Chương 38: Tức phụ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Úc Lâm Phi ngồi tại nhà Tô Duy Hi không bao lâu thì rời đi.

Mục đích chủ yếu hắn ra ngoài là mang tiểu tổ tông nhà hắn đi diệt bọ chét, đến thăm Tô Duy Hi, chỗ này là bởi vì lo lắng, hiện tại thấy Tô Duy Hi không còn vấn đề gì lớn, ngồi chốc lát bèn chuẩn bị rời đi.

Văn Trình biết rõ không khí giữa Tô Duy Hi và Úc Lâm Phi không quá ổn, cũng không kêu thêm tiếng nào mà ngoan ngoãn để Úc Lâm Phi ôm ở trong lòng.

"Cậu nhớ chú ý an toàn." Tô Duy Hi vẫn mặc một thân áo ngủ, đã chuẩn bị hút điếu thuốc thứ hai.

"Ừ." Cúi đầu lên tiếng, Úc Lâm Phi cầm ô đi ra ngoài.

"..." Muốn nói lại thôi, Tô Duy Hi vẫn là không nói gì nữa.

Lui trong lòng Úc Lâm Phi, Văn Trình biết tâm tình Úc Lâm Phi không tốt lắm, cậu vươn đầu nhìn Úc Lâm Phi hơi nhăn mày lại, không biết vì sao trong lòng cũng bắt đầu không thoải mái theo, Văn Trình biết rõ quan hệ giữa Úc Lâm Phi và Tô Duy Hi tốt đến mức nào, cũng hiểu được hai người bọn họ vì một người ngoài, Bạch Tùng Trạch mà sinh ra khoảng cách là việc bất đắc dĩ tới mức nào.

Có lẽ Úc Lâm Phi không thể ép buộc Tô Duy Hi nói ra cái sự tình mà anh không muốn nói tới, đúng hơn là, Tô Duy Hi không muốn nói, Úc Lâm Phi cũng chỉ có thể không hỏi.

"Tiểu Hắc." Ngồi trên ghế sau taxi, Úc Lâm Phi mới lộ ra vẻ mặt đầy mệt mỏi, hắn nhìn khung cảnh tuyết rơi ngoài cửa sổ, lại nói chuyện với Văn Trình: "Nhóc nói xem tại sao Tô Duy Hi lại cố chấp như vậy, cậu ấy..."

Không biết nghĩ tới cái gì, giọng nói của Úc Lâm Phi đột nhiên dừng lại, sau dời ánh mắt về phía Văn Trình đang nhìn hắn: "Haha, tao thật đúng là choáng váng rồi, nhóc chẳng qua chỉ là một con mèo, tao nói với nhóc cái này có lợi ích gì đâu."

Văn Trình nghe vậy, trong lòng lại càng không thoải mái, cậu vươn móng vuốt gãi gãi Úc Lâm Phi, có chút khó chịu nhìn bộ dáng sứt mẻ này của hắn, Úc Lâm Phi vốn bị bệnh, sắc mặt trắng bệch không giống bình thường, hơn nữa cái vẻ mặt trào phúng này, lại khiến Văn Trình muốn hét tới tận cuống họng cho hắn một trận.

"Tư tư." Tiếng di động rung đánh gãy lời thì thào tự nói của Úc Lâm Phi, hắn lấy di động ra, mặt không biểu cảm nhìn dãy số hiển thị trên di động, sau đó ấn nút nghe.

"Ừ." Cũng không biết người ở đầu kia điện thoại là ai, một khắc Úc Lâm Phi nghe thấy tiếng nói bên kia, sắc mặt lại càng không tốt, hắn chỉ ừ ừ qua loa vài tiếng, bộ dáng bực bội kia khiến Văn Trình như có móng vuốt cào trong lòng.

"Được, cha, con ngắt máy trước." Ngắt điện thoại, cuối cùng Văn Trình cũng biết được đối tượng nói chuyện với Úc Lâm Phi là ai, cậu ngước đầu nhìn Úc Lâm Phi, đại khái đoán được Úc Lâm Phi và cha hắn lại có vấn đề gì.

Cầm điện thoại bỏ vào trong túi, Úc Lâm Phi vuốt lông Văn Trình, không tiếp tục mở miệng nói chuyện.

Văn Trình cảm thụ được Úc Lâm Phi vuốt ve, đem cằm tựa trên cánh tay Úc Lâm Phi, một bộ dáng lười như không có xương cốt.

"Tiểu Hắc." Thời điểm đi tới dưới tầng nhà Úc Lâm Phi, Úc Lâm Phi từ lúc ngắt điện thoại vẫn luôn trầm mặc đột nhiên mở miệng, mắt nhìn vào vị trí nhà hắn, đối với Văn Trình vẫn dán trên người hắn như trước cười nói: "Tao... báo thù cho nhóc được không?"

Cái gì? Bị hai chữ báo thù hấp dẫn, Văn Trình dựng hai lỗ tai lông nhung nhung của mình lên.

"Nếu đã muốn ồn ào, thì để tao nháo một trận lớn luôn đi." Nụ cười của Úc Lâm Phi khiến Văn Trình vô thức rùng mình, cậu thật cẩn thận xem xét bộ dáng cười lạnh của Úc Lâm Phi, không viết vì sao lại thấy rất khủng bố...

"Sợ cái gì." Nhẹ nhàng gõ một cái lên ót Văn Trình, Úc Lâm Phi nhìn bộ dạng mèo nhà mình đầy mặt hoảng sợ vừa tức giận vừa buồn cười: "Tao đây là báo thù cho nhóc, nhóc ngược lại chưa gì đã sợ tao rồi."

"Meo." Văn Trình giật giật lỗ tai của mình, quyết định trước hết vẫn nên quan sát tình huống đã.

Ôm Văn Trình đi vào thang máy lên tầng hai mươi ba, thời điểm Úc Lâm Phi bước ra khỏi thang máy liền nhìn thấy đứng ở trước nhà hắn là Úc Bình Dực và... Tần Tâm.

Đúng vậy, Tần Tâm. Cô gái vừa mới nhìn thấy vài ngày trước lúc này đang khóc sướt mướt nói gì đó với Úc Bình Dực, bộ dạng lê hoa đái vũ kia trực tiếp khiến Úc Lâm Phi nở nụ cười.

"Sao con muộn như vậy mới về?" Thấy Úc Lâm Phi xuất hiện, nét mặt Úc Bình Dực nháy mắt kéo xuống: "Ôm mèo đi đâu?"

"Đi khám bệnh." Biểu tình của Úc Lâm Phi tuyệt đối được cho là lãnh đạm, hắn liếc nhìn cha Úc, móc chìa khóa ra bắt đầu mở cửa, không nhìn Tần Tâm vẫn còn đứng một bên khóc thút thít.

Vào phòng, Úc Lâm Phi cũng không tiếp đón hai người đi theo phía sau, hắn mở đèn phòng khách, sau đó bật máy sưởi đến độ ấm phù hợp, lại bỏ Văn Trình trên sô pha.

"Lâm Phi, rốt cuộc con sao thế." Úc Bình Dực ngồi đối diện Úc Lâm Phi, nhíu mày nhìn đứa con phản nghịch: "Tần Tâm chỉ là một cô bé, con một thằng đàn ông rồi sao ngay cả con gái cũng muốn bắt nạt."

"Con bắt nạt cô ta khi nào?" Mặt không biểu tình, Úc Lâm Phi lạnh lùng hỏi.

"Thật xin lỗi, bác trai, hu hu hu." Không đợi Úc Bình Dực nói chuyện, Tần Tâm liền xen vào, cô dùng khăn tay lau lau khóe mắt của mình, nức nở nói: "Con không trông được mèo của Úc Lâm Phi, lại để nó chạy mất, đều tại con, trời lạnh như vậy... Hu hu hu, nếu mèo con xảy ra chuyện gì đều lại tại con."

Úc Lâm Phi mặt lạnh nhìn Tần Tâm biểu diễn, không nói một lời.

"Lâm Phi, này là con không đúng." Nghe được lời Tần Tâm, cha Úc cũng có chút tức giận, ông liếc mắt nhìn Văn Trình ở trên người Úc Lâm Phi, nghiêm túc nói: "Không phải chỉ là mèo sao, cho dù có chạy mất thì sao, huống hồ mèo nuôi không quen, Tần Tâm người ta lại đang sinh bệnh, sao con lại không thông cảm cho cô bé một chút, cứ để cô bé rời khỏi bệnh viện như vậy?"

"Cha." Giọng Úc Lâm Phi lành lạnh: "Cha vì chuyện này mà đến?"

"À." Không nghĩ tới phản ứng con trai lại bình thản như vậy, trong lúc nhất thời cha Úc ngây ngẩn cả người, sau một lát, khôn ngoan nở nụ cườ ixấu hổ: "Cái này không phải là do Tần Tâm nhớ con sao, ta cũng thuận tiện đến thăm con."

"Hử? Thật sự không có việc gì?" Úc Lâm Phi khiêu mi.

"... Bác trai." Tần Tầm ngập ngừng nói, không biết vì sao cô có một loại dự cảm không tốt...

"Nếu đã không có việc gì, đến lượt con nói." Dự cảm của Tần Tâm đã thành hiện thực, Úc Lâm Phi mang theo nụ cười ôn hòa, trong miệng lại phát ra những lời độc ác: "Cha rốt cuộc vì điều gì mà lại chọn cô gái này? Là dựa theo tiêu chuẩn ngực to không não? Con thấy ngực cũng không tính là to, còn có cái mặt này, phấn dày cũng sắp rơi xuống rồi, cha, thẩm mỹ quan của cha thế nào lại kỳ quái như vậy chứ, loại mặt hàng này cũng khiến cha để mắt?"

"Con!!" Úc Bình Dục không nghĩ tới Úc Lâm Phi có thể trực tiếp xé rách da mặt với ông, trong lúc nhất thời trên mặt xanh tím rồi lại trắng bệch, lại không biết nên phản bác Úc Lâm Phi như thế nào.

"Úc Lâm Phi, sao anh có thể nói thế, sao anh có thể..." Tần Tâm cũng trợn tròn mắt, vốn hôm nay đến cùng cha Úc Lâm Phi chính là muốn ỷ lại Úc Lâm Phi không dám cãi lại cô trước mặt Úc Bình Dực, nhưng lại chưa từng nghĩ tới Úc Lâm Phi hôm nay vậy mà ngay cả mặt mũi cha hắn cũng không để lại!

"Tôi cứ nói như vậy đấy." Đã bắt đầu rồi, Úc Lâm Phi cũng không có ý định làm người tốt nữa, hắn ôm Văn Trình bị dọa ngốc giống hai người đối diện vào ngực: "Tần Tâm, cô không phải thật sự cho rằng tôi không biết cô ném mèo nhà tôi đi? Ha ha, thật buồn cười, trước đây tôi vẫn biết cô ngu ngốc, nhưng không nghĩ cô có thể ngu đến độ như vậy, cô thật sự cảm thấy mình là nhân vật chính?"

"Úc Lâm Phi, anh! Anh! Bác trai, bác phải làm chủ cho con, Úc Lâm Phi chỉ vì một con mèo mà dám đối xử với con như vậy." Nức nở nghẹn ngào khóc lên, Tần Tâm tỏ vẻ vô cùng ủy khuất.

"Úc Lâm Phi con muốn phản nghịch rồi! Sao con dám nói chuyện như vậy!" Sắc mặt Úc Bình Dực tái nhợt: "Không phải chỉ là một con mèo sao, giết chết thì làm sao, cùng lắm ta mua lại cho con một con là được! Nhanh giải thích cho Tần Tâm!!"

"Cha." Thanh âm Úc Lâm Phi vẫn vô cùng ôn hòa, hắn như cười như không nhìn người cha của chính mình: "Cha chẳng lẽ còn không nhìn ra, trong mắt con, địa vị của người phụ nữ này còn không bằng một con mèo sao?"

"... Úc Lâm Phi, con!" Úc Bình Dực triệt để bị Úc Lâm Phi làm cho tức giận.

"Cha muốn tìm phụ nữ cho con con không ngại, nhưng phiền cha chọn chất lượng cao chút đi, cha nhìn cái bộ dạng sướt mướt kia xem, quả thực khiến con phải đau dạ dày." Úc Lâm Phi thản nhiên nói, không bị chút ảnh hưởng nào từ tiếng khóc thê thảm của Tần Tâm.

"..." Nghe được lời nói của Úc Lâm Phi, Úc Bình Dực cũng tỉnh táo lại, ông do dự liếc mắt nhìn Tần Tâm một cái, lại nhìn Úc Lâm Phi ngồi trên ghế sofa, trong lòng không thể ức chế được mà toát ra hoài nghi... Chẳng lẽ Úc Lâm Phi không hài lòng với Tần Tâm? Cái bộ dáng này là muốn mình chọn lại người khác?

"Cha." Úc Lâm Phi nâng tay nhìn đồng hồ: "Thời gian cũng không còn sớm, cha vẫn là đưa Tần tiểu thư về đi, con còn có chút việc."

"Được." Úc Bình Dực càng nghĩ càng thấy ý của Úc Lâm Phi chính là vậy, ánh mắt nhìn về phía Tần Tâm cũng lãnh đạm dần.

"Bác trai." Không hiểu sao phát sinh nghịch chuyển lớn khiến Tần Tâm vẫn chưa phản ứng lại được, cô kích động muốn nói cái gì đó, lại bị Úc Bình Dực ngăn cản.

"Ta trước đưa Tần tiểu thư về, Lâm Phi à, sắc mặt con khó coi như vậy, nhớ đừng quên uống thuốc." Úc Bình Dực nhìn Úc Lâm Phi nói: "Mèo cái gì, chơi đùa thôi là được rồi, đừng mê muội mất cả ý chí."

"Nhưng mà bác trai, con." Sắc mặt Tần Tâm nhìn qua vô cùng khó coi, cô thế nào cũng không nghĩ tới Úc Bình Dực khinh địch như vậy buông tha cho cô!

"Tần tiểu thư cũng nên có điểm rộng lượng." Đại khái bao che khuyết điểm chính là thiên tính của nhà Úc, Úc Bình Dực liếc mắt nhìn Tần Tâm một cái: "Mèo mà thôi. Sao lại đi so với người, Lâm Phi đứa trẻ kia chính là tình yêu thương tràn lan, con cũng đừng coi là thật, bất quá, vấn đề tình cảm người trẻ tuổi, lão già ta đây đúng là không giúp được gì, ầy, cũng không còn sớm, để ta đưa con về."

"..." Nghe vậy, sắc mặt Tần Tâm trắng bệch, thiếu chút nữa nghiến răng.

"Lâm Phi, ta đi trước đây." Việc cần giải quyết đều đã chiếm được đáp án, Úc Bình Dực đứng dậy: "Buổi họp mặt bên Anh quốc mấy hôm trước con không tới, nhớ rõ tháng sau nhất định phải xuất hiện."

"Được, con nhất định sẽ đến." Úc Lâm Phi treo nụ cười hoàn mỹ lên mặt: "Cha, nhớ chú ý an toàn."

Sau đó Úc Bình Dực liền mang theo Tần Tâm mặt đầy tuyệt vọng đi ra ngoài.

"Thế nào, vui vẻ không." Chọc chọc cái mũi nhỏ của Văn Trình xem đã muốn choáng váng, Úc Lâm Phi cười đầy giảo hoạt: "Cái cô Tần Tâm ngu xuẩn kia, thế mà thật sự cho rằng cha tao là chỗ dựa cho cô ta, ngu xuẩn."

Sao có thể là chỗ dựa cho cô được, Úc Lâm Phi cười tủm tỉm nghĩ, cha hắn, chẳng qua cần một công cụ kiềm chế hắn mà thôi, là ai, quan trọng sao?

... Cái người độc miệng này thật sự là Úc Lâm Phi? Văn Trình xem trợn mắt há hốc mồm thẳng đển khí Úc Bình Dực ra khỏi cửa vẫn chưa phản ứng lại kịp...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammy