Chương 64: PN Tô Duy Hi - Cuộc đời này hôn mê (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện sau đó trở thành đương nhiên.

Bạch Tùng Trạch lao thẳng đến bên cạnh Tô Duy Hi phiêu phù mà mình vẫn cho là ảo giác, hắn có khi sẽ đờ đẫn nhìn chằm chằm bóng dáng Tô Duy Hi, sau đó vào lúc Tô Duy Hi xoay đầu lại nhìn hắn, dời ánh mắt của mình đi.

Thời gian luôn trôi qua rất nhanh, Bạch Tùng Trạch có tự cao tự đại cũng hiểu được đạo lý này.

Ngày Mạnh Bạch Tình bị tìm thấy là một buổi sang sớm thời tiết sáng sủa, cơn gió mùa xuân mang tới ấm áp cùng lo lắng, Bạch Tùng Trạch ngồi ở bàn ăn chậm rãi nhai nuốt bữa sáng.

Tuy rằng Tô Duy Hi không còn là nhân loại, lại phát hiện mình thế mà có thể ăn thức ăn. Cho nên vào buổi sáng mỗi ngày, anh đều đi theo Bạch Tùng Trạch ăn sáng, bữa sáng rất đơn giản, có khi toàn là bánh mì, có khi là bánh quẩy nóng hầm hập, Bạch Tùng Trạch ngồi ở chỗ kia, cầm trong tay một tờ báo, yên tĩnh giống như toàn thế gian đều yên ổn.

Thế nhưng cũng chỉ là giống như mà thôi, lúc Bạch Tùng Trạch nghe được tin tức Mạnh Bạch Tình bị bắt qua điện thoại, hắn quay đầu nhìn về phía Tô Duy Hi: "Mạnh Bạch Tình bị bắt rồi, em đi cùng với tôi chứ?"

"Đi làm gì?" Tô Duy Hi miệng ngậm một khối bánh mì lớn, vẫn còn cố nói.

"Đương nhiên là đi xem cậu ta." Ngữ khí Bạch Tùng Trạch rất lãnh đạm, thế nhưng chỉ có người hiểu hắn mới biết được, Bạch Tùng Trạch càng lãnh đạm càng đáng sợ, bởi vì trong lòng hắn đã vì người kia mà chuẩn bị ngàn vạn kiểu chết.

"Anh chuẩn bị khiến cậu ta chết thế nào?" Tô Duy Hi nhìn bánh mì trong tay, nhẹ nhàng hỏi ra miệng.

"Chết như thế nào? Ha ha ha ha..." Bạch Tùng Trạch đã chuẩn bị đứng lên bắt đầu mặc áo khoác của mình: "Cái chết đối với cậu ta mà nói, quá nhẹ." — chỉ có còn sống, mới có thể khiến cậu ta luôn luôn thống khổ.

"..." Tô Duy Hi không nói gì, anh không tính toán đi theo Bạch Tùng Trạch nhìn Mạnh Bạch Tình, kỳ thật đối với anh hiện tại mà nói, báo thù gì đó cũng không mang ý nghĩa quá lớn, nếu có thể lựa chọn, anh tình nguyện không làm u linh, mà đi đầu thai chuyển thế.

Bất quá... Bây giờ còn có việc khác cần hoàn thành, sau khi nhìn thấy Bạch Tùng Trạch ra khỏi cửa, Tô Duy Hi theo cửa sổ bay ra bên ngoài ... Anh đi đến xem tình huống Úc Lâm Phi trong bệnh viện thế nào.

Dùng tốc độ thong thả bay tới bệnh viện, Tô Duy Hi tìm được phòng bệnh Úc Lâm Phi nằm.

Anh xuyên thấu qua cửa sổ nhìn bên trong, phát hiện Úc Lâm Phi vẫn không nhúc nhích ngồi trên giường, khuôn mặt không chút cảm xúc không biết đang suy nghĩ điều gì.

Tô Duy Hi nhìn trong chốc lát cuối cùng phát hiện có chỗ không thích hợp... Cũng đã hơn một tiếng, Úc Lâm Phi vậy mà vẫn bảo trì tư thế này không nhúc nhích?

Tô Duy Hi chậm rãi phiêu từ cửa sổ vào trong phòng, đứng ở bên người Úc Lâm Phi, anh nhẹ nhàng mở miệng: "Lâm Phi."

"..." Thân thể Úc Lâm Phi đột ngột cứng đờ, hắn nghiêng đầu sang, dùng một loại ánh mắt không thể tin được nhìn Tô Duy Hi: "Cậu?"

"Tớ là Duy Hi." Tô Duy Hi có chút lo lắng Úc Lâm Phi bị dọa: "Cậu đừng sợ đấy."

"Cậu là ma?" Úc Lâm Phi hiển nhiên có rất nhiều lời muốn nói, nhưng nghẹn nửa ngày cũng chỉ nghẹn ra ba chữ kia.

"Chắc vậy đi." Tô Duy Hi gãi gãi đầu, anh nhìn bộ dáng Úc Lâm Phi không hề khiếp sợ, nở nụ cười: "Cậu không sợ tớ?"

"Vì sao phải sợ cậu?" Úc Lâm Phi hơi rũ xuống mắt xuống: "Là tớ hại chết cậu, cậu cho dù là đến lấy mạng, cũng là chuyện đương nhiên."

... Thật đúng là thản nhiên mà, cái thằng bạn tốt này của anh. Tô Duy Hi không miêu tả được cảm giác trong lòng lúc này, anh thở dài, nói ra mục đích bản thân đến: "Lâm Phi, tớ không hy vọng cậu cam chịu như vậy, chuyện này từ đầu tới đuôi đều không trách cậu."

Mặc dù hết thảy là do Mạnh Bạch Tình tạo thành, nhưng tớ cũng chưa bao giờ bởi vậy mà từng có câu oán hận với cậu.

"Đổ lỗi sao?" Úc Lâm Phi bình tĩnh nhìn Tô Duy Hi: "Cậu yên tâm, tớ nhất định sẽ giúp cậu báo thù. Bạch Tùng Trạch bên kia..."

"Bạch Tùng Trạch bên kia thì cậu không cần phải lo." Tô Duy Hi đánh gãy lời nói của Úc Lâm Phi, anh rất nghiêm túc nói với Úc Lâm Phi: "Việc báo thù, để tớ tự mình tới thì tốt hơn."

"... Cậu." Úc Lâm Phi tựa hồ muốn nói cái gì.

"Tớ không là ảo giác của cậu." Tô Duy Hi cười khổ: "Tớ biết cậu đang hoài nghi liệu tớ có phải ảo giác của cậu hay không, nhưng tớ quả thật không phải... Lâm Phi, tin tưởng tớ được không?"

"..." Úc Lâm Phi không đáp lời.

"Như vậy đi." Tô Duy Hi chuyển mắt một cái: "Nếu trong một tháng, Bạch Tùng Trạch như trước không xảy ra chuyện gì, thì cậu thay tớ báo thù, còn nếu hắn đã xảy ra chuyện... Cậu cứ quên chuyện này đi."

"Quên?" Úc Lâm Phi cười ra tiếng: "Cậu muốn tớ... quên như thế nào?"

"... Lâm Phi, tớ hy vọng cậu có thể vui vẻ mà sống tiếp." Tô Duy Hi chăm chú nhìn chằm chằm vào Úc Lâm Phi: "Mang theo phần kia của tớ, tiếp tục sống sót."

"... Duy Hi." Úc Lâm Phi thì thào, hắn không biết mình rốt cuộc nên nói gì.

"Cứ như vậy." Tô Duy Hi lơ lửng trong không trung, anh hướng Úc Lâm Phi lắc lắc tay: "Tớ đi trước, cậu cố lên đấy."

Úc Lâm Phi không trả lời, hắn đứng vững trước hồn ma Tô Duy Hi, giống như muốn khắc sâu bộ dáng của anh vào đầu, chờ hắn chớp một cái mắt, linh hồn trước mặt ... đã biến mất không thấy.

Trừ bỏ tia nắng, không có bất luận thứ nào có thể chứng minh anh đã đến hoặc rời đi.

Ly khai phòng bệnh của Úc Lâm Phi, Tô Duy Hi coi như là giải quyết xong một phần tâm tư, anh lượn giữa không trung nhìn xuống những chấm người dưới đất, tâm tình đột nhiên trở nên dị thường thoải mái.

Người có thể nhìn thấy anh dường như không nhiều lắm, đa số trừ bỏ Úc Lâm Phi vàBạch Tùng Trạch, những người khác đều nhìn không thấy y, nhưng trẻ con thì... Giống như đứa nào cũng nhìn thấy anh.

"Ma ma, phía trên có một anh trai đang bay." Cô bé bện tóc mang vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm Tô Duy Hi, kéo kéo tay mẹ mình, muốn cùng bà chia sẻ điều bất ngờ này.

"Anh trai nào?" Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn thoáng qua không trung, lập tức cúi đầu: "Con gái, trẻ con nói dối sẽ bị sói ăn luôn đó."

"Con không có mà." Cô bé vẻ mặt vô tội nhìn mẹ mình: "Là ở chỗ này... A? Sao lại không thấy nữa?"

"... Thật đáng yêu." Tô Duy Hi tránh ở sau tán cây nhìn bé gái hai má phúng phính: "Nếu mình cũng có con gái như vậy thì thật tốt..."

Nếu lúc trước không gặp Bạch Tùng Trạch, anh đại khái cũng sẽ con trai hoặc con gái như vậy đi? Nho nhỏ, mềm mềm, sẽ nhút nhát gọi anh là ba ba, sẽ làm nũng, sẽ bướng bỉnh, còn có...

Chính là trên thế giới không có nếu, hiện tại anh đã chết, tất cả mọi thứ, chung quy không thể quay về lúc trước.

XXXXXXXXXXX

Mạnh Bạch Tình bị bắt lại đã bị dọa tới thần chí có phần không rõ, thời điểm nhìn thấy Bạch Tùng Trạch, bèn trực tiếp khóc lớn, cậu ta quỳ rạp trên mặt đất không ngừng cầu xin, muốn Bạch Tùng Trạch buông tha cho mình.

Kia có thể sao? Đương nhiên — không có khả năng. Bạch Tùng Trạch ngồi trên ghế, mặt không biểu cảm nhìn Mạnh Bạch Tình tóm ống quần mình cầu xin, khóe miệng gợi lên nụ cười: "Là cậu đem ảnh chụp của Tô Duy Hi đăng lên mạng?"

"Tôi, tôi... tôi chỉ là..." Lắp bắp muốn giải thích, lại phát hiện căn bản tìm không được cớ để giải thích, Mạnh Bạch Tình khóc dị thường thê thảm: "Bạch thiếu, tôi cũng không nghĩ Tô Duy Hi sẽ tự sát, ai kêu anh ta muốn chọc tôi, ai kêu anh ta..."

"Tôi vốn nghĩ cậu là một người thông minh." Bạch Tùng Trạch thở dài, hắn dùng ngón tay nâng cằm Mạnh Bạch Tình: "Tôi trước kia thật sự nghĩ cậu rất thông minh." — nguyên nhân chính là vì thông minh, mới biết được việc nào nên làm, việc nào không nên làm.

"Tôi chỉ là hận." Mạnh Bạch Tình khóc thút thít nghẹn nói: "Nếu không phải tại Tô Duy Hi, Lâm Phi sẽ không chia tay với tôi, nhất định là anh ta đưa con mèo kia cho Lâm Phi... Đều do anh ta... Hết thảy đều do anh ta, anh ta ở trước mặt Lâm Phi nói bậy về tôi ...Anh ta còn..."

"Cắt đầu lưỡi nó cho ta." Bạch Tùng Trạch đột nhiên mất đi kiên nhẫn.

"A a a!!" Thấy Bạch Tùng Trạch ra lệnh dứt khoát như vậy, Mạnh Bạch Tình cả người đều hỏng mất, cậu ta tuyệt vọng giữ chặt ống quần Bạch Tùng Trạch, muốn cầu xin Bạch Tùng Trạch buông tha cho cậu ta, lại bị người trực tiếp kéo ra ngoài.

"Cắt đầu lưỡi, đánh gãy tứ chi." Bạch Tùng Trạch một tay chống cằm, biểu tình biếng nhác nói: "Bán cho kĩ viện* thấp kém nhất đi."

(*: mấy chỗ mại d*m ấy, cháu nó chẳng tìm được từ nào thích hợp cả ;;v;;)

"Rõ." Thủ hạ dường như đã nhìn quen cảnh này, không lộ ra một tia rung động.

"Phái người trông coi cậu ta." Bạch Tùng Trạch đứng lên: "Ít nhất hai mươi năm, đừng làm cho cậu ta chết, cũng đừng để cậu ta... chạy thoát."

Dám khiêu chiến điểm mấu chốt của hắn, sẽ phải trả cái giá lớn tương ứng, Mạnh Bạch Tình, giờ phút này cậu sẽ không vì chính mình ngu xuẩn mà cảm thấy hối hận nhỉ? Bất quá cho dù cậu hối hận, cũng không thay đổi được bất cứ chuyện gì.

Đi ra khỏi kho hàng u ám, Bạch Tùng Trạch không trực tiếp lên xe, hắn lại lấy ra một điếu thuốc, rồi đốt lên, nói thật, hắn không muốn về nhà. Vừa về tới nhà sẽ nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Tô Duy Hi, nghe được giọng nói quen thuộc của anh, điều ấy giống như một khúc xương mắc trong cổ họng, lúc nào cũng nhắc nhở tội lỗi mà hắn đã phạm phải..

Có lẽ chính là báo ứng, tuyệt đối là báo ứng cho chuyện xấu hắn đã làm, nghĩ đến đây, Bạch Tùng Trạch có chút buồn cười, hắn đã từng không tin thần phật mà giờ cũng bắt đầu lẩm bẩm nhắc tới mấy thứ đó.

"Ca." Thanh âm của Bạch Long Kỳ vang lên phía sau Bạch Tùng Trạch: "Anh không sao chứ?"

"Anh thoạt nhìn giống như có việc?" Bạch Tùng Trạch nhìn thoáng qua Bạch Long Kỳ, trầm mặc một hồi rồi đột nhiên nói: "Long Kỳ, em lớn như vậy, cũng nên học mấy thứ trong gia tộc đi."

"Anh có ý gì, ca?" Có loại dự cảm không tốt lắm, Bạch Long Kỳ nhìn ca ca một bộ im lặng giống như già đi, trên đầu thậm chí xuất hiện vài sợi tóc bạc, run giọng nói: "Ca, anh không phải là..."

"Anh một ngày nào đó sẽ rời khỏi em." Bạch Tùng Trạch tùy tay ném tàn thuốc trên mặt đất, vươn tay xoa xoa đầu Bạch Long Kỳ: "Anh một ngày nào đó, không có cách nào che chở em nữa."

"..." Bạch Long Kỳ muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn không nói ra, anh chưa bao giờ nghĩ qua, Bạch Tùng Trạch cũng sẽ lộ ra biểu tình yếu ớt như vậy.

"Cho nên." Bạch Tùng Trạch rũ mắt xuống: "Em hôm nay phải đi từ chức đi."

"... Vâng." Lời muốn nói có rất nhiều, thế nhưng đến cuối cùng Bạch Long Kỳ chỉ nói ra một chữ, anh nghĩ, anh vốn nên sớm ý thức được Tô Duy Hi đối với Bạch Tùng Trạch rốt cuộc quan trọng đến mức nào, cái chết của Tô Duy Hi, đối với Bạch Tùng Trạch đả kích lớn cỡ nào.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammy