Chương 36: Ốc biển cô nương chi mê

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm tỉnh lại, Úc Lâm Phi cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung.

Hắn vươn tay muốn sờ đầu, lại kinh ngạc phát hiện trên trán mình có đắp một cái khăn ướt.

Sao lại thế này? Bởi vì sinh bệnh mà đầu óc trở nên có chút chậm chạp, trong nhất thời không thể phản ứng lại sự kiện ly kỳ này, Úc Lâm Phi gian nan ngồi dựa vào đầu giường, bắt đầu tự hỏi rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

Hắn nhớ rõ vừa nãy lúc tỉnh là đi phòng bếp lấy nước... Sau đó bởi vì choáng đầu mà ngã xuống đất, thế sao lúc này lại về đến giường rồi, trên trán còn đắp khăn ướt không biết ai đặt nữa?

"Thật kỳ quái." Úc Lâm Phi khàn giọng thì thào, sau đó khóe mắt phiêu đến chỗ mèo con đang ngủ say: "Tiểu Hắc nhóc đồ lười biếng, có người vào nhà chúng ta mà cũng không phản ứng."

Văn Trình còn đang vui sướng thổi bong bóng ở mũi, tự nhiên cãi cũng không cãi lại Úc Lâm Phi.

"Đầu đau..." Úc Lâm Phi dùng sức đập một cái vào đầu mình: "Rốt cuộc là ai?" Tràn ngập hiếu kì đối với nhân vật thần bí đột nhiên xuất hiện này, nội tâm Úc Lâm Phi bắt đầu loại bỏ từng người có khả năng, là Tô Duy Hi? Không... Cậu ấy không có chìa khóa nhà mình mà, trước đây chỉ một mình Mạnh Bạch Tình có chiều khóa nhà hắn, mà hiện tại hắn đã đổi khóa nhà rồi, người có thể tiến vào nhà hắn mà không phá hỏng cửa kia... Úc Lâm Phi thật đúng là không nghĩ ra được, về phần cửa sổ, hắn tin tưởng, nếu là người mà nói, dưới tình huống bình thường sẽ không trèo cửa sổ tầng 23 đâu nhỉ...

"Rốt cuộc là ai." Thở ra một hơi, Úc Lâm Phi đương nhiên không quên chuyện trong nhà còn có camera, nhưng không biết vì sao, tuy rằng hắn rất ngạc nhiên đến cùng là ai đã chiếu cố hắn, nhưng hiện tại trong nội tâm hắn, đã có một việc còn quan trọng hơn khiến cuộc sống hàng ngày của hắn khó có thể bình an, cái kia chính là — Trên người Tiểu Hắc nhà hắn có bọ chét!

"Tiểu Hắc, đừng ngủ, ngủ tiếp là nhóc biến thành heo luôn đấy." Úc Lâm Phi ho khan, vươn tay kéo Văn Trình trong ổ chăn ấm áp ra: "Nhóc nhìn nhóc xem, suốt ngày chỉ biết ngủ, có người vào nhà cũng không biết, nếu là Hami nhà Đằng Phong Vũ gặp người đến tốt xấu còn biết gọi hai tiếng đấy."

"..." Đờ mờ, Úc Lâm Phi anh cho rằng ông đây là chó à, ông là mèo có cái gì không tốt, hơn nữa có 'người' vào nhà anh chỗ nào, huống hồ nếu tính ra, ông có kêu meo meo, anh còn không phải vẫn nằm đấy ngay đơ sao! Đang mơ ngủ bị Úc Lâm Phi gọi dậy, Văn Trình vung móng vuốt nhỏ của cậu tỏ vẻ vô cùng phẫn nộ.

"Nhóc thế nào còn không có được một chút cảnh giác vậy." Úc Lâm Phi vẫn tiếp tục công việc dạy bảo của hắn: "Nhóc đã là mèo nuôi bọ chét, tại sao vẫn là loại bộ dáng bức chết muốn sống này?"

... Này, Úc Lâm Phi, loại câu 'nhóc đã là mèo nuôi bọ chét' vi diệu này, rốt cuộc là cái tình huống gì hả!!! Văn Trình mãnh liệt hoài nghi liệu có phải Úc Lâm Phi bị đầu thiêu cho choáng váng rồi không.

"Khụ khụ khụ." Úc Lâm Phi lại ho khan vài tiếng, hắn đối diện với ánh mắt oán hận Văn Trình dành cho hắn, nói: "Tao đi tắm qua một cái, rồi mang nhóc đi tẩy bọ chét, nói đùa, mèo của Úc Lâm Phi tao sao có khả năng được cho phép nuôi bọ chét!"

Văn Trình: "= =" Úc Lâm Phi anh đồ biến thái chết tiệt này nếu đi tắm có chết trong phòng tắm tôi tuyệt đối sẽ không tới cứu anh...

Sau đó Úc Lâm Phi mang theo phong phong tiêu tiêu dịch thủy hàn (?), tráng sĩ không còn phát ra khí thế mà đi tắm rửa, lưu lại một mình Văn Trình trên giường cọ chăn, được rồi, kỳ thật Văn Trình có suy nghĩ về một vấn đề nghiêm túc... Thời điểm cậu là mèo mà có bọ chét, sau khi biến thành người... Theo lý thuyết này bọ chét hẳn là sẽ biến mất nhỉ, dùng chân sau gãi gãi đầu, Văn Trình vẫn có chút không hiểu rõ cấu tạo sinh lý của mình lắm.

Úc Lâm Phi đơn giản không giống 'lời tốt' của Văn Trình chết ở trong phòng tắm, hắn dùng nước ấm tắm rửa xong, sau đó như du hồn bình thường mạnh mẽ cứng rắn ôm lấy Văn Trình đi ra ngoài.

"Meo." Văn Trình nhìn bộ dáng dở sống dở chết này của Úc Lâm Phi, bắt đầu lo lắng liệu hắn có chết trên đường đến nhà Tô Duy Hi hay không...

Vạn hạnh là Úc Lâm Phi vẫn có phần tự nhiểu được tình trạng thân thể của mình, không cứng rắn cố lái xe, mà gọi taxi, ôm Văn Trình ngồi xuống.

"Ơ, tiểu ca, sắc mặt nhìn không tốt lắm." Anh giai xe taxi vĩnh viễn nói nhiều như vậy, cho dù là một người cũng có thể nói ngon ngọt: "Mèo nhìn thật đáng yêu, đi phòng khám thú y xem bệnh sao?"

"Khụ khụ." Sắc mặt Úc Lâm Phi xác thực khó coi, hắn hít vào một hơi nói: "Đúng vậy, mèo bị bệnh."

"Cậu đây là bị nó lây bệnh?" Anh giai taxi còn nói đùa: "Đầu năm nay ấy, mèo so với người còn tinh quý hơn, một gói thức ăn mèo đều phải hai ba trăm, càng đừng nói bị bệnh, tiểu ca à, cậu còn đang bệnh thế này, tại sao không khám cho mình trước chứ?"

"Tôi không sao." Tuy rằng nói không sao, nhưng sắc mặt trắng bệch của Úc Lâm Phi nhìn thế nào cũng không giống không có việc gì...

Anh giai taxi nhìn thấy bộ dáng Úc Lâm Phi không muốn nói chuyện cũng không cưỡng cầu, anh ta mở radio, bắt đầu hừ theo điểu nhạc phát ra, mặt đầy vui sướng.

Úc Lâm Phi sờ sờ đầu Văn Trình, nhìn qua tài xế taxi cũng rất bất đắc dĩ.

Một đường không nói gì, sau mấy chục phút ngồi xe, Úc Lâm Phi xuống xe, tài xế taxi còn không quên lại nhắc nhở: "Tiểu ca, đừng quên khám bệnh đấy."

"Được... " Gặp được người nhiệt tình như vậy, Úc Lâm Phi chỉ có thể cười khổ.

Đến phòng khám của Tô Duy Hi, Úc Lâm Phi thế nhưng lại không nhìn thấy Tô Duy Hi bình thường luôn ở phòng khám, hắn ôm Văn Trình vốn lui trong ngực mình chỉ lộ ra ngoài một cái đầu ra, bắt chuyện với y tá Liễu trực ban.

"Duy Hi đâu?" Úc Lâm Phi lại bắt đầu ho khan.

"Ông chủ hôm nay không khỏe." Y tá Liễu nhìn sắc mặt Úc Lâm Phi tái nhợt, nói: "Úc tiên sinh, sắc mặt của anh nhìn không tốt lắm, không có vấn đề gì chứ? Hay là sinh bệnh rồi?"

"Không có!" Úc Lâm Phi khẽ cắn môi, được rồi, vào lúc này trong mắt Úc Lâm Phi, việc gì cũng không quan trọng bằng trên người mèo nhà hắn có bọ chét, sinh bệnh gì chứ, so với tiêu diệt bọ chét quả chính là nhược bạo!

"Ông chủ đã nói với tôi rồi." Y tá Liễu nhìn Văn Trình núp ở trong lòng Úc Lâm Phi, nở nụ cười: "Trước tiên để tôi mang mèo đi đo thể trọng, anh cứ ngồi chờ trong chốc lát."

"Ừ." Đưa Văn Trình qua, Úc Lâm Phi 'phiêu' về phía cái ghế.

Văn Trình tùy ý y tá đo thể trọng cho cậu, bộ dáng ngoan ngoãn khiến cho y tá Liễu nhịn không được xoa đầu cậu, đã làm bác sĩ thú ý lâu như vậy, nhưng gặp được thú cưng nhu thuận thế này thật sự không nhiều.

Đo thể trọng ổn thỏa rồi, y tá Liễu điều chế tốt lượng thuốc phù hợp với thân thể Văn Trình, sau đó nhỏ lên phần gáy cậu, cảm giác lành lạnh khiến Văn Trình rùng mình một cái, cậu không tự chủ được liếc về phía Úc Lâm Phi ngồi trên ghế vẫn đang nhìn cậu, meo một tiếng đáng thương.

"Tốt rồi, trở về đừng tắm rửa." Ôm Văn Trình vào trong ngực, y tá Liễu nhìn Úc Lâm Phi ánh mắt dại ra vẫn không nhúc nhích, trong đôi mắt đột nhiên có phần nghi hoặc: "Úc tiên sinh...?"

Úc Lâm Phi không đáp lại.

"Úc ..." Lời nói kế tiếp của y tá Liễu không phát ra, bởi vì cô phát hiện Úc Lâm Phi ngồi trên ghế vậy mà... ngủ rồi.

Là ngủ thật, tuy rằng đôi mắt kia vẫn hơi hơi mở, nhưng cái vẻ mặt kia thấy thế nào cũng không giống tỉnh.

"= =" Văn Trình tỏ vẻ với tư cách là một thú cưng nhìn thấy bộ dáng này của chủ nhân nhà mình thật sự rất xấu hổ, nhưng bên trong cái xấu hổ kia lại chứa một tia... đau lòng không rõ.

"Úc tiên sinh, anh đừng ngủ ở chỗ này." Nhìn thấy bộ dáng hỗn loạn của Úc Lâm Phi, y tá Liễu dở khóc dở cười: "Bên trong có giường, nếu không anh đi vào ngủ một lúc? Tôi gọi điện cho ông chủ nhé?"

"Tôi không sao." Bị y tá Liễu đánh thức, Úc Lâm Phi dùng tay ấn huyệt thái dương, muốn khiến mình thanh tỉnh hơn một chút, nhưng lại cảm thấy cảm giác vô lực ngày càng lớn hơn.

"Anh thật sự không sao chứ?" Y tá Liễu mặt đầy hoài nghi nhìn Úc Lâm Phi... quả thực, bộ dáng này của Úc Lâm Phi, nhìn thế nào cũng không giống bộ dáng không có việc gì.

"... Đại khái cũng có một chút đi." Úc Lâm Phi cũng phát hiện bệnh của mình hoàn toàn nghiêm trọng rồi, hắn cười khổ một tiếng nói.

"..." Y tá Liễu bó tay.

Tên ngu ngốc này. Từ trong ngực y tá Liễu dãy dụa chui ra, chạy tới ngực Úc Lâm Phi, Văn Trình meo meo hai tiếng, dùng đầu lưỡi của mình liếm liếm mặt Úc Lâm Phi, cậu biết Úc Lâm Phi chính là đồ đần mà, sinh bệnh còn không biết chiếu cố chính mình, trong nhà lúc ấy nếu không phải cậu biến thành người, hiện tại Úc Lâm Phi còn không biết sẽ biến thành cái dạng nào nữa!

"Tiểu Hắc đừng liếm tao." Úc Lâm Phi ngăn cản hành động thân cận của Văn Tình, hắn nhìn Văn Trình, vô lực nói: "Lây bệnh cho nhóc thì thảm."

Hừ, tôi mới không sợ, Văn Trình kiêu ngạo ngẩng đầu, chỉ có người ngu xuẩn như anh mới bị... A... sao cái mũi lại ngứa thế... A... Hắt xì!

"Úi chà." Thấy Văn Trình cũng hắt xì một cái, y tá Liễu vui vẻ: "Hai người vừa nói là lập tức cùng nhau sinh bệnh? Bị cảm cũng có thể theo đôi theo cặp như vậy.

"..." Úc Lâm Phi suy yếu không biết nói cái gì nữa rồi.

"Tôi vẫn là gọi điện cho ông chủ nhé." Y tá Liễu nhìn một chủ một mèo này, cười lắc đầu: "Tôi thấy anh thế này còn chưa trở về, đã có thể trực tiếp ngã trên đường rồi."

"Làm phiền cô." Úc Lâm Phi cũng không tiếp tục cậy mạnh.

Y tá Liễu bấm điện thoại nhà Tô Duy Hi, lại phát hiện rất lâu cũng không có người tiếp điện thoại.

"Ông chủ sao lại không ở nhà?" Y tá Liễu nghi ngờ nói: "Không thể nào... Anh ấy không phải bị bệnh sao... Sao lại không tiếp điện thoại chứ, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?"

"Nếu đã như vậy, anh ở đây nghỉ ngơi chốc lát đi, tôi đi lấy thuốc cho anh." Thấy không gọi được Tô Duy Hi, y tá Liễu đành phải nghĩ biện pháp khác: "Trong phòng có giường, anh vào nằm không?"

"Điện thoại nhà Tô Duy Hi không gọi được?" Có chút nhíu mày, Úc Lâm Phi có dự cảm không tốt lắm.

"Ừ... Không có người nghe máy." Y tá Liễu cũng có chút nghi hoặc.

"Tôi bắt xe đến nhà cậu ấy xem một chút." Trầm mặc một lát, Úc Lâm Phi vẫn không ngăn cản nổi nỗi bất an trong lòng, không biết vì sao, hắn cảm thấy Tô Duy Hi không nghe điện thoại là việc quá không có khả năng.

"... Nhưng mà thân thể anh." Y tá Liễu do dự: "Nếu không phải ông chủ kiên trì muốn mở cửa, tôi vốn chuẩn bị đi thăm anh ấy."

"Không sao, vấn đề của tôi không quá to tát." Úc Lâm Phi đeo khăn quàng cổ lên, bỏ Văn Trình vào bên trong áo gió của mình, sau đó dùng tay đỡ Văn Trình, nói với y tá Liễu: "Nhà cậu ấy cách nơi này cũng không tính là quá xa, hơn 10' sau là đến, tôi đi xem là được rồi."

"Vậy được rồi." Y tá Liễu không cưỡng cầu nữa, nhìn Úc Lâm Phi ôm Văn Trình ra cửa.

Đập cái dù vào cửa, Úc Lâm Phi đứng ven đường bắt taxi, sau đó đi thẳng đến nhà Tô Duy Hi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammy