Chương 129

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Vân Vân, em thu thập hành lý làm gì ?" Hạ Minh Hòa làm bộ xem nhẹ ý tưởng trong lòng mình, lập tức tiến lên ngồi xổm trước người Tiêu Vân hỏi, đồng thời cũng phòng vệ miễn cho Mộ Tiêu Vân đi thật.

Mộ Tiêu Vân không nghĩ tới ý nghĩ của y, một bên vừa thu dọn đồ đạc vừa mở miệng :" Ngày mai em về nhà bên ngoại, em tính toán ở đó vài ngài, anh cũng cùng đi đi ".

" A? Không phải là bỏ nhà đi ? Cái này, Hạ thiếu gia thở ra một hơi. Sau một lúc Hạ thiếu gia mới nghe rõ Mộ Tiêu Vân nói gì. Vì thế, Hạ thiếu gia mặt mày hớn hở, một nét ý cười sâu đậm hiện lên trên khuôn mặt của y.

Mộ Tiêu Vân thấy Hạ thiếu gia không nói chuyện mới nghi hoặc ngẩng đầu, chỉ thấy y nhìn mình chằm chằm.

Cười ngây ngốc như vậy nhưng vẫn rất đẹp trai.

Mộ Tiêu Vân buông quần áo đang xếp một nửa, sau đó đứng lên. Cậu vươn tay nhéo nhéo mặt cả Hạ Minh Hòa :" Hạ nhị thiếu, anh vừa ngẩn ngơ cái gì " Thanh âm mềm nhẹ, không phải Mộ Tiêu Vân chỉnh giọng nói mà là trong đó ẩn chứa vô hạn nhu tình.

Hạ Minh Hòa chống lại ánh mắt của cậu, đáy mắt lạnh nhạt phảng phất có vô tận lốc xoáy bồi hồi, đồng thời hấp dẫn chính mình :" Vân Vân ". Âm thanh Hạ Minh Hòa mềm nhẹ, y không nghĩ Mộ Tiêu Vân nhanh như vậy đã dẫn mình đi gặp thân thích, cho dù không phải là ý tứ kia nhưng y cũng rất cao hứng.

Bởi vì có thể đi vào một tầng quan hệ với gia đình của cậu đây đại biểu cho một loại chứng nhận mình cũng là một thành viên trong gia đình cậu.

" Sao ? " Mộ Tiêu Vân nhướng mày,giọng mũi trong trẻo là một loại hấp dẫn khác.

" Anh yêu em ". Vươn tay, thực nghiêm túc mà đem người ôm vào trong ngực, chỉ là một cái ôm bình thường. Giũa bọn họ chưa bao giờ nói lời ngon tiếng ngọt. Tính cách Hạ Minh Hòa tương đối trực tiếp, giận dỗi hay vui vử đều là trực tiếp biểu hiện trên khuôn mặt. Kỳ thật ngươi khác có thể thấy y lạnh lùng nhưng kỳ thật Hạ Minh Hòa là một người rata đơn giản.

Y cái gì cũng hiểu nhưng cái gì cũng không nói, tính cách đơn giản này vì trong gia đình quá tốt, cũng cid gia đình cưng chiều mới có tính cách đơn giản như vậy.

" Ân, em biết ". Mộ Tiêu Vân tùy ý cho anh ôm, hơi hơ nhướng ánh mắt, mang theo mỉm cười. Ý cười này đồng dạng nhu tình. Không phải là nụ cười của thanh niên 18 tuổi mà là của một người đã trãi qua nhiều sự tình mà lưu lại. " Em cũng yêu anh ".

Chữ yêu này nói ra rất đơn giản nhưng để kéo dài mãi thì quả thật rất khó khăn.

Mộ Tiêu Vân cùng Hạ Minh Hòa giống nhau, đều là những người chưa bao giờ tùy tiện nói yêu nhưng khi nói ra thì phải là thật sự yêu, loại yêu này bao gồm cả trách nhiệm của bọn họ.

8 giờ ngày hôm sau, hai người liền từ B thị mà xuất phát.

Từ B thị đến nhà ngoại Mộ Tiêu Vân, nếu có thể chạy với tốc độ tối đa cho phép thì chỉ mất nửa giờ.

" Trước kia, con đường bên này còn chưa nâng cấp nên muốn đến phải mất ít nhất một giờ ". Mộ Tiêu Vân ngồi ở ghế phó lái nhìn con đường trước mắt. Đây là lần thứ hai sau khi cậu trọng sinh đi lại con đường này. Trước kia nơi này chỉ là một con đường đá bình thường, sau này mới được nâng cấp lên. Sau khi trọng sinh vào năm năm trước, cậu đã từng đi qua con đường này, thời điểm lúc đó là cậu muốn cứu người thân quan trọng nhất của mình.

Nhưng bây giờ lại trở về lần nữa, thời gian trôi qua thật nhanh, năm năm. Con đường này sau khi cậu trọng sinh đi lại một lần nữa, không biết lần này là phát sinh việc gì đây?

Mộ Tiêu Vân nhìn ra ngoài cửa sổ, cửa sổ hạ xuống một chút, một ít gió lạnh bên ngoài lùa vào. Kỳ thật loại âm thanh gào thét này phảng phất có một loại cảm giâc làm người ta tê tâm liệt phế. Loại cảm giác này không sở mà ngược lại có cảm giác thoải mái.

" Anh, hôm nay em đặc biệt cao hứng ". Mộ Tiêu Vân ít có thời điểm biểu đạt ý tưởng của mình, nhưng hôm nay cậu nhìn khuôn mặt nghiêng của Hạ Minh Hòa mà đột nhiên thốt lên.

" Ân ". Hạ Minh Hòa không thể quay đầu lại, vì y lái xe với tốc độ đặc biệt cao, nên yêu cầu tập trung sự chú ý. Nhưng ánh mắt này của Mộ Tiêu Vân thì y không thể làm như không thấy.

" Cao hứng cái gì ? " Thật hiếm khi Hạ thiếu gia bát quái hỏi.

" Lần đầu tiên em đi con đường này là vào năm năm trước " Mộ Tiêu Vân bắt đầu kể chuyện cũ. " Tháng giêng năm năm trước, tâm tình em rất không tốt bởi vì ngày đó mẹ em uống thuốc ngủ tự sát. Lúc đó em mới 13 tuổi, có lẽ anh không tin nhưng lúc đó em đã từng một mình chạy xe của thúc thúc từ B thị để chạy về, trên đường trở về em sợ không kịp nên đã báo cảnh sát ".

Tay lái Hạ Minh Hòa trở nên căng thẳng, kỳ thật y rất ngạc nhiên là vì sao Tiêu Vân lại biết mẹ của cậu tự sát. Tại sao một đứa nhỏ mới 13 tuổi lại dám chạy xe với tốc độ cao như vậy. Nếu so ra thì điều này không quan trọng, quan trọng là sự đau đớn trong lòng, y vì Mộ Tiêu Vân mà đau lòng.

Năm năm trước bọn họ gặp nhau thì mọi chuyện đã xong xuôi. Hạ Minh Hòa cảm thấy nếu chuyện này xảy ra trên người y thì y cũng sẽ khó tiếp nhận được. Hạ Minh Hòa cảm thấy tâm mình bị nhéo mạnh một cái, y chưa từng cảm thấy đau lòng như vậy, so với năm năm trước khi Mộ Tiêu Vân rời đi còn đau hơn.

Mộ Tiêu Vân đang nói bỗng nhiên ngưng lại điều chỉnh lại tâm trạng của mình, cậu không biết là khi nghe cậu kể chuyện lại chuyện cũ thì Hạ Minh Hòa sẽ nghĩ như thế nào, cậu hiện tại không biết là bây giờ không nói thì sao này có cơ hội nói hay không.

Nhưng hiện tại cậu xác định muốn kể cho Hạ Minh Hòa nghe chuyện cũ của  cậu.

Đây là một bước ngoặc trong ý tưởng của cậu, cậu muốn chung sống cả đời với Hạ Minh Hòa nên những chuyện cũ của cậu thì cậu sẽ nói tất cả cho y bởi vì cậu cũng đã biết tất cả câu chuyện của Hạ Minh Hòa.

" Anh có tin vào chuyện kiếp trước, kiếp này không?" Mộ Tiêu Vân chuyển đề tài hỏi.

Cùng đề tài vừa rồi hoàn toàn không chút liên quan nên Hạ Minh Hòa chưa kịp phản ứng, nhưng Mộ Tiêu Vân hỏi thì y lập tức trả lời :" Không biết ". Nghĩ nghĩ lại bổ sung " Chúng ta học về khoa học cho nên anh không ton có kiếp trước, kiếp này. Nếu Tiêu Vân tin ta cũng sẽ...tin ".

" Không, anh cứ là chính mình thì tốt rồi " . Mộ Tiêu Vân đã sống qua hai thời nên cậu rất hiểu. Cho dù là vì ai cũng không thể nào thay đổi suy nghĩ của bản thân mình thì tình yêu sẽ rất mong manh, nếu như có một ngày không vì người mà thay đổi nữa thì tình yêu sẽ có vết rách.

Nhưng mà, tuy rằng không thay đổi vì đối phương nhưng lại bao dung và nhường nhịn nhau.

" Anh! Em đã từng thấy một giấc mộng, anh có muốn nghe không ?" Mộ Tiêu Vân cố ý dùng ngữ điệu thoải mái hỏi.

" Anh rất thích nghe câu chuyện của em ". Hạ Minh Hòa nghiêm trang trả lời.

Hì hì...Mộ Tiêu Vân nhịn không được cười ra tiếng
:" Thật sự ?" Cậu không tin Hạ Minh Hòa nhìn qua không giống người bát quái thế nhưng lại thích nghe chuyện của người khác.

" Ân " Hạ Minh Hoà nghe được sự trêu chọc trong lời nói của cậu, " Lúc nhỏ, anh hai thường kể cho anh nghe chuyện xưa ".

" Cho nên ?"

" Vân Vân, mỗi người đều có cách biểu đạt lời nói riêng , trong lòng mọi người đều cất giấu một câu chuyện ".

" Anh muốn nói mỗi tác giả đều thích nghe kể chuyện sau ?"

" Ân "

" Vậy em sẽ dùng câu chuyện này để chúng ta đỡ nhàm chán. Anh ! Trên đường không được quấy rầy em ". Một khi quấy rầy thì sẽ không có tâm tình để kể tiếp.

" Ân, sẽ không "

" Em đã từng thấy qua một giấc mộng. Trong mộng em chỉ là một cậu bé 13 tuổi, tháng giêng năm đó mẹ em tự sát. Trong mộng em rất không hiểu chuyện, một đứa nhỏ vừa mới mất mẹ nên trong lòng rất tịch mịch. Lúc đó, ba em lại mang một người phụ nữ về nhà. Mặc kệ việc mẹ kế đều là những người không tốt, nhưng mà người mẹ kế này lại đối xử với em rất tốt, thậm chí so với con ruột của bà còn tốt hơn.

Thời niên thiếu em rất phản nghịch bởi vì thành tích tốt, trong nhà lại có điều kiện cho nên thường hay gặp rắc rối. Nhưng mỗi khi em gặp rắc rối thì mẹ kế sẽ giải quyết hết. Dần dà về sau em liền xem bà như mẹ ruột. Cũng chính vì vậy mà em đã quên mất một sự kiện mẹ em tự sát là do ba và mẹ kế bức ép, em hẳn phải là xem bà như kẻ thù không đội trời chung nhưng em lại xem bà ta như mẹ ruột, thậm chia ngày giỗ của mẹ ruột em cũng quên ". Mộ Tiêu Vân dừng một chút, hít một hơi thật sâu. Sự tình đời trước khi nói ra cần dũng khí, đặc biệt là khi nói cùng Hạ Minh Hòa. " Bởi vì không được mẹ quản giáo và đốc thúc, mà mẹ kế lại ở phía sau dung túng nên em ở trong càng ngày càng kiêu ngạo, thậm chí em đặc biệt chán ghét người em trai kia, có lẽ vì đó là con ruột của mẹ kế.

Thế cho nên trong lúc ta vô ý phát hiện người em trai kia mặt ngoài tỏ ra yếu thế, người mẹ kế kia mặt ngoài cũng rất tốt với em kỳ thật là muốn em hoàn toàn rơi xuống, làm cho ba hoàn toàn thất vọng về em, sự thật chứng minh bọn họ hoàn toàn làm được. Sau này khi biết mọi chuyện, trong lòng em thật sự không thoải mái, em đã nghĩ ra nhiều kế hoạch trả thù, nhưng không đợi em trả được thù thì em đã tỉnh mộng.

Sau khi tỉnh mộng này thì một giấc mộng khác lại bắt đầu.

Anh! Sau khi tỉnh lại chính là tháng giêng năm trước, em đột nhiên cảm thấy sợ hãi, sợ hãi có thể hay không mẹ em giống như trong mộng mà thật sự tự sát ".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net