Chương 152

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộ Tú nói rất tùy ý nhưng lại để lại trong lòng của bà Mộ.

Bà Mộ đã lớn tuổi nhưng cả ngày phòng bị con dâu tham tiền của con trai, bà nghĩ trước khi mất phải đem tiền của con trai an bài tốt.

Trong nhà họ Mộ, nếu như nói Mộ Hữu Thành không có chủ kiến là một chuyện, như vậy bà Mộ lại là một chuyện khác.

Bà Mộ cả ngày luôn suy nghĩ về cổ phần của bất động sản Mộ thị, vì thế muốn gọi điện thoại cho Mộ Tiêu Vân, hỏi cậu có biết chuyện này hay không. Nhưng lại nhớ đến Mộ Tiêu Vân còn nhỏ, loại chuyện này không thể hỏi cậu, để tránh làm Mộ Tiêu Vân nhớ tới sự tình cha mẹ ly hôn, cho nên bà Mộ chỉ có thể gọi điện thoại cho Mộ Hữu Thành.

Bất động sản Mộ thị thành công niêm yết cùng thành công tiếp nhận công trình của chính phủ. Hơn nữa quan hệ cùng Tiền thị tốt hơn, cho nên gần đây Mộ Hữu Thành tại công ty lo lắng càng nhiều, hơn nữa quan hệ của ông cùng Lý Đức Quân ngày càng căng thẳng.

Bởi vì Mộ thị cùng Tiền thị ký hiệp ước, tiếp nhận công trình của chính phủ thì tài liệu kiến trúc ông đều đem qua Tiền thị, công trình lần này rất trọng yếu nên đối với thanh danh Tiền thị cùng Mộ thị rất quan trọng, Mộ Hữu Thành suy xét đến điểm ấy không sai nhưng ông lại bỏ qua tư tâm của Lý Đức Quân.

" Mộ đổng, cho dù cùng Tiền thị ký hợp đồng thì cũng không cần để họ tiếp nhận 100% tài liệu kiến trúc đi ?" Mộ Hữu Thành trong phòng làm việc, Lý Đức Quân một bên hút thuốc một bên hỏi.

" Chuyện này chúng ta đã thảo luận qua, Tiền thị trong giới kiến trúc có thanh danh rất tốt, cùng Tiền  thị làm tốt quan hệ tương đương với tìm cho Mộ thị một trụ cột vững chắc, ban giám đốc cũng đã đồng ý ". Mộ Hữu Thành nếu không kiên nhẫn tốt chỉ sợ lúc này hai người đã nháo lên.

" Như vậy chuyện ta đáp ứng người khác thì làm thế nào ? Chẳng lẽ muốn ta nói cho người khác rằng Mộ thị của chúng ta lớn như vậy nhưng sau khi niêm yết thành công nên bội ước ?" Lý Đức Quân gây sự.

" Đức Quân, đầu tiên ngươi thay mặt Mộ thị đáp ứng người khác là không có thông qua ban giám đốc. Tiếp đó trước đó ngươi cũng nên nói với ta trước một tiếng. Tiền thị với công trình kiến trúc kia so ra cái nào tốt hơn ngươi và ta đều rõ ràng ". Ngữ khí Mộ Hữu Thành có chút cường ngạnh.

Mấy ngày nay vốn đang cao hứng nhưng bởi vì sự kiện này nháo đến có chút phiền.

Tư tâm của Lý Đức Quân, Mộ Hữu Thành cũng hiểu được, chỉ cần đảm bảo không ảnh hưởng đến lợi ích của công ty thì ông cũng không quan tâm.

Nhưng hiện tại Lý Đức Quân đã chạm phải điểm mấu chốt của Mộ Hữu Thành. Nhưng Mộ Hữu Thành vẫn mong muốn có thể hảo hảo mà nói chuyện.

" Nhưng trước kia việc này luôn là do ta phụ trách, trước đó cũng cùng ban giám đốc thương lượng, ta đương nhiên trực tiếp cùng đối phương ký hợp đồng, hiện tại chúng ta đổi ý, vậy tiền bồi thường tính thế nào ?" Lý Đức Quân hỏi.

Mộ Hữu Thành nhíu mày :" Trước không phải ngươi nói chỉ mới nói chuyện, vẫn chưa ký hợp đồng sao ? Hiện tại sao lại biến thành đã ký hợp đồng ?"

" Trước đó đã ký hợp đồng, ta có rằng có thể thương lượng cùng bên kia giải trừ hợp đồng, cho nên ta không muốn làm cho mọi người lo lắng, nhưng hiện tại..." Lý Đức Quân nhún vai tỏ vẻ, " Đối phương nhất định theo ta đòi bồi thường hợp đồng, ta cũng không có cách nào ".

" Đức Quân, ngươi lần này thật quá đáng ". Thanh âm Mộ Hữu Thành đột nhiên tăng lên. Ông nhìn Lý Đức Quân, nhíu chặt mày đại biểu ông rất thất vọng. Lý Đức Quân thời điểm còn trẻ liền đi theo ông, cho dù bọn họ không có quan hệ huyết thống nhưng trong mắt Mộ Hữu Thành cũng coi hắn như người một nhà, thời điểm còn trẻ, Lý Đức Quân luôn đi theo ông gọi sư phụ, cái đứa nhỏ chịu khó kia hiện tại đứng trước mặt ông, tây trang phẳng phiu, ánh mắt cất giấu thế lực hoàn toàn bất đồng với trước kia.

Mộ Hữu Thành có chút đau lòng.

" Sư phụ, chuyện này giờ đã thành như vậy, vậy ngươi nói ta giải quyết thế nào ? Ta chính là đại biểu cho công ty, nếu ta thất tín với đối phương, chẳng khác nào là công ty thất tín. Chúng ta bây giờ đang trong thời kỳ đặc biệt, nếu đối phương kiện chúng ta ra tòa đối với chúng ta sẽ không tốt ". Lý Đức Quân ngừng một chút lại nói, " Ta biết chuyện này là do ta xúc động, nhưng sư phụ cũng không nói trước với ta một tiếng cũng có trách nhiệm đi ? Tuy rằng Tiền thị tại đây rất có thanh danh, nhưng công ty chúng ta vẫn luôn hợp tác, chỗ nào mà không cho công ty chúng ta ưu đãi cùng chất lượng cam đoan sao ?"

Cái này, lời Lý Đức Quân ngược lại là lời nói thật, hắn mặt dù tham lam nhưng cũng không qua loa. Hắn vẫn biết rõ, công ty muốn tiếp tục phát triển ra bên ngoài thì bất động sản của bọn họ phải cam đoan chất lượng, nếu động tay động chân vào kiến trúc mà phát sinh chuyện này ngoài ý muốn, đến lúc đó công ty sẽ gặp bất lợi cho nên hắn cũng không ngốc.

Cho nên thấy sắc mặt Mộ Hữu Thành trầm xuống, hắn cũng lập tức thừa nhận sai lầm của mình.

Tựa như Mộ Hữu Thành, hắn đã đi theo ông nhiều năm như vậy nên hắn cũng biết rõ tính cách của Mộ Hữu Thành, mười mấy năm trôi qua, người nào cũng thay đổi nhưng chỉ có người này là luôn thành thật như lúc trước.

Nhưng thành thật cũng không quản lý được công ty, Lý Đức Quân càng thêm suy nghĩ, không thể để công ty thật vất vả mới niêm yết lại bại trong tay Mộ Hữu Thành. Tuy rằng nói như vậy không đạo đức nhưng là sự thật.

Đang lúc Mộ Hữu Thành muốn mở miệng, di động liền vang lên. Ông lấy điện thoại ra, vừa thấy người gọi là bà Mộ, vì thế nhấn tắt. " Vậy ngươi cùng đối phương nói như thế nào ?"

" Công ty đối phương cự tuyệt ta, tuy rằng hợp tác nhiều năm như vậy, nhưng đối phương nói hắn không tín nhiệm ta có thể đại biểu cho công ty nên bọn họ muốn cùng ngươi nói ". Lý Đức Quân mở miệng.

" Vậy ngươi hẹn bọn họ, ta trực tiếp nói chuyện với họ ". Mộ Hữu Thành cũng không suy nghĩ nhiều, ông cảm thấy mình chính là cao tầng công ty, Lý Đức Quân không giải quyết được nên ông giải quyết cũng là thường tình. Chính là ông đã quên, công ty không phải có một người cũng không phải là nghĩa vụ của một mình ông.

" Vậy ta cùng bọn họ hẹn trước thời gian ". Thời điểm Lý Đức Quân ra ngoài, khóe miệng cười có chút sung sướng, thậm chí có chút châm chọc.

Chính là Mộ Hữu Thành nhìn không thấy.

Sau khi tiễn Lý Đức Quân ra ngoài, Mộ Hữu Thành liền gọi lại cho bà Mộ :" Mẹ, người tìm ta có việc ?"

Nói thật, Mộ Hữu Thành đối với lão mẹ của mình vẫn rất hiếu thuận, thậm chí là rất nghe lời. Chính là ông không phải ngu hiếu. Lúc trước cùng Lý Ngải Thanh ly hôn, nguyên nhân không chỉ ở việc người nhà không thích Lý Ngải Thanh nhưng quan trọng nhất chính là tình cảm của ông cùng Diêu Tinh Tinh.

" Hữu Thành, ta hôm nay xem một bộ phim truyền hình nhìn thấy người trong nhà lục đục với nhau ta thực lo lắng ". Bà Mộ bên kia điện thoại nhàn thoại việc nhà.

" Mẹ, người suy nghĩ nhiều rồi, phim truyền hình thì chỉ là phim, chỉ là dùng để giải trí nếu không có việc gì ta sẽ tắt máy ".

" Từ từ, mẹ nhìn thấy người trong TV liền nhớ tới ngươi, có một số việc ta muốn hỏi rõ ràng ". Tính cách bà Mộ bỗng nhiên đứng lên, nếu mềm nhẹ không hữu dụng vậy thì cường ngạnh.

" Việc gì ?" Mộ Hữu Thành chưa bao giờ đề phòng bà Mộ, bà Mộ lãi nhãi ông cũng biết, ở trong lòng ông mẹ cường thế như vậy mới đúng là bà.

" Năm năm trước, thời điểm ngươi cùng Lý Ngải Thanh ly hôn, tài sản đã chia như thế nào ?" Bà Mộ thẳng thắn hỏi.

" Mẹ, tại sao người lại hỏi vấn đề này ? Ta không phải đã nói sao ? Đây là việc của ta cùng Ngải Thanh, người cũng đừng quan tâm ". Mộ Hữu Thành có chút đau đầu. Trong công ty, Lý Đức Quân làm ông không an tâm, trong nhà còn có lão mẹ hỏi lung tung này kia. Đây là lần đầu Mộ Hữu Thành cảm thấy bà Mộ có chút phiền.

" Ta tại sao không thể quan tâm ? Ngươi cũng đã nghe Tiêu Vân nói Lý Ngải Thanh đã tái hôn, vạn nhất cô ta đối với tài sản sau khi ly hôn không hài lòng, mang theo chồng đến thì làm thế nào ? Ai biết chồng của cô ta là hạng người gì? Vạn nhất người nhà đông đảo, cô ta sẽ đem tiền của ngươi cho chồng của mình thì Tiêu Vân phải làm thế nào ? Ngươi không vì chính mình thì cũng phải nghĩ cho Tiêu Vân chứ. Tiêu Lâm bên kia có Tinh Tinh chiếu cố, Tiêu Vân chỉ có bà nội là ta, ta sẽ không cho các ngươi đem đồ của nó lấy sạch ". Bà Mộ nói xong, còn nói đến trên người Mộ Tiêu Vân.

Mộ Hữu Thành đau đầu, bà Mộ cả ngày nói Tiêu Vân cái gì, điều này làm cho Mộ Hữu Thành không khỏi hoài nghi, rốt cuộc mình có phải là con bà hay không, hơn nữa bà Mộ thiên vị Tiêu Vân làm ông rất cao hứng nhưng hôm nay lại có chút phiền toái.

Cũng bởi vậy khiến cho ông cảm thấy phiền với con trai mình, thậm chí hoài nghi cậu đã nói gì đó với bà Mộ.

" Mẹ, chính mình nên có chừng mực, người yên tâm ta sẽ không bạc đãi Tiêu Vân. Còn có, cho dù Tiêu Lâm có Tinh Tinh lo nhưng cũng là cháu của người, có đôi khi người đối xử với hai mẹ con Tinh Tinh có chút hà khắc ?" Mộ Hữu Thành xoa trán có chút nặng nề.

" Ta có chỗ nào hà khắc, ta đối xử với Tiêu Lâm không tốt sao ? Ta như thế nào với Tinh Tinh ? Là cô ta nói gì với ngươi ?" Bà Mộ có chút mẫn cảm, " Ngươi cùng cô ta kết hôn ta có phản đối sao ? Năm đó, cô ta cùng ngươi ở cùng một chỗ, cũng không nhớ ngươi đã có vợ con, chính là nhân phẩm của cô ta cũng không tốt hơn chút nào, nếu không nhớ kỹ Tiêu Lâm là con trai của ngươi ta sẽ cho vào cửa sao ?" Bà Mộ có chút tức giận.

" Mẹ ". Mộ Hữu Thành thấm thía nói :" Tinh Tinh cái gì cũng chưa nói, ta chỉ là thấy trước mắt. Mẹ, công ty ta còn có việc gấp, trước cứ như vậy ". Nói xong ôn liền cúp điện thoại.

Ông vừa mới cúp điện thoại, bà Mộ lập tức nổi giận, bà nghĩ nhất định là Diêu Tinh Tinh đã nói gì đó nếu không con trai bà không nói những lời này.

Cho nên bà Mộ bắt đầu có chút suy nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net