Chương 145

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại H thị ngây người cả hai buổi tối, đoàn phim của Hạ Minh Hòa muốn đi quay ở nơi khác, vì thế Mộ Tiêu Vân liền trở lại B thị.

Lần này trở lại B thị còn có một sự kiện khác, chính là công trình của chính phủ mà Mộ Hữu Thành tiếp nhận chính thức khởi công. Căn cứ vào thuyết pháp của Hạ Thanh Hòa, tập đoàn Mộ thị cùng Tiền thị hợp tác mà không phải là chỉ cung cấp tài liệu cho bất động sản Mộ thị. Điểm này thật ra là ngoài dữ liệu của Hạ Thanh Hòa. Dù sao lần này đối phó với Mộ Hữu Thành chỉ là việc tư, cho nên Hạ Thanh Hòa không thể tiết lộ cho người khác, nhưng hắn thật không ngờ Tiền đổng lại cùng Mộ thị hợp tác.

Sinh ý của Tiền thị rất tốt, so với Mộ thị phát triển sớm hơn, nhưng tập đoàn Tiền thị luôn vẫn không niêm yết mà Mộ thị đã được niêm yết đại biểu cho về sau sẽ tiến rất xa, Tiền thị vẫn luôn không có khả năng đối đầu với Hạ thị, hiện tại có thể cùng Mộ thị làm tốt quan hệ, đây là người mà điều mà người bình thường sẽ làm.

Huống chi, quan hệ của hắn cùng Tiền đổng vẫn tốt, cũng có thể nói tập đoàn Tiền thị có ngày hôm nay là do một tay Hạ Thanh Hòa đề bạt. Nhưng bọn hắn đều là người làm ăn, mà người làm ăn thì không ai ngại nhiều tiền.

Chính là sự việc của Mộ Tiêu Vân, Hạ Thanh Hòa không hy vọng sẽ liên lụy đến Tiền đổng. Hạ Thanh Hòa có bản lĩnh khống chế bất động sản ở B thị nhưng sự tình quá lớn dù sao cũng rất phiền toái. Bị đưa tin ra ngoài hắn cũng không sợ chính là hắn chán ghét phiền toái.

Cho nên Hạ Thanh Hòa hẹn Mộ Tiêu Vân cùng Quý Mộc tại nhà hàng của Quý Mộc ăn cơm trưa, thuận tiện thương lượng một chút.

Nhà hàng của Quý Mộc là ở trên con đường sa hoa nhất B thị, hơn nữa ngồi trên tầng 32 có thể vừ quan sát phong cảnh vừa ăn cơm. Đặc biệt vào ban đêm, cảnh đẹp ở B thị càng mê người.

" Lúc trước, khi mua tòa nhà này không nghĩ sẽ mở nhà hàng ". Ba người tại văn phòng làm việc của Quý Mộc bàn chuyện, căn phòng rộng 100 mét vuông, có nguyên một bộ bàn chuyên môn đón tiếp bạn bè ăn uống, còn có nguyên bàn bi-a.

Sinh hoạt của Quý Mộc cùng Hạ đại thiếu giống nhau, đều phi thường xa hoa, lãng phí.

Mộ Tiêu Vân đứng ở cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Sau đó cậu xoay người hỏi :" Tại sao anh hai lại muốn kinh doanh nhà hàng thịt  bò ?"

Sau khi Mộ Tiêu Vân hỏi ra, vẻ mặt trêu chọc của Hạ Thanh Hòa khó có được mà nghiêm túc lên, mà Quý Mộc cũng trầm mặc, toàn bộ trong phòng làm việc tựa hồ bao phủ một cỗ không khí làm Mộ Tiêu Vân thấy không xong, mà không khí này là vì câu hỏi của mình mà ra .

" Bởi vì mẹ ta rất thích ăn thịt bò ". Sau một lúc trầm mặc, Quý Mộc đã mở miệng. " Sau khi cha mẹ ta qua đời, ta tuy rằng trở thành cổ đông lớn nhất Quý thị nhưng cũng là trên danh nghĩa. Có một lần ta ra nước ngoài du học, gặp được một người bạn, hắn mời ta đi ăn thịt bò, cái loại hương vị này làm cho ta nhớ tới mẹ của ta, vì thế liền mở nhà hàng này. Đầu bếp chính nơi này chính là đầu bếp ở nơi ta đã ăn, chính là ta đã mời hắn đến đây. Sau một lúc nói chuyện phiếm, ta hỏi hắn vì sao nguyện ý đến nơi này vì dù sao nơi này là một nơi hoàn toàn xa lạ với hắn ".

" Vậy hắn nói thế nào ?" Mộ Tiêu Vân ngồi vào ghế sa lông, câu chuyện này làm cậu rất hứng thú.

" Hắn nói, thời điểm ta ăn thịt bò, có một cảm giác rất hạnh phúc, cho nên hắn muốn đem thịt bò hắn làm cho mỗi người thưởng thức ".Đây là lời của một người có niềm yêu thích đặc biệt với mỹ thực mới nói ra. " Các ngươi nhất định không thể tin được rằng người đầu bếp kia chỉ mới 25 tuổi ".

A? Mộ Tiêu Vân nhướng mày, đích xác là có thể tin.

8 năm trước ở B thị đã có nhà hành thịt bò nhưng đến thời điểm Quý Mộc 33 tuổi đã mở ra nhà hàng này, nhà hàng này được coi là đứng số 1, số 2 tại B thị.

Không thể không nói Quý Mộc là một người rất có đầu óc kinh doanh.

Đông đông đông...

Câu chuyện của Quý Mộc mới vừa chấm dứt, ngoài cửa liền vang lên tiếng gõ cửa.

" Đầu bếp của ta, Thanh Hòa và Tiêu Vân hãy nhận thức một chút ". Quý Mộc có chút hưng phấn. Cái dạng này làm cho ánh mắt của Mộ Tiêu Vân sáng lên, cho dù năm năm trước cậu cũng chưa thấy hắn kích động như trẻ con như vậy. Quý Mộc trong ấn tượng của cậu là một người cuồng ngạo, kiệt ngạo không tầm thường, và cũng cao ngạo, mang theo một loại khí chất con nhà giàu. Chính là duy nhất không có tính trẻ con kia. Có lẽ, một năm nhân 36 tuổi không thích hợp dùng hai từ trẻ con để hình dung.

Nhưng hiện tại Mộ Tiêu Vân lại thấy được không chỉ là ngoài ý muốn như vậy.

Cậu nhìn về phía Hạ Thanh Hòa, thì thấy biểu tình Hạ Thanh Hòa bình thường, tuyệt không có chút nào ngoài ý muốn.Vì thế, đối với người sắp tới này làm cho Mộ Tiêu Vân thêm tò mò. Cậu thậm chí có một loại cảm giác người này không chỉ là bước vào thế giới , không phải thế giới của cậu ? cũng không là thế giới của Hạ Thanh Hòa? mà là thế giới của Quý Mộc.

Đi tới là một nam tử ngoại quốc, một đầu tóc vàng trông thật đẹp mắt. Bộ dáng hắn rất cao, ít nhất là cao bằng Hạ Minh Hòa, lấy chiều cao 188cm của Hạ Minh Hòa mà nói, người này còn phải cao hơn vài cm. Hắn mang theo khuôn mặt mỉm cười cùng với đầu tóc màu vàng của hắn đồng dạng sáng lạn.

Người nam nhân trông thật anh tuấn, sự anh tuấn của hắn bất đồng với Hạ Thanh Hòa và Quý Mộc, là loại nam nhân phương Tây kiên cường cùng ngũ quan thâm thúy.

Trong mắt Mộ Tiêu Vân, không thể nghi ngờ rằng Hạ Minh Hòa rất đẹp trai. Mặc kệ là dáng người hay khí chất đều rất đẹp trai, nhưng mà hiện tại cậu phải thừa nhận có một loại người có thể so sánh với Hạ thiếu gia.

Ánh mắt của nam nhân này rất sâu cùng với con ngươi xanh lam rất gợi cảm. Chính là trong mắt hắn còn ẩn giấu một tia ôn hòa. Ôn hòa như vậy làm cho người khác cảm thấy thân thiết, lại cảm thấy bất hòa.

Hành vi của hắn cũng hợp lễ nghĩa.

" Anh Mộc ". Nam nhân nói chính là tiếng anh, ngôn ngữ rất tốt làm cho mọi người ở đây đều nghe được, " Đây là thịt bò của mọi người, Hạ thiếu cùng tiểu bằng hữu này là chín bảy phần, gần đây  dạ dày anh không tốt cho nên chín mười phần". Theo lý mà nói, dạ dày không tốt là không thể ăn, nhưng lâu lâu bạn bè hội tụ nên cũng ăn một ít.

" Ngươi ngày càng lải nhải ". Quý Mộc tuy rằng nói như vậy  nhưng cười thật hiền hòa.

Tiểu bằng hữu ? Mộ Tiêu Vân nhíu mày. Người nam nhân này không đơn giản như ngữ khí của hắn. Vừa rồi ánh mắt của hắn nhìn về phía mình rất lạnh, tuy rằng rất nhanh chóng nhưng Mộ Tiêu Vân đã sống qua hai đời, lại ở cùng người như Hạ Thanh Hòa nên rất quen thuộc.

Đó là một loại thăm dò cùng nghiên cứu, người nam nhân này là Gay. Mộ Tiêu Vân xuất phát từ trực giác của người cùng giới, nhưng cậu cũng biết, trong ánh mắt của nam nhân này có thăm dò cậu, không phải hứng thú mà là trầm tư.

" Có người quan tâm ngươi, ngươi nên thỏa mãn ". Hạ Thanh Hòa cắt miếng thịt bò thành từng miếng nhỏ, đồng thời nói :" Khải Thụy không cùng ăn sao ?"

Khải Thụy là tên của nam nhân này. Từ năm 25 tuổi đi theo Quý Mộc đến đây cũng đã 8 năm.

" Ở ngoài còn có công việc, lần sau ta sẽ mời Hạ thiếu ". Khải Thụy cười rồi ra khỏi phòng.

" Anh hai ". Đợi Khải Thụy sau khi đi ra ngoài, Mộ Tiêu Vân hỏi, " Anh trả hắn bao nhiêu tiền một tháng để có thể mời hắn đến đây ".

Ha Ha... Hạ Thanh Hòa cười ra tiếng:" Vấn đề này, ta tám năm trước đã hỏi qua. Vân Vân, ngươi và ta quả nhiên hợp nhau ". Tám năm trước, Quý Mộc nói muốn đem nơi này trở thành nhà hàng thịt bò, đầu bếp thì hắn chỉ thấy một mình Khải Thụy. Xuất phát từ trực giác của thương nhân, hắn chắc chắn Khải Thụy không đơn giản là một đầu bếp, ít nhất lúc ấy Hạ Minh Hòa đã nghĩ như vậy.

Bất quá, khi hắn ăn thịt bò thì hắn tin tưởng người này là đầu bếp. Nếu không phải đầu bếp, không biết hắn sẽ ở chỗ này làm gì. Chính là Hạ Đại thiếu không hứng thú muốn biết, mà hắn cũng biết, người này sẽ không gây nguy hiểm cho Quý Mộc.

Bởi vì... Bởi vì sao, Hạ Đại thiếu cũng không nói.

Mộ Tiêu Vân thấy Hạ Thanh Hòa tự kỉ cũng không còn lời gì để nói. Ngược lại Quý Mộc trả lời : " Ta đầu tư 100 vạn, sau đó lấy 30% cổ phần cho hắn ". Nói cách khác, nhà hàng này là của hai người hắn và Khải Thụy.

" Nhớ roc lúc ấy Doãn Hạo đã  phản đối ". Dám ở trước mắt Quý Mộc đề cập đến Doãn Hạo cũng chỉ có một mình Hạ Thanh Hòa. Mộ Tiêu Vân cùng Hạ Minh Hòa đều luôn không nhắc đến Doãn Hạo vì không muốn trong lòng Quý Mộc còn bóng dáng của Doãn Hạo, nhưng Hạ Đại thiếu làm việc luôn làm theo ý của mình, duy nhất chỉ có việc của Hạ Minh Hòa thì hắn phải chiều theo ý của đệ đệ.

" Cho dù hắn phản đối thì như thế nào ?" Quý Mộc hỏi lại. Nhắc đến Doãn Hạo tuy trong lòng Quý Mộc có chút đau nhưng là nam tử hán đại trượng phu, hà tất vì tình cảm mà buồn khổ. Dứt bỏ hình bóng của Doãn Hạo, Quý Mộc cảm thấy bên ngoài kỳ thật là trời cao bể rộng.

" Ý tưởng của các người luôn hoàn toàn bất đồng. Ngươi thích chơi, hắn thì luôn làm theo khuôn phép, đây là giống như cô và dượng. Nghe ba mẹ ta nói, năm đó cô gả cho dượng là do cô thích dượng cho nên ông ấy mới đến được vị trí này ". Hạ Thanh Hòa nói lời này là trước mặt người trong nhà mà nói, " Nhưng Trần thúc thúc bất đồng, ông có tâm huyết của nam nhân ".

" Hạ Đại thiếu khi nào biết xem tướng ?". Quý Mộc nguýt hắn một cái. Sau đó hít một tiếng khí :" Kỳ thật khi cùng Hạo tử cùng một chỗ, chúng ta liền rõ ràng, chúng ta sẽ cùng đi đến cuối cùng. Thời niên thiếu vô tri, chưa từng có ý nghĩ có thể hay không đến cuối cùng. Sau khi ba hắn đến vị trí đó, chúng ta đều biết điểm cuối đã đến rồi. Nhưng chúng ta đều là người quật cường, ai đều không nguyện ý nhận thua, nhưng rốt cuộc hắn vẫn bị trách nhiệm cùng nghĩa vụ đánh bại ".

Quý Mộc nghĩ thầm rằng, liền tính cha mẹ còn tại thế, hắn khẳng định sẽ come out mà không nghĩ đến thể diện của cha mẹ. Hắn tính tình lười nhác, Thanh Hòa cũng là một người như vậy nhưng Doãn Hạo thì không phải.

"Các ngươi đều không có kiên trì như Minh Minh ". Năm năm trước, khi hắn nghe đệ đệ nói y yêu sớm, sẽ hủy đi đứa nhỏ kia, mà con đường này lại rất gập ghềnh.

Nhưng đệ đệ lại nói, nếu không phải cậu thì người đầu tiên bị hủy chính là y.

Nếu tình cảm chống lại được thời gian khảo nghiệm, như vậy so với ngăn cản thì không bằng mỉm cười chúc phúc.

Hạ Thanh Hòa rất thương yêu Hạ Minh Hòa nhưng cũng không phải là không có lý trí. Nếu bọn họ cam tâm tình nguyện cùng một chỗ thì hắn sẽ giúp, nhưng nếu Hạ Minh Hòa miễn cưỡng Mộ Tiêu Vân thì hắn sẽ ngăn cách bọn họ. Hắn muốn Hạ Minh Hòa hạnh phúc thật sự mà không có tia miễn cưỡng.

" Đối với chuyện Tiền thị cùng Mộ thị hợp tác, các ngươi có ý kiến gì không ?" Hạ Thanh Hòa uống vài chén rượu đỏ, ăn vài miếng thịt bò trông rất hứng thú.

" Đứng ở lập trường của Mộ thị, công trình của chính phủ lần này không phải là vì kiếm tiền mà là vì cùng Tiền thị hợp tác, song phương đều có lợi, cho nên bọn họ hợp tác không có bất kỳ vấn đề nào. Nhưng..." Mộ Tiêu Vân dừng lại, bởi vì cậu biết Hạ Thanh Hòa cùng Tiền đổng quan hệ không tồi, cho nên cậu không biết kế tiếp cậu đề  nghị thì Hạ Thanh Hòa nghĩ như thế nào, " Nếu đứng ở góc độ cá nhân, để đối phó với Mộ thị, trước tiên ta sẽ giải quyết đồng bọn của họ ".

" Muốn đẩy Tiền thị ra có chút khó khăn ". Quý Mộc trầm tư. Tín dụng của Tiền thị vô cùng tốt, đừng nói đến quan hệ với Hạ thị không tồi, chính là mặt khác cùng các công ty kiến trúc cũng quan hệ không tồi.

" Nếu tài liệu của họ xảy ra vấn đề, thứ tín dụng này sẽ trở nên rất rẻ ".

" Lão Tiền rất vô tội ".

"Anh Thanh Hòa không phải là người hay đồng tình với người khác ". Mộ Tiêu Vân cười, chỉ ra, " Ta cũng không muốn đối phó với người khác, ta chỉ muốn cho Mộ thị nếm thử. Thời điểm Mộ thị xuất hiện khủng hoảng kinh tế, Mộ Hữu Thành sẽ biết, 30% cổ phần trong tay mẹ ta có bao nhiêu quan  trọng. Cho đến lúc đó, Mộ thị chính là của ta ". Cậu không thích Mộ Hữu Thành đem Mộ thị giao vào tay mình, cái cậu muốn chính là đoạt lấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net