Chương 146

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộ Tiêu Vân đã từng nói cậu không hận Mộ Hữu Thành, cũng không hận người Mộ gia, cậu chỉ muốn đem những lo lắng cực nhọc của mẹ cậu cho họ nếm trãi. Cậu cũng không oán hận Mộ Hữu Thành cùng mẹ cậu ly hôn, hôn nhân không có tình yêu quả thật rất đau khổ, cho nên cậu hiểu được. Cái mà cậu không thể lý giải là Mộ Hữu Thành luôn miệng nói yêu thương cậu nhưng lại vì một gia đình khác mà làm tổn thương cậu, cứ việc lấy tuổi của cậu bây giờ cậu cũng không cần tình yêu thương đó nhưng nghĩ đến kiếp trước cậu lại hận.

Chỉ ngẫm lại đời trước ngay cả ngày giỗ của mẹ cũng chẳng quan tâm, ông ta làm cha mà cũng chưa bao giờ nhắc nhở, tâm Mộ Tiêu Vân như bị nhéo một cái, cũng may đời này có thể làm lại một lần.

"Như vậy, nếu Mộ thị có Tiền thị hợp tác thì việc làm lũng đoạn tài chính có chút khó khăn ". Hạ Minh Hòa và Hạ Thanh Hòa đều có tư thái ăn cơm từ tốn, đây chính là quy củ của Hạ tư lệnh. Ăn cơm không thể nóng vội.

" Cho nên, nếu như không thể tách Tiền đổng ra, chúng ta chỉ có thể làm lũng đoạn cả hai ". Mộ Tiêu Vân nheo lại ánh mắt bắn ra hàn quang, ánh mắt như thế lại xuất hiện trên người thiếu niên 18 tuổi thật sự hiếm thấy. Chính là, nếu đối với Mộ Tiêu Vân, mặc kệ là Hạ Thanh Hòa hay Quý Mộc đều mang thái độ thưởng thức. Bởi vì khi bọn họ 18 tuổi cũng không lãnh tĩnh, tâm cơ như Mộ Tiêu Vân.

Chính là, thiếu niên này khi ở cùng với Hạ Minh Hòa thì thái độ hoàn toàn tương phản.

" Như vậy ý của Vân Vân là ?" Hạ Thanh Hòa nhướng mày, không biết như thế nào. Hạ Minh Hòa cảm thấy phương thức xử sự hành vi của cậu giống như thấy được một con người khác của mình, hắn dám khẳng định thiếu niên này tâm cơ rất sâu.

Chính là hắn càng tò mò, dựa vào cái gì mà năm năm trước Mộ Tiêu Vân có thể bình tĩnh mà mang Lý Ngải Thanh xuất ngoại. Hắn đã hỏi qua Quý Mộc, năm năm trước Quý Mộc lần đầu gặp gỡ Mộ Tiêu Vân, từ trong miệng Quý Mộc, hắn càng khẳng định, thiếu niên này không như người bình thường. Hoặc là nói, cậu không giống như một hài tử 13 tuổi, cũng không giống thiếu neien 18 tuổi  như hiện tại.

Bất quá cũng không quan trọng.

Hiện tại, người có khả năng trở thành đối thủ của hắn đã trở thành con dâu Hạ gia.

Tại trong lòng Hạ Đại thiếu và Hạ Minh Hòa có cùng ý tưởng rằng Vân Vân chính là con dâu nhà họ Hạ mà không phải là con rể.

Mộ Tiêu Vân nhíu mày, ánh mắt biến thái của Hạ Đại thiếu làm cậu có cảm giác bị rình coi, nếu người này là đồng tính thì cậu sẽ không chút nghi ngờ mà nghĩ hắn có ý với mình, nhưng Hạ Thanh Hòa không phải đồng tính.

Mộ Tiêu Vân nhìn Hạ Thanh Hòa cùng Quý Mộc :" Quan hệ của anh Thanh Hòa cùng Tiền đổng rất tốt nên anh quyết định đi. Tiền thị đổi ý không hợp tác với Mộ thị thì tiền bồi thường ta sẽ chịu. Hoặc là chúng ta thông báo một tiếng cho Tiền đổng, bảo hắn hợp tác với chúng ta. Tiền đổng là người thông minh nên sẽ không làm việc gì bất lợi với mình, không phải sao ?"

"Vân Vân lại mang vấn đề qua cho ta sao ". Hạ Thanh Hòa khẽ mỉm cười, người này thực thích cười, lúc cười rộ lên sự nhã nhặn cùng mị lực. Nhưng tươi cười cũng là một phương pháp che dấu Mộ Tiêu Vân đã thấy bộ mặt thật của Hạ Thanh Hòa, người này tuy nở nụ cười tao nhã nhưng thực chất không phải là như vậy.

Mộ Tiêu Vân mỉm cười :" Vậy cái mũ này anh mang không ?"

" Mang ". Hạ Thanh Hoa sảng khoái nói, hắn có thể không mang sao ?

" Hôm nào anh Thanh Hòa đến nhà chúng ta ăn đồ nướng, tay nghề anh ấy rất điêu luyện ". Mộ Tiêu Vân biết có thể chế phục Hạ Thanh Hòa chỉ có đệ đệ bảo bối của hắn.

" Thật sự ?" Quả nhiên ánh mắt của Hạ Thanh Hòa sáng rực lên, " Thời điểm nào Minh Minh học được nướng đồ ăn sao ta lại không biết ?"

" Hôm đi chơi ngày Quốc khánh, anh ấy liền học, quả thật là trời cho ". Mộ Tiêu Vân giải thích.

" Quả nhiên có vợ liền sẽ trở nên hiền lành " Trong lời nói của Hạ Thanh Hòa tràn ngập vị chua.

Mộ Tiêu Vân chỗ nào không biết người này đang giả trang, vì thế cũng theo hắn :" Đó là do lúc nhỏ anh chăm sóc rất tốt ".

" Thật sự ? Vân Vân cũng cho là như thế ? Ta chăm sóc hài tử rất có thiên phú trời cho phải không ?" Hạ Đại thiếu có đôi khi làm cho người khác không biết nói thế nào.

" A". Mộ Tiêu Vân nghĩ nghĩ, sau đó không trả lời.

Quý Mộc nhìn hai người không còn gì để nói.

Công trình của chính phủ lần này do Mộ thị đảm nhận đã bắt đầu khởi công, mà lại có tin tức Tiền thị cùng Mộ thị hợp tác. Mộ thị nếu liên thủ cùng Tiền thị làm công trình thì lấy chất lượng của Tiền thị cam đoan ông trình này sẽ được đánh giá rất cao.

Kế hoạch của Mộ Tiêu Vân lúc trước là đợi công trình tiến hành được một nửa sẽ làm lũng đoạn tài liệu kiến trúc, như vậy công trình của chính phủ sẽ không đúng hạn hoàn thành, mà Mộ Hữu Thành lại là chủ tịch trách nhiệm lại càng lớn hơn.

Nếu bên chính phủ tạo áp lực thì vị trí này ông ngồi không yên.

Nhưng hiện tại, Mộ thị lại có Tiền thị liên minh thì không dễ đối phó như vậy. Bởi vì đối phó Mộ thị thì đầu tiên phải đấu với Tiền thị, hơn nữa quan hệ của Tiền đổng và Hạ Thanh Hòa không tồi, nên việc đấu với Tiền thị không nằm trong kế hoạch của Hạ Thanh Hòa.

Mộ Tiêu Vân cầm quyển sách ghé vào trong thư phòng nhìn nội dung kế tiếp của < song song thế giới >. " Tình huống của Lâm Đức Quân bên kia thế nào ?" Nhìn bộ dáng phi thường thoải mái của Mộ Tiêu Vân, hiển nhiên cậu không vì chuyện Tiền thị cùng Mộ thì hợp tác mà phiền lòng.

Mọi việc đều có hai sự tính toán, Tiền thị là một vấn đề, nhưng đây không làm cho Mộ Tiêu Vân phiền lòng. Cậu còn không ngu ngốc đến nổi đem mục đích của mình nói cho mọi người, cho nên Mộ Tiêu Vân vẫn còn có quyết định của mình.

" Dựa theo trước kia, tài liệu của công trình Mộ thị đều do Lý Đức Quân tìm. Bởi vì tài liệu kiến trúc của Lý Đức Quân rất thực tế, giá cả lại có lợi cho Mộ thị nên đích xác là có ưu thế, cho nên Mộ Hữu Thành ở trước các cổ đông khác không có gì để nói. Mà công trình chính phủ lần này Lý Đức Quân cũng cho rằng tư liệu kiến trúc sẽ do hắn phụ trách nhưng Mộ Hữu Thành lại nói là hợp tác với Tiền thị làm cho mặt của hắn đều  biến đen". Đối phương tỏ vẻ mang theo sung sướng mà cười.

Hì hì...Mộ Tiêu Vân cười ra tiếng, đây là một mặt Hạ Minh Hòa chưa từng thấy qua, trêu đùa mang theo vài phần biếng nhác, cậu có chút tùy ý mà nằm trên ghế sa lông, sách từ trên tay buông xuống cũng không nhặt lên mà là tiếp tục nằm :" Lý Đức Quân không xấu, nhưng có tâm tư, có lẽ là do bằng cấp thấp nên đầu óc cũng không tốt lắm. Tâm tư của hắn biểu hiện rất rõ ràng, nhưng Mộ Hữu Thành lại dễ dàng tha thứ, phỏng chừng vẫn nhớ kỹ chuyện cũ. Nếu Lý Đức Quân làm cho Mộ Hữu Thành không nhịn được nữa thì như thế nào ?"

"Ta cảm thấy Mộ Hữu Thành sẽ làm cho Lý Đức Quân không nhịn được mới sảng khoái ". Đối phương phát biểu ý kiến của mình.

Hì hì...Mộ Tiêu Vân vừa cười :" Theo ta nghĩ giống nhau ".

" Vậy kế tiếp ngươi định làm thế nào ?"

" Kế tiếp yêu cầu người quan tâm một chút, Lý Đức Quân sẽ không bao giờ tự chui đầu vào miệng sương dương, vì vậy chỉ cầ có người thúc đẩy là được ". Mộ thị cùng Tiền thị hợp tác, nếu có người Mộ thị đến phá hư thì Tiền thị sẽ nghĩ thế nào ?

Mộ Tiêu Vân có chút chờ mong, nếu Mộ thị không có Tiền thị hổ trợ, công trình chín phủ sẽ dừng lại, như vậy Mộ Hữu Thành thực khó mà trả lời cho chính phủ, nếu một xí nghiệp bị chính phủ đưa vào sổ đen thì tương lại nó liền bị triệt hoàn toàn.

Hơn nữa trong tay Mộ thị không chỉ có một công trình của chính phủ. Công trình chính phủ nếu ai cũng biết là Mộ thị bị thâm hụt tiền, cho nên mục đích của Mộ thị chính là làm tốt quan hệ với quan viên chính phủ.

Như vậy, nếu bọn họ lũng đoạn thì không chỉ công trình chính phủ bị dừng lại mà các công trình khác trong tay Mộ thị cũng phải dừng lại.

Mộ Tiêu Vân biết công trình trong tay Mộ thị là tòa nhà 7 tầng, diện tích tương đối lớn. Hơn nữa đầu sang năm là phải bàn giao, rất nhiều người đã định mua, nếu nó xuất hiện vấn đề thì nhất định những người đó sẽ nháo loạn.

Mộ Tiêu Vân có tính toán, làm lũng đoạn tài chính phải sang năm, cậu muốn từ từ đến, cậu muốn dùng tiền của Mộ thị mà thu mua Mộ thị.

" Ta biết nên làm thế nào ".

Sau khi cúp điện thoại, Mộ Tiêu Vân duỗi cái lưng biếng nhác. Vừa muốn nhặt sách lên, điện thoại lại vang lên, Mộ Tiêu Vân nhìn là điện thoại của Trần Cảnh Văn.

Người này từ sau buổi Quốc khánh đi chơi đã không có liên hệ với cậu, dựa theo tính cách của Trần Cảnh Văn xem như có thể chịu. Mộ Tiêu Vân nghĩ thầm rằng, lúc trước không liên hệ là bởi vì biết cậu và Hạ Minh Hòa là đồng tính luyến cho nên ngại ngùng đi. Vậy bây giờ liên hệ là có việc gì ?

Bắt điện thoại, Mộ Tiêu Vân trêu tức :" Trần đại thiếu phong lưu trở lại sao ? Nhớ rõ gọi điện cho ta?"

" Tới địa ngục đi ". Vừa mở miệng là phương thức nói chuyện của Trần Cảnh Văn, điều này làm cho Mộ Tiêu Vân an tâm chút ít, xem ra hắn không so đo việc cậu ở cùng Hạ Minh Hòa ở chung. " Ta không điện thoại cho ngươi, ngươi liền không gọi cho ta sao ?" Trần Cảnh Văn oán giận. Trên thực tế, gần đây hắn không liên hệ Hạ Minh Hòa cùng Mộ Tiêu Vân là do sự tình không tự nhiên của hai người họ, thứ hai là do sáu tháng cuối năm công việc rất nhiều, cho nên Trần đại thiếu không có thời gian.

Mới vừa hoàn thành một dự án, sáu tháng cuối năm cũng bớt việc, nhiều lần lật xem danh bạ điện thoại, cuối cùng vẫn gọi cho Mộ Tiêu Vân.

Thiếu niên này rốt cuộc vẫn là bạn bè. Chính mình không gọi trước cho cậu, cư nhiên cậu cũng không gọi tới cho mình. Vậy thời điểm năm năm trước khi cậu rời đi thì tại sao lại không cùng Minh Minh liên hệ ?

Trần Văn Cảnh nhớ rõ, thời điểm Mộ Tiêu Vân xuất ngoại, thường xuyên hỏi Hạ Minh Hòa phương thức liên hệ Mộ Tiêu Vân, nhưng Hạ Minh Hòa một lần lại một lần cũng không biết nên dần dần cũng phai nhạt. Nếu hắn sớm phát hiện một chút, thì chính mình sẽ đối Mộ Tiêu Vân có một loại tồn tại khác...

Không không không, Trần Cảnh Văn lắc đầu.

"Không phải ta sợ quấy rầy Trần thiếu gia phong hoa tuyết nguyệt sao?" Mộ Tiêu Vân cười cười vì mình lấy cớ.

Cậu cũng không phải nữ nhân mà cả ngày nấu cháo điện thoại, cũng không giống phụ nữ mà mỗi lần nhàm chán khi gọi sẽ gọi điện thoại hỏi bạn bè đang làm gì. Hiện tại trong lòng cậu là làm thế nào để chỉnh Mộ gia suy sụp.

" Ta phong hoa tuyết nguyệt nếu như không có Mộ công tử ngươi như vậy thật sự tổn thất lớn ". Nhớ năm đó thời điểm học trung học, Trần Cảnh Văn học khoa văn, thư tình cũng viết rất nhiều đương nhiên  thư tình cũng thu được không ít, về điểm xuất khẩu thành thơ cũng có chút bản lĩnh, hắn đương nhiên tán gẫu được.

" Được a, kế tiếp vài ngày có thời gian đi nơi nào phong hoa tuyết nguyệt, ta sẽ liều mình bồi quân tử ". Mộ Tiêu Vân đề xuất.

" Quân tử nhất ngôn?" Trần Cảnh Văn nghĩ nếu Mộ Tiêu Vân đáp ứng rõ ràng như vậy, đương nhiên hắn muốn đem cơ hội nắm chắc.

" Tứ mã nan truy ". Mộ Tiêu Vân nói tiếp.

" Vậy đêm nay đi, sáu giờ tối có rảnh không ?"  Đế Phi là nơi giải trí số một số hai của B thị, các cô nương đẹp nhất đều ở Đế Phi.

"Không thành vấn đề ". Mộ Tiêu Vân cũng đáp ứng rõ ràng, " Nhưng ngươi xác định ta có thể đi vào sao ?" Quản lí ở B thị phi thường tốt, chính là cấm trẻ vị thành niên cấm vào tiệm net, quán bar.

" Ngươi nhìn thế nào cũng không giống vị thành niên " Trần Cảnh Văn cố ý đả kích.

" Đến lúc đó ta sẽ nói với bảo an, ta là do Nhị công tử nhà Trần cục trưởng mời tới ".

" Vậy ngươi nhớ rõ ngày hôm sau vội tới nhặt xác ta vì lão ba ta sẽ giết ta ". Trần Cảnh Văn cũng cười, " Đúng rồi ta vừa rồi đã gọi cho Minh Hòa không được, ngươi hãy gọi hắn cùng tới ".

" Anh ấy không có ở B thị, có việc nên đã đi nơi khác ".

" A? Nói cách khác là đêm nay chúng ta có thể chơi điên cuồng ?" Trần Cảnh Văn có chút chờ mong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net