Chương 35: Thường trở lại thăm nhà một chút

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Văn Trình có cảm giác cậu đang ngủ một giấc đặc biệt dài.

Cậu không cảm giác được Úc Lâm Phi đem cậu đến giường ngủ, cũng không có cảm giác được Úc Lâm Phi nhẹ nhàng hạ trên trán cậu một nụ hôn, người đàn ông kia tươi cười kia nhìn Văn Trình ngủ, sau đó nằm ở bên cạnh Văn Trình, nhắm mắt lại.

Toàn bộ căn phòng trở nên im lặng, ngoại trừ tiếng hít thở khó có thể nghe thấy, hết thảy đều như cô đọng lại thành một bức tranh, Văn Trình và Úc Lâm Phi đang ngủ say đều không nhìn thấy được, chiếc đồng hồ treo ở phòng khách, kim đồng hồ dùng một loại tốc độ có thể thấy được rõ ràng mà xoay ngược chiều lại, thật giống như có một bàn tay ma thuật, bắt đầu đảo ngược thời gian.

Văn Trình lại nằm mơ.

Lần này cậu không mơ thấy Úc Lâm Phi, mà mơ thấy một người, một người có bộ dáng giống cậu như đúc, người kia sắc mặt trắng bệch nằm trên giường bệnh, hai mắt nhắm chặt, mặt nạ oxy trên miệng cho thấy dấu hiệu sinh mệnh người nọ rất yếu, tuy rằng người này giống cậu như đúc, nhưng Văn Trình lại biết rõ ràng, người này không phải cậu.

Người kia là ai, Văn Trình cảm giác mình hình như đang phiêu du trong không trung, cậu từ trên cao nhìn xuống chính mình đang hấp hối trước mặt, trong lòng không cách nào ức chế được mà nôn nóng lên —"Tỉnh lại nhanh lên." Là ai đang gọi cậu? "Tỉnh lại đi." Là ai...

"Tôi tha thứ cho cậu rồi." Tha thứ cho ai... (Chi tiết quan trọng lắm nè ~)

Sau đó Văn Trình tỉnh dậy, cậu mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy Úc Lâm Phi ngủ bên cạnh mình.

Đã mệt mỏi suốt một ngày, hắn đang ngủ hơi hơi nhíu mày, cũng không biết mơ thấy cái gì không vui, Văn Trình nhìn tấm chăn đang bọc lấy mình cực kỳ chặt chẽ, cố gắng dãy dụa bò ra khỏi chăn, sau đó cử động đi đến bên người Úc Lâm Phi.

"Meo." Văn Trình tinh tế đánh giá Úc Lâm Phi, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, lông mi nhỏ dài, bờ môi quyến rũ, không tự chủ được tiến lên nhẹ nhàng liếm liếm đôi môi hồng nhuận của Úc Lâm Phi... A... Mùi vị không tệ.

"Tiểu Hắc." Thanh âm khàn khàn, Úc Lâm Phi không biết tỉnh lúc nào, hắn nhìn Văn Trình vụng trộm ăn đậu hủ của hắn, cười ra tiếng: "Nhóc đồ tiểu sắc quỷ."

"Meow." Văn Trình thoáng có một chút xấu hổ, hừ, đều tại bộ dáng anh quá tốt, hừ hừ, tôi thân cận với anb chính là phúc khí của anh!

"Đau đầu." Muốn ngồi dậy, lại phát hiện trên người không có khí lực, Úc Lâm Phi dồn dập thở dốc vài cái, lại ngã xuống giường lần nữa, hắn dùng mu bàn tay sờ lên trán mình, cảm nhận được một cơn nóng bỏng.

"Sao lại phát sốt rồi." Cảm thấy cả người như mỳ sợi bị nấu nhừ quá mức, Úc Lâm Phi ho khan vài tiếng, vẫn từ trên giường đứng lên.

"Meo." Cảm thấy Úc Lâm Phi có chỗ không đúng, Văn Trình bắt đầu có chút lo lắng... nhìn thế nào cũng thấy bộ dáng bắt đầu rất nghiêm trọng?

"Không sao." Cũng không biết là tự an ủi mình hay là an ủi Văn Trình, Úc Lâm Phi miễn cưỡng cười cười, hắn chậm rãi đi về phía phòng bếp, muốn lấy một cốc nước uống, nghĩ tới mình hôm qua đại khái là do ở bên ngoài chạy suốt một đêm không ngủ, lúc này mới phát sốt.

Đi từ từ đến chỗ bình nước, Úc Lâm Phi cầm lấy cái cốc đang chuẩn bị lấy nước, liền cảm thấy một cảm giác mê muội mãnh liệt, hắn muốn chống vào bàn, cuối cùng vẫn nhuyễn người ngã trên mặt đất... Xem ra, lần này có vẻ thực sự nghiêm trọng rồi. Đây là là ý nghĩ cuối cùng của Úc Lâm Phi trước khi hôn mê.

Văn Trình nhìn Úc Lâm Phi ngã xuống, cậu ở phía sau gấp đến độ trực tiếp kêu meo meo, lại vẫn không có một chút biện pháp nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn Úc Lâm Phi ngã xuống trong phòng bếp, cái cốc cầm trong tay vỡ vụn trên mặt đất rất gần, gần thêm mấy centimet nữa là có thể cắt đứt tay Úc Lâm Phi.

Đứng lên đi, Úc Lâm Phi, nhanh đứng lên đi, tuy rằng trong phòng có khí ấm, nhưng sàn nhà vẫn rất lạnh, huống hồ Úc Lâm Phi bây giờ còn đang bị bệnh, nằm như vậy quỷ biết sẽ xảy ra chuyện gì, Văn Trình càng nghĩ càng sốt ruột, ở bên cạnh Úc Lâm Phi không ngừng meo meo, muốn gọi Úc Lâm Phi đang trong hôn mê tỉnh lại.

Nhưng hai mắt đóng chặt của Úc Lâm Phi nói cho Văn Trình biết, nếu không có người đến nâng hắn dậy, hắn có lẽ cứ như vậy một mực nằm đấy thôi.

Trong nội tâm vô cùng lo lắng, Văn Trình quay đầu chạy tới phòng khách... Cậu muốn gọi điện thoại cho Tô Duy Hi!

Lấy ra di động Úc Lâm Phi từ trong quần áo của hắn, Văn Trình bất đắc dĩ phát hiện, di động Úc Lâm Phi bị khóa, mà cậu lại không biết mật mã...

Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ! Mắt thấy thời gian từng chút một trôi qua, Văn Trình dán bên người Úc Lâm Phi cảm thấy rõ ràng thân thể Úc Lâm Phi bắt đầu lạnh đi, quả thực giống như sinh mệnh chậm rãi trôi đi... Phát sốt nghiêm trọng, cũng sẽ chết người, Văn Trình dán bên người Úc Lâm Phi chỉ có thể vô lực phát ra tiếng kêu mỏng manh, tiếng kêu kia bởi vì liên tục trong thời gian quá dài đã có chút khàn khàn, thế nhưng Văn Trình biết rõ cậu không thể dừng lại... Cậu không thể buông tha hy vọng duy nhất...

Nếu như cậu là người thì hẳn là tốt rồi? Nếu như cậu là người sẽ không cần vô lực nhìn Úc Lâm Phi, cái gì cũng không làm được như vậy, nếu như cậu là người sẽ không cần trơ mắt ếch ra nhìn như vậy, nếu như cậu là...

Ngay tại thời điểm nội tâm Văn Trình không ngừng nghĩ như vậy, cậu ngửi thấy một mùi thơm quen thuộc, tiếp theo, một trận đau nhức tập kích cậu.

Đau quá... Đương nhiên thời điểm đau nhức trong cơ thể đã giảm bớt, Văn Trình thấy được bàn tay người, còn có hai cái chân người, cậu không nghĩ quá nhiều, bèn vội vàng bận rộn nâng Úc Lâm Phi đứng lên.

Úc Lâm Phi cao 1m89, Văn Trình đời trước cũng 1m83, nhưng không biết vì cái gì, cậu từ mèo biến thành người hiện tại tối đa cũng chỉ 1m70, hơn nữa hoàn toàn là bộ dáng thiếu niên ngây ngô, muốn nâng Úc Lâm Phi thể trọng không nhẹ dậy, thật đúng là tốn không ít khí lực.

Thở hổn hển kéo lê Úc Lâm Phi tới giường, Văn Trình vội vàng điều chỉnh độ ấm cao lên, sau đó trùm chăn cho Úc Lâm Phi cực kỳ chặt chẽ, cậu do dự nhìn vào vị trí camera một chút, cắn răng, vẫn là đi vào phòng khách lần nữa.

A, cậu nhớ rõ tủ thuốc của Úc Lâm Phi đặt ở trong phòng khách, lục tung một hồi, Văn Trình tìm được thuốc hạ sốt, vào phòng bếp lấy nước, uy Úc Lâm Phi uống thuốc, Văn Trình nghĩ nghĩ lại đi giặt khăn mặt qua nước nóng đắp lên đầu Úc Lâm Phi.

"...39º, anh sắp bị đốt thành tên ngốc rồi." Nhìn nhiệt độ trên nhiệt kế, Văn Trình bĩu môi, cậu sờ sờ trán Úc Lâm Phi, sau đó lặng lẽ thở dài: "Vì sao mình lại biến thành con người rồi... Cái này làm sao bây giờ... Còn biến trở về nữa sao."

Trong hôn mê, Úc Lâm Phi tự nhiên không có cách nào đáp lại lời của Văn Trình... Văn Trình ngồi bên người Úc Lâm Phi trong chốc lát, liền phát hiện hình như có chỗ nào đó không quá thích hợp... A, như thế nào lại có cảm giác lành lạnh, sau đó Văn Trình liền bất đắc dĩ, bởi vì cậu phát hiện... Cậu không có mặt quần áo.

Một... thiếu niên mèo lõa thể. Thời điểm nhìn thấy gương mặt quen thuộc của mình biến thành cái bộ dáng này trong gương ở WC, Văn Trình quả thực không biết nói cái gì cho phải, cậu nhìn cái tai lông nhung nhung màu đen của mình, nhịn không được vươn tay ra nhéo nhéo, thật mềm... Bất quá, lỗ tai đúng là mẫn cảm.

Run rẩy, Văn Trình vẫn quyết định trở lại xem Úc Lâm Phi, cũng không biết đã bớt nóng chưa.

Đổi khăn mặt cho Úc Lâm Phi, Văn Trình nhìn nét đỏ không bình thường trên mặt Úc Lâm Phi lui xuống, nội tâm hơi chút hòa hoãn thở ra một hơi, lúc này mới đem thân mình trần trụi tiến vào trong chăn, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ vấn đề của cậu.

Tại sao đột nhiên lại từ mèo biến thành người, hay là cậu kỳ thực chính là quỷ mèo? Tuy rằng đây là lần biến đổi thứ hai, nhưng Văn Trình vẫn không hiểu rõ tình huống thân thể của chính mình, cậu nằm trên giường trợn tròn mắt nhìn trần nhà, thấy thế giới này càng ngày càng ly kỳ, cũng không biết còn có thể gặp được việc gì kỳ quái hơn không... Hừm... Nghĩ nghĩ, Văn Trình cũng chầm chậm nhắm mắt lại... ngủ bên người Úc Lâm Phi.

Sự thật chứng mình, không chỉ có một mình Úc Lâm Phi sinh bệnh, đượng nhiên, cũng không phải mỗi người đều có may mắn như Úc Lâm Phi, sẽ có sinh vật ốc biển cô nương linh tinh tới chiếu cố.

Tô Duy Hi nằm ở trên giường nhà anh nhìn người đàn ông phá cửa xông vào, gần như nghiến răng một cái.

Người đàn ông có vẻ vừa tham gia xong hoạt động chính thức nàođó, vẫn còn mặt một bộ âu phục.

"Anh vào bằng cách nào!" Tô Duy Hi còn nằm ở trên giường, mặt bộ áo ngủ, cứ như vậy trơ mắt nhìn người đàn ông không mời mà đến kia mở cửa phòng ngủ anh.

"Chìa khóa." Trong tay giơ một chùm chìa khóa, Bạch Tùng Trạch cười dị thường đẹp mắt: "Bảo bối, em bị bệnh?"

Con mắt Tô Duy Hi đỏ lên, hận không thể trực tiếp ném cáo ly trong tay đi.

"Đừng giận." Bạch Tùng Trạch vươn tay nới lỏng cà vạt: "Tại sao lại không yêu quý thân thể như vậy chứ?"

"Cút ra ngoài!!" Tô Duy Hi bạo phát: "Bạch Tùng Trạch anh đây là cố tình xông vào nhà dân, là phạm tội!! Tôi có thể tố cáo anh!!"

"A?" Nghe xong lời nói của Tô Duy Hi, trái lại Bạch Tùng Trạch phản ứng không quá lớn, hắn đi vài bước tới trước mặt Tô Duy Hi, dùng tay nâng cằm Tô Duy Hi lên: "Em bị anh giữ rồi, làm sao đi tìm người tố cáo anh được?"

"Anh!!" Tô Duy Hi dưới tay Bạch Tùng Trạch một phen nổi cơn thịnh nộ, liền muốn cho hắn một đấm.

"Đừng nháo." Thoải mái tiếp được nắm đấm của Tô Duy Hi, trên mặt Bạch Tùng Trạch là nụ cười ác ý: "Thời điểm tốt còn không đánh lại anh, lại càng không nói đến bị bệnh, lại nói anh hôm nay đến cũng không tính toán làm gì em."

"Anh rốt cuộc muốn gì?" Tô Duy Hi rốt cuộc buông tha.

"Ừm, hôm nay tới đây, là tới hỏi thăm." Bạch Tùng Trạch cất chìa khóa nhà Tô Duy Hi vào trong túi mình: "Con mèo của bạn em đã trở lại rồi chứ?"

"Mèo? Mèo nào?" Tô Duy Hi nhíu mày.

"Mèo đen." Bạch Tùng Trạch lấy tay ước lượng chiều dài: "Đại khái lớn như vậy."

"..." Hóa ra Tiểu Hắc là do anh mang đi, Tô Duy Hi lạnh lùng nghĩ.

"Xem cái mặt này của em là đã trở về rồi?" Bạch Tùng Trạch ngậm một điếu thuốc vào miệng, lại không đốt: "Hôm nào em nói với bạn em, cho anh mượn con mèo kia chơi hai ngày."

"Nằm mơ đi." Biểu tình Tô Duy Hi rất lạnh.

"Chỉ là đến nói với em một tiếng." Bạch Tùng Trạch cũng không quan tâm lạnh đạm, hắn đứng lên nói: "Một ngày vợ chồng, trăm ngày ân nghĩa, cần gì phải làm cái bộ dáng bức chết không muốn sống này."

Tô Duy Hi thiếu chút nữa bị câu nói không biết xấu hổ này của Bạch Tùng Trạch làm hộc máu! Cái gì mà một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, gặp Bạch Tùng Trạch, quả thật chính là việc xui xẻo nhất của anh đời này, không còn cái nào khác!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammy