Chương 57: PN Úc Lâm Phi - Thiệt nhiều thiệt nhiều Gozilla (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc đời Úc Lâm Phi luôn tràn ngập đủ mọi thể loại 'bê kệch'.

Tỷ như thú cưng Tiểu Hắc hắn tùy ý thu nuôi, tỷ như thằng bạn tốt nối khố Tô Duy Hi của hắn.

Một thời gian dài sau sự kiện Tô Duy Hi, Úc Lâm Phi vẫn khó có thể thoát khỏi sự chán ghét bản thân nghiêm trọng, từng đêm nằm trong phòng ngủ trống rỗng, toàn bộ cảnh trong mơ đều mang theo hình ảnh máu tanh, hắn chẳng những trơ mắt nhìn bạn tốt của mình rơi xuống chết, còn đánh mất thú cưng thân yêu nhất của mình.

Cảm xúc tiêu cực kéo dài khiến cho trạng thái tinh thần của Úc Lâm Phi làm mọi người rất lo lắng, Hà Dịch không biết nên nói cái gì an ủi Úc Lâm Phi, anh biết, đối với Úc Lâm Phi mà nói, lời nói an ủi này nọ rất mờ nhạt vô nghĩa.

Cuộc sống của Úc Lâm Phi giờ phút này quả thực rối loạn khiến cho bản thân hắn cũng vô lực, đứng trên Huyền Nhai hắn ngay cả cọng rơm có thể bắt lấy cũng không có, những ngày như vậy thật sựự khiến Úc Lâm Phi hỏng mất.

Tuy đã cố gắng dãy dụa nhưng cuối cùng Úc Lâm Phi cũng hỏng, Bánh Bao không có cách nào cứu vớt hắn, Úc Lâm Phi cần là Tiểu Hắc, Tiểu Hắc độc nhất vô nhị của hắn.

Sau khi tìm được chủ mưu án kiện mất trộm trong nhà, Úc Lâm Phi hận không thể trực tiếp giết chết Tần Tâm, hắn nhìn ả đàn bà khuôn mặt tiều tụy khóc sướt mướt trước mặt, lợi bị chính mình cắn đến chảy máu.

"Tiểu Hắc đâu?" Úc Lâm Phi trực tiếp đi vào vấn đề, không chút quanh co với Tần Tâm.

"Anh không hỏi tại sao tôi lại làm vậy à?" Giọng Tần Tâm rất thống khổ, nước mắt cũng không ngừng chảy ra.

"Tôi hỏi thì cô sẽ trả Tiểu Hắc lại cho tôi sao?" Thanh âm Úc Lâm Phi rất lạnh.

"Ha ha ha ha... Xem ra tôi thật sự thành công rồi, Úc Lâm Phi anh rất để ý con mèo kia nhỉ?" Tần Tâm điên điên khùng khùng cười, trạng thái tinh thần của cô ta đã có chút không đúng lắm: "Có phải không hả, có phải anh rất để ý con mèo nhỏ kia không hả?"

"Phải." Úc Lâm Phi cảm giác được gì đó.

"Thế nhưng nó không thể trở về được nữa đâu." Tần Tâm dùng tay lau nước mắt của mình, nụ cười ác độc ngôn ngữ chanh chua: "Nó đã chết, tự tay tôi giết chết nó, Úc Lâm Phi, anh dù có yêu thích tới thế nào đi nữa, cũng không thể chiếm được."

"..." Úc Lâm Phi trầm mặc nhìn Tần Tâm.

"Khóc đi, anh khóc đi, anh muốn biết nó chết như thế nào không? Tôi có quay lại nha." Tần Tâm cười ha ha, giống như một người điên.

"Ờ." Úc Lâm Phi đứng lên, hắn dùng ánh mắt lạnh đến tận xương xuyên qua tấm thủy tinh nhìn chằm chằm Tần Tâm: "Nếu cô đã vào đây, thì hưởng thụ cho tốt đi, Tần Tâm... Tôi muốn cô sống không bằng chết!!!"

Úc Lâm Phi ra khỏi trại tạm giam, cả người đều mờ mịt, hắn cảm giác từ ngực có cái gì đó trào lên cổ họng.

"Tiểu Hắc." Miệng thốt ra hai chữ, Úc Lâm Phi trực tiếp phun một ngụm máu ra khỏi miệng.

Sau đó Úc Lâm Phi nhập viện, tuy hắn luôn mồm nói mình không có việc gì, nhưng chỉ cần người quen gặp hắn sẽ không cho rằng hắn không có việc gì.

Hà Dịch không biết nói cái gì an ủi Úc Lâm Phi, vì thế đành phải tặng Bánh Bao qua, ý đồ trấn an cảm xúc của Úc Lâm Phi, Úc Lâm Phi chưa từng nói cự tuyệt, tiếp nhận ý tốt của Hà Dịch.

Nói thật Úc Lâm Phi không cảm thấy mình có vấn đề gì, nhưng người bên cạnh cứ cứng rắn nói hắn phải ở lại bệnh viện, hắn cũng không có tinh lực cãi lại, nói sau cùng ở bệnh viện thật ra cũng chẳng có gì không tốt.

Cha của Úc Lâm Phi, Úc Bình Dực đến thăm Úc Lâm Phi vài lần, chính là mỗi lần nhìn thấy con trai trầm mặc cũng không biết nên nói gì, vì thế hai người hầu như không nói gì cả, không khí vô cùng xấu hổ.

Vì nguyên nhân đó Úc Bình Dực cũng không thường xuyên tới đây, cuối cùng vào một lần ông tới, trông như đã già đi cả chục tuổi, miệng thán giận, những vẫn nói ra những lời đã giấu lâu trong lòng, ông nói: "Lâm Phi à, việc Duy Hi kia không trách con, con cũng đừng tự trách mình, nếu việc đã xảy ra, ta nghĩ Duy Hi trên trời có linh thiêng cũng không muốn thấy con sa sút tinh thần như vậy."

Úc Lâm Phi mặt vô cảm nhìn trần nhà trên đầu, không đáp lại.

"... Nếu con thật sự thích đàn ông... Sửa không được, vậy tìm người thích hợp cho qua đi." Úc Bình Dực nói xong câu tối nghĩa đó, cũng trầm mặc xuống.

Thật lâu sau, Úc Lâm Phi mới hơi giật giật: "Đã biết."

"Aiz." Thở dài một hơi thật mạnh, Úc Bình Dực quả thật không biết nên nói cái gì cho tốt, ông chua xót nói: "Lâm Phi, là cha có lỗi với con."

Úc Lâm Phi lại không đáp.

Úc Bình Dực rốt cuộc không thể chịu đựng được không khí nặng nề này, đứng dậy đi ra ngoài.

"Tiểu Hắc." Dùng tay che trên mắt, ánh mắt Úc Lâm Phi trống rỗng vô thần, hắn hít sâu một hơi muốn đầu óc mình thanh tỉnh lại một chút, lại phát hiện vô ích... Hắn không thể thanh tỉnh, bởi vì một khi tỉnh lại nhất định sẽ nhận định một sự thật — Tiểu Hắc của hắn vĩnh viễn sẽ không bao giờ trở lại, vĩnh viễn.

Sau những ngày dài dày vò, Úc Lâm Phi sinh ra chứng hậm hực, ở trong bệnh viện dựa vào thuốc men mà duy trì sinh mệnh, hắn không có khuynh hướng tự hại mình, nhưng cũng khó có thể phát ra sức sống, mất đi Tiểu Hắc, Úc Lâm Phi giống như một cái cây bị phá hủy từ bên trong, tuy trong lúc nhất thời khó có thể phát hiện, nhưng lại có thể chậm rãi cảm nhận được tử khí tản mát ra từ trên người hắn.

Úc Lâm Phi không nghĩ đến việc tự sát, thế nhưng hắn lại khó có thể khống chế được mất mát của mình... Cả thế giới đều là màu xám, vậy hắn phải mỉm cười đối mặt thế nào?

Toàn bộ tường bệnh viện đều là màu trắng, Úc Lâm Phi thích một mình ngồi trên băng ghế đá cả buổi chiều, thời tiết mùa xuân rất tốt, xung quanh tràn ngập hương hoa nồng nàn.

Có lúc hắn lấy một quyển sách trở mình lật xem, có lúc chẳng lấy gì hết, cứ như vậy nhìn về phía trước, trong ánh mắt bình tĩnh không biết rốt cuộc đang nghĩ cái gì.

Đám y tá nhàm chán lặng lẽ bàn luận về Úc Lâm Phi "Này? Người đàn ông này rốt cuộc làm sao vậy? Tớ thấy bộ dáng rất tốt mà, là tinh thần có vấn đề sao?" "Không biết, nghe nói là người yêu đã chết, nên thành ngây ngốc như vậy. Aiz, đầu năm nay người si tình như vậy cũng không gặp nhiều." "Thật sao? Cái này cũng quá lãng mạn đi?" "Lãng mạn cái đầu cậu ấy, loại chuyện này, chỉ có đương sự mới biết được thống khổ cỡ nào thôi, đừng nói nữa, hình như anh ta nghe được."

Đã chết...? Ánh mắt Úc Lâm Phi tối sầm lại, không biết vì sao... Hắn có một loại trực giác... Hắn biết Tiểu Hắc không có chết, hắn biết ở nơi này có thể đợi được Tiểu Hắc của hắn.

Sự thật chứng minh trực giác của Úc Lâm Phi là đúng, hắn thật sự đợi được Tiểu Hắc của hắn.

Thời điểm Văn Trình được đưa vào bệnh viện, Úc Lâm Phi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia, hô hấp suýt nữa đình chỉ, hắn mặc quần áo bệnh nhân đứng trên hành lang nhìn Văn Trình được đưa vào phòng cấp cứu, đột nhiên muốn hút một điếu thuốc... Đó là Tiểu Hắc của hắn sao? Chính là vậy sao...?

Làm sao có thể.

Úc Lâm Phi sau khi biết thân phận của Văn Trình, cả người lần thứ hai rơi vào trầm mặc, hắn đứng ở cửa phòng bệnh nhìn Văn Trình ngủ say, nhẹ nhàng hít một hơi.

Văn Trình mất trí nhớ. Có vẻ là do thương tích tai nạn xe cộ, thời điểm cậu mở to mắt nhìn thấy trần nhà trắng tinh của bệnh viện, nhưng trong đầu lại trống trơn một mảng, sống chết cũng không nhớ nổi mình rốt cuộc là ai. — Cậu rốt cuộc là ai? Cắn móng tay, khóe mắt Văn Trình đột nhiên chạm tới người đàn ông đứng cửa.

Cảm giác rất quen thuộc... Văn Trình hơi hơi nhíu mày, người đàn ông kia một khuôn mặt anh tuấn, tuy mặc quần áo bệnh nhân nhưng lại không lấn át được khí chất tao nhã , tóc nhìn qua thật lâu chưa cắt, có hơi dài, giờ phút này người xa lạ kia dùng một loại ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn cậu...

Văn Trình thốt ra: "Anh là ai hả, nhìn tôi làm gì? Còn nhìn thu tiền anh đấy."

Đây là câu nói đầu tiên trong lần gặp mặt đầu tiên của Úc Lâm Phi và Văn Trình, phi thường phù hợp với phong cách của Tiểu Hắc.

Không biết vì sao, Úc Lâm Phi thế nhưng nghe được hương vị quen thuộc trong những lời này, khóe miệng hắn gợi lên một nụ cười thản nhiên: "Thu tiền? Thu bao nhiêu?"

"Anh xem tôi trị giá bao nhiêu?" Văn Trình tuy chân bị gãy, nhưng tinh lực vẫn vô cùng tốt, được rồi, tuy phương diện này có công lao của cái vị xa lạ trước mặt.

"Ha ha." Úc Lâm Phi không trả lời Văn Trình, hắn nhẹ giọng cười cười, nói: "Anh là Úc Lâm Phi."

"A... Anh gọi là Úc Lâm Phi à?" Lấy tay gãi gãi đầu, Văn Trình ngây ngốc cười rộ lên: "Tôi bị tai nạn xe cộ mất trí nhớ rồi, quên mất chính mình gọi là gì, mấy ngày nữa sẽ nói cho anh biết nhé?"

"... Cái này cũng có thể quên?" Úc Lâm Phi có chút bất đắc dĩ.

"Cái này..." Văn Trình thật sự bắt đầu có chút xấu hổ, bất quá cậu rất nhanh khôi phục tính cách nhanh nhẹn của cậu: "Này có cái gì không thể quên? Dù sao cũng là không nhớ."

"Cũng đúng." Không biết nghĩ tới điều gì, Úc Lâm Phi bật cười.

Úc Lâm Phi vốn bộ dạng không tệ, thời điểm cười rộ lên lại càng là dễ nhìn, Văn Trình nhìn miệng cười ôn hòa của hắn cư nhiên có chút sững sờ, chờ lúc Văn Trình kịp phản ứng lại, trên mặt có chút nóng: "Vì sao anh phải nhập viện vậy?"

"Anh?" Nghe vậy, Úc Lâm Phi nghĩ nghĩ nói: "Anh vì đi tìm thú cưng bị mất tích, sinh bệnh."

"Vậy anh bị bệnh gì?" Văn Trình rất có khí thế truy nguyên .

"Cảm mạo." Úc Lâm Phi cười nói: "Em là tai nạn xe cộ vào đây?"

"Đúng vậy." Gãi gãi cái mũi, Văn Trình có chút bất đắc dĩ: "Bọn họ nói tôi gặp quỷ, còn có thể chạy xe từ đường cái đến khu dã ngoại còn đụng vào cột điện."

"À." Úc Lâm Phi trầm mặc xuống, chốc lát sau mới lại mở miệng: "Là chân và đầu bị thương sao?"

"Có vẻ là vậy." Văn Trình lười biếng ngáp một cái: "Anh có phải không có việc gì làm hay không? Không có việc gì thì trò chuyện với tôi đi, à, đúng rồi, mang trộm cho tôi hai túi mực khô đi... Bọn họ nói cái kia bất lợi với việc khôi phục miệng vết thương, không cho tôi ăn, hừ hừ."

"Mực khô?" Nghe danh từ ấy, ánh mắt Úc Lâm Phi lập tức sáng lên: "Em thích ăn mực khô?"

"Đúng vậy." Văn Trình hít hít cái mũi: "Làm sao vậy? Rất kỳ quái sao? À... Thuận tiện lấy thêm bình sữa chua nữa."

"..." Úc Lâm Phi không có trả lời, trong ánh mắt của hắn lộ ra một loại ánh sáng khiến tim người ta đập nhanh, thật giống như một lữ nhân du hành trên sa mạc, sau hơn mười ngày khát khô rốt cục phát hiện nguồn nước cứu mạng.

"Cám ơn nhé." Văn Trình còn đang cười.

"Không cần cảm ơn." Nhìn nụ cười ngây ngốc của Văn Trình, ngữ khí Úc Lâm Phi rất dịu dàng: "Nên cảm ơn, là anh."

"Hở? Vì sao?" Văn Trình không rõ trừng lớn mắt.

"Không có gì." Úc Lâm Phi không giải thích, hắn xoay người đi về gian phòng của mình, ý nghĩ trong đầu chính là... Hắn nên xuất viện.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammy