Chương 63: PN Tô Duy Hi - Cuộc đời này hôn mê (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ trong mộng tỉnh lại, Bạch Tùng Trạch biểu tình bình tĩnh nhìn Tô Duy Hi lơ lửng ở một bên cười hì hì ngó hắn, thản nhiên mở miệng: "Cậu là ảo giác của tôi sao?"

"Tôi?" Trong tay Tô Duy Hi còn cầm một khối bánh quy, anh suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: "Đại khái không phải đâu."

"Vậy cậu là ma?" Bạch Tùng Trạch nhìn Tô Duy Hi, ánh mắt không biết vì sao có chút tan rã.

"À, có lẽ là vậy." Tô Duy Hi nhét một khối bánh vào miệng, anh nhìn chằm chằm Bạch Tùng Trạch, cười nói: "Anh làm sao thế?"

Bạch Tùng Trạch không nói lời nào, hắn trối chết nhìn chằm chằm Tô Duy Hi, giống như muốn phân biệt người trước mắt này rốt cuộc có phải ảo giác của mình hay không.

"Đừng nhìn, có nhìn tôi cũng không có cách nào biến mất." Tô Duy Hi nhún vai, biểu tình thoải mái thêm vui vẻ, sau khi chết còn có thể nhìn thấy bộ dáng Bạch Tùng Trạch thất thố như vậy, coi như là có lời?

"Cậu chết như thế nào." Giống như đã tiếp nhận sự thật trước mắt, Bạch Tùng Trạch bắt đầu hỏi.

"Tôi à." Tô Duy Hi cười rất ôn hòa, anh liếm sạch sẽ vụn bánh trên ngón tay: "Tôi là bị anh hại chết."

"..." Bạch Tùng Trạch mặt không đổi sắc nhìn Tô Duy Hi.

"Vốn tôi tính sống tiếp, thế nhưng ai kêu anh gọi điện thoại cho tôi, hại chết tôi rồi đó." Tô Duy Hi phiêu thành vòng tròn trên không trung, biểu tình kia quả thực giống như đang nói chuyện gì đó không liên quan tới mình: "Bạch Tùng Trạch à, nói đến đây, tôi cũng là vì anh mà chết đấy."

"Cậu là ảo giác của tôi." Bạch Tùng Trạch lạnh lùng mở miệng: "Cậu muốn tôi áy náy đi tìm chết sao?"

"... A, xem ra anh không tin tôi." Tô Duy Hi buông tay nói: "Tùy anh đi." Anh cũng lười giải thích sự tồn tại của bản thân ... Giải thích như thế nào? Bản thân anh hiện tại cũng chưa rõ ràng.

"Thật sự không thú vị." Trên mặt Bạch Tùng Trạch không có một tia gợn sóng, thế nhưng bàn tay run rẩy lại bán đứng nội tâm của hắn, hắn vài hơi hút hết điếu thuốc trong tay, cũng không thèm nhìn Tô Duy Hi, giống như đã nhận định đó là thứ do bản thân hắn tưởng tượng ra.

"Tôi sẽ không chết." Bạch Tùng Trạch nhắm nghiền hai mắt, khuôn mặt tràn đầy mệt mỏi: "Tô Duy Hi, tôi sẽ không chết."

"Ừm, " Tô Duy Hi bay tới trên ghế sô pha ngồi xuống, lại bắt đầu giống như con chuột nhóp nhép ăn bánh quy.

"..." Bạch Tùng Trạch trợn mắt nhìn thoáng qua bóng dáng Tô Duy Hi, ngay sau đó dời ánh mắt về phía trần nhà... Đầu óc hắn là một mảng trống không, chẳng thể tự hỏi bất cứ điều gì, chỉ có thể lẳng lặng nghe âm thanh Tô Duy Hi nhai nuốt thức ăn, trong căn phòng yên tĩnh chậm rãi lan tràn ra.

Thời điểm tiếng chuông điện thoại di động vang lên, thần trí Bạch Tùng Trạch mới bị kéo về, hắn lấy điện thoại từ trong lòng ngực ra, ấn xuống nút nhận.

"Bạch thiếu, chuyện ngài muốn tra đã tra được." Giọng thủ hạ rất cung kính.

"Ừ." Bạch Tùng Trạch thản nhiên lên tiếng.

"Tô Duy Hi tiên sinh gặp chuyện không may vào xế chiều." Thủ hạ giống như đọc tư liệu nào đó: "Địa điểm gặp chuyện là ở Thủy Mộc Niên Hoa, trước khi gặp chuyện hình như ở cùng bạn tốt của cậu ta là Úc Lâm Phi, bất quá Bạch thiếu..."

"Làm sao vậy?" Bạch Tùng Trạch nghe ra thủ hạ chần chờ: "Nói thẳng."

"Một ít ảnh chụp bất nhã của Tô Duy Hi tiên sinh lan tràn trên mạng, hình như là bởi vì việc này..." Đoạn sau không cần thủ hạ nói Bạch Tùng Trạch đã hiểu.

"Gửi ảnh chụp này đến máy tính của tôi." Bạch Tùng Trạch đột nhiên có loại dự cảm không tốt.

Hắn chăm chú nhớ lại việc phát sinh lúc xế chiều một chút, sắc mặt dần dần trở nên có chút trắng bệch... Nếu hắn nhớ không lầm, hắn buổi trưa, có gọi một cú điện thoại cho Tô Duy Hi.

"Không có khả năng." Bạch Tùng Trạch từ trên giường bò dậy, mở máy tính của mình ra.

"Phát hiện cái gì?" Vẫn luôn ăn bánh quy, Tô Duy Hi hướng ánh mắt tò mò sang phía Bạch Tùng Trạch: "Phát hiện là anh hại chết tôi?"

"..." Nghe được lời nói của Tô Duy Hi, Bạch Tùng Trạch nhíu chặt hai hàng chân mày lại.

Tốc độ của thủ hạ rất nhanh, không quá mấy phút liền nhìn thấy thư mới hiện lên, Bạch Tùng Trạch mở thư ra, không biết như thế nào lúc nhìn đường link trên màn hình máy tính, hắn vậy mà có chút không muốn bấm vào.

"Mở ra đi." Tô Duy Hi đứng ở phía sau Bạch Tùng Trạch, nhìn thấu Bạch Tùng Trạch rốt cuộc muốn làm gì, nụ cười của anh lạnh xuống, thản nhiên nói: "Anh sợ cái gì? Ảnh chụp đó không phải anh đều đã xem qua sao? Ừm... Đừng nói ảnh chụp, anh ngay cả người thật cũng nhìn qua rồi, hiện tại vì sao không dám mở ra?"

"Cút ngay!!!" Hướng Tô Duy Hi phía sau giận dữ hét, Bạch Tùng Trạch quả thực hận không thể trực tiếp bóp chết phán đoán bi thương đó.

Mở trang web ra, Bạch Tùng Trạch cảm thấy trái tim như bị xé rách một cách hung hăng, hắn gần như tuyệt vọng nhìn ảnh chụp Tô Duy Hi nhắm mắt nằm trên giường, thậm chí có loại xúc động muốn hủy diệt hết thảy.

"Mạnh Bạch Tình!!!" Trên cổ nổi gân xanh, Bạch Tùng Trạch trực tiếp đấm một cú lên màn hình, hắn dồn dập thở dốc vài cái, lấy điện thoại ra: "Đi tìm Mạnh Bạch Tình cho tôi, bắt cậu ta lại cho tôi — mang, đến, đây!"

"Kỳ thật cũng không liên quan tới Mạnh Bạch Tình người ta mấy." Tô Duy Hi thấy Bạch Tùng Trạch thực sự xem anh như ảo giác, bỗng cảm thấy có chút buồn cười, từ khi biến thành ma, anh ngược lại nhìn sự việc một cách lạnh nhạt, nếu có thể sống lại một lần nữa, anh nhất định sẽ thật sự quý trọng sinh mệnh của mình, dù sao chết xong mới hiểu được, chỉ cần còn sống, sẽ vẫn còn hy vọng.

"Cút ngay!! Cậu cho là tôi sẽ chết sao!! Tô Duy Hi là cái gì chứ!! Tôi sẽ vì cậu ta mà chết?? Đừng nói đùa, mẹ nó... Nói đùa." Thời điểm nói ra câu sau cùng, Bạch Tùng Trạch gần như là nức nở.

"A." Tô Duy Hi khô cằn lên tiếng.

"..." Cũng không biết qua bao lâu, Bạch Tùng Trạch rốt cuộc bình tĩnh lại, hắn nhìn thoáng qua bàn tay phải đã hoàn toàn không thể động được, cũng không tính toán đi băng bó một chút, mà lại châm một điếu thuốc.

Số thuốc hút hôm nay, so với tổng số thuốc Bạch Tùng Trạch hút một năm trước đâycòn nhiều hơn.

"Cậu lúc ấy ở cùng Úc Lâm Phi làm cái gì?" Bạch Tùng Trạch đột nhiên đã mở miệng: "Hả?"

"Cậu ấy cho là tôi muốn tự sát, không nghĩ tới tôi thật sự tự sát." Tô Duy Hi cảm thấy lúc Bạch Tùng Trạch hỏi câu này không biết như thế nào nhìn qua lại có chút đáng thương, anh bình tĩnh trả lời: "Không cần tìm người khác lấy cớ, anh chính là nguyên nhân khiến tôi chết."

"..." Bạch Tùng Trạch xiết chặt nắm tay.

"Nếu không phải anh đưa ảnh cho Mạnh Bạch Tình, tôi đứng ở trên tầng đã không nhảy xuống." Lời nói của Tô Duy Hi giống như lưỡi kiếm đâm thẳng vào trái tim mơ hồ rỉ máu của Bạch Tùng Trạch : "Nếu không phải anh đột nhiên gọi điện thoại cho tôi, tôi cũng sẽ không có dũng khí nhảy xuống, Bạch Tùng Trạch, anh quên anh nói với tôi cái gì rồi sao?"

"... Cậu chỉ là tưởng tượng." Miệng Bạch Tùng Trạch khẽ thì thào.

"Tôi chỉ là tưởng tượng." Tô Duy Hi mỉm cười nói: "Tôi đến nói cho anh biết, lúc ấy anh nói với tôi cái gì, anh nói với tôi — sao cậu không chết đi."

Đồng tử Bạch Tùng Trạch mãnh liệt co rút lại, hắn muốn đánh gãy lời nói của Tô Duy Hi, lại phát hiện không sao nói nên lời.

"Anh nói, Tô Duy Hi, làm người ghê tởm như vậy, sao cậu không chết đi?" Tô Duy Hi tươi cười xán lạn tới cực điểm: "Tôi nghe lời anh, để cho mình từ tầng 23 rớt xuống."

"Đó là bởi vì cậu bán tư liệu của tôi cho..." Bạch Tùng Trạch muốn phản bác.

"Tôi cái gì cũng chưa làm." Tô Duy Hi trực tiếp đánh gãy lời Bạch Tùng Trạch, anh hiếm khi kiêu ngạo ngắt lời, nhìn bộ dáng Bạch Tùng Trạch nóng lòng cãi lại, anh chậm rãi bay lên, nhìn xuống Bạch Tùng Trạch: "Cho dù anh tin cũng được, không tin cũng được, tôi chỉ đến nói cho anh biết tôi đã chết... Anh nói việc này, còn có ý nghĩa sao?"

Không có ý nghĩa, đương nhiên không có ý nghĩa, ánh mắt Bạch Tùng Trạch có chút dại ra, đôi môi run run: "Là tôi hại chết cậu?"

"Ừ." Tô Duy Hi vẫn cười như trước, chẳng qua nụ cười kia thấy thế nào cũng cổ quái.

"Là tôi..." Hốc mắt Bạch Tùng Trạch xuất hiện chất lỏng ướt át: "Hại chết cậu?"

"Đúng vậy." Trong lòng Tô Duy Hi có một loại sung sướng vặn vẹo.

"..." Bạch Tùng Trạch nhắm nghiền hai mắt, nước mắt theo hai má từng chút rơi xuống sàn nhà.

Chương 62:"Thật biết điều." Tô Duy Hi mặt không biểu cảm nhìn, anh tuyệt đối không thừa nhận, một khắc nhìn đến cảnh tượng kia, trong trái tim anh cũng có đau đớn lan tràn, cái loại đau đớn này không giống bị dao đâm, ngược lại giống như một chiếc kim bén nhọn chậm rãi đâm qua da, không quá kịch liệt, nhưng cũng tuyệt đối làm cho người ta đau phát run.

"Tôi..." Bạch Tùng Trạch cúi thấp đầu, hắn nắm chặt nắm tay, trong lòng bàn tay bởi vì dùng sức quá mức mà xước chảy máu: "Tôi... Là tôi... làm sai hết thảy. Tô Duy Hi."

"Ừ." Tô Duy Hi bình tĩnh lên tiếng.

"Tôi yêu em." Bạch Tùng Trạch dùng tiếng rất nhỏ nói ra ba chữ kia.

"Thế nhưng tôi không thích anh." Tô Duy Hi lắc đầu: "Bạch Tùng Trạch, hiện tại anh cái dạng này không làm tôi cảm động được, không cần cam chịu, anh hẳn là nên đi tiếp theo hướng mà anh vẫn luôn tin tưởng vững chắc đi."

"Thật không?" Bạch Tùng Trạch hai mắt vô thần nhìn Tô Duy Hi: "Là như vậy sao?"

"Bằng không anh còn có biện pháp nào?" Tô Duy Hi cười như không cười: "Anh cho là anh còn có thể quay đầu lại sao? Anh đã làm nhiều việc thương tổn người khác như vậy, hiện tại muốn đổi ý, có phải quá muộn rồi không?"

"Cho nên..." Bạch Tùng Trạch như là hiểu được gì đó: "Tôi chỉ có thể đi tiếp."

"Đúng vậy." Tô Duy Hi mặc chiếc áo sơ mi màu trắng, anh nhìn đồng tử Bạch Tùng Trạch tan rã dần dần ngưng tụ lại thần thái, chẳng qua ánh mắt kia, thấy thế nào cũng mất đi sức sống, trở nên trầm lặng.

"Cám ơn." Bạch Tùng Trạch vậy mà nở nụ cười, hắn một khi cười rộ lên sẽ rất đẹp, đẹp đến mức làm cho lòng người động: "Tôi đã biết nên làm thế nào."

"..." Tô Duy Hi vô tội nhìn Bạch Tùng Trạch, anh không rõ trạng thái của Bạch Tùng Trạch rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

"Tôi sẽ báo thù cho em." Đưa tay ra muốn sờ mặt Tô Duy Hi, nhưng lại xuyên qua thân thể anh, biểu tình của Bạch Tùng Trạch vô cùng nghiêm túc, nghiêm túc đến mức khiến Tô Duy Hi cảm thấy có chút lạnh người: "Tôi sẽ tự tay lột da cậu ta xuống, khiến cậu ta quỳ trước mộ phần của em giải thích, Tô Duy Hi, tôi không cần em tha thứ."

Vậy anh cần cái gì? Trong mắt Tô Duy Hi lộ ra nghi hoặc.

"Tôi cần à." Nhìn thấu nghi hoặc trong mắt Tô Duy Hi, Bạch Tùng Trạch cúi đầu, nụ cười lại có chút ngượng ngùng: "Tôi cần là kiếp sau, có thể gặp được em."

... Trước khi tôi phạm phải sai lầm này, trước khi tôi tổn thuơng em, gặp được em, sau đó yêu em. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammy