Chương 29: Tiểu Hắc lưu lạc kí (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe được câu 'Con mèo này nhìn thế nào lại quen mắt như vậy' của Bạch Tùng Trạch, Văn Trình trợn tròn mắt, cậu gần như đã quên mất chuyện mình và Bạch Tùng Trạch đã từng gặp qua một lần, hiện tại xem ra, Bạch Tùng Trạch dường như nhận ra cậu...

"Nhìn quen mắt?" Bạch Long Kì cau mày nhìn Bạch Tùng Trạch: "Anh sẽ có ấn tượng với mèo sao?"

"..." Bạch Tùng Trạch híp mắt lại, nhìn qua lại rất nghiêm túc tự hỏi rốt cuộc đã từng gặp Văn Trình ở nơi nào, thấy Bạch Tùng Trạch có biểu tình như vậy, trong lòng Văn Trình không khỏi dấy lên lòng bất an lo sợ, nếu Bạch Tùng Trạch thật sự nhớ ra đã gặp qua mình trong lòng Úc Lâm Phi, quan hệ của hắn ta và Úc Lâm Phi không được tốt lắm, không chừng hắn ta sẽ làm ra chuyện gì đó mất...

"Giống như có chỗ nào đó không nhớ ra được, để anh nghĩ một chút đã... màu đen... mèo con, hừm." Bạch Tùng Trạch lấy tay nâng cằm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Văn Trình trong lòng Bạch Long Kì: "Cho anh ôm một cái?"

"... Anh không bị điên đi ca." Bạch Long Kì bị yêu cầu bất thình lình này của Bạch Tùng Trạch dọa sợ, anh vốn hiểu rõ tính cách thật của Bạch Tùng Trạch, chẳng những có tính khiết phích, hơn nữa đối với động vật nhỏ không hề có chút yêu thích nào, anh đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ việc Bạch Tùng Trạch từng trực tiếp đạp chết con chó của khách quý của mẹ kế bọn họ.

"Em không nghe hiểu lời anh nói?" Ngữ khí đối với em trai mình càng thêm không khách khí, Bạch Tùng Trạch trực tiếp vươn tay ra: "Đưa đây."

"... Ai." Bạch Long Kì thở dài, rơi vào đường cùng đành phải đưa Văn Trình cho Bạch Tùng Trạch: "Ca, anh đừng làm mèo con bị thương, vạn nhất chủ nhân của nó tìm đến, nói lại không tốt."

"Anh biết." Bạch Tùng Trạch nhận lấy Văn Trình còn hơi hơi run rẩy, nhìn Văn Trình trong lòng mình vẫn không nhúc nhích, nhìn qua thập phần nhu thuận nói: "Mèo đều ngoan như vậy hả? Sao ngay cả động cũng không động."

"... Có điểm kỳ quái." Bạch Long Kì cũng thấy phản ứng của mèo con này có chút quái dị, dựa theo phản ứng bình thường của mèo mà nói, lúc bị người lạ ôm không phải sẽ dãy dụa sao? Ờ... Sẽ không phải là bị ông anh của mình dọa đi?

Sự thật chứng mình, Bạch Long Kì đoán đúng.

Cái bộ dáng ngây ngốc ngơ ngác này của Văn Trình thật sự đúng là bị dọa, đời trước cậu đã từng được chứng kiến thủ đoạn tàn nhẫn tới cực điểm của Bạch Tùng Trạch, tuy rằng hiện tại đã lùi về ba năm trước, lại còn biến thành một con mèo, Văn Trình vẫn không dám dùng mạng sống của mình đánh cược liệu Bạch Tùng Trạch có tàn nhẫn bằng ba năm sau hay không, nên biết rằng hiện tại cậu chỉ là một con mèo, cho dù Bạch Tùng Trạch có giết cậu, cũng không cần phải trả bất cứ cái giá nào quá lớn.

"Thật khờ." Bạch Tùng Trạch giơ Văn Trình lên trước mặt, con ngươi hẹp dài đột nhiên lóe lên một tia sáng: "Ồ, đây không phải là mèo của cái người bạn kia chỗ Tô Duy Hi sao..."

... Bạch Tùng Trạch vẫn nghĩ ra rồi, Văn Trình thiếu chút nữa liền dùng móng vuốt che mặt, bất quá may mà nhớ tới người trước mắt chỉ biết Úc Lâm Phi qua loa như vậy, vội vàng nhịn động tác xuống.

"Thú vị." Đặt Văn Trình lên đầu gối, Bạch Tùng Trạch vuốt vuốt bộ lông đen của Văn Trình: "Em nhặt được nó ở đâu?"

"Ngay ngoài hành lang." Nghe được cái tên Tô Duy Hi, Bạch Long Kì hơi hơi nhíu mày lại: "Ca, anh vẫn còn với Tô Duy Hi...?"

"Hừ." Bạch Tùng Trạch từ chối cho ý kiến, nhưng biểu hiện thản nhiên kia thực hiển nhiên là đã thừa nhận.

"Em thấy anh ta không giống với loại người thường đi vào vòng luẩn quẩn a." Ấn tượng của Bạch Long Kì với Tô Duy Hi coi như không tệ: "Em ngược lại rất không thích Mạnh Bạch Tình, ca, anh không phát hiện ra Mạnh Bạch Tình có phần cố ý sao?"

Nghe được tên Mạnh Bạch Tình, lỗ tai Văn Trình nháy mắt dựng lên, cậu nghe đối thoại giữa Bạch Long Kì và Bạch Tùng Trạch, cảm thấy hình như mình bắt được cái manh mối trọng yếu nào đó... Xem ra cái chết của Tô Duy Hi, thật sự có liên quan tới Mạnh Bạch Tình.

"Cậu ta không cố ý anh không biết." Có vẻ không chút để ý tới lời khuyên giải của Bạch Long Kì, Bạch Tùng Trạch nhìn qua có hứng thú với Văn Trình hơn, hắn nhìn đôi mắt màu vàng của Văn Trình, thản nhiên nói: "Anh cũng không quan tâm, Bạch Long Kì, anh chính là muốn tìm thứ tiêu khiển, em sẽ đi quan tâm con mèo* nhà em rốt cuộc là ai đưa tới sao?"

(*: Ở đây dùng nghĩa bóng)

Bạch Long Kì không nói, anh biết anh trai của mình cố chấp đến mức nào, chỉ nói mấy câu mà muốn thay đổi chủ ý của ảnh quả thực là không có khả năng.

"Con mèo này anh mang về chơi vài ngày." Trầm mặc một lúc, Bạch Tùng Trạch đột nhiên mở miệng.

"Cái gì?" "Meo ô?" Bạch Long Kì và Văn Trình đều kinh ngạc.

"Làm sao, em lại bày cái bộ dáng này?" Bạch Tùng Trạch có chút bất mãn nhìn Bạch Long Kì: "Chỉ là một con mèo mà thôi, đáng giá phải ngạc nhiên như vậy sao?"

"Thế nhưng chủ nhân của nó khẳng định đang đi tìm nó đấy." Bạch Long Kì đã từng nuôi thú cưng, cũng biết tâm tình của chủ nhân thấy vật nhỏ nhà mình đi lạc: "Ca, anh muốn nuôi mèo em cho anh xem mấy con khác nha? Con mèo này mới được có mấy tháng, phải chăm chút lắm, cũng rất dễ nuôi chết."

"Anh muốn con này." Quyết định của Bạch Tùng Trạch rất ít khi thay đổi, trên khuôn mặt so với phụ nữ còn đẹp hơn của hắn xuất hiện một loại biểu tình giống như đang cười: "Nước sông vô hạn, chỉ cần một gáo*."

(*:Nhược thủy tam thiên, chỉ thủ nhất biểu.)

"... Ca, em nói anh đừng làm loạn nữa." Bạch Long Kì vô lực, anh bắt đầu có chút hối hận đã mang con mèo này về đây, nói không chừng mèo con chạy bên ngoài một lúc là lập tức sẽ được chủ nhân phát hiện, chứ không xuất hiện tình huống như bây giờ.

"Cứ nhanh chóng quyết định như vậy đi!" Bạch Tùng Trạch mặt đầy tươi cười, hoàn toàn không nhìn vẻ mặt đầy rối rắm của Bạch Long Kì cùng Văn Trình đã hoàn toàn dại ra.

"... Được rồi." Chỉ có thể lại thở dài, Bạch Long Kì đẩy kính mắt nói: "Anh nên nhanh chóng trả lại mèo cho người ta đi, bằng không chủ nhân của nó thật sự lo lắng đấy."

Bạch Tùng Trạch không nói gì, trong mắt hắn, cũng chỉ có đứa em trai đáng yêu như vậy mới quan tâm đến một con mèo, nếu không phải cá tính của con mèo này coi như tốt, còn có một chút quan hệ với Tô Duy Hi, gã sẽ có hứng thú đi đùa? A... Có thể khiến hắn — Bạch Tùng Trạch cảm thấy hứng thú, đây chính là vinh hạnh của mày, mèo con thân ái của tao.

Lúc này Văn Trình hiển nhiên không cảm thấy cái gì là vinh hạnh, nghe xong cuộc đối thoại giữa Bạch Tùng Trạch và Bạch Long Kì, cậu liền hạ một quyết định — cậu muốn chạy trốn.

Không sai, chính là chạy trốn.

Cậu không muốn có nhiều liên hệ với người đàn ông đã khiến Tô Duy Hi chết, càng không cách nào tiếp nhận việc cậu bị nuôi dưỡng như một con mèo.

"Anh đi trước đây." Nhìn nhìn bên ngoài, Bạch Tùng Trạch nói với Bạch Long Kì: "Có chuyện gì thì gọi điện cho anh."

"Được. Ca, gặp lại." Hướng Bạch Tùng Trạch nói gặp lại, ánh mắt Bạch Long Kì vẫn còn đặt trên Văn Trình bị Bạch Tùng Trạch ôm gắt gao trên người... Anh thật sự có chút lo lắng cho tình cảnh của bé mèo.

"Đừng lo lắng." Nhìn ra Bạch Long Kì đang suy nghĩ gì, Bạch Tùng Trạch nhẹ nhàng khoát tay áo: "Nuôi không chết."

Nuôi không chết... Thời điểm Văn Trình nghe được ba chữ này trong lòng liền run rẩy, đờ mờ Bạch Tùng Trạch tên cầm thú nhà mi, tiêu chuẩn nuôi mèo lớn nhất chính là nuôi chết hoặc nuôi thành không chết sao??

"... Được rồi." Bạch Long Kì cứ như vậy nhìn Bạch Tùng Trạch đi xa, miệng nhỏ giọng nói: "Mèo con, thật xin lỗi... Tao sẽ tìm chủ nhân của mày sớm một chút sau đó đem mày đi... Thật sự thật sự xin lỗi..."

Văn Trình đã cùng Bạch Tùng Trạch đi xa hiển nhiên không nghe được lời giải thích của Bạch Long Kì, kỳ thật ấn tượng của cậu đối với thanh niên này không xấu... Nhưng mà oán niệm lớn nhất có lẽ chính là, một thanh niên tiến tới ánh sáng như thế nào lại có một người anh trai tối tăm thế này!

Nghiêm túc quan sát khung cảnh xung quanh, Văn Trình bị Bạch Tùng Trạch ôm chặt ra khỏi bệnh viện, cậu quay đầu lại nhìn bệnh viện càng ngày càng xa mình, trong lòng không thể ức chế được mà xuất hiện cảm giác lo âu, hiện tại Úc Lâm Phi nhất định rất sốt ruột đi?? Nếu Úc Lâm Phi không tìm thấy cậu thì làm sao giờ? Bạch Tùng Trạch sẽ giết cậu sao?? Cậu còn có thể nhìn thấy Úc Lâm Phi sao...

Đương nhiên, giờ phút này vấn đề chiếm nhiều diện tích trong óc Văn Trình nhất vẫn là — làm thế nào để chạy thoát khỏi Bạch Tùng Trạch. Nếu như cậu nhớ không lầm, Bạch Tùng Trạch hình như có luyện võ công, mà nhỡ cậu đào thoát không thành công lại còn bị bắt được... Nói không chừng sẽ trực tiếp bị đập chết.

Cảm giác thật bi thảm... Ngậm móng vuốt đầy lông nho nhỏ vào trong miệng, trong lòng Văn Trình bi thương ô ô.

"A." Thấy được động tác của Văn Trình, Bạch Tùng Trạch cười nhẹ một tiếng, cũng không biết có phải ảo giác hay không, hắn vậy mà thấy được cảm xúc rối rắm dị thường trong mắt mèo con ôm trong lòng, còn có cái miệng kia, thế nào cũng thấy giống nhóc con bị khi dễ, hiện tại mèo đều có linh tính như vậy sao?

"Sao nào, đi theo tao khiến mày ủy khuất?" Đến tận xe cũng không để cho Văn Trình cơ hội chạy thoát, trực giác Bạch Tùng Trạch nói mèo con trong lòng không muốn đi cùng hắn, bởi vậu thời điểm mở cửa xe cũng không buông tay ôm nó ra.

"..." Văn Tình bị Bạch Tùng Trạch ôm chặt trong lòng, trơ mắt nhìn chính mình bị bỏ vào trong xe, sau đó Bạch Tùng Trạch đóng cửa xe lại.

Xong rồi... Văn Trình nhìn cánh cửa xe đóng lại, dường như thấy được hy vọng duy nhất của mình theo cửa xe đóng lại 'răng rắc' một tiếng, triệt để nghiền nát, cậu lên phải thuyền giặc, rốt cuộc phải làm thể nào để xuống đây...

"Không chạy thoát được đâu." Bạch Tùng Trạch ngậm một điếu thuốc trong miệng, nhưng lại không châm, tay trái hắn xoa xoa Văn Trình, tay phải khởi động xe.

Văn Trình áp khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên cửa kính xe, nhìn bệnh viện cách cậu càng ngày càng xa, đột nhiên có loại cảm giác bi thương... Nếu bây giờ cậu cào Mạnh Bạch Tình một cái... sẽ bị Bạch Tùng Trạch thẹn quá hóa giận mà tiêu diệt sao?

Bạch Tùng Trạch hiển nhiên không biết tâm tình mèo con bên cạnh đã sứt mẻ, hắn vừa mới lái xe lên đường đã gặp phải đèn đỏ, chỉ có thể tạm thời dừng xe lại.

Hay là cậu thực sự phải sống cùng với Bạch Tùng Trạch? Cái này cũng quá bi thảm rồi! Khuôn mặt Văn Trình dán vào cửa kính xe nhanh chóng biến thành cái bánh lớn, mà ngay tại thời điểm cậu vô cùng rối rắm, đột nhiên nhìn thấy một người mặc trang phục cảnh sát vẫy Bạch Tùng Trạch vào, nhìn thấy cử chỉ quen thuộc kia, hai mắt Văn Trình phát sáng... Có lẽ cơ hội duy nhất của cậu... đến rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammy