Chương 56: Cởi bỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Văn Trình cuối cùng nhớ ra hết thảy.

Linh hồn của cậu lơ lửng trên không trung, nhìn thân thể của mình từng chút từng chút chết đi.

"Văn Trình" là một tên biến thái, cậu ta dùng qua rất nhiều cách hành hạ mèo đến chết, hôm nay chỉ là một cách bình thường nhất — dùng một tấm kính dày đặt ở trên người mèo con Tiểu Hắc bị cậu tachộp tới, sau đó cười lớn ngồi lên trên.

Rất đau, linh hồn lơ lửng trên không trung như trước có thể cảm giác được xương cốt từng chút một vỡ vụn đau đớn, Văn Trình nhìn miệng mình phun ra máu đỏ tươi, trong miệng phát ra tiếng kêu meo meo thê thảm.

Thế nhưng cậu chỉ là một con mèo thôi, đối mặt với việc bị nhân loại giết hại, có thể làm gì, chỉ nhìn, yên lặng nhìn, nhìn cậu ta đem cốt nhục chính mình xé nát, nhìn hắn từng chút từng chút tự tay gạt bỏ mình.

Tiếng kêu tuyệt vọng của Văn Trình khơi dậy khoái ý vặn vẹo trong "Văn Trình", hắn đứng lên, ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát con mèo đã hấp hối, nghĩ nghĩ nói với thủ hạ của hắn đứng phía sau: "Anh qua lấy con mèo mấy ngày hôm trước tôi bắt được tới đây."

"Vâng." Thủ hạ lên tiếng, quay người đi vào trong phòng mang ra một cái lồng sắt.

Là Cơm... Trôi nổi ở giữa không trung, Văn Trình nhìn thấy Cơm vốn mất tích, Cơm ở trong tay "Văn Trình" vài ngày không biết đã trải qua tra tấn thế nào, bộ lông trên cái đuôi trọc mất một mảng lớn, thần kinh nhìn qua cũng rất kém.

Cơm bị nhốt ở trong lồng sau khi ngẩng đầu thấy được Văn Trình ở dưới tấm kính dày, giống như bị dọa sợ, dùng sức kêu meo meo, Văn Trình tự nhiên có thể nghe hiểu Cơm đang nói cái gì.

Cơm đang nói: "Tiểu Hắc cậu làm sao vậy, Tiểu Hắc tên ngu ngốc này... Tiểu Hắc..."

Tôi không sao. Trong lòng yên lặng đáp, Văn Trình cuối cùng nhớ ra hết thảy.

— Cậu cho tới giờ không phải là Văn Trình, cậu cho tới giờ cũng chỉ là một con mèo gọi là Tiểu Hắc, ngoại trừ có thể biến thành người vào một vài thời điểm, cậu và những con mèo khác giống như đúc. Ở kiếp trước sau khi bị nhân loại Văn Trình tàn bạo hành hạ đến chết, cậu liền biến thành một u hồn, đi theo bên người nhân loại đã hành hạ cậu đến chết.

Thiện ác đến cuối cùng có báo, cũng không biết có phải ông trời trừng phạt hay không, ở kiếp trước, cái nhân loại trước mắt đã hành hạ chính mình đến chết không lâu sau thì gặp phải một vụ tai nạn xe cộ không lớn không nhỏ, được đưa vào bệnh viện.

Trong tai nạn xe lần này, Tiểu Hắc không hiểu sao tiến nhập vào thân thể Văn Trình.

Thế nhưng nếu chỉ như vậy, thì sẽ là cái kết cục mà mọi người đều vui vẻ, nhưng tiến vào thân thể nhân loại lại phải trả giá thật nhiều — cậu quên sự thật chính mình đã từng là mèo, càng quên những việc " Văn Trình" đã làm trước kia.

Gãy xương cộng thêm mất trí nhớ, nhìn qua cũng không tính là tổn thương nghiêm trọng, lại đủ để giấu diếm sự thật linh hồn "Văn Trình" đã hoàn toàn bị thay thế.

Trong quá trình an dưỡng, Tiểu Hắc gặp Úc Lâm Phi nhập viện.

Không rõ lắm đến cùng là vì sao Úc Lâm Phi nhập viện, Tiểu Hắc lại không tự chủ được bị hắn hấp dẫn, tuy không hề nhớ lại, thế nhưng ở sâu trong linh hồn, cậu vẫn nhớ rõ y nguyên nhân loại đối tốt với mình này.

Úc Lâm Phi không cự tuyệt Văn Trình, cũng chính là ý tốt của Tiểu Hắc, đoạn thời gian kia Úc Lâm Phi đã mất đi bạn thân nhất của mình, cùng thú cưng yêu dấu, Tiểu Hắc mang đến cho hắn cảm giác quen thuộc, lại khiến hắn căn bản khó có thể kháng cự.

Thế nhưng cái này là kết cục của câu chuyện rồi hả? Đương nhiên không có khả năng...

Lúc video Văn Trình hành hạ động vật đến chết hôm nào đó bị phơi bày trước mặt Úc Lâm Phi, khiến Úc Lâm Phi tận mắt nhìn Tiểu Hắc bên trong bị tra tấn từng chút từng chút đến chết, hắn điên rồi.

Hình ảnh trong video đầy máu này khiến hắn không chỉ nhớ tới thú cưng đã từng yêu thương, còn có tràng cảnh bạn thân rơi từ trên nóc nhà xuống, móng tay hắn từng chút một đâm vào trong thịt, trong mũi là mùi máu tươi nồng đậm.

Vì vậy giết chết Văn Trình, dường như biến thành việc đương nhiên.

Úc Lâm Phi nhìn con dao trong tay mình đâm vào thân thể Văn Trình, nhìn Văn Trình chậm rãi ngã xuống, nhìn lượng lớn máu tươi trên người Văn Trình chảy ra.

Úc Lâm Phi khóc.

Hắn sao có thể không khóc, sao có thể nhịn được, ai sẽ tin được thanh niên trước mắt bình thường ở trước mặt mình giống như trẻ con, lại là tên biến thái như vậy, tự tay tàn bạo ngược đãi Tiểu Hắc yêu dấu của mình đến chết.

Tiểu Hắc của hắn ... Tiểu Hắc của hắn trong cơn đau đớn kia, Tiểu Hắc đã đáp ứng muốn ở cùng hắn cả đời ... Tại sao lại... bị cái người giống Tiểu Hắc lớn lên như đúc... làm...

Khiến Úc Lâm Phi khó có thể tiếp nhận nhất chính là, hắn vậy mà còn đem Văn Trình trước mắt thành bảo vật yêu thương suốt ba năm qua.

Ba năm à, cũng không biết Tiểu Hắc linh thiêng trên trời có hắn hận thấu xương hay không, nước mắt Úc Lâm Phi từng chút một chảy xuống theo gương mặt, nhìn khuôn mặt người dưới thân đã mất đi huyết sắc, ngoại trừ nghẹn ngào không biết nên nói cái gì.

Tiểu Hắc sẽ trách Úc Lâm Phi sao? Vấn đề này chính Tiểu Hắc cũng suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cậu đưa ra kết luận — không trách, tại sao cậu phải trách Úc Lâm Phi?

Người đàn ông này tốt với cậu như thế, cuối cùng lúc giết cậu đi cũng thế, không phải đều biểu lộ cùng một cái thái độ sao — cậu là tâm can bảo bối của người nọ, ai cũng đừng mong chạm vào, ai cũng đừng mong tổn thương, nếu có người tổn thương cậu, người nọ sẽ phải dùng máu tươi trả lại, cho dù người tổn thương cậu là chính bản thân cậu.

"... Nhớ lại thì có thể làm gì được?" Tiểu Hắc trôi nổi ở không trung khẽ phát ra tiếng thở dài, cậu nhìn thảm kịch vẫn còn tiếp tục phía dưới, trong mắt tràn đầy bất lực, chẳng lẽ tiếp theo sẽ lại nhập vào thân thể của nhân loại Văn Trình sau khi cậu ta xảy ra tai nạn xe cộ, tiếp tục lấy cái vòng tuần hoàn khiến người tuyệt vọng này? — Không, không!!! Nội tâm Tiểu Hắc điên cuồng gào thét, cậu không muốn lặp lại câu chuyện ấy, cậu không muốn!!

Thế giới thoáng cái lập tức đen lại. Tiểu Hắc cảm thấy mình bị một vòng xoáy màu đen hút vào.

"Văn Trình." ... Là ai đang kêu tên cậu?

"Em tỉnh lại đi, anh không hận em nữa rồi." ... Vì sao giọng nói ấy lại bi thương đến vậy?

"Như thế nào cũng được, đâm em một đao, cũng coi như huề nhau." ... Người nọ là sắp khóc rồi hả?

"Chúng ta đã hai bên không thiếu nợ nhau, em tỉnh dậy đi." ... Là Úc Lâm Phi, là giọng Úc Lâm Phi!!

"Em..." Cuống họng khô khốc thậm chí khiến người cảm thấy đau đớn, Tiểu Hắc chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

"Úc Lâm Phi." Tiểu Hắc cảm thấy một cơn đau đớn kịch liệt trên ngực: "Úc Lâm Phi."

"Em tỉnh rồi?" Ngồi ở bên giường, trong giọng Úc Lâm Phi tràn đầy kinh hỉ.

"... Em tỉnh rồi, Úc Lâm Phi em đau quá..." Nước mắt Tiểu Hắc từng giọt từng giọt theo hai má chảy xuống: "Em đau quá, Lâm Phi."

"..." Úc Lâm Phi không nói gì, hắn chỉ ôm chặt lấy Tiểu Hắc, sau đó dồn dập thở dốc vài cái, mới nói tối nghĩa: "Văn Trình, chúng ta... chia tay đi."

"... Vì sao?" Không ngờ bản thân thật vất vả tỉnh lại mà lại nhận được câu như vậy của Úc Lâm Phi, Tiểu Hắc thoáng sửng sốt: "Anh không cần em nữa?"

"Là em đem thú cưng của anh, Tiểu Hắc, tàn bạo ngược đãi đến chết." Úc Lâm Phi lắc đầu, biểu lộ dị thường suy yếu: "Anh không thể tiếp nhận em... Huống hồ anh đã tổn thương em, chúng ta... Em chẳng lẽ không hận anh sao?"

"Tại sao phải hận anh." Tiểu Hắc cảm thấy vị trí trái tim của mình vô cùng đau đớn: "Tại sao em lại phải hận anh?"

"Có ý gì?" Úc Lâm Phi nghe ra Tiểu Hắc ý tại ngôn ngoại*.

(* : ý ở ngoài lời; chỉ những điều hàm ý, không nói ra trực tiếp, người nghe phải tự suy ra mà hiểu lấy.)

"Em là Tiểu Hắc đây." Trên khuôn mặt giống Tiểu Hắc như đúc lộ ra biểu tình bi thương đến cực điểm: "Em vẫn luôn là Tiểu Hắc..."

"Em..." Úc Lâm Phi ngơ ngác không kịp phản ứng.

"Cmn, Úc Lâm Phi, anh nhanh đi nấu cho em ăn, em muốn sữa chua, em muốn mực, không được cho em ăn thức ăn cho mèo!!" Tiểu Hắc oa một tiếng khóc lên: "Không được niết lỗ tai của em... Không được... Ô ô..."

"... Sao có khả năng." Trong mắt Úc Lâm Phi tràn đầy sự không thể tin được: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

"Em... Sau khi em bị Văn Trình ngược đãi chết ... thì nhập vào thân thể cậu ta." Tiểu Hắc thút tha thút thít giải thích: "Cậu ta... em... em quên chuyện chính mình là mèo... Kết quả..."

"Em cái con mèo ngu ngốc này." Hai con mắt Úc Lâm Phi đỏ ngầu: "Điều ấy em cũng có thể quên?? Điều ấy mà em cũng có thể quên? ?"

"... Em cũng không muốn mà." Tiểu Hắc biểu lộ có chút xấu hổ: "Anh... anh cũng đã đâm em một dao rồi."

"..." Úc Lâm Phi trầm mặc vươn tay sờ lên đầu Tiểu Hắc.

"Bất quá em cũng không trách anh đâu." Nói xong nước mắt lại bắt đầu chảy ra, Tiểu Hắc nói: "Cái tên biến thái này cũng nên bị chọc một phát..."

"Thế nhưng mà đau trên người của em." Úc Lâm Phi hít sâu một hơi: "Em nói lại thật kĩ cho anh... Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì... Tại sao em lại chạy đến trên người cậu ta? Tại sao lại quên hết?"

"Sau khi em bị Văn Trình giết ..." Sắc mặt Tiểu Hắc rất trắng: "Thì biến thành u linh, sau đó một mực ở bên cạnh cậu ta, thẳng đến khi cậu ta gặp tai nạn xe cộ..."

"... Kế tiếp thì sao?" Không biết nhớ ra cái gì, sắc mặt Úc Lâm Phi dễ nhìn một chút.

"Kế tiếp... Em tiến vào thân thể cậu ta, sau đó... gặp anh." Tiểu Hắc mỉm cười: "Cho nên..."

"Cho nên anh từ đầu tới cuối đều là yêu Tiểu Hắc... Mà không phải, Văn Trình." Úc Lâm Phi thật sự nhịn không được, vươn tay ôm lấy người trước mắt.

"Đúng vậy, cậu ta có cái gì tốt chứ, anh sẽ không thích cậu ta đâu..." Trước mắt dần dần mơ hồ, Tiểu Hắc lẩm bẩm nói: "Úc Lâm Phi, đầu em có chút choáng... Ngủ trước..."

"Ừ." Úc Lâm Phi ấn một nụ hôn dịu dàng lên trên trán Văn Trình, nhẹ giọng thì thào: "Ngủ một giấc thật ngon đi... Tiểu Hắc thân yêu của anh."

Lâm vào bóng đêm, Văn Trình tiến vào một giấc mộng.

Trong giấc mộng cậu thấy được Úc Lâm Phi ở thế giới cậu rời đi kia.

Giống như một u hồn tồn tại, cậu nhìn Úc Lâm Phi cắn răng gắng gượng chống đỡ, nhìn hắn cả đêm mất ngủ, không chỉ riêng vì Tô Duy Hi mà cũng là vì cậu.

Về sau... Đã là việc mà Tiểu Hắc nhớ lại.

Úc Lâm Phi triệt để sụp đổ nhập viện rồi gặp cậu đã mất đi trí nhớ. Tiểu Hắc nhìn một khắc Úc Lâm Phi trông thấy Văn Trình, trong mắt tỏa sáng lên, không khỏi nở nụ cười khổ... Úc Lâm Phi ở thế giới kia... Còn có rất nhiều chuyện... Chờ anh trải qua đấy.

Bất quá hiện tại.

Tiểu Hắc rốt cuộc rơi lệ đầy mặt cười rộ lên — bất quá hiện tại, cậu đã tìm được, hạnh phúc thuộc về chính cậu rồi.


Chính văn hoàn


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammy