Chương 144

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần diễn của Hạ Minh Hòa và Mộ Tiêu Vân làm mọi người rất phấn khích, thế nên đến khi hai người rời khỏi mà Hồ Phi vẫn còn dán vào màn ảnh.

" Hồ đạo ?" Trợ lý nhắc nhở.

Hồ Phi vươn tay ý bảo đối phương im lặng, sau đó ngẩng đầu nói :" Ngươi đi gọi Lâm Ngôn, ảnh quay của cô ấy và Nhị thiếu trực tiếp dùng cái này cắt ghép ".

" Nhưng mà Lâm..."

" Hồ đạo". Không đợi trợ lý mở miệng, Lâm Ngôn đã đi tới, " Xin lỗi, vừa rồi không khống chế tốt cảm xúc, tác giả tiên sinh nói không sai, nếu anh ta vô pháp nhập vai diễn với tôi sẽ gây ảnh hưởng đến đoàn phim, để không ảnh hưởng đến những cảnh đã quay trước, hãy cứ dựa theo ý ban đầu của các người mà đem kịch bản sửa lại đi, tôi nghĩ, lấy tài hoa của tác giả tiên sinh thì cho dù có sửa lại kịch bản cũng không ảnh hưởng, đúng không ?"

Cái này... Hồ Phi cười nhạt một chút, Lâm Ngôn là một người thông minh, trong lời nói của cô biểu hiện ý tứ rất rõ ràng, cô yêu cầu sự công bằng nhưng cô gái nhỏ đơn thuần này đâu biết rằng trên thế giới này căn bản không có hai chữ công bằng. Cho dù cô là đối tượng năm nay công ty giải trí Lý Hanh muốn nâng lên thì thế nào ?

Công ty giải trí Lý Hanh tất nhiên sẽ không vì cô mà đắc tội Hạ Minh Hòa, không nói đến tài hoa của Hạ Minh Hòa, với thân phận của y là Nhị thiếu gia Hạ gia thì công ty giải trí Lý Hanh sẽ không vì cô mà đối đầu với bọn họ. Huống chi quan hệ giữa Lý Tuyền và Hạ Đại thiếu gia tốt như vậy. Lần này Lý Tuyền đầu tư cho <song song thế giới > một mặt là vì kịch bản hay, mặc khác là nể mặt Hạ Đại thiếu.

Bất quá, dù cho giải trí Lý Hanh không đầu tư thì tập đoàn Hạ thị cũng dễ dàng đem quyển sách này chuyển thành phim điện ảnh.

"Vừa định tới tìm ngươi, kịch bản sẽ không thay đổi, mà ngươi cùng Nhị thiếu chỉ cần chụp quay cảnh cuối cùng là được ". Nói xong lại hướng trợ lý, " Đi nói Hạ Nhị thiếu lại đây tiếp tục quay phim ".

" Được ".

" Hồ đạo, đây là cái gì..."

" Vệ lý à ". Hồ Phi đi đến bên cạnh Vệ Lý, một tay choàng qua bờ vai của hắn, nhìn qua hắn có vẻ là người nhã nhặn thế nhưng  cũng có động tác hào phóng như vậy.

"Hồ đạo ". Vệ Lý chính là một người khôn khéo, nếu không thì Hạ Thanh Hòa để hắn giúp đỡ Hạ Minh Hòa. Hơn nữa, hắn cũng không biết Hồ Phi muốn nói cái gì, có một số việc hắn cũng không rõ ràng. Tuy hắn đã biết tính tình của Nhị thiếu nhiều năm như vậy nhưng thấy Nhị thiếu khẩn trương như vậy thì vẫn là lần đầu tiên.

Từ ngày đầu tiên Hạ Đại thiếu gia đưa hắn qua phụ tá Nhị thiếu gia, ấn tượng của hắn mấy năm qua với Nhị thiếu gia vẫn như vậy, chưa từng thay đổi.

Từ thiếu niên vẻ mặt lãnh đạm, ánh mắt lạnh lùng đến một thanh niên vẻ mặt vẫn lạnh lùng như trước. Từ khi bắt đầu đến hiện tại, Hạ Minh Hòa vẫn là ấn tượng của Hạ Minh Hòa trong lòng hắn. Y tuy rất ít nói nhưng rất lễ phép. Nhưng hết thảy hôm nay lại có biến hóa.

Nguyên lai y cũng sẽ vì người khác mà khẩn trương. Mà người này chính là bằng hữu kiêm bạn học của y.

" Ngươi yên tâm, những gì không nên hỏi ta sẽ không hỏi ". Sinh hoạt cá nhân của diễn viên, hắn không có quyền hỏi đến, huống chi  Hạ Minh Hòa còn không phải diễn viên, lại càng không pahir loại người để người ta bàn tán.

" Ta chỉ muốn biết người thiếu niên kia là ai. Ngươi có biết, vạn nhất bị truyền thông chụp được cảnh tượng này thì ta cũng có thể dễ dàng ứng phó ". Hồ Phi là người vô cùng cẩn thận, đặc biệt là trong cái vòng lẩn quẩn này. Tuy rằng hắn không giống các đạo diễn nổi tiếng khác, nhưng kỹ thuật cũng không phải kém, nhưng hắn lại muốn có nhiều thời gian để đào tạo người, nếu không, với quan hệ của hắn với giải trí Lý Hanh thì khi Lý Hanh có kịch bản hay thì tất nhiên sẽ tìm đạo diễn là hắn.

Giải trí Lý Hanh thực tín nhiệm hắn, từ khi bắt đầu quay phim tới nay, công ty chưa bao giờ đến theo dõi quá trình. Trong đoàn phim cũng là người theo Hồ Phi nhiều năm, cũng có chút biết quan hệ của hắn và công ty Lý Hanh, cho nên đối với vị đạo diễn này không thể xem nhẹ.

" Đạo thời gian trước, trong bộ giáo dục có một nhân vật, Hồ đạo có biết người này không ?" Vệ Lý bí hiểm nói.

Hồ Phi nhíu mày, trong ánh mắt hiện lên tia hiểu ý: " Nước ta có một nhân vật 13 tuổi đã lấy thành tích hạng nhất thi đậu vào B đại khoa pháp luật, cũng là người thừa kế bất động sản Mộ thị, Mộ Tiêu Vân ".

Mặc dù là đạo diễn, nhưng hắn cũng làm cha cho nên đối với phương diện giáo dục con cái hắn phá lệ chú ý. Về chuyện của Mộ Tiêu Vân hắn cũng có nghe qua. Chính là không chú ý nhiều phương diện, nhưng như thế nào nghĩ ra đó chính là thiếu niên thiên tài này.

" Đúng, chính là cậu ấy, cậu ấy chính là thanh mai trúc mã kiêm bạn học của Hạ Nhị thiếu ". Vệ Lý cố ý cường điệu.

Hồ Phi cũng là người thông minh, rất nhanh hiểu được ý của hắn, gật gật đầu cũng không nhiều lời.

" Hồ đạo, tôi tựa như không hiểu được ý tứ của mọi người ". Lâm Ngôn cũng không trách Hồ Phi vừa rồi ngắt lời cô. Hồ Phi là một người rất có nguyên tắc, sẽ không bao giờ có hành vi ngắt lời người khác, nên có thể thấy được chuyện vừa rồi bọn họ nói phi thường trọng yếu.

Chuyện này nên cùng Lâm Ngôn nói rõ ràng, cho nên Hồ Phi đơn giản giải thích một chút :" Lâm Ngôn à, ngươi cũng biết  trong quá trình quay phim tuy diễn động tác không khó nhưng khó nhất là diễn đoạn tình cảm ".

" Đúng vậy. Ngoại trừ diễn cảnh tình cảm thì Nhị thiếu chính là phiên bản của Lâm Húc trong nguyên tác, vô luận là hình tượng hay khí chất, nhưng chỉ có tình cảm là bất đồng. Lâm Húc là một người ngoài lạnh trong nóng, khi hắn đối mặt với nữ  nhân chính là ôn nhu, săn sóc. Tuy ở bên ngoài hắn luôn thờ ơ nhưng kỳ thật nội tâm hắn luôn để ý. Cho nên, lúc nữ chính gặp chuyện không may hắn đột nhiên luống cuống ". Thế giới hiện thực cũng như thế, người ở  mặt ngoài luôn thờ ơ nhưng chân tướng chưa chắc là vậy.

Lâm Ngôn cười cười, hai má thanh tú hồng hồng, không thể không nói nhìn như một nữ hài thật cảnh đẹp ý vui. Sở dĩ dùng nữ hài để hình dung là bởi vì cô mới chỉ 20 tuổi.

" Hồ đạo nói dối, chúng ta dù sao cũng không phải diễn viên chuyện nghiệp, lại là người mới, cho nên muốn cho tác giả tiên sinh cùng người xa lạ như ta diễn tình cảm quả thật là có điểm miễn cưỡng ". Lâm Ngôn thực cảm thông nói.

" Cũng không phải, tuy rằng các ngươi đều là người mới, nhưng ngươi diễn xuất rất tốt ". Hồ Phi rất ít khi khích lệ người khác, nhưng Lâm Ngôn là ngoại lệ, người mới này quả thật diễn xuất rất tốt. Lúc cô cao hứng hay lúc nhìn thấy Lâm Húc trầm mặc, khổ sở mà phiền lòng, cô đều biểu hiện rất đúng chỗ, thậm chí tựa như một cô gái đang yêu cuồng nhiệt.

" Hồ đạo đây là đang khen tôi sao ? Kỳ thật tôi cũng không tốt như vậy, là do giáo sư dạy lúc trước thôi ". Lâm Ngôn có chút thẹn thùng. Dù sao vẫn là một cô gái còn trẻ tuổi, được đạo diễn khen ngợi, đây là việc phi thường vinh hạnh nên cũng ngại ngùng.


" Không. Ta chỉ ăn ngay nói thật mà thôi, có lẽ người dạy hiệu quả  nhưng cũng là do bản lĩnh của ngươi, cố lên ". Cô bé này, nếu khách quan mà nói thì rất tốt, Hồ Phi thực xem trọng cô.

" Cám ơn ". Lâm Ngôn đem sự khen ngợi này để vào trong lòng. Mặc kệ là người mới đi vào giới giải trí hay là người trong vòng lẩn quẩn này nhiều năm thì bọn họ đều có chung một ý tưởng đó chính là càng ngày càng làm cho mình nổi tiếng.

Lời của Hồ Phi thực thành công mở đề tài.

Thời điểm trợ lý tìm Hạ Minh Hòa trở về thì chỉ có hai người bọn họ. Hồ Phi lưu ý một chút, thiếu niên gọi Mộ Tiêu Kia hình như không có tới.

Sau đó lại bắt đầu quay phim, chính là lúc này Lâm Ngôn lại có chút xấu hổ. Vừa rồi nói Hạ Minh Hòa như vậy, nữ hài tử da mặt mỏng, có chút ngại ngùng. Nhưng nhìn Hạ Minh Hòa bình thường thì sự ngại ngùng cũng dần tiêu tan.

Cảnh quay bắt đầu từ cảnh Hạ Minh Hòa chạy ra khỏi phòng. Hắn để Hạ Minh Hòa đưa lưng về phía mọi người mà ôm Lâm Ngôn nằm trên mặt đất, vì vậy nét mặt của Hạ Minh Hòa có thể ẩn đi. Mà về cảnh quay ngắn của Mộ Tiêu Vân lúc trước, chỉ cần Lâm Ngôn nằm đúng vị rí của Mộ Tiêu Vân thì sẽ cắt một đoạn ngắn để ghép vào thật tốt.

Hạ Minh Hòa ôm Lâm Ngôn không lộ vẻ gì, mà Lâm Ngôn bởi vì được Hạ Minh Hòa ngăn trở tầm mắt của mọi người mà mở mắt ra. Cô nhìn cánh tay của thiếu niên đang ôm mình lại nhìn vẻ mặt lãnh khốc mà anh tuấn của y, phi thường đẹp đẽ. Ánh mắt thâm thúy đang nhìn chính mình. Không, Lâm Ngôn biết, tuy ánh mắt này đang nhìn cô nhưng thật chất người này không phải nhìn cô.

Đáy mắt kia như có lốc xoáy chuyển động mà cuốn mình vào trong đó.

Lâm Ngôn bắt đầu khẩn trương, giống như lúc gặp Hạ Minh Hòa lần đầu tiên, cũng như lúc Hồ Phi giới thiệu y là diễn viên nam chính đóng vai Lâm Húc. Trong giới giải trí, nam nhân anh tuấn không phải không có, hơn nữa bởi vì bề ngoài cô xinh đẹp mà từ nhỏ đến lớn cô đã được quay chung với nhiều nam sinh, càng không thiếu người bộ dạng đẹp trai.

Nhưng Hạ Minh Hòa không giống những người này, trên người y có một loại khí chất trầm tĩnh. Trầm tĩnh lại an tĩnh làm cho người khác một cảm giác thư thái.

Tổng cảm thấy, có thể cùng Hạ Minh Hòa một chỗ rất an tâm.

Thân thể Lâm Ngôn có chút cứng ngắc bởi vì trái tim đang đập một cách không bình thường, giống như muốn từ trong cơ thể nhảy ra ngoài. Tay người nam nhân này đang ôm mình rất có lực, cô tựa vào trong ngực y, nghe hơi thở của y, đó là một loại cảm giác cô chưa bao giờ trãi qua.

Nhưng Lâm Ngôn biết đây là cảm giác động tâm.

" Ok, được ". Hồ Phi hô một tiếng, tâm cả đoàn phim cũng được buông lỏng, " Thời gian không sai biệt lắm, Dương Hiển cùng Nhị thiếu lại diễn một đoạn liên thủ lại đối phó hung thủ là được, Dương Hiển còn chưa tới sao ?"

" Dương Hiển vừa gọi điện tới, nói đang kẹt xe có lẽ không tới kịp ". Bởi vì ngày hôm qua thân thể Hạ Minh Hòa không thoải mái, cho nên đoàn phim ở lại một ngày, vừa vặn Dương Hiển có một lịch trình chụp ảnh khác cho nên hôm trước Dương Hiển đã suốt đêm đi qua. Sáng nay mới lại gọi cho hắn, nhìn thân thể Hạ Minh Hòa tốt hơn nên vội vàng gọi hắn về quay, cũng bởi vậy cũng không trách được việc Dương Hiển đến trễ.

" Vậy ăn cơm trước đi, đợi hắn tới rồi quay ". Cơm trưa là ăn ở khách sạn mà mọi người ngủ lại, từ nơi quay phim đến khách sạn cũng chỉ có vài phút, bởi vì gần mới lựa chọn ăn ở khách sạn.

Hơn nữa Hồ Phi phi thường chiếu cố mọi người, trong quá trình quay phim đã mệt chết đi, cho nên việc ăn ngủ không thể xem nhẹ.

" Được ". Trợ lý lập tức liên hệ khách sạn.

Thời điểm Hồ Phi hô cắt, Hạ Minh Hòa lập tức buông tay, nhưng sau khi y buông tay, Lâm Ngôn vẫn không đứng lên mà đăm đăm nhìn y. Hạ Minh Hòa nhíu mày thế nhưng vẫn giơ tay kéo cô một phen . Hạ thiếu gia suy xét việc mình thay đổi kịch bản lúc nảy đã làm tổn thương Lâm Ngôn cho nên việc này xem như xin lỗi cô.

Nhưng trong lòng Lâm Ngôn thì lại bất đồng, thử hỏi nếu chàng trai mình thích lại vươn tay đỡ mình thì có bao nhiêu cô gái không loạn tưởng ?

Lâm Ngôn đỏ mặt, cầm lấy tay Hạ Minh Hòa đứng lên :" Cám ơn ".

" Đừng khách khí ". Hạ Minh Hòa buông tay, xoay người rời đi.

Lâm Ngôn nhìn bóng lưng của y, cảm thấy mặt mình càng ngày càng đỏ.

" Nhị thiếu ". Hồ Phi gọi y, " Có muốn gọi bạn của anh cùng ăn cơm sao ?"

" Không cần, ta và Vân Vân tự mình đi ". Hạ Minh Hòa lúc trước đều đi theo mọi người, hiện tại Vân Vân tới, y luôn muốn đi cùng Mộ Tiêu Vân. Huống chi, ngày hôm qua Mộ Tiêu Van suốt đêm chạy đến đây chỉ vì bồi y, y đương nhiên cũng muốn cùng Vân Vân một chỗ :" Buổi chiều mấy giờ quay ?"

" Ngươi có chuyện gì sao?" Hồ Phi đại khái đoán được một ít.

" Ta muốn mang Vân Vân ra ngoài một chút, nếu sớm biết sẽ không làm chậm trễ thời gian ". Hạ Minh Hòa cũng là một người dễ nói chuyện.

" Không có việc gì, chiều 3 giờ bắt đầu đi, tình tiết kế tiếp chắc ngươi cũng đã nắm chắc, chính là...". Hồ Phi dừng một chút, " Về việc này đừng để người ngoài biết ". Hắn thiện ý nhắc nhở, hắn không phải là hoài nghi nhân phẩm của Hạ Minh Hòa và Mộ Tiêu Vân.

" Yên tâm, ta cùng Vân Vân không thích phiền toái ". Hạ Minh Hòa gật gật đầu tỏ vẻ lý giải.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net