Chương 37: Xung đột

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Úc Lâm Phi và y tá Liễu đoán không nhầm, tình cảnh của Tô Duy Hi hoàn toàn chính xác là gặp phải phiền toái.

Thời điểm anh trông thấy Bạch Tùng Trạch cầm chìa khóa nhà anh bước vào, đã biết hôm nay anh lại gặp xui xẻo.

Kết quả quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của anh, Bạch Tùng Trạch lại lần nữa phát huy thực chất cặn bã bên trong của hắn.

Thời điểm đặt Tô Duy Hi lên giường, Bạch Tùng Trạch còn do dự một chút có nên lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, khi mà Tô Duy Hi sinh bệnh thế này không, nhưng đến khi Tô Duy Hi ra sức phản kháng lại, tính cách bên trong của Bạch Tùng Trạch đã phát ra vô hạn, phá vỡ bầu không khí lành mạnh rồi.

Cho nên hắn đơn giản là chế trụ Tô Duy Hi vốn đang sinh bệnh, dùng caravat trói Tô Duy Hi lại, tiếp theo đó... Chính là hình ảnh thiếu nhi không nên nhìn.

Thời điểm Bạch Tùng Trạch tiến vào thân thể mang theo độ ấm bất thường của Tô Duy Hi, không tự chủ được phát ra một tiếng thở dài trầm lắng, hầy, mỗi lần gặp phải chuyện không hài lòng, chỉ cần nhìn thấy bộ dáng vặn vẹo cùng khuôn mặt không tình nguyện của Tô Duy Hi dưới thân hắn, những cái không thoải mái kia lập tức không cách xâm nhập vào đầu hắn nữa.

Sự tình qua đi, Bạch Tùng Trạch dựa vào đầu giường nhìn Tô Duy Hi nhắm chặt mắt, lấy một điếu thuốc lá đưa lên miệng, bất quá không đốt, mà cứ ngậm trong miệng như vậy. (Sở thích quái dị... Mấy lần rồi = =)

Một bàn tay hắn vuốt ve tóc Tô Duy Hi, tay còn lại đọc tin nhắn trong điện thoại mình.

"Reng reng reng." Điện thoại bàn Tô Duy Hi đột nhiên vang lên khiến Bạch Tùng Trạch sửng sốt một chút, hắn quăng ánh mắt về phía phòng khách, giọng lười biếng: "Bảo bối, điện thoại cưng kêu."

Tô Duy Hi vẫn như trước nhắm chặt hai mắt, không trả lời.

Bạch Tùng Trạch biết rõ Tô Duy Hi đang tỉnh, trên khuôn mặt xinh đẹp của hắn lộ ra vẻ mặt như cười như không: "Sao thế, giận tới vậy? Cũng không phải lần đầu tiên, cần gì phải thế?"

Tô Duy Hi mở mắt, đôi mắt anh dày đặc tia máu, trong ánh mặt tràn ngập phẫn nỗ cùng oán hận.

Bị ánh mắt Tô Duy Hi đâm một phát, Bạch Tùng Trạch hơi hơi nhướn mày khơi mào: "Hận tôi đến như vậy?"

"Biến, súc sinh." Tô Duy Hi nghiến răng nhả ra từng chữ.

"Ha ha." Bạch Tùng Trạch cũng không quá chú ý tới lời nói thô tục của Tô Duy Hi, hắn không để tâm mà nhìn Tô Duy Hi nói: "Đúng vậy, tôi là súc sinh, câyh thật đáng thương, vậy mà lại bị súc sinh đè."

Tô Duy Hi bị lời nói của Bạch Tùng Trạch làm giận phát run, nhưng anh ngày thường luôn luôn ôn hòa, không biết nên nói lời nào phản bác lại gã đàn ông không biết xấu hổ này, chí có thể gắt gao trừng mắt, nhìn qua cái bộ dáng kia quả thực là hận không thể ăn tươi nuốt sống Bạch Tùng Trạch.

"Đừng tức giận quá." Bạch Tùng Trạch tiếp tục mỉm cười: "Bất quá tôi lại thích bộ dáng muốn sống chết của cậu lúc này, tiểu bảo bối Tô Duy Hi của anh, cậu thật sự quá hợp khẩu vị của tôi."

"Bạch Tùng Trạch." Ngữ khí Tô Duy Hi lạnh tới cực điểm, thời điểm anh kêu tên Bạch Tùng Trạch, giọng còn mang theo một tia rung động khó mà nghe rõ: "Anh rốt cuộc muốn thế nào."

"Thế nào?" Bạch Trùng Trạch nhìn lên trần nhà, thật lâu sau mới nói: "Cái gì thế nào."

"Buông tha tôi." Tô Duy Hi cắn chặt răng.

"Không thể được." Ba chữ từ trong miệng Bạch Tùng Trạch thốt ra, hắn liếc về phía Tô Duy Hi, trong mắt tràn ngập cảm xúc không rõ: "Tôi buông tha cho cậu, vậy ai buông tha tôi?"

"Con mẹ nó anh rõ ràng chính là vì muốn Mạnh Bạch Tình hài lòng mới đến tìm tôi!! Hiện giờ Mạnh Bạch Tình đã chia tay với Úc Lâm Phi rồi, anh rốt cuộc còn muốn thế nào!!" Tô Duy Hi trực tiếp thô bạo: "Lỗ đ*t con trai chọc tốt vậy à!" (Và anh đã bùng nổ...)

"Cậu cũng sẽ nói tục à." Trong mắt Bạch Tùng Trạch lộ ra một chút kinh ngạc, hắn lại cười: "Mạnh Bạch Tình cái loại mặt hàng này tôi chẳng thèm để trong mắt, bất quá nếu không có cậu ta, tôi đã bỏ lỡ cậu rồi, Duy Hi, nếu cậu đã xuất ngoại thì cần gì phải trở về? Nếu cậu đã trở lại... Còn muốn tôi buông tha cho cậu?"

"..." Tô Duy Hi trầm mặc, hồi lâu sau anh mới cúi đầu thở dài, cuối cùng mặt đầy mệt mỏi nhắm mắt lại, không hề để ý tới Bạch Tùng Trạch.

"Cậu..." Nhìn Tô Duy Hi nhắm mắt lại, Bạch Tùng Trạch còn muốn nói, lại bị chuông điện thoại vang lên đánh gãy, hắn ấn nút nghe máy ừ ừ hai tiếng xong, liền ngắt điện thoại.

"Có việc gấp, tôi đi trước." Bạch Tùng Trạch bắt đầu mặc quần áo: "Cho cậu thuốc tôi mang theo."— tuy biết cậu sẽ không uống, câu kế tiếp của Bạch Tùng Trạch không thoát khỏi miệng, hắn cầm túi quần áo, đặt túi nilon đựng thuốc ở đầu giường Tô Duy Hi, đi ra cửa.

Tô Duy Hi vẫn nằm trên giường không nhúc nhích, anh dùng cánh tay che khuất mặt, không nói một lời, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Bạch Tùng Trạch đẩy cửa phòng ngủ, thời điểm đang chuẩn bị ra khỏi cửa chính, kinh ngạc phát hiện chuông cửa vang lên.

"Đừng mở cửa!!" Nghe được tiếng chuông, Tô Duy Hi còn chưa kịp ngăn cản Bạch Tùng Trạch, thì đã nghe thấy tiếng Bạch Tùng Trạch mở cửa.

"... Tại sao anh lại ở đây?" Nhìn thấy Bạch Tùng Trạch, sắc mặt Úc Lâm Phi lập tức thay đổi, hắn vẫn còn hơi thở phì phò, trên vai còn chút vết tuyết tan.

"Tôi?" Bạch Tùng Trạch không phản ứng quá mạnh như Úc Lâm Phi, trong mắt hắn chỉ lóe lên một chút kinh ngạc, rất nhanh khôi phục bình tĩnh: "Tôi đến tìm Tô Duy Hi, làm sao?"

"Anh tới tìm cậu ấy làm gì?" Ngữ khí Úc Lâm Phi tuyệt đối không tính là thân mật, hắn vừa nhìn thấy Bạch Tùng Trạch trước mắt liền biết người này đã cùng Tô Duy Hi phát sinh cái gì, cái biểu tình mặt đầy thỏa mãn này, tên đàn ông nào cũng biết có ý tứ gì.

"Liên quan cái rắm gì đến cậu." Nhìn thấy Úc Lâm Phi, tâm tình Bạch Tùng Trạch trong nháy mắt tụt xuống tới điểm lạnh băng, khóe miệng hắn gợi lên nụ cười lạnh: "Cậu cho rằng cậu là ai, dám nói chuyện với tôi như vậy."

"Bạch Tùng Trạch." Úc Lâm Phi nghe được lời nói không khách khí này của Bạch Tùng Trạch cũng cười: "Tôi để cho anh ba phần mặt mũi là sợ bị chó cắn, nhưng anh cũng nên hiểu rõ, chó đến chết cũng vẫn là chó, không đảm đương nổi người."

"Cậu..." Bạch Tùng Trạch còn muốn nói điều gì đó nhưng lại bị vật cử động trong áo Úc Lâm Phi hấp dẫn.

"Meo." Văn Trình từ trong ngực Úc Lâm Phi thò ra một cái đầu nho nhỏ, tại thời điểm phát hiện Bạch Tùng Trạch nhìn cậu phản xạ có điều kiện meo một tiếng.

"Hóa ra con mèo này là của cậu à." Trong giọng tràn ngập hứng thú, Bạch Tùng trạch sửa lại không khí giương cung bạt kiếm với Úc Lâm Phi, cười ngọt: "Không tệ..."

"Khụ khụ." Úc Lâm Phi ho khan vài tiếng, thấy có chút khó có thể đuổi kịp tư duy của Bạch Tùng Trạch...

"Hôm nay dừng ở đây đi." Bạch Tùng Trạch nheo mắt lại, nụ cười thực xán lạn: "Coi như nể mặt mèo con ~"

"Bạch Tùng Trạch, anh nói xong là xong sao?" Biểu tình Úc Lâm Phi rất khó coi, nếu không phải cảm thấy thân thể mềm nhũn như sắp ngã xuống, hắn nhìn thấy Bạch Tùng Trạch đầu tiên phỏng chừng sẽ xông lên đấm hắn ta một phát.

"Vậy cậu còn muốn thế nào." Bạch Tùng Trạch nhìn Úc Lâm Phi nói: "Chỉ bằng bộ dáng lung lay sắp đổ của cậu, chẳng lẽ còn một đánh nhau với tôi một trận? Cậu gọi là Úc Lâm Phi đúng không? Không sao, chúng ta còn nhiều thời gian."

"Lâm Phi." Tô Duy Hi vốn nằm trên giường không biết từ khi nào xuất hiện phía sau Bạch Tùng Trạch, anh mặc áo ngủ, sắc mặt trắng bệch: "Cậu vào trong đi."

Úc Lâm Phi nhíu nhíu mày.

"Bạch Tùng Trạch, sao anh còn chưa đi." Tô Duy Hi đối với Bạch Tùng Trạch và Úc Lâm Phi hoàn toàn giống như hai cực: "Lải nhải như đàn bà thú vị sao?"

"Được rồi, tôi đi." Bạch Tùng Trạch cười tủm tỉm: "Hẹn gặp lại."

Nói xong bèn đi ra ngoài, không quên lịch lãm đóng cửa lại.

"Duy Hi..." Úc Lâm Phi muốn nói gì đó, lại bị Tô Duy Hi đánh gãy.

"Lâm Phi cậu đừng hỏi gì hết được không?" Khuôn mặt Tô Duy Hi đầy mệt mỏi: "Cậu cũng bị bệnh?"

"Ừ." Úc Lâm Phi nhìn Tô Duy Hi cười khổ: "Nếu không phải cậu giúp tôi tìm Tiểu Hắc, cậu cũng sẽ không bị bệnh, Duy Hi, Bạch Tùng Trạch tên kia, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

"Hai người chúng ta còn nói cái này làm gì." Tô Duy Hi đi đến sofa, uống một ngụm nước, cũng không trả lời câu hỏi của Úc Lâm Phi: "Thả Tiểu Hắc ra đi."

Nghe vậy, Úc Lâm Phi lôi Văn Trình vẫn tránh ở trong áo ra ôm vào ngực.

"Đã dùng thuốc xong rồi?" Tô Duy Hi đốt một điếu thuốc.

"Ừ." Úc Lâm Phi ngồi xuống bên cạnh Tô Duy Hi, hắn cũng không ép buộc Tô Duy Hi tiếp tục trả lời câu hỏi của hắn, mà mặt không biểu tình nhìn về phía sàn nhà... Còn cần phải hỏi sao? Sự tình rõ ràng như vậy, nếu không phải tên khốn Bạch Tùng Trạch ép buộc Tô Duy Hi, người anh em từ nhỏ đã lớn lên cùng hắn sẽ quấn lấy một chỗ với đàn ông?

Tô Duy Hi hút thuốc cũng không nói gì, hiện tại toàn bộ đầu óc anh rất hỗn loạn, nghĩ cái gì cũng cảm thấy một mảng mờ mịt.

"Meow." Nhìn thấy không khí xấu hổ giữa Tô Duy Hi và Úc Lâm Phi, Văn Trình đứng bên cạnh Úc Lâm Phi meo một tiếng, sau đó bò lên đầu gối Tô Duy Hi.

"Tiểu Hắc, sao vậy?" Thời điểm nhìn thấy Văn Trình, biểu tình Tô Duy Hi hơi thoải mái hơn một chút, anh một bên vuốt lông Văn Trình, một bên trêu đùa: "Nhiều bọ chét như vậy, còn bò lên người tao."

"= =" Đậu má, Tô Duy Hi thật ra anh cũng phúc hắc giống Úc Lâm Phi đúng không!!

"Bạch Tùng Trạch hình như có hứng thú với Tiểu Hắc." Tô Duy Hi đùa với Văn Trình, lại nói chuyện với Úc Lâm Phi: "Cậu cẩn thận một chút."

"Tớ không chọc anh ta, không có nghĩa là tớ sợ anh ta." Úc Lâm Phi thản nhiên nói.

"Úc Lâm Phi." Tô Duy Hi tầng tầng thở dài: "Tôi biết cậu khó chịu chuyện tôi gạt cậu, nhưng tớ cũng là đàn ông, nếu gặp phải vấn đề gì cũng đến tìm cậu, so với đàn bà có cái gì khác nhau."

"Cậu đây là kỳ thị giới tính." Úc Lâm Phi không đồng ý nói: "Cậu chuẩn bị làm gì tiếp?"

"Xem đã rồi tính." Tô Duy Hi gạt đầu thuốc lá vào gạt tàn: "Tớ không tin có thể bị anh ta giết chết."

Văn Trình nghe tới từ giết chết này, toàn thân cứng đờ, cậu tinh tường nhớ rõ chuyện Tô Duy Hi bởi vì Bạch Tùng Trạch mà tự sát... Nhưng Văn Trình lại cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, trước đây cậu sau lưng Úc Lâm Phi đi hỏi thăm chuyện Tô Duy Hi, nhớ mang máng... Bạch Tùng Trạch với Tô Duy Hi là quan hệ người yêu mà...

Nhưng hiện tại vì sao lại biến thành thế này? Chẳng lẽ việc này cùng với việc cậu trọng sinh có liên quan? Văn Trình phiền não nhìn chằm chằm Tô Duy Hi ở trước mặt cậu lắc tới lắc lui ngón tay, nhịn không được bắt lấy... Meo, lắc cái gì mà lắc, lắc cái gì mà lắc, thật đáng ghét thật đáng ghét... Meo ~ >▽< Muốn bắt quá...

"Ha ha ha..." Nhìn bộ dáng hoạt bát của Văn Trình nhảy dựng lên bắt lấy tay mình, Tô Duy Hi nhịn cười không được, hiện tại không khí ngưng trọng giữa anh và Úc Lâm Phi... Đoán chừng cũng chỉ có Tiểu Hắc có thể hóa giải.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammy