Chương 188

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộ Hữu Thành lấy 3% cổ phần công ty Mộ thị để cùng Hạ Thanh Hòa ký hiệp ước, nếu Mộ Hữu Thành không thể đúng hạn trả lại vật liệu đã mượn thì 3% cổ phần công ty sẽ bị Hạ Thanh Hòa dựa theo thị trường mà thu mua.

Mộ Hữu Thành vẫn cảm thấy chỗ nào có vấn đề, nhưng sự tình này ông cũng không tìm luật sư, thứ nhất là vấn đề mặt mũi, thứ hai là ông không muốn có người thứ hai biết. Cho nên dù cảm thấy không đúng chỗ nào thì Mộ Hữu Thành cũng không có nghĩ nhiều. Hơn nữa mới có 3% cổ phần, ông cảm thấy nếu Hạ Thanh Hòa thật sự muốn cổ phần Mộ thị phải nhiều hơn mới đúng.

Mới 3% cổ phần mà thôi, hiện tại 3% cổ phần này đang nằm trong tay Mộ Tiêu Vân.

Mộ Tiêu Vân ngồi trong phòng làm việc của Hạ Thanh Hòa, cầm trong tay chính là hiệp ước mà Mộ Hữu Thành đã ký :" Cái này chính là lễ vật năm mới tốt nhất mà ta có được ". Hơn nữa thêm 3% cổ phần này nữa thì trong tay của cậu có 33% cổ phần, kế tiếp cậu sẽ chờ Lý Đức Quân sẽ thế nào cùng Mộ Hữu Thành trở mặt.

Mộ Hữu Thành mượn vật liệu thì vị trí chủ tịch lại có thể ngồi vững vàng, Lý Đức Quân khẳng định không nguyện ý, khẳng định sẽ đến tìm mình lần thứ hai, sẽ yêu cầu cậu dùng 30% cổ phần trong tay mình đến giúp lật đổ Mộ Hữu Thành, đương nhiên nói cho dễ nghe chính là giúp đỡ chính mình.

" Phàm là nhận được lễ vật sẽ được đáp lễ, Vân Vân quà đáp lễ đâu ?" Hạ Thanh Hòa ngồi trên ghế dựa mặt mày hàm tiếu mà nhìn Mộ Tiêu Vân.

Mộ Tiêu Vân cười nhạt không nói.

Kỳ thật Hạ Thanh Hòa là người rất dễ sống chung, ít nhất thì Mộ Tiêu Vân cảm thấy như vậy,hay là ẩn ẩn có chút...

Trong phòng hai người ngồi đối diện lẫn nhau phi thường an tĩnh. An tĩnh làm cho người khác cảm thấy có chút không tầm thường, đại khái là đều ý thức được, mà người đầu tiên cười ra tiếng chính là Hạ Thanh Hòa.

Tiếng cười trầm thấp tựa như khí chất của Hạ Thanh Hòa, nhã nhặn lại mang theo chút hương vị lưu manh, lại không phải phi thường tao nhã. Chính là một người lãnh đạo của một tập đoàn, không thể nghi ngờ, hắn rất xuất sắc. " Được rồi, được rồi, ta biết nam nhân trưởng thành không còn muốn thu lễ vật ".

" Năm sau quyết định đi suối nước nóng, bất quá là ở trong nước, người dân thật thuần phác, tuy rằng đã dự định đi đến nơi của anh Thanh Hòa nhưng cần phải nói với anh một tiếng ". Biểu tình của Mộ Tiêu Vân có chút nghiền ngẫm lại mang theo chút trêu chọc. Biểu tình không nên thuộc về người thiếu niên 18 tuổi làm cho Hạ Thanh Hòa vi lăng một chút, sau đó ánh mắt có chút trầm xuống.

" Ngươi muốn cho ta làm bóng đèn , kỳ thật ta thực sự không nguyện ý ".

Mộ Tiêu Vân cười vì lời nói và hành động của hắn khôg đồng nhất. cặp mắt kia rõ ràng có thể câu nhân kại cố tình làm bộ làm tịch, ánh mắt kia... Mộ Tiêu Vân đột nhiên mở mắt. " Ngươi yên tâm, còn bọn Cảnh Văn, cho nên anh Thanh Hòa tuyệt nhiên sẽ không phải là bóng đèn. đương nhiên..." Tầm mắt Mộ Tiêu Vân quay lại, " Anh cả muốn dẫn chị dâu theo thì chúng em cũng rất nguyện ý ". Nói xong, Mộ Tiêu Vân đứng dậy, " Ta phải trở về, nếu để Nhị thiếu gia chủ động tìm ta thì liền không phải là chuyện gì tốt ".

" Tính cách của đệ đệ ta không biêt slàm sao mà dưỡng ra được như vậy "  Tuy rằng ý nghĩa lời nói của Hạ Thanh Hòa mang theo chút bất mãn nhưng nhìn ngữ khí cùng vẻ mặt , hắn đối với người em trai bảo bối của mình chính là thập phần tự hào. " Đúng rồi,< thế giới song song > sắp chiếu, đến lúc đó lấy thân phận minh tinh sẽ làm cho người chú ý vào, đến lúc đó ngươi se xử lý như thế nào ?"

Cước bộ của Mộ Tiêu Vân dừng lại một chút, sau đó quay đầu lại nhìn Hạ Thanh Hòa :" Anh Thanh Hòa cảm thấy ta nên xử lý thế nào ?"

" Ta không phải đương sự đương nhiên không nên phát biểu ý kiến chủ quan". Hạ Thanh Hòa đem mình bỏ qua một bên, "Mà hiện tại ta đang hỏi ngươi đó Vân Vân ".

" Anh Thanh Hòa là đứng ở lập trường của anh hai muốn bảo vệ em mình sao ?" Mộ Tiêu Vân cười cười hỏi lại.

Hạ Thanh Hòa nhíu mày, không phủ nhận cũng không có thừa nhận.

" Ta cho rằng so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng nhất mới đúng ". Mộ Tiêu Vân nhợt nhạt cười, ánh mắt thật an tĩnh hoặc là nói người này có tính cách thực an tĩnh , loại an tĩnh này tựa như rất lạnh lùng. Hạ Thanh Hòa còn nhớ rõ lần đầu gặp mặt , bởi vì mình là anh trai Minh Minh nên cậu có chút khẩn trương nhưng vẫn không dấu được một chút lãnh liệt dưới đáy mắt.

Hắn kỳ thật cũng có chút ngạc nhiên, rõ ràng là một người có tính cách lạnh lùng, hiện tại lại cười như vậy. Thế nào mà lại cùng Minh Minh một chỗ, dù là Minh Minh mạnh mẽ ép buộc, chính là Hạ Thanh Hòa rất rõ ràng, nếu cậu không nguyện ý thì Minh Minh cũng không làm gì được.

Nhưng có một chút, Hạ đại thiếu gia chưa từng yêu ai, tromg tình cảm không ai có thể khống chế. Có lẽ lấy tính cách của Hạ Minh Hòa , một khi đã nhận định thì sẽ chung thân cả đời không thay đổi. Nhưng Mộ Tiêu Vân thì sao ?

Tuy rằng Hạ Thanh Hòa không hiểu về tình cảm , chính là hắn lại mơ hồ có chút hiểu, tựa như chính mình... Hắn lập tức hồi thần, cảm thấy chính mình suy nghĩ nhiều. " Hy vọng đến lúc đó scandal sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm của các ngươi ".

" Kỳ thật ta cũng có nghi vấn, trước không có nghĩ qua nhưng hiện tại anh Thanh Hòa hỏi ta mới nhớ tới ".

"Nghi vấn gì ?"

" Quan hệ giữa ta cùng anh ấy nếuu vì anh ấy làm nhân vật chính của < thế giới song song>, như vậy có một ngày mối quan hệ của chúng ta sẽ đưa ra ngoài ánh sáng, ta muốn biết khi dó anh Thanh Hòa gọi điện thoại cho ta muốn ta khuyên nhủ anh ấy sẽ ra sao ?" Mộ Tiêu Vân trước đó không có hỏi là bởi vì hông có cơ hội, cũng cảm thấy không cần, cậu đương nhiên hiểu được Hạ Thanh Hòa rất trân trọng em mình đây là điều không hề nghi ngờ cho nên không hỏi.

Nhưng hiện tại, Hạ Thanh Hòa nhắc tới vấn đề này cho nên cậu mới theo mà hỏi.

" Nếu ta nói, ta chỉ cảm thấy nhân vật kia thích hợp với Minh Minh, ngươi tin sao ?"

" Anh Thanh Hòa cảm thấy lý do này có thể thuyết phục được chính mình sao ?" Mộ Tiêu Vân hỏi lại.

Ha ha ha... Tiếng cười của Hạ Thanh Hòa so với tiếng cười trầm thấp vừa ròi có phần cao lên." Vân Vân, ngươi ở tuổi này không nên thông minh như vậy ".

" Nhưng ta cũng không cần phải có đáp án ". Mộ Tiêu Vân cố ý nghịch ngợm một chút, " Bởi vì ta tin tưởng ngươi ".

Bởi vì ta tin ngươi.

Đây là câu nói của Mộ Tiêu Vân trước khi rời đi, mà Hạ Thanh Hòa nhìn chằm chằm về hướng Mộ Tiêu Vân đi chậm rãi đóng cửa phòng. Tín nhiệm, tình cảm thực sự đáng sợ. Chính là được người tin tưởng là một cảm giác... Lần đầu tiên Hạ Thanh Hòa dùng ta của mình mà bưng kín lồng ngực.

Bùm...bùm...bùm Đây là cảm giác tim đập.

Như thế rõ ràng.

Bởi vì ta tin tưởng ngươi.

Hạ Thanh Hoà có loại dự cảm bất hảo, loại tín nhiệm này sẽ làm hắn ... Vội vàng hoàn hồn, không thèm nghĩ những cái đó . Hắn chỉnh lý lại suy nghĩ của mình, đúng vậy, vì cái gì chính mình phải đáp ứng để Minh Minh diễn < thế giới song song >, chỉ bởi vì nhân vật thích hợp sao ? Ngay cả mình cũng không thể bị thuyết phục với cái cớ này, lại nói làm sao mà Mộ Tiêu Vân phục. Chính là vì sao ?Kỳ thật ngay cả Hạ Thanh Hòa cũng không có đáp án, chính là lúc ấy hắn cảm thấy rất thích hợp, ở trong một cái chớp mắt kia, trong lòng hắn từng có một suy nghĩ tà ác, Minh Minh cùng Mộ Tiêu Vân ở trước mặt truyền thông cùng giới giải trí sẽ như thế nào.

Cũng thật là trong nháy mắt, loại suy nghĩ này bị chính imình quên đi, hiện tại Mộ Tiêu Vân nhắc nhở hắn mới nhớ tới.

Nếu như nói hắn đã từng ôm tâm tình chờ dợi, chờ đợi Minh Hòa cùng Mộ Tiêu Vân sẽ rơi vào kết quả thế nào, như vậy hiện tại hắn xác định loại tâm tình chờ đợi này đã không còn.

Tâm có chút mất mát.

Đông...đông...đông...Tiếng dập cửa vang lên.

"Mời vào ".

Vào cửa chính là thư kí đã theo hắn nhiều năm, nhìn đến vẻ mặt của Hạ Thanh Hòa mà trêu chọc một câu :" Tổng tài thất tình sao ? Thấy thế nào cũng giống như một nam nhân đang rơi vào đầm lầy tình cảm ?"

Hạ Thanh Hòa sửng sốt một chút, lập tức đùa giỡn người trước mắt :" Ta đã thất tình nhiều năm, từ ngày ngươi kết hôn, ta đã thầm mến ngươi, ngươi chẳng lẽ không biết sao ?"

Hì hì... Thư kí nở nụ cười :" Như thế có một cuộc họp tổng kết hằng năm, ngài đừng có quên ".

" Ngươi  không nhắc thật đúng là quên ".

Mộ Tiêu Vân sau khi rời khỏi tập đoàn Hạ thị cũng không có vội vã rời đi mà là ở trên đường cái tham quan chốc lát. Năm năm này cậu kỳ thật rất sợ cô đơn, bởi vì sự cô đơn này sẽ làm tâm của cậu cũng kết băng. Chính là mỗi lần nhớ tới cậu còn có Hạ Minh Hòa thì tâm của cậu cũng chậm rãi tan ra.

Người này chính là người mà ngoại trừ mẹ ra có thể làm cậu đau lòng cũng làm cho tâm của cậu an tĩnh lại.

Ngẩng đầu nhìn lên không trung. Buổi chiều mùa đông, nếu như không có mặt trời sẽ có chút âm trầm. Mà hiện tại, bởi vì mặt trời còn đó nên cũng không lanh như vậy.

Thời điểm tiếng chuông vang lên, Mộ Tiêu Vân còn không kip đi tiếp thì đã thấy một thanh niên đứng ở đối diện.

Dáng đứng thẳng tắp, đó là tư thế mà Mộ Tiêu Vân cảm thấy đẹp nhất, y cầm di động đứng nhìn mình.

Sau đó, ánh mắt của Mộ Tiêu Vân sáng rực lên, chạy chậm vài bước tiến lên :" Sao anh lại tới đây ?"

" Tới đón em ". Kỳ thật từ khi Mộ Tiêu Vân bắt đầu ra khỏi Hạ thị, Hạ Minh Hòa vẫn luôn đi theo cậu, y nhìn thiếu niên đứng đó, y vẫn luôn đi theo đến khi không đành lòng đành phải gọi điện thoại cho cậu, " Vừa rồi suy nghĩ cái gì, biểu tình như một chú heo ".

Mộ Tiêu Vân hì hì nở nụ cười :" Bởi vì em nghĩ tới có người sẽ mắng người khác là heo ".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net