Chương 41: Thật bi thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thật ra tôi là miêu yêu." Vẻ mặt thiếu niên ngồi trên giường mặc quần yếm rất nghiêm túc, cậu giật giật cái tai mèo lông nhung nhung của mình, nuốt một ngụm nước miếng: "Đó là một câu chuyện rất dài dòng và buồn chán..."

"Răng rắc." Úc Lâm Phi cắn quả táo vừa rửa sạch một miếng giòn giã, mơ hồ không rõ nói: "Tiếp tục."

"Nói ra cả câu chuyện thực dài dòng và buồn chán á." Văn Trình dùng tay gãi gãi đầu mình: "Đã dài như vậy... Tôi chẳng muốn nói..."

"Anh còn rất nhiều thời gian." Úc Lâm Phi giơ cổ tay lên liếc qua đồng hồ của mình, sau đó nhìn Văn Trình mỉm cười: "Nhóc có thể từ từ chậm rãi — nói."

"..." Lỗ tai lông nhung nhung của Văn Trình cụp xuống, nhìn qua vô cùng sa sút tinh thần.

Được rồi, cái này không phải do cậu muốn trầm lặng, cậu làm thế nào giải thích cho Úc Lâm Phi chuyện cậu biến thành mèo, một việc mà mình cũng không rõ sự tình... đi giải thích cho Úc Lâm Phi... Anh ta sẽ tin tưởng?

"Thế nào, có bí mật gì khó nói?" Chứng kiến tai mèo của Văn Trình hơi chút nhúc nhích, Úc Lâm Phi cảm thấy trong lòng mình dường như có cái móng vuốt cào nhẹ một cái, khiến hắn hận không thể trực tiếp vươn tay ra dùng sức xoa xoa đầu mèo nhà mình.

"Tôi, tôi..." Văn Trình chằm chằm vào sàn nhà, ngập ngừng nói: "Thật ra là như này... Ba ba của tôi nói với tôi, nhà của chúng ta trước kia ở trên núi năm lão yêu, nhưng gần đây tôi gặp được một đại nạn, nếu như tôi không bình an vượt qua cái kiếp nạn kia thì..., sẽ từ miêu yêu biến thành mèo bình thường, ai nha ai nha, cái này không hay rồi, tôi vội vàng đến hỏi cha tôi, ba ba của tôi nói tôi phải tìm được một người hữu duyên, chỉ có ở lại bên người hữu duyên này, mới có thể chính thức giúp tôi hóa giải kiếp nạn."

Kịch tình cẩu huyết như thế, đoán chừng cũng chỉ có tác giả não đường cùng bạn học Văn Trình nghĩ ra thôi.

Úc Lâm Phi nghe xong câu chuyện của Văn Trình, trầm mặc một lát, mới chậm rãi nói: "Sau đó thì sao? Nhóc như thế nào lại biến thành mèo nhà Hà Dịch?"

"Sau đó." Văn Trình ho khan một tiếng: "Sau đó tôi đã tìm được người hữu duyên của tôi rồi... thế nhưng mà tại thời điểm hóa giải kiếp nạn, tôi gặp một Hắc Sơn Lão Yêu, bị hắn làm trọng thương, linh hồn rời xác nhập vào trên người một con mèo đen, tiếp tôi liền biến thành mèo nhà Hà Dịch á... Cuối cùng bị anh ôm về nuôi trong nhà, ừm, meo, chính là như vậy..."

"Cái này thật đúng là câu chuyện dài dòng buồn chán." Úc Lâm Phi cười khẽ một tiếng: "Tiểu Hắc, nhóc biết không?"

"Biết cái gì?" Văn Trình vẻ mặt người vô tội nhìn về phía Úc Lâm Phi.

" Thời điểm nhóc nói xạo, ánh mắt sẽ không tự chủ được hướng lên trên, còn có dùng sức nhìn chằm chằm vào mắt người khác, ý đồ dùng ánh mắt nói cho người khác biết nhóc đang nói thật." Úc Lâm Phi lại gặm một miếng táo hồng hồng, giọng điệu không nhanh không chậm: "Tiểu Hắc thân yêu của anh, nhóc có muốn lặp lại những lời nhóc vừa nói rồi lần nữa không?"

"..." Nội tâm Văn Trình đột nhiên tràn ngập nước mắt nóng hổi.

"Thế mà thật sự có thể biến thành người." Nhịn rất lâu cuối cùng vẫn không nhịn được, Úc Lâm Phi vươn bàn tay tội ác về phía Văn Trình, một phen nắm tai mèo hơi chút lay động của Văn Trình, cái xúc cảm lông nhung nhung mềm mại kia khiến cho Úc Lâm Phi không tự chủ được tăng thêm khí lực trong tay...

"Không được niết!" Bị Úc Lâm Phi nắm lấy lỗ tai, Văn Trình run lên, cậu một phen mở tay Úc Lâm Phi ra, vội vàng bảo vệ lỗ tai mẫn cảm của mình: "Anh cái tên này sao lại như vậy chứ, tùy tiện niết lỗ tai người khác a a a a a!!"

Úc Lâm Phi vẻ mặt bình tĩnh thu tay về, sau đó ho khan một tiếng.

"Được rồi, anh không truy cứu nhóc rốt cuộc làm sao thành thế này nữa." Úc Lâm Phi nhìn bộ dáng khẩn trương của Văn Trình vẫn là nhịn không được nở nụ cười.

"Thật sao?" Con mắt Văn Trình lóe sáng.

"Thế nhưng." Lời nói Úc Lâm Phi xoay chuyển: "Nhóc tốt xấu gì cũng phải giải thích cho anh vì sao hôm đó lại phải dùng cái gạt tàn thuốc nện anh một phát đi."

"..." Lỗ tai Văn Trình vừa dựng lên lại gục xuống.

"Thế nào, nhóc cả cái này cũng không vui vẻ nói?" Ném hạt táo còn lại vào thùng rác, Úc Lâm Phi rút ra mấy tờ giấy lau tay mình sạch sẽ: "Đây là gặp được anh, nếu gặp phải người khác, đã sớm đem nhóc như yêu quái mà xử lý xong rồi."

"Tôi..." Văn Trình xoắn xuýt nhíu mày, vẫn không biết nên mở miệng như thế nào, chẳng lẽ cậu nói với Úc Lâm Phi, vì bảo hộ cúc hoa của mình, cậu mới đành giương vũ khí... ?

Úc Lâm Phi cứ như vậy nhìn Văn Trình, tay lại cầm lên quả táo thứ hai.

"Ai bảo anh đại phát ý đồ thú tính đối với tôi làm cái gì!" Nhìn thấy một bộ dáng nhàn nhã vô cùng của Úc Lâm Phi, Văn Trình quyết định phá bình phá suất*: "Nếu không phải tại ngươi muốn khi dễ ta, ta sẽ dùng cái gạt tàn thuốc nện vào đầu ngươi sao!"

(*: không còn gì để mất.)

"Khi dễ nhóc?" Nghe được Văn Trình thẳng thắn nói ra sự thật, biểu cảm của Úc Lâm Phi lập tức bị bóp méo.

"Đúng vậy." Văn Trình đùng đùng một trận nói: "Sau khi tôi biến thành người, đã bị anh mạc danh kỳ diệu đè xuống, nếu không phải tôi dùng cái gạt tàn thuốc đập đầu anh, ngày đó vào bệnh viện chính là tôi rồi!"

"... Thật hay giả?" Sắc mặt Úc Lâm Phi vô cùng lúng túng.

"Thật sự." Văn Trình ngoan ngoãn gật đầu, sau đó duỗi ra ba ngón tay: "Tôi thề!"

"..." Do dự nhìn Văn Trình, Úc Lâm Phi cố gắng nhớ lại hôm đó đến cùng xảy ra chuyện gì, thế nhưng mà ngoại trừ một mùi thơm kỳ quái, hắn đối với chuyện xảy ra ngày đó, một chút ấn tượng cũng không có, lại càng không cần phải nói hắn đại phát thú tính trong miệng Văn Trình.

"Tôi không có lừa anh đâu." Văn Trình một trái một phải đong đưa cái đuôi vươn ra từ khe quần, mở to đôi mắt màu đen, ý đồ dùng ánh mắt nói cho Úc Lâm Phi, cậu chân thành đến cỡ nào.

"Được rồi." Úc Lâm Phi lại bắt đầu cắn quả táo của hắn: "Nhóc nói nhóc là miêu yêu, nhóc biết phép thuật gì sao?"

"Phép thuật?" Văn Trình lập tức chột dạ : "Cái kia... Tôi còn nhỏ, đợi trưởng thành sẽ có."

"A?" Ánh mắt Úc Lâm Phi đánh giá Văn Trình càng ngày càng tràn đầy hoài nghi: "Nhóc nói nhóc còn có cha? Ông ấy cũng là miêu yêu?"

Ai ôi!!! Cha ruột vủa con, con trai thật xin lỗi người... Trong lòng Văn Trình một phen lau huyết lệ, mặt ngoài hay vẫn ra vẻ bình tĩnh: "Đúng vậy, ba ba của tôi cũng là miêu yêu, ông ấy rất lợi hại đấy."

"Rất lợi hại?" Úc Lâm Phi khiêu mi: "Có bao nhiêu lợi hại?"

"... = =" Văn Trình đột nhiên cảm thấy Úc Lâm Phi như thế nào lại có thể dài dòng như vậy đâu đâu đâu.

"Tiểu Hắc nhà ta là miêu yêu." Cắn quả táo răng rắc răng rắc, Úc Lâm Phi tươi cười sáng lạn: "Còn có một ba ba miêu yêu."

"Đúng vậy." Thanh âm Văn Trình càng ngày càng không chắc chắn.

"Anh tin." Miệng Úc Lâm Phi thoát ra hai chữ.

"Thật sự?" Trong mắt Văn Trình lập tức toát ra vô số ngôi sao nhỏ, cậu biết Úc Lâm Phi nhất định sẽ không kiên trì theo đuổi mà, meow ~

"Trừ phi anh ngốc." Úc Lâm Phi lạnh lùng cắt đứt niềm sung sướng của Văn Trình...

"..." Văn Trình _(:з)∠)_, Úc Lâm Phi ngươi thật quá phận, hu hu hu hu.

"Nếu như nhóc là miêu yêu, sẽ bị Mạnh Bạch Tình giội nước lạnh, khiến cho phát sốt cuối cùng nôn ra sữa?" Úc Lâm Phi không tiếp tục gặm quả táo của hắn, hắn trực tiếp đứng lên từ trên cao nhìn xuống Văn Trình, cho Văn Trình cảm giác áp bách thật sâu: "Nếu như nhóc là miêu yêu, sẽ bị Tần Tâm ném ra bên ngoài qua cửa sổ, còn nhiễm một thân bọ chét?"

"..." Văn Trình im lặng nhìn Úc Lâm Phi, cậu cũng không biết nói cái gì cho phải.

"Nếu như nhóc là miêu yêu." Úc Lâm Phi lộ ra hàm răng vừa trắng vừa ngay ngắn của hắn, khiến Văn Trình rùng mình một cái thật sâu: "Miêu yêu trên đời này, nhất định đều bị ngu xuẩn của chính mình giết chết."

"... Úc Lâm Phi anh thật quá đáng." Văn Trình lệ nóng doanh tròng, mất công cậu còn tạo cái câu chuyện máu chó như vậy, kết quả Úc Lâm Phi rõ ràng không tin, vì cái gì!! Rõ ràng chuyện mèo có thể biến thành người Úc Lâm Phi đều tin, lại không tin chuyện cậu là miêu yêu!!

"Vậy đến cùng anh muốn thế nào hả." Bị Úc Lâm Phi không chút lưu tình vạch trần lời nói dối, Văn Trình quyết định đểu giả: "Dù sao thời điểm tôi là mèo đã có ý thức rồi, cũng không biết vì sao lại biến thành người, anh lại nhất định muốn tôi nói, nói xong anh lại không tin, anh là phụ nữ thời mãn kinh sao, khó hầu hạ thế..."

"..." Úc Lâm Phi bóp trán, hắn thật sự không biết nên nói cái gì với Tiểu Hắc nhà mình cho phải, rõ ràng là cậu gạt hắn, bây giờ đúng tình hợp lý lại biến thành cậu...

"Bất quá lại nói, Úc Lâm Phi, còn lời hứa của anh đấy." Văn Trình đương nhiên không quên mục đích cuối cùng của việc biến thành người.

"Hứa hẹn cái gì?" Úc Lâm Phi sửng sốt.

"Nói gan gà đâu, nói sữa chua đâu, nói mực khô đâu hả!!" Văn Trình hút hút nước miếng của mình.

"... Anh thật sự vô cùng hoài nghi." Nhìn bộ dáng thèm thuồng của Văn Trình, Úc Lâm Phi bất đắc dĩ nở nụ cười: "Tiểu Hắc à, có phải cho dù anb nuôi nhóc lâu như vậy, người khác một túi mực khô là có thể lừa gạt nhóc bắt đi rồi không?"

"Làm sao có thể!" Văn Trình kích động nói: "Anh quá coi thường tôi rồi!"

"A?" Trong mắt Úc Lâm Phi tràn ngập không tin.

"Ít nhất phải hai túi!" Văn Trình duỗi ra hai ngón tay, trên mặt vô cùng tự hào. (= = Vẫn là chết vì ăn...)

"..." Được rồi, kỳ thật ngay từ đầu anh đã không nên hỏi nhóc vấn đề này, Úc Lâm Phi ở trong lòng yên lặng phỉ nhổ chính mình.

"Tôi muốn ăn... Tôi không cần thức ăn cho mèo!! Khó ăn chết đi!" Văn Trình chân trần đứng trên sàn nhà, tự mình sai sử Úc Lâm Phi phục vụ: "Người hầu, nhanh đi lấy đồ ăn ngon cho ta!"

"... Cái gì?" Úc Lâm Phi tự nhiên không có nghe rõ hai chữ: "Nhóc gọi anh cái gì?"

"Hả?" Giật giật lỗ tai, Văn Trình giả bộ hồ đồ: "Cái gì gọi anh là gì?"

"Nhóc vừa rồi gọi anh là cái gì cơ?" Úc Lâm Phi thật kiên nhẫn lại hỏi một lần.

"... Tôi gọi anh là Úc Lâm Phi nha." Văn Trình quyết định chết không thừa nhận...

"A?" Úc Lâm Phi tươi cười rất sáng lạn: "Nhóc xác định? Đừng khiến tâm tình anh không tốt đấy, tâm tình anh không tốt mà nói... việc thích làm nhất chính là ném tất cả đồ ăn ngon trong nhà ra ngoài."

"..." Văn Trình nghẹn ngào : "Tôi gọi anh là chủ nhân."

"Ngoan." Đưa tay sờ sờ lỗ tai lông nhung nhung của Văn Trình, úc Lâm Phi cười như một lão hồ ly trộm gà, hắn nói với Văn Trình: "Ca ca làm cho nhóc đồ ăn ngon nha."

"Ừm ~ " Cái tai nghe được có ăn ngon, Văn Trình lập tức đã quên đau, vết sẹo liền tốt: "Nhanh lên, đi làm đồ ăn ngon cho tôi đi, nhanh lên nhanh lên."

"... Aiz." Thở dài, Úc Lâm Phi đi về hướng phòng khách, lấy cho Văn Trình một đôi dép lê: "Trước tiên nhóc đi dép vào, chân trần giẫm trên mặt đất rất lạnh."

"Được rồi." Văn Trình xỏ chân vào dép lê, ánh mắt lại nhìn về phía bàn ăn bên kia một cái: "Tôi muốn ăn thật nhiều những thứ này nọ nha."

"Rồi, muốn bao nhiêu ăn bấy nhiêu." Úc Lâm Phi bất đắc dĩ cười cười lắc đầu: "Anh nói này Tiểu Hắc, anh thấy đời trước nhóc, chính là quỷ chết đói đầu thai."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammy