Chương 40: Chân thật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế nhưng chỉ cần muốn là có thể từ mèo biến thành người sao? Sự thật chứng minh mọi việc nào có đơn giản như vậy, Văn Trình mặt đỏ meo meo nửa này sau, một điểm phản ứng cái rắm cũng không có.

Úc Lâm Phi ở một bên nhìn, vẻ mặt đầy hắc tuyến.

"Đây là tình huống gì." Úc Lâm Phi nhẫn nhịn xem mèo nhà hắn nửa ngày rốt cuộc kết quả chính là giống như trùng nhuyễn xuống trên ghế sofa, bất đắc dĩ: "Nhóc không phải là không biết biến thành người như thế nào đi."

Úc Lâm Phi anh thật thông minh... Ô ô ô, ghét nhất cái gì mà đột nhiên phải biến thành người, Văn Trình thương tâm vùi đầu của mình vào cái đệm ở ghế sofa.

"..." Úc Lâm Phi không biết nên nói gì. Hắn ngồi bên cạnh sờ lên lưng Văn Trình, nửa ngày sau mới khẽ thở dài: "Nhóc không muốn biến thì thôi..."

"Meo." Không phải tôi không muốn biến, là tôi không được, anh người này như thế nào lại như vậy, một chút cũng không tin tưởng tôi!! Hừ!! Văn Trình nghe Úc Lâm Phi nói càng nghĩ càng tức giận, bèn xoay người lại bắt đầu rống lên với Úc Lâm Phi.

"Ơ, còn dám mắng." Nhìn lên bộ dáng Văn Trình ngay cả cọng lông cũng dựng đứng, Úc Lâm Phi tuy không biết Văn Trình đến cùng đang nói gì, nhưng cũng tinh tường hắn làm cho mèo nhà hắn phát bực rồi, nhanh chóng vuốt lông: "Được rồi, được rồi, tao không bắt nhóc biến nữa nhé? Tiểu tổ tông của tao, nhóc chừng nào muốn biến thì làm, chỉ cần đừng có lại để đầu tao tiếp đón gạt tàn lần nữa là được rồi."

Văn Trình khịt khịt cái mũi của mình, hài lòng cái này.

"Ai." Lại thở dài, Úc Lâm Phi đem cuộn len Văn Trình thích nhất đưa cho cậu, nói: " Trước tao đi làm điểm tâm, nhóc cứ chơi đi."

Văn Trình một tay đẩy cuộn len ra, cao ngạo giơ đầu, một bộ dáng thứ ngây thơ như vậy ai thèm chơi.

Úc Lâm Phi ngược lại cũng không nói gì, quay người trực tiếp đi vào phòng bếp... Dù sao hắn cũng tinh tường mèo nhà mình đến cùng có bao nhiêu ngạo kiều, còn không phải vừa mới tiến chân bước vào phòng bếp, lập tức Văn Trình liền lặng lẽ meo meo đem cuộn đẩy ra vừa rồi câu trở lại một lần nữa sao.

Bữa sáng làm tương đối đơn giản, từ sau khi Văn Trình đến nhà Úc Lâm Phi, tần suất Úc Lâm Phi xuống bếp thẳng tắp bay lên, số lượng thực phẩm dự trữ trong nhà cũng có đột phá.

Bỏ đồ ăn của Văn Trình vào trong khay, Úc Lâm Phi rót cho mình một ly sữa, sau đó ngồi ở bàn chờ Văn Trình trực tiếp lại đây lấy.

Quả nhiên chỉ có thời điểm ăn cái gì mới tích cực nhất, ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, Văn Trình chơi đùa cuộn len đến tàu hỏa nhập ma rốt cuộc thanh tỉnh lại, lần nữa đem đồng bọn tốt vừa rồi hiện tại biến thành địch nhân xấu – trảo cuộn len một phát đánh bay, sau đó quay cái mông nhỏ của cậu phốc phốc chạy tới chân Úc Lâm Phi.

Cảm giác được Văn Trình dùng móng vuốt kéo ống quần của mình, khóe miệng Úc Lâm Phi gợi lên một nụ cười, xách Văn Trình từ dưới mặt đất lên trên bàn cơm, sau đó đem bát chứa đồ ăn của cậu để trước mặt của cậu.

"Meo." Vì sao lại không có gan gà, vì sao có nhiều thức ăn mèo như vậy, Văn Trình sau khi nhìn rõ thành phần cấu tạo thức ăn, trừng lớn đôi mắt ngập nước màu vàng của mình, vẻ mặt lên án nhìn Úc Lâm Phi.

"Mèo ăn nhiều nội tạng gan gà sẽ bị ảnh hưởng, hơn nữa thức ăn mèo đối với cân đối dinh dưỡng của mèo rất có lợi." Cắn một miếng bánh mì, Úc Lâm Phi cầm ly sữa trong tay: "Lại ăn gan gà, nhóc sẽ biến thành heo mèo."

Không được mà, tôi muốn ăn thịt, tôi không cần ăn cái thức ăn cho mèo này, Văn Trình giở trò meo meo lại, chỉ thiếu nước lăn qua lăn lại trên mặt bàn làm nũng.

"Làm nũng cũng vô dụng thôi." Úc Lâm Phi cười rất ôn hòa, chỉ có điều lời nói ra lại càng khiến Văn Trình thêm bi phẫn: "Ai, nhóc nói nếu nhóc là người thì tốt rồi, muốn ăn gan gà thì ăn gan gà, muốn uống sữa tươi thì uống sữa tươi, còn có sữa chua cùng lượng mực khô cung ứng vô hạn nha ~ "

Nghe vậy, Văn Trình phẫn nộ đẩy bát ăn trước mặt ra, phẫn hận trừng mắt nhìn Úc Lâm Phi, tên chết tiệt này, thật biết uy hiếp cậu, ô ô ô, cậu không cần ăn thức ăn cho mèo... Ô ô... Muốn ăn gan gà, muốn uống sữa tươi!! Úc Lâm Phi chết tiệt này thật biết ngược đãi cậu!!

"Ai, nhiều đồ ăn ngon như vậy lắm." Úc Lâm Phi ăn bánh mì mình không còn một mảnh, hắn rút một tờ giấy ăn lau lau khóe miệng của mình, nhoẻn miệng cười: "Đáng tiếc nhóc đều ăn không được."

A a a a Úc Lâm Phi anh quả nhiên là cố ý!! Cố ý ô ô ô!!! Cậu muốn bắt anh ta, cậu muốn cắn anh ta, cậu muốn đem lông của mình cọ đầy mặt tên chết tiệt này!!

Quá mức kích động khiến cho Văn Trình lao thẳng đến chỗ Úc Lâm Phi, đầu cậu đụng vào ngực Úc Lâm Phi, đang muốn dùng phần thịt móng vuốt của mình đập vào mặt Úc Lâm Phi, thì nghe được một tiếng kêu đau đớn.

Sao thế này, Văn Trình kinh ngạc nhìn Úc Lâm Phi trước mắt đột nhiên nhỏ đi, trong lúc nhất thời không có kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, chờ thêm vài giây đồng hồ mới phát hiện... Hóa ra không phải Úc Lâm Phi nhỏ đi, mà là cậu... biến lớn rồi.

Úc Lâm Phi ban đầu cũng không có đem Văn Trình phẫn nộ xông về phía hắn để vào mắt, chính là, chỉ một con mèo con hai tháng tuổi mà thôi, có thể có bao nhiêu khí lực?

Nhưng khi một thân thể tuyệt đối không thể nói là nhẹ đột nhiên áp đảo trên người hắn, Úc Lâm Phi không tự chủ được buồn bực hừ một tiếng... Ngực hắn bị đâm đau quá.

Đương nhiên, hiện tại khiến Úc Lâm Phi chú ý, tự nhiên không phải việc hắn bị đụng khiến ngực đau, mà là... Trước mặt lộ ra trọn vẹn một cái tai mèo cùng đuôi mèo màu đen, trong mắt đong đầy nước mắt... Thiếu niên tai mèo.

"Đau quá, đầu tôi đau quá." Đụng vào ngực Úc Lâm Phi, Văn Trình tuyệt đối không thể nói là dễ chịu, động tác vừa rồi cậu đã dùng hết khí lực toàn thân, Văn Trình bị đau, nước mắt thoáng cái tràn ngập trong hốc mắt.

"Nhóc cái đồ ngu ngốc này." Úc Lâm Phi thật sự không biết nói cái gì cho phải, lúc mới bắt đầu còn tưởng có thể chứng kiến bộ dáng mèo nhà mình biến thành người, mèo con nhà hắn lại khiến hắn thất vọng, nhưng lúc không còn ôm hi vọng, cái người hành tinh mèo nhà hắn lại cho hắn một kinh hỉ trở tay không kịp...

"Đều tại anh!!" Thanh âm thiếu niên còn có chút ngây ngô, Văn Trình lao thẳng đến chỗ Úc Lâm Phi vung vẩy nắm đấm của mình: "Nếu không phải anh khiêu khích tôi, tôi sẽ đụng anh sao, tôi không đụng vào anh, đầu của tôi sẽ đau như vậy sao! Đều là anh tên chết tiệt này a a a a."

"Đúng, đúng, đều tại anh." Biểu tình của Úc Lâm Phi tuyệt đối có thể nói là trên cả kỳ quái, hắn nhìn thiếu niên trần truồng không ngừng vặn vẹo trong lồng ngực của mình... Trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.

"Anh kia, tôi biến thành người rồi, anh phải làm đồ ăn cho tôi nha." Văn Trình nhìn ánh mắt phức tạp của Úc Lâm Phi, không biết vì sao đột nhiên có chút sợ hãi, cậu cẩn thận từng li từng tí nhìn Úc Lâm Phi, châm chước lời nói của mình: "Không được nuốt lời... Nếu không anh sẽ không phải là người tốt..."

"= =" Úc Lâm Phi tỏ vẻ hắn thật ra cũng chẳng phải người tốt... Bất quá hắn cũng không đi dọa Văn Trình, mà là ôm cậu về hướng phòng ngủ.

"Anh muốn làm gì?" Bị Úc Lâm Phi đơn giản bế lên, mắt còn nhìn hướng phòng ngủ ái muội sắp đến, Văn Trình trừng mắt, giọng có chút lớn: "Anh không được đùa giỡn lưu manh !! Tôi sẽ cào mặt anh đấy!!" (Cưng đang nghĩ tới cái gì vậy = =)

"A." Cười nhẹ một tiếng, Úc Lâm Phi nhìn thân thể thiếu niên thon dài trắng nõn, nụ cười tuyệt đối được gọi là bất đắc dĩ:

"Yên tâm, anh sẽ không thừa dịp mèo con đang khủng hoảng."

Miệng nói như vậy, Úc Lâm Phi bỏ Văn Trình lên giường, sau đó xoay người lục lọi trong tủ quần áo, một hồi lâu sau mới không biết từ nơi nào đào ra một bộ quần yếm.

"... Tại sao phải là quần yếm, tôi không mặc cái này." Văn Trình bất mãn, rõ ràng có nhiều quần áo như vậy, dựa vào cái gì đưa cho cậu kiểu dáng ngây thơ như vậy?

"Nhóc cao hơn 180 sao?" Úc Lâm Phi cũng không quá chú ý việc Văn Trình cự tuyệt, hắn dùng ánh mắt như cười như không đánh giá thân thể Văn Trình khóa lại trong chăn: "Quần áo của anh cho nhóc mặc chỉ sợ sẽ quá rộng nhỉ?"

"Tôi..." Văn Trình há miệng muốn phản bác cậu có 1m8, thế nhưng lời còn chưa nói ra miệng liền phát hiện hiện tại cậu cũng không phải cậu trước kia... Đừng nói 1m8 rồi, được một 1m75 Văn Trình đã vụng trộm vui vẻ rồi.

"Mặc đi." Úc Lâm Phi vẫn còn đang đùa giỡn con mèo khẩn trương này: "Hay là nhóc thích bộ dạng thân thể trần truồng?"

"Hừ hừ." Hầm hừ kéo quần áo Úc Lâm Phi vứt trên giường qua, Văn Trình chui vào trong chăn bắt đầu mặc quần áo, thừa dịp Văn Trình công phu mặc quần áo, Úc Lâm Phi bắt đầu nghiêm túc tự hỏi tình huống hiện tại của hắn.

Nếu như thiếu niên trước mắt không phải ảo giác của hắn... Như vậy sự thật là... mèo nhà hắn, biến thành người. Tuy cũng từng có loại suy nghĩ hoang đường này, nhưng khi ý nghĩ đột nhiên thực hiện, Úc Lâm Phi lại cảm thấy bên trong mừng rỡ còn mang theo một sự khủng hoảng khó có thể đè nén, cũng đúng, nếu thú cưng nhà ai đó đột nhiên biến thành người, ai có thể mỉm cười tiếp nhận toàn bộ, mà không có một tia nghi kị hoặc là sợ hãi nào?

Thế nhưng mà thiếu niên trước mắt này có làm gì tổn thương hắn đâu? Trong mắt Úc Lâm Phi dâng lên cảm xúc thâm trầm, hắn nhìn thân thể Văn Trình nhô lên dưới đống chăn, khóe miệng rốt cuộc cũng nhếch lên một chút, mà thôi, hiện tại nghĩ nhiều như vậy cũng không làm nên chuyện gì, huống hồ so với ốc biển cô nương, thiếu niên mèo trước mắt thật sự là tốt hơn rất nhiều...

Ít nhất, cá tính này, không phải còn rất đúng khẩu vị của hắn sao?

Thật vất vả mặc vào bộ quần áo Úc Lâm Phi đưa cho, tóc đã trở nên rối bời, Văn Trình chậm rì rì chui từ bên trong chăn ra, cậu dùng tay vuốt vuốt cái mũi có chút ngứa, sau đó nhìn về phía Úc Lâm Phi đứng một bên không nói một lời.

"Nhìn, nhìn cái gì vậy, còn nhìn..." Văn Trình không biết nên nói tiếp như thế nào nữa.

"Còn nhìn nữa sẽ ăn luôn hả?" Úc Lâm Phi cười giúp Văn Trình nói xong câu nói kế tiếp, hắn nhìn thiếu niên đã mặc quần yếm lộ ra hoạt bát dị thường, nói khẽ: "Tiểu Hắc, nhóc còn chưa phát giác, nhóc thiếu nợ anh một lời giải thích sao?"

"Giải thích cái gì." Văn Trình vẻ mặt người vô tội.

"Về việc tại sao nhóc lại biến thành người, như thế nào mới có thể biến thành người, sau khi biến thành người tại sao lại dùng gạt tàn thuốc nện vào đầu của anh... Vì sao trong video thu hình không có nhóc... vân vân." Ngữ khí Úc Lâm Phi rất nhẹ, mà nội dung nói ra lại làm cho Văn Trình trực tiếp bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

"Tôi...tôi..." Văn Trình không biết nên giải thích thế nào, chính cậu cũng không rõ sự tình lắm, cậu sao có thể nói rõ ràng với Úc Lâm Phi?

"Không sao, nhóc không cần phải gấp gáp, có thể chậm rãi mà nói." Hiện tại kiên nhẫn phi thường tốt, Úc Lâm Phi trực tiếp ngồi bên cạnh Văn Trình, hắn dùng tay sờ lên mái tóc rối bời của Văn Trình, mỉm cười nói: "Nhóc có cả một ngày để giải thích... những câu hỏi vừa rồi của anh."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammy