Chương 130

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Câu chuyện của Mộ Tiêu Vân tựa như một bộ phim truyền hình, nhưng Hạ Minh Hòa không có tâm tình xem phim, cũng không có tâm trạng nghe chuyện tâm tình. Này thật sự chỉ là mộng sao?

Ai cũng biết, câu chuyện của Mộ Tiêu Vân không đơn giản chỉ là một giấc mộng, như vậy...

Hạ Minh Hòa là một người thông minh, cho nên y liền hiểu ý tứ trong lời nói của Mộ Tiêu Vân, cậu tỉnh mộng hay là nói đây là câu chuyện mà cậu đã trãi qua. Vì cái gì trong mộng lại không thấy y?

Hạ Minh Hòa có chút ảo não.

Quả nhiên, phương hướng Hạ thiếu gia tự hỏi cũng không giống người thường.

" Anh! Câu chuyện này còn chưa chấm dứt " Mộ Tiêu Vân nhìn khuôn mặt thay đổi như tắc kè hoa của Hạ thiếu gia, buông ra lo lắng trong lòng. Nhìn khuôn mặt của Hạ thiếu gia có thể đoán ra tâm tình của y, quả nhiên để một người biến thái như vậy nuôi đứa nhỏ thì đứa nhỏ luôn có suy nghĩ khác người thường.

" Ân, ta nghe ". Cố gắng đem ý tưởng trong lòng áp chế, Hạ Minh Hòa cố gắng ngụy trang xuất ra bộ dáng chăm chú lắng nghe.

" Được ". Khóe miệng Mộ Tiêu Vân thản nhiên cười, " Sau khi cứu được mẹ em liền có một ý tưởng, em không muốn làm từng bước vì như vậy sẽ lấy của em rất nhiều thời gian, em cũng không muốn lãng phí, em muốn mau chóng lớn lên, mau chóng cpa năng lực và tài năng để không ai có thể thương tổn mẹ em được, em phải bảo vệ bà thật tốt. Cho nên em nhảy lớp lên trung học, mà ở nơi đó em nhận thức được một nam sinh, người đó là Hạ Minh Hòa ".

Điều này không coi là tình ý nhưng mặt của Hạ thiếu gia đỏ lên thật nhanh chóng.

Mộ Tiêu Vân vừa lòng nhìn sắc mặt của Hạ thiếu gia, mang theo một chút trêu chọc, tiếp tục nói :" Đối với cái thế giới âm u trước đó, đứa trẻ lạnh lùng kia giống như là câu chuyện của thần Apollo, y tuy rằng không nói nhiều nhưng lại đặc biệt đẹp trai. Lúc đoa em đã nghĩ, hài tử này sau khi trưởng thành khẳng định sẽ thực mê người. Nhưng em chưa từng nghĩ qua, có một ngày y làm em say đắm ".

Mặt Hạ Minh Hòa ngày càng đỏ hơn, lời này của Mộ Tiêu Vân giống như lời của một nữ nhân đang biểu lộ tình cảm đối vói nam nhân mình thầm mến.

" Nhưng chuyện riêng của em còn chưa có chấm dứt, em không nghĩ quá sớm để bắt đầu một đoạn tình yêu, em thậm chí không nghĩ đến sẽ đem thế giới sạch sẽ của y phá hủy đi, cho nên trong nội tâm em rất mâu thuẫn. Em nhìn thấy ánh mắt của y nhìn em tràn ngập hứng thú, loại hứng thú này giống như của nam nhân đối với nữ nhân, nhưng em vẫn không thể nói cho y biết đây là không được, hơn nữa em cũng cự tuyệt y, đẩy y ra ". Đích thật chính là lời tâm tình, làm cho Mộ Tiêu Vân cũng có chút ngại ngùng.

" Cho nên năm năm là thời gian em dành cho hai ta suy nghĩ sao ? " Hạ Minh Hòa rốt cuộc cũng mở miệng nói chuyện.

" Đúng vậy, em dùng năm năm này ca cược, nếu trong lòng anh có em thì sau năm năm anh cũng sẽ để ý đến em ". Tâm tình thật mâu thuẫn.

" Vậy, nếu năm năm sau anh thích người khác thì em sẽ thế nào ?" Hạ Minh Hòa hỏi. Cho tới nay có rất nhiều vấn đề Hạ Minh Hòa không hỏi tới. Y cảm thấy không có gì quan trọng như thế, chỉ cần bọn họ cùng một chỗ thì là quan trọng nhất. Hạ Minh Hòa không phải một người hay tính toán, thâm chí tue tưởng của y cũng không hề phức tạp. Tư tưởng của y rất đơn giản, cho tới bây giờ chỏ có y mới được như vậy.

" Không biết, có lẽ sẽ chúc phúc cho anh ". Hạ Minh Hòa là người duy nhất ngoại trừ mẹ sẽ không thương tổn đến cậu.

Vì y đối xử với cậu quá tốt, tốt đến mức có thể đem tính mạng cho cậu. " Nhưng mà..." Mộ Tiêu Vân dừng lại " Trong lòng em sẽ thực khó chịu, có lẽ em sẽ làm ra điều gì quá phận ".

Dù sao chính mình đối với y có tình cảm, nếu y bị người khác đoạt đi.... Hiện tại Mộ Tiêu Vân thập phần khẳng định, cậu nhất định sẽ nghĩ biện pháp đem người cướp trở về.

" Việc quá phận là gì ?" Hạ thiếu gia lần đầu tiên truy hỏi. Có lẽ y cảm thấy lần này là một cơ hội, với tính tình của Mộ Tiêu Vân mà nói thì nếu y hỏi ra miệng thì sẽ bị phản kích trở về.

" Em sẽ không từ thủ đoạn mà hại người anh thích, sau đó..."

"Sau đó ?"

" Sau đó đem anh cướp trở về "

" Ân " Hạ thiếu gia nở nụ cười, trên mặt hiện lên nét rạng rỡ. Mộ Tiêu Vân nhìn y, lại thấy y đang mỉm cười. Lúc y cười lên thật rất anh tuấn, tựa như một vị thần trong thần thoại Hy Lạp cổ.

" Vân Vân " Hạ Minh Hòa đột nhiên cười ra tiếng.

" Sao ?"

" Nếu một ngày anh yêu người khác thì em phải nhớ thật kỹ lời nói ngày hôm nay, sẽ không từ thủ đoạn mà cướp anh trở về. Bởi vì..." Hạ Minh Hòa dừng một chút " Bởi vì anh đã quyết định, nếu một ngày Vân Vân yêu người khác thì anh cũng không từ thủ đoạn mà cướp em trở về ".

Cho nên tình yêu của bọn họ sẽ mãi mãi bên nhau.
______________

Nhà ngoại của Mộ Tiêu Vân ở thôn C.

Ông ngoại của cậu mất khi Lý Ngải Thanh còn nhỏ, còn bà ngoại thì mất khi Tiêu Vân vào lớp một. Tuy Mộ Tiêu Vân còn nhỏ nhưng cậu vẫn còn nhớ rất rõ ràng. Thời điểm cậu và mẹ về ngoại thì ngoại đối xử với cậu rất tốt.

Lý Ngải Thanh là người duy nhất được bà gả ra khỏi thôn, còn anh chị em còn lại đều gả ở trong thôn
Cũng bởi vì bà rất thích Mộ Tiêu Vân, cũng vì thời gian gặp mặt rất thích cho nên mỗi lần Lý Ngải Thanh mang Mộ Tiêu Vân về sẽ đem nhiều món ngon. Cho dù đối với Mộ Tiêu Vân sinh sống ở thành phố có chút mộc mạc nhưng Mộ Tiêu Vân vẫn rất hứng thú.

Cũng như Mộ Tiêu Vân đã từng nói, cậu thích nhất là món trứng chần của mợ làm, nên mỗi lần đi nhà hàng cậu đều bảo đầu bếp làm nhưng không một nhà hàng nào thậm chí cả đầu bếp hàng đầu cũng không làm được hương vị mà cậu muốn.

Có thể là do cảm giác món ăn đó là tâm ý của mợ.

Khi cậu còn bé, đối với những gia đình không giàu có nhưng món trứng chần cũng là món ăn xa xỉ.

" Em đã thực lâu không có tới, những việc này đều là trong trí nhớ lưu lại, không nghĩ tới hôm nay lại có dịp trở về lần nữa. Cũng may là con đường này đã được nâng cấp nếu không sẽ rất mệt mỏi ". Mộ Tiêu Vân lại nói :" Nơi này còn có những họ hàng thân thiết, đợi tới nơi chúng ta ghé xuống ngồi một chút, không biết bọn họ có ở nhà không nữa ".

" Nơi này không tồi, giao thông coi như thuận lợi hơn nữa không khí cũng mới mẻ" Hạ Minh Hòa trong cuộc sống tuy là người hay soi mói nhưng cũng không kén chọn nơi sinh sống.

" Ân, nơi này có thể tham quan thỏa thích, mấy ngày nay chúng ta sẽ đi tham quan cho hết ".

" Được "

" Đã đến, nhìn đi, đây là nhà của cậu hai. Em nhớ rõ nhà này trước kia chỉ có hai tầng lầu, không nghĩ tới hiện tạo đã xây thêm phòng mới ". Mộ Tiêu Vân xuống xe đi tới trước cổng, lại nhìn thấy cửa đã khóa, không biết có người ở nhà không. Vì thế kêu lên :" Cậu hai, mợ hai, hai người có ở nhà không ?"

Thanh âm mới vừa kêu lên liền thấy cửa lớn mở ra, người đầu tiên đi ra là một nam tử trung niên cao gầy, theo sau là một người phụ nữ ăn mặc tùy ý nhưng khí chất lại không tồi, hơn nữa trên tai người phụ nữ này  mang vòng tai tinh xảo, trên tay lại mang theo vòng ngọc cho thấy được điều kiện trong nhà không tồi.

Người phụ nữ đầu tiên liền sửng sốt một chút, sau đó do dự kêu lên :" Tiêu Vân ".

" Mợ hai, con là Tiêu Vân, con đã trở về ". Tiến lên đem mợ ôm lấy, đây là phương thức biểu đạt sự thân thiết của Tiêu Vân, làm cho mợ của cậu rất cao hứng.

" Tiêu Vân, mau vào, đây là bạn con sao ? Đã lâu không gặp con, con càng lớn càng anh tuấn ". Mợ của Tiêu Vân kích động mà lôi kéo tay của cậu vào nhà. " Buổi sáng hôm nay nghe mợ út của con nói là con đến, ta liền ở nhà đợi con, cứ sợ con đến rồi nhà không có ai nên cũng không dám ra ngoài ".

Loại tâm tình kích động cùng hưng phấn này lâu lắm rồi Tiêu Vân thật lâu không cảm giác được, hơn nữa từ nét mặt vui sướng trên người mợ hai đều là chân thành tha thiết.

" Ân, là con buổi tối hôm trước quyết định đến, lại không báo trước cho mọi người, cậu hai không có nhà sao ? Còn có vợ chồng anh họ đâu ạ ?"

" Cậu hai con đi chơi mạt chược, vợ chồng anh họ con cũng không có nhà, anh họ con đi A thị, hắn hiện tại cùng ba của con..." Nói đến đây, mợ hai cậu đột nhiên ngưng lại, có chút ngại ngùng. " Anh họ con cũng tiếp nhận một công trình, con xem, nhà của chúng ta cũng là anh họ con thiết kế. Nó cũng được thăng chức Vốn là muốn gọi cho hai mẹ con nhưng nghĩ tới hai người đều đang ở nước ngoài nên đi về cũng khó khăn, vì vậy mới không thông báo ".

" Mợ hai làm việc gì đều luôn cẩn thận như vậy, thăng chức là một việc tốt,  hẳn là hai mẹ con con nên góp vui, nhà này thiết kế thực tốt, hẳn là tốn rất nhiều tiền ".

" Cũng không nhiều, là do anh họ con làm nên chỉ cần hơn một trăm vạn, các con ngồi đi, ta đi lấy trà ".

" Được, cám ơn mợ hai ". Mộ Tiêu Vân cũng không khách khí, ở trên xe ngồi hơn một giờ, cậu cũng có chút khát. Cậu nhìn về phía Hạ Minh Hòa, chỉ thấy Hạ thiếu gia đang ngồi yên lặng, đôi mắt đảo quanh ngắm ngõa.

" Cậu hai là người thân của mẹ có gia cảnh tốt nhất " Lời này của Mộ Tiêu Vân là dùng tiếng Pháp nói, dù sao để mợ hai nghe thấy cũng không tốt ." Trước đó em đã nghe cậu út nói về việc này, năm năm trước mọi người đều thay đổi, không chỉ có chúng ta ".

" Mợ hai của em đối xử với em rất tốt ". Hạ Minh Hòa là một người mẫn cảm, y có thể cảm nhận được sự nhiệt tình của người phụ nữ nông thôn này, loại nhiệt tình này mang theo một chút thuần phác, lại mang theo một chút hương vị thành thị.

" Ân, thân thích của mẹ đều đối xử với em rất tốt, bởi vì mẹ em kết hôn trễ, sau đó một năm mới sinh em ra nên em cùng một số anh em họ kém nhau rata nhiều tuổi. Cũng bởi vậy, mặc kẹ là cậu mợ hay các anh chị em họ đều đối xử với em rất tốt ". Đây là kí ức của cậu khi còn bé.

" Tiêu Vân đến, ta cũng không biết các con muốn ăn món gì, chỉ có một vài quả cam, nói bạn của con không cần khách khí ".

" Cám ơn mợ hai ". Hạ Minh Hòa một bên nhận lấy đĩa cam vừa đáp lời.

" A? Cũng nói được tiếng hoa sao ? Vừa rồi nghe các con nói chuyện với nhau bằng tiếng nước ngoài nên ta cứ tưởng bạn con là người ngoại quốc ".

Mợ hai tò mò, bà vừa rồi cũng thấy chiếc xe Audi kia, tuy rằng không biết giá trị của nó bao nhiêu tiền nhưng vẫn nhận thức được, lại nhìn thấy bộ dáng người này cao ngất, đẹp trai, từ y phục cho đến khí chất đều thấy đây là con nhà có tiền.

Đừng trách mợ hai nghĩ xe này của Hạ Minh Hòa mà không phải là của Mộ Tiêu Vân, không phải bà nghĩ Mộ Tiêu Vân không thể có mà là Mộ Tiêu Vân mới 18 tuổi, nên mợ hai không nghĩ rằng một đứa nhỏ 18 tuổi lại có thể lái xe cho nên theo bản năng mà cho rằng xe này là của Hạ Minh Hòa.

" Dạ, bởi vì anh ấy đối với ngoại ngữ rất quen thuộc nên theo thói quen mà sử dụng ngoại ngữ " Mộ Tiêu Vân hàm hồ nói.

Mợ hai của cậu cũng không hỏi tiếp, dù sao bà cũng không thật sự quan tâm Hạ Minh Hòa là ai.

" Tiêu Vân, đừng chê mợ nói nhiều, vài năm nay hai mẹ con sống tốt không ?" Nói tới đây, ánh mắt của bà đỏ lên, " Các ngươi cũng thật là, mặc kệ xảy ra việc gì thì cũng phải cùng ta nói. Trong nhà cũng không phải không còn người thân, chẳng lẽ lại sợ người khác khi dễ sao ?"

Sau đó bà nức nở :" Tính mẹ của con thành thật, còn thật không muốn liên lụy Lý gia, nó có nhiều anh chị em cùng cháu như vậy nên cho dù có đánh cũng không sợ đánh không lại họ ".

" Mợ hai, người đừng buồn, chỉ là mẹ không muốn làm phiền mọi người, người cũng biết, mẹ luôn có chút tự ti ". Nhẹ tay vỗ vai của mợ hai. Người phụ nữ này vì mẹ mình mà khóc làm cho Mộ Tiêu có chút xúc động.

" Đúng vậy, mẹ của con cái gì cũng giấu trong lòng, không nói cho chúng ta, thời điểm nó cùng Mộ Hữu Thành xảy ra chuyện, mẹ con có gọi điện thoại cho ta nói trong lòng không thoải mái muốn đến nhà ta ở vài ngày, lúc đó ta có hỏi nó làm sao vậy, nhưng nó lại không nói, sau đó còn nói sẽ không tới. Người này thật sự là quá thành thật ". Ông ngoại của Mộ Tiêu Vana qua đời sớm, Lý Ngải Thanh cùng cậu hai của Mộ Tiêu Vân lại kém nhau nhiều tuổi, hơn nữa người ở quê lại kết hôn rất sớm.

Thời điểm mợ hai còn là một cô nương, năm 20 tuổi gả vào Lý gia. Chi nên bà cũng rất thương Lý Ngải Thanh, cho rằng đã tìm được một người chồng đáng tin cậy, không ngờ cũng là một người thành thật.

Trước kia, khi Mộ Hữu Thành phát đạt, người khác đều hâm mộ Lý gia bọn họ, hâm mộ bọn họ gả được  con gái vài nhà giàu, nhưng bây giờ thì sao ?

Thậm chí có người còn hỏi :" Em gái các ngươi vì sao lại ly hôn ?"

Vấn đề này, bọn họ vĩnh viễn cũng không biết làm sao trả lời.

Có thể nói, mỗi nhà đều có niềm khó xử của riêng mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net