bệnh viện này ở kiếp trước Văn Trình cũng không tới được mấy lần, đời trước ngoại trừ một lần tai nạn xe cộ ngoài ý muốn bị gãy chân nên ở trong này mấy tháng, cậu thật sự là chưa từng quý lại nơi này.

Nếu không tới được mấy lần, như vậy càng không có khả năng biết được vị trí cụ thể của cập hiện tại, thầm mắng một tiếng không tốc, Văn Trình khịt khịt cái mũi, bắt đầu chạy về hướng mặt trước của tòa nhà.

Tuy không biết mình đang ở chỗ nào, nhưng chỉ cần quay lại chỗ Úc Lâm Phi tiêm, thì sẽ không có vấn đề gì đi? Văn Trình nghĩ, hiện tại quan trọng nhất là đi vào bên trong, ở bên ngoài thật sự rất... lạnh.

Văn Trình bên này đang hướng vào bên trong mà chạy, Úc Lâm Phi bên kia cũng chạy.

Chẳng qua bất đồng với Văn Trình chạy có mục tiêu, lúc này Úc Lâm Phi giống như định 'chó ngáp phải ruồi'.

Sau khi nghe thấy câu 'Tiểu Hắc chạy' của Tần Tâm, phản ứng đầu tiên của Úc Lâm Phi là trong lòng bỗng dâng lên cơn tức giận không thể diễn tả bằng lời, gắt gao bốc thẳng lên đầu... Tiểu Hắc vấy mà dám chạy? Nó vậy mà dám chạy sau lưng mình?

Đương nhiên, Úc Lâm Phi cũng không ngu, hắn nhanh chóng ép buộc bản thân tỉnh táo lại, sau đó rất nhanh chú ý tới sự dị thường của Tần Tâm, biểu tình của Tần Tâm cũng không được tự nhiên.

Đặc biệt khi cô ta nói Tiểu Hắc tự mình chạy mất, ánh mắt Tần Tâm thậm chí còn khồn dám đối diện với hắn, Úc Lâm Phi sau khi phát hiện điều này hơi nheo mắt lại, hắn rất nhanh liền đoán được, Tiểu Hắc tuyệt đối không phải tự mình chạy trốn, chẳng những không phải tự mình chạy trốn, sự mất tích của nó nhất định còn có quan hệ với cô gái trước mắt.

Nhưng nếu cứ hỏi thẳng như vậy khẳng định Tần Tâm sẽ không thừa nhận, cùng nói với cô gái này rất lãng phí thời gian, còn không bằng tranh thủ thêm một ít thời gian đi tìm Tiểu Hắc, Úc Lâm Phi ngăn chặn cảm xúc kịch liệt trong lòng, lạnh lùng gọi Tần Tâm lại.

Phản ứng sau đó của Tần Tâm càng chứng minh rõ cô ta có bao nhiêu ngu xuẩn, hoàn toàn không phát ra Úc Lâm Phi khác lạ, Tần Tâm thết mà còn tức giận, thanh âm của cô ta khiến Úc Lâm Phi sinh ra một lại cảm xúc bạo ngược, cô ta nói "Chẳng lẽ so với một con mèo em còn không quan trọng bằng sao? Em hiện tại đang ốm! Anh lại để em về một mình!"

Úc Lâm Phi nở nụ cười, cười vô cùng ôn nhu, nhưng bất đồng với gương mặt ôn nhu tươi cười, miệng hắn lại phát ra những lời nói cay độc mà trước kia tuyệt đối không có khả năng nói: "Chỉ bằng loại người được coi như mặt hàng như cô, còn muốn so đo với mèo nhà tôi?"

Kỳ thật từ trong những lời này, cũng đã hoàn toàn có thể thấy được tâm tình của Úc Lâm Phi hiện giờ, người thân quen với hắn đều rõ ràng, khi mà Úc Lâm Phi thật sự xé rách da mặt mở miệng nói toàn ác ngôn, vậy chứng tỏ, hắn đã thật sự chán ghét một người đến tận xương tận tủy.

Sau khi độc miệng với Tần Tâm, Úc Lâm Phi thực sự phiền muộn, vô cùng buồn bực.

Hắn biết rõ ràng bên ngoài hiện tại lạnh đến mức nào, cũng biết rõ ràng Văn Trình ở bên ngoài một mình là vấn đề nguy hiểm tới cỡ nào, nhưng hắn hiện tại chỉ có thể không có mục tiêu mà tìm kiếm xung quanh.

Sau khi chạy hồng hộc, Úc Lâm Phi bắt đầu suy nghĩ khiến mình tỉnh táo lại, hắn nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, lại bắt đầu hồi tưởng tình cảnh đối thoại vừa rồi với Tần Tâm, có định tìm dấu vết Văn Trình mất tích còn sót lại.

Đầu tiên, Tần Tâm và việc Văn Trình mất tích tất yếu có liên hệ, cô ta có khả năng sẽ sử dụng thủ đoạn bắt buộc Văn Trình tự mình rời đi, hoặc là ném Văn Trình xuống. Nếu cô ta thực sự cường bách Văn Trình rời đi, như vậy Văn Trình nhất định sẽ kêu thất thanh để mình chú ý, hơn nữa nếu Văn Trình chạy đi nhất định sẽ đi chạy qua hành lang, như vừa rồi hắn tìm kiếm rất lâu khắp cả tòa nhà cũng không thấy bóng dáng Văn Trình, như vậy chỉ còn một khả năng chính là... Tần Tâm ném Văn Trình đi.

Ném? Úc Lâm Phi hung hăng đấm một quyền về phía bức tường, được rồi, Tần Tâm cô ta — cư nhiên dám ném mèo nhà hắn ra khỏi cửa sổ!!

Bọn họ đang ở tầng ba đấy!! Bên ngoài lại còn có tuyết!!

Nhận thức này khiến trái tim Úc Lâm Phi nhói một cái, hắn không thể tưởng tượng ra một con mèo yếu ớt như vậy nếu ở bên ngoài rét lạnh một hai giờ sẽ có kết cục thế nào, lại càng như thêm dầu vào lửa, Văn Trình còn vừa mới tiêm xong vacxin phòng bệnh ở chỗ Tô Duy Hi.

"Tần Tâm!!" Dường như muốn ăn tươi nuốt sống cái tên này, biểu tình của Úc Lâm Phi lãnh đến dọa người.

Hắn đã nghĩ Văn Trình có khả năng rơi xuống một chỗ, chạy đến chỗ kia, nhưng trừ mấy cái công cỏ trơ trụi trên mặt đất, còn cho Úc Lâm Phi một đả kích, lúc này hắn mới nghĩ đến một điều rất quan trọng, Văn Trình là một con mèo, nếu nó còn sống... nhất định sẽ chạy loạn.

"... Tiểu Hắc nếu nhóc để tao bắt được..." Úc Lâm Phi thuận miệng nói ra vài chữ, nhưng kế tiếp hắn lại không nói nổi nữa, nếu để hắn bắt được thì thế nào?

"Nếu để tao bắt được." Úc Lâm Phi cười khổ: "Tao sẽ không bao giờ cho nhóc ra ngoài nữa." (Dạ vâng, hai lần trước em nó ở trong nhà mà vẫn thảm đấy thôi...)

Nói không hối hận là giả, giờ phút này trong lòng Úc Lâm Phi tràn ngập hối hận với sự việc lần này, hắn không tự chủ được nghĩ, nếu hắn không mang theo Văn Trình ra ngoài thì thật tốt, nếu hắn không để lại Tiểu Hắc một mình với Tần Tâm thì thật tốt, nhưng dù thế nào đi nữa hối hận cũng không thể che dấu được một sự thật tàn khốc — Tiểu Hắc của hắn bị ném đi.

Văn Trình đang cố gắng chạy về phía cửa chính còn không biết sự thật Úc Lâm Phi và mình đã gặp thoáng qua, mới chạy có 10 phút cậu đã muốn đông cứng, thật vất vả chạy vào đại sảnh bệnh viện, bò lên tầng ba, lại bất đắc dĩ phát hiện... cậu hình như bị lạc đường.

Đúng vậy, lạc đường.

Văn Trình dạo qua cả tầng ba một vòng, căn bản không nhìn thấy căn phòng mà cậu bị ném ra, chỉ thấy văn phòng và phòng ở giống nhau, Văn Trình đứng trên sàn nhà lạnh băng, đột nhiên có một loại cảm giác bi thương, vì cái gì cậu luôn xui xẻo như vậy chứa... Ô ô ô...

"Ấy, ở đây sao lại có một con mèo?" Giọng nam trầm thấp truyền đến từ phía sau, Văn Trình ngẩng đầu, thấy một thanh niên mặc áo bác sĩ trắng.

Thanh niên đeo một chiếc kính màu đen, tướng mạo tuy không nói là thập phần anh tuấn, nhưng lại tràn đầy khí chất dương quang khiến cho người đối diện dễ dàng có hảo cảm với anh ta.

"Meo ô." Văn Trình kêu một tiếng, không chạy.

"Mèo con, sao mày lại ở đây?" Thanh niên thấy Văn Trình vậy mà không chạy, trong mắt chợt lóe lên một tia kinh ngạc, anh cười, ngồi xổm xuống sờ sờ đầu Văn Trình: "Lạc mất chủ?"

"Meo." Văn Trình dùng móng vuốt nhẹ nhàng bắt lấy tay thanh niên.

"Hử, lạnh vậy, mèo con có muốn đi vào trong phòng chờ chủ nhân đến tìm mày không?" Trong mắt thanh niên tràn ngập ôn hòa vui vẻ, anh thuần thục ôm Văn Trình vào trong ngực, cười nói: "Thật nghe lời."

Văn Trình ngoài ý muốn không có dãy dụa, không biêt vì cái gì, thanh niên này đem đến cho cậu một cảm giác rất thoải mái, trực giác nói cho cậu biết thanh niên này chính là một người tốt...

Ôm Văn Trình đi về phía trước, tiến vào một văn phòng, thanh niên nói với một người đàn ông khác ngồi đối diện mình: "Bạch Tùng Trạch, xem, em nhặt được một con mèo."

"Hả?" Bạch Tùng Trạch vốn đang xem thứ gì đó ngẩng đầu lên, miệng nói: "Bạch Long Kì, em đừng có mang mấy cái thất loạn bát tao về nữa."

Bạch Tùng Trạch — Văn Trình đang nhìn Tùng Trạch, cả người đều ngây ngốc, cậu hoàn toàn không rõ vì sao cái kẻ có liên hệ chặt chẽ với Tô Duy Hi lại xuất hiện ở trong này!! Hơn nữa, người hiện đang ôm cậu nhìn qua còn có liên hệ huyết thống với Bạch Tùng Trạch!

"Cái gì mà gọi là thất loạn bát tao." Nghe xong lời nói của Bạch Tùng Trạch, Bạch Long Kì bất mãn nói: "Đây là một con mèo đáng yêu, mèo đáng yêu!"

"Mèo?" Bạch Tùng Trạch âm nhủ nhướn lông mày lên, lộ ra một nụ cười diễm lệ: "Ồ? Cái con mèo này nhìn thế nào... lại quen mắt như vậy?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammy