Chương 151

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phanh một tiếng, Mộ Tiêu Vân té lăn chổng vó trên đất, từ giờ phút này không khí bắt đầu ngưng trụ.

Trần Cảnh Văn xấu hổ nhìn Mộ Tiêu Vân, có chút không biết làm sao, mà Mộ Tiêu Vân cũng ngây ngẩn cả người, qua thật lâu mới kịp phản ứng tiếp đó liền cười ha ha.

" Ngươi có cần phải khẩn trương như vậy không ?" Từ dưới đất đứng lên, Mộ Tiêu Vân chịu đựng đau đớn ở mông, cậu có chút buồn bực nhìn Trần Cảnh Văn.

Tâm của Trần Cảnh Văn vẫn còn lơ lửng, trời biết hắn vừa rồi hắn có bao nhiêu xúc động muốn ôm lấy cậu mà thổ lộ. Cũng may lí trí tới đúng lúc, hắn đúng lúc đẩy Mộ Tiêu Vân ra nếu không sẽ rất khó xử. Hắn không chỉ không có biện pháp mà nhìn Mộ Tiêu Vân mà người bạn từ nhỏ đến lớn của hắn cũng không biết làm sao đối mặt.

Tình cảm của nam nhân cũng như nữ nhân, đều là yêu thương hết lòng, trong mắt không chứa nổi hạt cát, huống chi việc tranh đoạt người yêu không phải vấn đề hạt cát mà là vấn đề nguyên tắc.

Nghĩ đến đây sắc mặt Trần Cảnh Văn thay đổi.

Mộ Tiêu Vân cũng ý thức được tình huống có chút thay đổi, cậu thu hồi thái độ bất cần đời, ngồi vào ghế sa lông đối diện Trần Cảnh Văn hỏi :" Cảnh Văn, ngươi cũng muốn đi con đường này sao ?" Nghĩ đến vấn đề Từ Nham nói hôm qua, Mộ Tiêu Vân theo bản năng cho là như vậy nhưng không biết người trước mắt muốn đi con đường này là bởi vì mình.

Trần Cảnh Văn không biết trả lời như thế nào, hắn nghĩ có lẽ một ngày nào  chính mình sẽ đi con đường này, chính là người kia sẽ vĩnh viễn không phải là người đối diện này, nhưng mà hắn không nghĩ quá nhanh sẽ đối mặt, hơn nữa người hỏi vấn đề này lại là Mộ Tiêu Vân.

Hắn có thể đối mặt với bất cứ kẻ nào hỏi hắn nhưng hắn rất ít nhìn thẳng vào Mộ Tiêu Vân, cho dù nhìn cũng nhanh chóng dời tầm mắt, sợ là bị nhìn ra cái gì, chính là lần này hắn lại dám nhìn.

Thiếu niên chỉ mới 18 tuổi thôi nhưng thật sự rất tuấn mỹ, Trần Cảnh Văn biết qua tiếp vài năm, đến 20 tuổi thiếu niên này sẽ càng đẹp trai, đó là một vẻ đẹp đầy mị lực mà không phải ngây ngô như thiếu niên 18 tuổi.

Mặc dù có chút gầy, nhưng sắc mặt thực tốt, tinh thần cũng thực tốt. Là Hạ Minh Hòa đem cậu chăm sóc thực tốt. Hắn biết rõ tính cách Hạ Minh Hòa, tựa như y hiểu biết tính cách của hắn. Một khi động tâm, Hạ Minh Hòa bất luận kẻ nào đều quý trọng tình cảm hơn.

" Ngươi không muốn nói với ta sao ?" Thấy Trần Cảnh Văn trầm mặc, Mộ Tiêu Vân tưởng hắn sợ, cho nên tiếp tục nói :" Ngươi cùng Từ Nham đều chuẩn bị đi trên con đường này sao ?"

Tâm của Trần Cảnh Văn chấn động, cả người đều khẩn trương lên :" Hắn đêm qua đã nói gì với ngươi sao ?" Đúng rồi, hắn hôm nay sáng sớm lại đây chính là bởi vì hắn biết tối hôm qua là Từ Nham đưa Mộ Tiêu Vân về, hắn có chút khẩn trương, sợ Từ Nham nói gì đó. Tuy rằng Từ Nham biết hắn thích Mộ Tiêu Vân, chính là hắn sợ nhắc tới đề tài đồng tính, cho nên sáng sớm đã đến rồi.

Nào biết đâu mở cửa chính là Hạ Minh Hòa, tâm hơi có chút buông xuống.

Chính là có chút bất an.

Hắn cảm thấy nếu Từ Nham cùng Mộ Tiêu Vân ở cùng một chỗ thì việc mình thích Mộ Tiêu Vân sẽ bị vạch trần.

" Không, hắn chính là hỏi ta con đường này có khó đi hay không ". Mộ Tiêu Vân nhìn thấy Trần Cảnh Văn khẩn trương, dừng một chút lại nói :" Từ Nham nói hắn thích ngươi ".

Mặt nóng lên giống như hỏa thiêu, tâm bỗng dưng khẩn trương lên, Trần Cảnh Văn đều cảm thấy hô hấp có chút khó khăn. Cái tên Từ Nham chết tiệt kia, hắn rốt cuộc đang nói cái gì.

" Ngươi đừng nghe hắn nói lung tung, ta cùng hắn không có việc gì ". Hắn lập tức giải thích.

Mộ Tiêu Vân nhíu mày, " Hắn không nói gì ". Chuyện tình của bọn họ thì chính bọn họ giải quyết. Sau đó cậu đứng lên, buổi sáng còn chưa có ăn cơm, đã có chút đói bụng, " Muốn cùng ăn cơm không ?"

" Không, ngươi đã không có việc gì, ta đi về trước, công ty còn có chút việc ". Đứng dậy, hắn là muốn đi tìm Từ Nham đem mọi việc hỏi cho rõ ràng.

" Ân ". Nhìn hắn vội vàng rời đi, Mộ Tiêu Vân chỗ nào không biết tâm tư của hắn, nghĩ nghĩ lại gọi điện thoại cho Từ Nham, đem sự tình từ đầu đến cuối nói một lần.

Tiếp, Mộ Tiêu Vân thảnh thơi ăn xong bữa sáng Viêm Hạo đã chuẩn bị tốt.

Cuộc sống như vậy thực an bình, nếu bên người có người ăn cùng. Cho nên sau khi ăn điểm tâm, Mộ Tiêu Vân cầm di động tản bộ trong hoa viên, một bên tưới nước, một bên gọi điện cho Hạ Minh Hòa.

" Đã rời giường ?" Hạ Minh Hòa còn ở trên xe, nếu không phải Mộ Tiêu Vân gọi điện thoại thì y vẫn còn ngủ gà ngủ gật.

" Ân, anh chuẩn bị làm sao ?"

" Còn nửa giờ nữa, đã ăn điểm tâm chưa ?" Đứa nhỏ này dạ dày không tốt, chỉ sợ cậu quên ăn điểm tâm.

" Đã ăn, có chút mất mác ". Mộ Tiêu Vân cao hứng nói lời tâm tình làm cho người động tâm, " Bởi vì không có anh bên người ".

Cho dù Mộ Tiêu Vân không nhìn thấy cũng biết tai của Hạ Minh Hòa đang đỏ ửng, mỗi lần như vậy, Hạ thiếu gia sẽ trầm mặc, cho nên Mộ Tiêu Vân tiếp tục nói :" Đến trường quay sớm một chút quay cho xong trở về, bởi vì thật lâu em chưa cùng anh ăn điểm tâm ".

Hạ thiếu gia vẫn trầm mặc, chính là bàn tay cầm di động đã tăng thêm lực đạo. Nhưng cảm xúc càng lúc càng lớn.

" Được, em đi tản bộ, anh nhanh chóng trở về ". Sau khi nói xong Mộ Tiêu Vân thu lại điện thoại. Khóe  miệng Mộ Tiêu Vân gợi lên ý cười sung sướng, cảm giác khi dễ Hạ thiếu gia phi thường tốt.

Mộ Tiêu Vân sau khi đến từ tháng 9, đến nay đã cuối tháng 11, cậu hiếm khi đi lại ở tiểu khu, có thì cũng chỉ là cùng Hạ Minh Hòa đi siêu thị mà thôi, hôm nay tâm tình cậu không tồi, vì thế liền thay đồ, mang dép lê một người từng bước đi ra.

Cái gọi là khu biệt thự, không thể nghi ngờ là tiểu khu sa hoa nhất, đương nhiên bao gồm cả những phương thức giải trí cơ bản. Trong tiểu khu có một khu giải trí, bên trong còn có hồ bơi, khu rèn luyện, thế nhưng còn có khu KTV. Thời điểm Mộ Tiêu Vân đi dạo, bên trong có người đi ra nồng nhiệt tiếp đón :" Ngài hảo, xin hỏi ngài có cần hỗ trợ gì không ?"

Mộ Tiêu Vân mỉm cười nói :" Chính là tùy ý nhìn xem ".

" Mời ngài cứ tự nhiên, nơi này có tạp chí giới thiệu vắn tắt về khu giải trí ". Người này thái độ thực tốt, vội vàng lấy sách cho Mộ Tiêu Vân.

Mộ Tiêu Vân ngồi trên ghế sa lông, tùy ý lật xem. Thời điểm phục vụ mang cho cậu một ly trà, cậu có chút hứng nói :" Những người luyện Takwondo có nhiều không ?"

" Bởi vì nơi này vì tiểu khu mà mở ra, cho nên hội viên đều là người của tiểu khu này hoặc là các tiểu khu lân cận, nhân viên cũng không nhiều lắm ". Người phục vị cũng thành thật trả lời, " Nhưng giáo viên luyện cho chúng ta phi thường có trách nhiệm, bởi vì người không nhiều lắm nên mới dạy cẩn thận ".

" Điều này cũng đúng ". Mộ Tiêu Vân gật gật đầu, " Vậy phí tính như thế nào ?"

" Thẻ hội viên, ngài có thể làm, cũng rất đơn giản ".

" Vậy làm thẻ hội viên đi, khi nào bắt đầu luyện tập ?"

" Đây là chương trình học Taekwondo, ngài có nhìn một chút, chỉ cần ngài muốn chúng ta liền có thể luyện ".

Vì thế, Mộ Tiêu Vân cầm thẻ hội viên, cầm tài liệu của trung tâm giải trí, tâm tình rất tốt mà về nhà. Chính là, cậu nếu có dự kiến trước tuyệt đối sẽ không tham gia cái này, nhưng là do cậu không dự kiến trước nên vài ngày sau thời điểm Hạ thiếu gia trở về, cậu thật hối hận muốn chết.

Nhà bà nội Mộ.

Từ khi Mộ thị niêm yết, bà Mộ ngày càng vui vẻ, đi đường như bay. Công ty con trai thành công niêm yết, bà đương nhiên vui vẻ.

" Mẹ, công ty đại ca thành công niêm yết, các hạng mục càng nghiêm khắc, chính là có chuyện ta vẫn không rõ, anh hai cũng không nhắc qua, không biết là mẹ có biết hay không ?" Con gái nhà họ Mộ nói.

" Chuyện gì ?" Bà nội Mộ đẩy đẩy mắt kính, mắt kính này là do Diêu Tinh Tinh mua cho bà.

" Năm năm trước Ngải Thanh cùng anh hai ly hôn, họ đã có hiệp nghị gì ? Chuyện này anh hai có nói với mẹ không ?" Mộ Tú thuần túy bát quái.

Cái này... Bà Mộ trầm mặc một chút. Chuyện này bà đã hỏi qua Mộ Hữu Thành, nhưng Mộ Hữu Thành đều lấy cớ cho qua. Mộ Hữu Thành biết Mộ gia không thích Lý Ngải Thanh, nên việc ông đem 30% cổ phần cho Lý Ngải Thanh không nói cho  bất luận kẻ nào, ông cũng sợ phiền toái.

" Đây là việc của anh hai ngươi, ngươi lo lắng như vậy làm gì ?" Tâm bà Mộ cũng có chút thiên vị, tuy rằng bà đối xử với con gái tốt hơn so với con dâu nhưng con gái rốt cuộc cũng gả cho người khác như bát nước đổ đi.

" Mẹ, người nói cái gì ". Sắc mặt Mộ Tú không dễ nhìn, " Con chỉ là lo lắng, Tiêu Vân không phải nói Ngải Thanh đã tái hôn sao ? Nếu cô ta mang theo chồng muốn chia tiền với anh hai thì sao ?" 

" Chia cái gì ?" Ngữ khí bà Mộ có chút nặng, " Công ty này tương lai là của Tiêu Vân, cho dù Lý Ngải Thanh muốn chia đều, thì chỉ cũng có thể cho Tiêu Vân, đừng nghĩ cho người khác ".

" Mẹ, nói cũng không thể như vậy. Cho dù Lý Ngải Thanh cho Tiêu Vân, nhưng anh hai còn có Tính Tình cùng Tiểu Lâm thì sao ? Diêu Tinh Tinh rất lợi hại, nếu không phân cho bọn họ thì chuyện này sẽ bị nháo rất lớn ".

" Chuyện này ngươi đừng nói, chuyện của anh ngươi, ta cùng anh ngươi sẽ tính, Tiêu Vân là người thích hợp nhất kế thừa công ty, Tiêu Lâm tuy rằng cũng thông minh nhưng ngươi đừng quên, nó có một người mẹ rất lợi hại, tương lai khẳng định sẽ bị mẹ hắn quản. Tiêu Vân thì không giống, Lý Ngải Thanh và anh ngươi ly hôn, bên cạnh Tiêu Vân cũng chỉ có chúng ta, cũng chỉ có thể dựa vào chúng ta ". Tâm tư của bà Mộ cũng không  nhỏ.

Mộ Tú hắc hắc nở nụ cười vài tiếng :" Mẹ, người cũng không đơn giản nha ".

Người một nhà không ai là không động tâm với tiền của Mộ Hữu Thành.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net